Thời gian trôi mãi
Chương 22 : - part 01
Chương 21
Ông Nhâm Thế Yến bước vào sảnh lớn của khách sạn liền nhìn thấy con gái vẫy tay về phía ông.
Năm nay ông 52 tuổi, thân hình dong dỏng, rất phong độ và thu hút người khác. Đã hơn nửa năm nay ông và Nhâm Nhiễm không gặp nhau, cô con gái đứng trước mặt ông vẫn rất gầy, nhưng tình thần có vẻ không tồi hoàn toàn không giống với những lần ông đến Bắc Kinh thăm cô sau khi cô gặp tai nạn, lần nào gặp mặt, ánh mắt cô cũng tỏ ra vô hồn, bất định, khiến ông Nhâm Thế Yến thấy hơi bất ngờ.
Nhâm Nhiễm liền giới thiệu với cha mình về chàng trai trẻ bên cạnh: "Ba, đây là luật sư Điền Quân Bồi".
Nhâm Nhiễm có khuôn mặt khá giống với cha cô, họ đứng cạnh nhau người bên cạnh sẽ nhận ra ngay họ là hai cha con. Không hiểu tại sao, điểm này khiến Điền Quân Bồi tự nhiên có cảm giác rằng, Nhâm Nhiễm không bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện như hồi đầu anh vẫn tưởng.
"Chào giáo sư Nhâm ạ. Em đã đọc tất cả các cuốn sách mà giáo sư viết, trước đây em cũng đã từng được nghe buổi giảng chuyên đề của giáo sư ở Bắc Kinh, em rất trông chờ bộ luật công ty mà giáo sư có tham gia sửa chữa sớm được ban hành".
Dĩ nhiên là ông Nhâm Thế Yến đã quá quen với những lời khen ngợi kiểu đó, nhưng ông biết rất rõ tình trạng sống khép mình, cắt đứt quan hệ với mọi người xung quanh của con gái ông gần một năm qua, không thể nghĩ rằng ở thành phố này cô cũng có người quen. Ông bắt tay Điền Quân Bồi rồi kín đáo quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, cười nói: "Hiếm có luật sư nào đã hành nghề lại quan tâm đến những nghiên cứu mang tính chất thuần lý luận như thế này".
"Ba, ba lên cất hành lý trước đi, con ở đây đợi ba".
Nhâm Thế Yến gật đầu, nói với Điền Quân Bồi "Xin lỗi cậu" rồi lên trước.
Điền Quân Bồi liền nói với Nhâm Nhiễm: "Nhâm Nhiễm, anh không làm ảnh hưởng đến cuộc hội ngộ giữa hai cha con em nữa, anh đi trước đây, nhưng điện thoại của em đã ngừng sử dụng, sau này liên lạc với em bằng cách nào?"
"Em sẽ sống ở Hán Giang một thời gian nên đã đổi sang số điện thoại của vùng này". Nhâm Nhiễm liền cho anh số điện thoại.
"Em không về nhà à?"
Nhâm Nhiễm thấy hơi bất ngờ vì sự dò hỏi của anh, nhưng vẫn cười, "Tự nhiên em lại có thiện cảm với thành phố này, nhưng chắc là ba em sẽ rất bất ngờ".
Điền Quân Bồi gật đầu: "Đúng là có nhiều lúc người ta thích một nơi mà không cần lý do. Tạm biệt em".
Sau khi Điền Quân Bồi đi khỏi, ông Nhâm Thế Yến đã nhanh chóng có mặt ở tầng dưới.
"Luật sư Điền đâu con?"
"Anh ấy có việc nên đi trước rồi".
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
"Con mới quen, không thân lắm".
"Tổng giám đốc Trần ở thành phố Z gần một tuần mới đi". Ông nói thẳng với con gái, "Con đang tránh mặt cậu ấy nên mới không chịu về ư?"
Nhâm Nhiễm lắc đầu: "Ba, con đã gửi cho anh ấy một email, nói với anh ấy rằng đừng tìm con nữa, chắc là anh ấy đã chấp nhận lời giải thích của con”.
Hiện tại con tạm thời không có ý định quay về thành phố Z, con đã nhờ môi giới tìm hộ phòng rồi, vừa chuyển đến hôm trước, con định sống ở đây một thời gian".
Ông Nhâm Thế Yến nhìn con gái bằng ánh mắt thắc mắc, "Tiểu Nhiễm, ba luôn tưởng rằng con không thích thành phố này".
