Thời gian trôi mãi

Chương 38 : - part 02

Chương Dục liền cười, “Anh không muốn nói ngon nói ngọt để thuyết phục em phải cảm động đâu. Anh muốn nhắc em hai điều, một là, dường như mẹ kế của em có thành kiến gì với em, nhắc đến một số chuyện của em, dùng từ... rất không thân thiện, những chuyện đó anh không tin. Nhưng không biết bà ấy có nói với những phóng viên khác hay không, em phải chú ý đấy”.   Nhâm Nhiễm không cảm thấy bất ngờ, gật đầu: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh”.   “Thứ hai, đứng trên góc độ nghề nghiệp, bài viết này anh vẫn phải viết, những chỗ cần phải khai thác sâu anh vẫn phải ra tay. Nếu một ngày nào đó em muốn phát biểu gì về chuyện này hoặc nhận trả lời phỏng vấn thì mong em hãy thông báo cho anh đầu tiên, đừng để rơi vào tay các phóng viên khác”.   Nhâm Nhiễm bật cười, bắt tay Chương Dục, “Anh yên tâm”.   Sau khi về đến nhà, Nhâm Nhiễm lên mạng search thông tin, thấy đúng là Chương Dục không nói quá sự thật, đã có không ít tờ báo và trang mạng lần lượt đăng lại bài viết có tựa đề rất giật đăng trên Nhật báo chứng khoán đó. Mặc dù tên cô không khiến người khác phải chú ý đến nhiều như mấy khách hàng xếp ở vị trí đầu tiên, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đó, điều này cũng đủ để khiến đầu óc cô rối bời rồi. Sau khi các báo lần lượt đăng lại, chắc chắn sẽ gây ra nhiều lời dự đoán hơn. Cô nghiên cứu một lát tài liệu mà Chương Dục cung cấp và những thông tin cô search được trên mạng, phát hiện thấy việc cô nắm giữ cổ phiếu phi lưu thông của công ty bảo hiểm là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, thời gian cụ thể không check được, và bốn mã cổ phiếu ST tham gia bị động đó, tất cả đều xảy ra vào tháng 9, tháng 10 năm ngoái, cũng có nghĩa rằng, ngay sau khi cô rời Bắc Kinh.   Với những gì mà cô nắm được, muốn mở thẻ mã cổ đông, ít nhất phải có chứng minh thư của cô, nhưng sau khi xảy ra tai nạn, một thời gian rất dài mọi việc vặt của cô đều do Trần Hoa sắp xếp để trợ lý anh Bang làm thay, từ việc khám chữa bệnh đến việc bảo hiểm bồi thường, chứng minh thư của cô bị anh Bang cầm mãi, sau đó anh mới trả lại cho cô, có lẽ Trần Hoa đã lập tài khoản cổ phiếu cho cô trong thời gian đó.   Nhưng cô không hiểu mục đích của Trần Hoa. Cô không còn như hồi 18 tuổi nữa, ngưỡng mộ một cách mù quáng người đàn ông bí ẩn đó nữa, nhưng vẫn không thể nào theo kịp với dòng suy nghĩ của anh ta, đoán ra được suy nghĩ của anh ta.   Cô ý thức ra được một điều rằng, không như cô tưởng tượng, Trần Hoa chỉ tham gia một buổi lễ, vội vàng ghé qua. Anh đã quay trở lại cuộc sống của cô bằng một phương thức cô không thể nào ngờ.   Lúc này đây Điền Quân Bồi gọi điện thoại đến và nói với cô rằng, anh vừa từ Thượng Hải về Hán Giang, “Hiện anh đang ở trung tâm thành phố, anh sẽ đến văn phòng ngay, một đống tài liệu đang đợi giải quyết, chiều mai lại phải đi Bắc Kinh một chuyến, gần đây thực sự là bận quá, anh xin lỗi vì không có thời gian đến với em”.   “Không sao anh ạ”, dường như Nhâm Nhiễm muốn nói điều gì đó, nhưng anh đợi một lát, cô chỉ nói, “Thế... Quân Bồi, thôi anh cứ lo việc đi nhé”.   Lái xe của văn phòng đánh xe đến sân bay đón Điền Quân Bồi, anh tựa người vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ một lát. Quân Bồi không bất ngờ khi thấy Nhâm Nhiễm biết thông cảm với anh như vậy. Mối quan hệ của họ rất hài hòa, cô cũng rất thấu hiểu anh, không bao giờ có những giây phút bám riết, ngang ngạnh với anh như cô người yêu cũ Trịnh Duyệt Duyệt của anh, điều này khiến anh vừa mừng lại vừa cảm thấy có gì nuối tiếc.   