Thoạt nhìn em rất mlem
Chương 20 : em chỉ cần đặt tay của mình vào lòng bàn tay của anh là được
Edit: Xiao Yi.
Quách Nhĩ Thư bị yêu cầu của Tần Tuyển đưa ra với Hứa Thanh Ca đang đứng trước mặt đây làm cho khiếp sợ.
Cư nhiên để em ấy giả làm bạn gái của mình đấy à? Còn có ai vô sỉ hơn cậu nữa không?
Không có!
Quách Nhĩ Thư không sợ chết, nhắc nhở nói: “Đàn em à, em không cần giúp cậu ấy đâu, Tổng giám đốc Hàn trong đó đáng sợ lắm!”
Hứa Thanh Ca nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Quách Nhĩ Thư, “Rất đáng sợ ạ?”
“Đúng vậy.”
“Đáng sợ ra sao ạ?” Hứa Thanh Ca hỏi.
Quách Nhĩ Thư nhất thời không bịa ra được Tổng giám đốc Hàn đáng sợ thế nào, ấp úng xấu hổ.
Tần Tuyển ngược lại giúp Quách Nhĩ Thư bịa ra câu trả lời, “Vị Tổng giám đốc Hàn này không chỉ muốn theo đuổi anh mà còn muốn bao dưỡng anh nữa đó.”
Quách Nhĩ Thư: “???”
Hứa Thanh Ca vốn hơi chần chừ, nhưng khi nghe anh nói như vậy, ngược lại cô không do dự nữa.
Hợp tác giữa hai công ty xuất hiện khúc mắt cảm tình này, đặc biệt là Tần Tuyển nữa, bên A theo đuổi bên B, bên B càng không thể trực tiếp từ chối được, nếu không có thể gây ảnh hưởng đến hợp tác. Nhưng nếu là uyển chuyển từ chối một cách gián tiếp sẽ tốt hơn một chút.
Hứa Thanh Ca gật đầu, “Anh ơi, em sẽ giúp anh.”
Quách Nhĩ Thư: “…”
Tần Tuyển thở phào một hơi, “Cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé.”
Quách Nhĩ Thư có mắt như mù nhìn cô gái nhỏ này bị cầm thú lừa đi rồi, chỉ tự mình cầu nguyện giúp cô đừng bị con thú kia lừa quá tàn nhẫn.
Tần Tuyển chuẩn bị dẫn Hứa Thanh Ca, hai người cùng nhau đi vào phòng họp. Hứa Thanh Ca đi bên cạnh anh, dáng vẻ thấp như bé con của cô có hơi lo lắng, hai chân muốn xiêu vẹo cả lại.
Tần Tuyển cười khẽ, “Đừng lo lắng, nếu cô ta làm khó em, anh sẽ giúp em mà.”
Hứa Thanh Ca nhỏ giọng nói: “Em không lo lắng, chỉ là sợ giả vờ không tốt sẽ bị cô ta nhìn ra sơ hở ạ.”
Công ty là một gian phòng kiểu mở [1], cô vẫn cảm giác được mấy anh chị lớn phía sau đều đang nhìn theo mình, cho nên cô rất sợ mình không giúp được mà ngược lại còn bể chuyện.
Bước chân của Tần Tuyển chậm lại đôi chút. Anh rũ mi nhìn xuống cánh tay bên cạnh người Hứa Thanh Ca, “Em có thể khoác tay anh không?”
“Dạ?”
Tần Tuyển nhẹ giọng giải thích: “Nó có thể tăng thêm mức độ đáng tin ấy.”
Hứa Thanh Ca chưa từng khoác tay nam sinh, đến tay của chú nhỏ mà cô còn chưa khoác qua, cùng lắm mỗi khi cô làm nũng ba Hứa mới níu tay ông thôi.
Hứa Thanh Ca do dự ba giây, Tần Tuyển cười khẽ đổi một câu khác, vươn tay ra với cô, “Hay là, em nắm tay anh đi? Em chỉ cần đặt tay của mình vào lòng bàn tay của anh là được.”
Hứa Thanh Ca giống như đang ở thế chủ động chuyển thành bị động. So với việc khoác tay Tần Tuyển thì nắm tay có vẻ đơn giản hơn, cô liền đặt cái tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của anh.
Tay của Hứa Thanh Ca mềm mại cực kỳ, cảm xúc giống như bé con nhỏ xíu vậy.
Giữa lông mày của Tần Tuyển hiện lên một tia ý cười. Anh nắm tay Hứa Thanh Ca đi vào phòng họp.
…
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tần Tuyển đang nắm tay một cô gái đi vào phòng họp, Hàn Dĩ Tâm hơi nhíu mi lại.
Cô gái nhỏ gầy giống như học sinh cao trung, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đến mức Hàn Dĩ Tâm cũng không nhịn được nhìn chằm chằm.