"Ở đây khá ổn, tiền thuê nhà không bằng 1/3 của Bắc Kinh, vật giá thấp, nhịp sống chậm, con làm công việc dịch tài liệu, cũng có một chút thu nhập, sau thời gian này con sẽ tìm một công việc khác, chắc không có gì khó khăn để duy trì cuộc sống".
Trạng thái sinh hoạt bình thường như vậy lại khiến ông Nhâm Thế Yến càng cảm thấy bất an hơn, ông chăm chú nhìn con gái, định nói gì xong lại thôi, Nhâm Nhiễm biết ông đang lo lắng chuyện gì, "Đi thôi ba, đến chỗ con ở ăn cơm".
Nhâm Nhiễm đón ông Nhâm Thế Yến đến căn phòng nằm cách đường Hoa Thanh không xa mà cô vừa thuê. Đây là một khu nhà gồm mấy tòa nhà cao tầng, cô thuê một căn phòng có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách nằm ở tầng 28, sạch sẽ gọn gàng, đầy đủ nội thất.
Chuyển đến ở chưa được mấy ngày, Nhâm Nhiễm đã thu dọn rất gọn gàng, ngoài việc mua một số đồ dùng sinh hoạt, cô còn mua một số đồ trang trí. Trên tràng kỷ có bày một chiếc bát thủy tinh trong suốt, bên trong có đặt một bó hoa dành dành xen giữa đám lá xanh, nước đọng trên cánh hoa trắng muốt, tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Nhưng dù sao vẫn có thể nhìn thấy sự đơn giản, tạm bợ trong căn hộ, ông Nhâm Thế Yến nhớ đến căn hộ của con gái tại thành phố Z trước đây, được mẹ cô bài trí rất gọn gàng, xinh xắn, trong lòng cũng cảm thấy buồn.
Nhâm Nhiễm đã mua hết thức ăn từ sớm, nấu xong canh, chẳng mấy chốc đã nấu xong bữa cơm có ba đĩa thức ăn và một bát canh bày lên chiếc bàn kính nhỏ, hai cha con ngồi đối diện với nhau, ông Nhâm Thế Yến ăn rất ngon và khen hết lời.
Ăn xong cơm, Nhâm Nhiễm bước ra ban công, chỉ cho ba xem: "Khu này quản lý rất chặt, các dịch vụ khá ổn, đi bộ sang bên kia 10 phút là một công viên, môi trường rất yên tĩnh, rất thích hợp để dạo bộ. Đi qua một con đường thì có một siêu thị lớn, mua đồ cũng rất tiện".
Ông Nhâm Thế Yến vẫn chưa cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Nhiễm, con và Trần Hoa... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự nhiên lại rời Bắc Kinh?"
Bàn tay của Nhâm Nhiễm khựng lại trong không khí một lát rồi đưa lên vuốt tóc, "Ba, hơn 1 năm trước đây, anh ấy đã chăm sóc con rất tận tình, nhưng con không thể để anh ấy chăm sóc như vậy cả đời được. Con đã trưởng thành từ lâu, một thời gian dài thích sao làm vậy như vậy đã quá đáng lắm rồi, hiện giờ đã đến lúc phải sống cho tốt rồi".
"Ba nhận ra được rằng là cậu ấy yêu con".
"Ba", Nhâm Nhiễm cười, "ba quên rồi sao? Trước đây con bỏ nhà ra đi, sống với anh ấy. Khi ba đến Quảng Châu khuyên con về nhà ba đã nói rằng, Kỳ Gia Thông chưa chắc đã yêu con. Mặc dù hiện nay tên anh ấy là Trần Hoa, nhưng chắc là ba và con đều biết rõ rằng, anh ấy vẫn là anh ấy".
Ông Nhâm Thế Yến không thể ngờ rằng con gái mình lại nhắc đến những chuyện xa xôi như vậy để phản bác ông, vì thế cũng không biết phải đáp lại thế nào.
"Ba vào trong nhà ngồi đi, bên ngoài nóng quá".
Nhâm Nhiễm đóng cửa ban công lại, mời cha ngồi xuống, bưng đến cho ông một cốc trà, "Con biết là ba luôn muốn có người yêu con, chăm sóc con cẩn thận thì ba mới yên tâm về con. Không sao đâu ba ạ, dù sống một mình con cũng vẫn có thể chăm sóc mình thật tốt".
Ông Nhâm Thế Yến thở dài: "Bao nhiêu năm qua ba không làm tròn trách nhiệm của một người cha, từ khi con bắt đầu sang Australia học là con đã tự chăm sóc mình. Năm ngoái con bị tai nạn nặng như vậy, đáng lẽ ba phải đón con về gần mình. Nhưng lúc đó giữa cô Phương Bình và ba có mâu thuẫn rất lớn, ba sợ sau khi đón con về thành phố Z sẽ lại ảnh hưởng đến việc điều trị của con, đành phải để con ở lại Bắc Kinh, con không trách ba chứ".