Bởi anh xác định được rằng, anh đã yêu cô.   Mặc dù ngày càng tiếp cận được với cô, nhưng vẻ bí ẩn và giữ khoảng cách ở cô không những không phai nhạt đi mà còn tăng thêm sức quyến rũ. Đi công tác xa, chỉ cần có đôi phút rảnh rỗi là anh lại nhớ đến cô, cho dù đang phải đối mặt với các sự vụ phức tạp như thế nào, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy chùng xuống, miệng nở nụ cười.   Dĩ nhiên trải nghiệm lạ lẫm này là tình yêu.   Không biết cảm giác của cô khi nghĩ đến anh là như thế nào, có phải vẫn không cảm thấy rung động gì hay không? Trước đây cô đã trải qua chuyện gì khiến cô có thể nhìn nhận mọi việc bình thản như vậy? Lẽ nào cô thực sự không còn cảm xúc mãnh liệt gì nữa ư?   Gần đây, suy nghĩ này thường xuyên ám ảnh anh, đảo lộn đầu óc vốn rất bình tĩnh của anh, khiến anh không thể giải quyết công việc một cách hiệu quả như trước kia.   Anh mở mắt ra, kéo cửa kính xuống, nhìn thành phố ồn ào dưới bầu trời đêm bên ngoài. Ánh đèn neon lấp lánh, xe chạy đi lại như mắc cửi, tạo thành dòng sông không biết đâu là bờ. Anh thực sự bận rộn, hơn nữa lại làm việc một thời gian dài trong phòng kín có nhiệt độ ổn định, từ trước đến nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi tức cảnh sinh tình, chỉ trong giây phút này, anh mới ý thức được rằng, chỉ trong thời gian ngắn, mùa thu năm ngoái anh đến thành phố này làm việc, hiện tại đã là đầu xuân của một năm mới, gió vẫn lạnh, nhưng khi phả vào mặt đã bắt đầu mềm hơn, nhẹ nhàng hơn.   Giống như Nhâm Nhiễm vậy.   Sự liên tưởng lãng mạn chợt hiện lên trong lòng này khiến anh mỉm cười.   Theo cách làm từ trước đến nay của Phổ Hàn, sau khi văn phòng luật sư hoàn thành các thủ tục sáp nhập sẽ chuyển đến đơn nguyên của một tòa nhà có vị trí đẹp nhất ở trung tâm thành phố. Vừa vào văn phòng, Điền Quân Bồi đã sững người, ngoài người mà anh phải tiếp kiến, Trịnh Duyệt Duyệt đang ngồi trong khu vực tiếp khách, cô đang nói chuyện rất sôi nổi với cô trợ lý Tiểu Lưu.   “Duyệt Duyệt, sao em lại đến đây?”   Tiểu Lưu vội nói: “Anh Điền, ông Trịnh, cô Trịnh và luật sư Trần đã đợi anh khá lâu rồi”.   Điền Quân Bồi không biết phải nói gì. Anh không thoái thác được công việc mà ba Trịnh Duyệt Duyệt nhờ, cùng luật sư Điền nhận vụ tranh chấp về bản quyền đó của ông, hôm nay đã hẹn ba Trịnh Duyệt Duyệt và luật sư Trần từ thành phố W đến để bàn về kế hoạch đối phó cụ thể, không ngờ Trịnh Duyệt Duyệt cũng đến cùng.   “Chú đưa Duyệt Duyệt đến để nó học được cách xử lý các sự vụ này, sau này không được ham chơi nữa”. Ba Trịnh Duyệt Duyệt cười: “Quân Bồi đi công tác về cũng không được nghỉ ngơi, cháu vất vả quá”.   “Không có gì đâu chú Trịnh ạ”. Anh nói với luật sư Trần, “Ta vào phòng làm việc của tôi để nói chuyện nhé”.   Phòng làm việc của Điền Quân Bồi rất rộng rãi, bài trí rất sang trọng, kéo rèm cửa lên là có thể nhìn thấy sông Trường Giang, dưới chân là khu vực có cảnh đêm náo nhiệt nhất thành phố này.   Họ ngồi xuống, luật sư Trần giới thiệu khái quát về tình hình mà anh đã nắm được, nói ngày mai sẽ đưa ông Trịnh đi đàm phán với đối phương, trình bày những điều kiện có lợi mà họ đang nắm trong tay, cố gắng hòa giải để không phải nhờ pháp luật can thiệp.   Anh chăm chú xem những tài liệu mà họ mang đến, đưa ra mấy ý kiến, “Lời kiến nghị của luật sư Trần đã rất chuyên nghiệp rồi, chiều mai cháu phải đi công tác Bắc Kinh, cháu sẽ sắp xếp để Tiểu Lưu hỗ trợ chú và anh, nếu cần gì chú và anh cứ nói với cô ấy”.   Anh gọi điện thoại cho Tiểu Lưu bằng điện thoại nội bộ, dặn dò công việc, sau đó hỏi đã đặt khách sạn tốt cho họ chưa, Tiểu Lưu lần lượt trả lời. Anh liền cười nói: “Nếu khách sạn đã đặt rồi thì cháu sẽ bảo lái xe đưa mọi người đến đó, chú và hai bạn nghỉ ngơi, cuộc đàm phán ngày mai chắc sẽ không nhẹ nhàng đâu”.   Đột nhiên Trịnh Duyệt Duyệt hỏi: “Giờ này mà anh vẫn chưa nghỉ à?”   “Anh còn một số giấy tờ phải giải quyết”.   Anh tiễn họ ra ngoài, vừa ra khỏi phòng làm việc thì thấy Nhâm Nhiễm đang đứng chỗ bàn đón khách, đang nói gì với Tiểu Lưu.   Điền Quân Bồi hết sức bất ngờ, Nhâm Nhiễm chỉ đến phòng làm việc của anh trong lần cô giúp anh dịch tài liệu, đây là lần đầu tiên cô đến mà không báo gì trước.   Anh vội đi tới: “Tiểu Nhiễm, sao em lại đến đây?”   Rõ ràng là Nhâm Nhiễm không nghĩ rằng cùng lúc lại gặp nhiều người như vậy, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản, “Em có việc muốn tìm anh, đang hỏi Tiểu Lưu xem anh có bận không. Anh cứ tiếp khách đi”.   Trịnh Duyệt Duyệt nhìn cô không chớp mắt: “Quân Bồi, sao anh không giới thiệu cho bọn em làm quen với nhau”.   “Đây là Nhâm Nhiễm, bạn gái anh”. Điền Quân Bồi giới thiệu, anh phát hiện thấy sắc mặt Trịnh Duyệt Duyệt sầm xuống, và ba Trịnh Duyệt Duyệt cũng tỏ ra bất ngờ như vậy, luật sư Trần thì tỏ vẻ muốn cười.   “Đây là đồng nghiệp của anh, luật sư Trần. Bác Trịnh và cô Trịnh là khách hàng của anh. Để anh tiễn họ đã nhé, em đợi anh một lát”.   Dĩ nhiên là Nhâm Nhiễm phát hiện ra mấy người đó đang nhìn cô bằng ánh mắt khác nhau, hơi kỳ lạ. Cô coi như không biết gì và gật đầu với họ: “Tạm biệt”.   Sau khi đi ra, ba Trịnh Duyệt Duyệt định nói gì xong lại thôi, chắc là ngại vì đang có mặt luật sư Trần ở đây nên không dám nói gì. Trịnh Duyệt Duyệt mặt nặng trịch, giằng bấm mạnh nút thang máy trước mặt Điền Quân Bồi   Điền Quân Bồi đưa họ vào thang máy rồi quay lại phòng làm việc ngay. “Em không làm ảnh hưởng đến việc công của anh chứ”.   “Dĩ nhiên là không rồi, nếu không còn một đống giấy tờ phải xem thì chắc chắn anh đã đến thẳng chỗ em rồi”.   Nhâm Nhiễm mỉm cười, đưa cho anh một chiếc túi xách - loại túi xách bảo vệ môi trường, “Em mang ít canh đến. Anh ăn trước đi rồi hãy làm”.   Bên trong chiếc túi là một chiếc cặp lồng nhỏ, trong chiếc cặp lồng có đựng canh gà nấm, Điền Quân Bồi vô cùng mừng rỡ, anh mới chỉ ăn cơm hộp trên máy bay nên chưa no, đang định bảo Tiểu Lưu gọi đồ ăn đến.   Nhâm Nhiễm lấy ra một chiếc bát và đổ canh ra, “Thực ra canh em hầm từ hôm qua, vừa nãy em cho thêm một nắm miến và một ít rau chân vịt vào để nấu, không biết có hợp với khẩu vị của anh không”.   “Thơm quá, Tiểu Nhiễm”. Anh ăn rất ngon lành nhưng vẫn phải bỏ một tay ra nghe điện thoại.   Nhâm Nhiễm ngồi bên giở báo ra xem, đợi đến khi anh ăn xong, cô thu dọn cặp lồng, bát đũa lại, anh vội nói: “Tiểu Nhiễm, em đừng về vội, ngồi ở đây với anh một lát”.   Cô hơi ngần ngừ, “Thực ra em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh bận thế này...”   “Anh không bận đến mức không có thời gian nói chuyện với em. Hôm nay em đến đây, anh rất vui”.   