Nhâm Nhiễm không ngờ rằng cha cô lại nói thẳng với cô rằng cuộc hôn nhân thứ hai của ông xảy ra rạn nứt, cô lắc đầu, ngần ngừ một lát mới nói: "Không phải con đã khỏi rồi đó sao? Ba đừng nói đến những chuyện đó nữa, ba và luật sư Quý…”
"Ba và cô ấy rất bất hòa với nhau. Thậm chí ba còn nóỉ với cô ấy rằng, nếu cứ tiếp tục thế này thì thà ly hôn còn hơn. Nhưng cô ấy không đồng ý".
Nhâm Nhiễm không ủng hộ cuộc hôn nhân thứ hai của cha mình, nhưng cô cũng chưa bao giờ mong rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ rạn nứt, "nếu cô ấy vẫn còn coi ữọng cuộc hôn nhân thì ba và cô ấy vẫn nên cố gắng bàn bạc với nhau".
"Bàn bạc?" Ông Nhâm Thế Yến lắc đầu, "Các cuộc bàn bạc giữa ba và cô ấy luôn biến thành những cuộc cãi vã, cô ấy nói rằng trừ phi ba sang tên ngôi nhà của tổ tiên cho cô ấy thì cô ấy mới tin là ba có thành ý duy trì cuộc hôn nhân; Nếu ly hôn thì cũng phải nhường cho cô ta ngôi nhà đó thì cô ta mới chịu đồng ý. Thế thì còn bàn bạc gì nữa?"
Nhâm Nhiễm vô cùng sửng sốt, trân trân nhìn cha.
"Đó là chuyện không thể. Ngôi nhà đó là gia sản mấy đời mà nhà họ Nhâm để lại, ba đã nói từ lâu rằng sẽ chuyển sang tên con, không thể cho người khác. Nhưng khi con đi du học, ở đó đang phải đối mặt với quy hoạch mới, thủ tục sang tên đã bị đóng băng. Sau đó con về nước, mỗi lần ba chuẩn bị gọi con về làm thủ tục thì cô ta đều cho rằng ba đang bày mưu để dịch chuyển tài sản nên chắc chắn phải cãi nhau với ba, chuyện này vì thế mà cứ bị gác lại".
Đúng là Nhâm Nhiễm đã từng yêu cầu ba mình rằng, cho dù ông kết hôn thì cũng không thể đưa bà Quý Phương Bình về ở ngôi nhà của tổ tiên được, nhưng cô không hề đứng trên góc độ tài sản để suy nghĩ vấn đề mà chỉ đơn thuần là vì không thể chấp nhận được việc người phụ nữ đã từng phá vỡ hạnh phúc của mẹ cô bá chiếm nơi mà gia đình họ đã từng sống hạnh phúc. Cô không nghĩ rằng điều này đã trở thành tâm điểm mâu thuẫn giữa họ, lúc này đây cô không biết phải nói gì.
"Tiểu Nhiễm, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến con. Cuộc hôn nhân của ba và cô ta, ngay từ đầu đã có rất nhiều vấn đề, ba muốn êm chuyện nên đã chủ động để cô ta đứng tên căn hộ đang ở, nhưng cô ta vẫn không chịu. Cứ bám riết lấy ngôi nhà của tổ tiên không chịu buông tha, chỉ là mượn cớ để giở trò mà thôi".
"Thế bây giờ phải làm thế nào hả ba?"
"Nếu không vì không muốn làm to chuyện thì ba đã ly thân từ lâu để được yên thân rồi".
Nhâm Nhiễm biết, hiện nay ba cô đang đảm nhận chức vụ Viện trưởng Viện luật, đồng thời lại là đại biểu chính hiệp, tên tuổi ông không chỉ bó hẹp trong lĩnh vực chuyên môn. Trước đây khi chưa đảm nhận chức vụ quan trọng ông đã bị mang tiếng là có bồ, nên đã buộc phải về vùng đất hẻo lánh để tránh tai tiếng. Nếu sau 50 tuổi, cuộc hôn nhân thứ hai tan vỡ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của ông.
Cô chỉ biết cười buồn, "Ba và cô ấy đã yêu nhau 8 năm, khó khăn lắm mới lấy được nhau, tại sao hôn nhân lại không vững chãi như vậy".