Ánh mắt anh lấp lánh, lộ rõ vẻ mừng rỡ, Nhâm Nhiễm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cố gắng mỉm cười, nói: “Em không tin trước đây chưa từng có cô gái nào nấu cho anh ăn”.   Điền Quân Bồi nắm chặt tay cô: “Quan trọng là em, Tiểu Nhiễm ạ, anh rất trân trọng những việc mà em làm cho anh”.   Cô chưa kịp nói gì thì anh đã ôm chặt cô vào lòng.   Nhâm Nhiễm không kịp đề phòng, cô khẽ giãy giụa, nụ hôn của anh đã ập xuống, làn môi anh ấm áp, vòng tay vững chãi, nhưng lòng cô rối như tơ vò, không thể đáp lại, trong lúc anh chuẩn bị đưa vào sâu hơn, cô nhích mặt ra, gục đầu vào vai anh, anh không ép cô, đôi môi hôn nhẹ xuống mái tóc cô.   Cô ngơ ngác mở mắt ra, nhìn qua vai anh, sau lưng anh là cánh cửa sổ bằng kính, dưới màn đêm, đèn điện rực rỡ trải dài đến bờ sông. Không ai biết dưới ánh đèn đã xảy ra bao nhiêu cuộc trùng phùng và bao nhiêu cuộc chia ly. Giây phút trong vòng tay nhau giữa biển người mênh mông này, dù có nói gì, dường như cũng là thừa.   Điền Quân Bồi ôm cô, thở dài, “Đột nhiên anh thấy rất ngưỡng mộ cuộc sống của ông Hầu, vẫn được mang cái tiếng là trưởng văn phòng luật sư, nhưng không nhận vụ nào nữa, cũng không phụ trách các sự vụ cụ thể, tha hồ có thời gian để làm việc của mình. Nếu anh cũng được như vậy thì anh đã có nhiều thời gian để ở bên em”.   “Sau này vẫn còn nhiều thời gian lắm”. Nhâm Nhiễm khẽ giằng ra khỏi tay anh, “Quân Bồi, anh làm việc đi nhé, em về trước đây”.   “Không phải em bảo là có chuyện muốn nói với anh đó sao”.   “Không có chuyện gì quan trọng lắm đâu anh, nói sau cũng được”.   “Em ở đây đã, đợi anh xem xong ít giấy tờ rồi đưa em về”.   “Không cần đâu anh, em cũng vẫn còn bản dịch chuẩn bị phải nộp, vẫn còn sớm, em tự bắt xe về cũng được” .   Đương nhiên, Nhâm Nhiêm đến văn phòng của Điền Quân Bồi không phải để mang một bát canh gà, nhưng đột nhiên cô cảm thấy, những điều đáng lẽ phải nói ra đó lại nghẹn lại trong cổ họng.   Cô bước ra khỏi tòa nhà nhưng không gọi taxi ngay mà chậm rãi đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ. Sau khi rẽ sang con đường lớn ồn ào, góc đường có một quảng trường với bãi cỏ xanh, có người mắc giàn âm thanh, mượn ánh đèn đường dạy khiêu vũ, người học đều là người cao tuổi, nhảy điệu cha cha cha rất hào hứng, sôi nổi, một người đàn ông tuổi trung niên với dáng vẻ là giáo viên mặc một bộ quần áo bó sát người màu trắng đang len lỏi giữa đám đông đang nhảy, chỉnh lại bước nhảy và tư thế ọi người.   Không có việc gì làm cô bèn đứng lại, bóng cô đổ dài dưới ánh đèn đường. Chỉ thấy người đàn ông dạy khiêu vũ đó dáng cao dong dỏng, điệu nhảy khá chuẩn. Ông ta liếc cô một cái, thấy hơi bất ngờ, đường như hiếm khi nhìn thấy các cô gái trẻ dừng chân lại xem nên càng nhảy say sưa hơn, động tác làm mẫu rất khoa trương. Cô nhìn thấy vẻ làm dáng, phô trương hiện trên khuôn mặt không giấu nổi vết tích của năm tháng đó, tự nhiên lại thấy buồn cười, cũng thấy ghét ghét, quay người tiếp tục bước đi, rồi cô rút điện thoại di động ra khỏi túi.   Mặc dù không nói với Điền Quân Bồi, nhưng có một chuyện, cô vẫn phải làm ngay mà không được phép chần chờ. Cô bấm một số điện thoại không lưu trong máy, 11 chữ số được bấm xuống, diện thoại liền đổ chuông.   “A lô”. Một giọng trầm ấm vọng lại, “Ai đấy?”   “Tổng giám đốc Trần, chào anh, em là Nhâm Nhiễm”. Cô bình tĩnh nói.