"Cuộc đời ba đều thất bại trong vấn đề hôn nhân". Như đang tổng kết trước tòa, ông Nhâm Thế Yến đã đưa ra kết luận như vậy ình. "Chính vì thế ba muốn con được hạnh phúc hơn Tiểu Nhiễm ạ".
"Hạnh phúc?" Nhâm Nhiễm nhắc đi nhắc lại từ này, "Ước mơ của con không xa vời như vậy đâu, được sống một cách vui vẻ, đầy đủ một chút là tốt lắm rồi".
"Tiểu Nhiễm, ba mang cho con một số đồ, đều là đồ của mẹ con để lại".
Ông Nhâm Thế Yến mở cặp sách ra, lấy ra một chiếc hộp đựng đồ trang sức cũ bằng gỗ. Ông mở hộp đựng đồ ừang sức ra trước, lấy ra một chiếc nhẫn vàng, trên mặt nhẫn có khắc chữ Phúc, "Đây là chiếc nhẫn mà bà nội con đã từng đeo, sau khi ba và mẹ con lấy được giấy đăng ký kết hôn, bà nội đã đưa chiếc nhẫn này ẹ con. Trước đây mọi người đều không chú trọng lắm đến việc mua nhẫn cưới, cái này cũng có thể coi là nhẫn cưới đúng không".
Nhâm Nhiễm nhớ ra ngay rằng, trong ngôi nhà mà tổ tiên cô để lại, Quý Phương Bình đã từng đắc ý giơ tay trái lên trước cô, để lộ ra một chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón vô danh, nói với cô rằng, ba cô đã cầu hôn với cô ta. Cảnh tượng đó kích nộ cô đến mức suýt nữa thì cô có hành động bột phát chưa từng có, đẩy Quý Phương Bình khi đó đang mang thai xuống dưới đất. Hiện giờ nghĩ lại, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn, cô đưa tay ra vuốt chiếc nhẫn vàng đó mà không nói gì.
Ông Nhâm Thế Yến lại lấy ra một sợi dây chuyền pha lê của hãng Swarovski, trên sợi dây kim loại mỏng màu trắng có gắn một hạt pha lê màu xanh hình lục giác, xung quanh có gắn các hạt pha lê nhỏ, "đây là sợi dây chuyền mà lần đầu tiên sang Hồng Kông, ba đã mua ẹ con ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay. Hồi đó rất nghèo, chỉ có thể mua được loại pha lê nhân tạo này, nhưng mẹ con rất thích".
"Con nhớ mẹ con thường đeo sợi dây chuyền này". Gần như Nhâm Nhiễm muốn cắn một miếng như hồi còn nhỏ, trải nghiệm cảm giác lành lạnh cứng cứng đã gìn giữ từ lâu trong ký ức của cô. Nhưng như thế chắc sẽ làm ba sợ, cô chỉ có thể vuốt ve con thiên nga nhỏ trên mặt sợi dây chuyền, "Hồi nhỏ con rất thích kéo để chơi, mẹ luôn dặn con phải nhẹ nhàng thôi".
"Mẹ con không có lỗ tai, bình thường cùng lắm chỉ đeo một sợi dây chuyền. Bà ấy nói sợi dây chuyền này hợp nhất là đi với váy mùa hè, sau đó có một hạt pha lê bị rơi ở đây, bà ấy tiếc mãi".
Khiếm khuyết nhỏ đó nằm ở phần đuôi con thiên nga, không dễ phát hiện ra, nếu ông Nhâm Thế Yến không chỉ cho cô xem thì cô đã không để ý đến.
"Đây có lẽ là món quà đắt nhất mà ba tặng ẹ con, lấy tiền nhuận bút của cuốn sách đầu tiên để mua", ông Nhâm Thế Yến lại lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng đưa cho Nhâm Nhiễm. Chiếc vòng này đặt trong lòng bàn tay thấy rất nặng, bên trên có khắc hình long phượng trình tường rất phức tạp và xinh xắn, "Hồi đó chỉ thịnh hành vàng 24K, sau khi mua về, mẹ con nói là rất thích, nhưng ba biết bà ấy cảm thấy cái này vừa đắt vừa thô nên gần như không bao giờ nhìn thấy bà ấy đeo".
Quả thực là Nhâm Nhiễm không thể liên hệ được chiếc vòng này với người mẹ của mình.
Ông Nhâm Thế Yến thở dài nói: "Nghi lại mới thấy mẹ con chưa bao giờ yêu cầu ba điều gì, những cái mà ba dành ẹ con thực sự là quá ít ỏi".
"Mẹ không bao giờ coi trọng những cái nặng về vật chất, mẹ…”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
39 chương
7 chương
10 chương
59 chương
88 chương
152 chương