Hàn Dĩ Tâm lại liếc mắt qua bàn tay đang nắm kia của hai người, đứng dậy cười nói: “Tổng giám đốc Tần, đây là em gái của anh sao? Thật xinh đẹp nha. Em gái nhỏ, xin chào, tôi là bạn của anh trai em.”
Lỗ tai của Hứa Thanh Ca khẽ nhúc nhích, trong lòng cảm thấy vị Tổng giám đốc Hàn vừa đến này không có ý tốt.
Tần Tuyển cười khẽ, nhẹ miết lấy lòng bàn tay của cô, “Anh lại bị hiểu lầm là anh trai của em kìa, xem ra sau này khi ra ngoài không thể cho em gọi là ‘anh ơi’ nữa rồi!”
Nói xong, Tần Tuyển nhìn qua Hàn Dĩ Tâm, “Tổng giám đốc Hàn, đây là bạn gái của tôi, Hứa Thanh Ca. Tiểu Thanh Ca, vị này là Tổng giám đốc Hàn.”
Sắc mặt Hàn Dĩ Tâm trở nên khó coi, hoàn toàn không ngờ tới việc anh có bạn gái, lại càng không ngờ tới anh sẽ đưa cô bạn gái này tới để ân ái trước mặt mình.
Nhưng cô ta vẫn hào phóng gật đầu với Hứa Thanh Ca, “Xin chào.”
Hứa Thanh Ca cũng gật đầu chào lại, “Xin chào Tổng giám đốc Hàn.”
Ở công ty, Tần Tuyển mặc áo sơ mi thắt cà vạt, thanh tuyển ôn nhã, ánh mắt bình tĩnh. Sau khi nhẹ ấn Hứa Thanh Ca ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, miệng thì hỏi Hàn Dĩ Tâm, “Lần này Tổng giám đốc Hàn tới là muốn bàn bạc chuyện gì vậy?”
“Chuyện bàn bạc này có thể sau này nhắc lại,” Nội tâm của Hàn Dĩ Tâm không phục, tiểu lý tàng đao [2] nói: “Tổng giám đốc Tần, bạn gái của cậu đã mười tám tuổi chưa? Thoạt nhìn cô ấy còn rất nhỏ.”
“Mười tám tuổi rưỡi rồi,” Tần Tuyển đưa điện thoại của mình cho Hứa Thanh Ca nghịch, không chút bận tâm đáp: “Không phải cô ấy còn nhỏ thì tôi mới dễ dàng cất trong lòng bàn tay mà thương yêu sao?”
Hàn Dĩ Tâm miết chiếc nhẫn trên tay, “Lúc Tổng giám đốc Tần bận việc hẳn là không có thời gian với bạn gái, cô bạn nhỏ này sẽ hiểu chuyện chứ?”
Trước khi đi vào phòng họp, Tần Tuyển đã dặn cô cái gì cũng không cần quan tâm, cũng không cần phải nói gì hết, tất cả đã có anh rồi.
Nhưng nghe thấy lời nói của Hàn Dĩ Tâm rõ ràng là đang công kích mình, giống như chỉ sợ cô là giả vậy, khiến cho Hứa Thanh Ca muốn phản bác. Cô bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, mồm miệng nhanh lẹ hay chặn họng người khác lập tức trở về.
Bỗng nhiên, Tần Tuyển nhẹ vỗ đầu cô, “Tôi lại cảm thấy vừa đủ tốt mà. Trong quá trình trưởng thành của cô ấy có tôi làm bạn, mà cô ấy cũng làm bạn với tôi sẽ khiến cho tôi càng nỗ lực trở nên tốt hơn.”
Hàn Dĩ Tâm nghe nhói lòng.
Tần Tuyển rất điển trai, nhìn soái giống như minh tinh màn ảnh vậy, cũng ưu tú loá mắt, năng lực làm việc lại cao. Hàn Dĩ Tâm thích người như vậy, giống như việc cô ta tự nhiên thích một cái túi xách bạch kim mà thôi.
Khi thích lại muốn có được.
Mà Tần Tuyển này rõ ràng không hề có cảm giác gì với cô ta, nhưng mà không chiếm được lại càng muốn chiếm…
Hàn Dĩ Tâm gật đầu mỉm cười, “Thật ra, người trẻ tuổi đều muốn cho nhau cơ hội làm quen để trở nên thành thạo hơn trong chuyện tình cảm, nhưng sau đó thì không nói rõ được, nhiều khi họ chỉ lấy kinh nghiệm yêu đương mà thôi… Không nói tiếp chuyện này nữa, hôm nay tôi tới đây có hai việc, một là bàn bạc chi tiết hợp đồng, hai là mấy ngày nữa sẽ có buổi tiệc giao lưu, phía tổng công ty của tôi hi vọng anh sẽ tham gia.”
Hàn Dĩ Tâm nói cực khéo, nửa vế trước lấy ví dụ của người trẻ tuổi thường thấy để châm chọc hai người sẽ chia tay, nửa vế sau lại khiến hai người khó có thể phản bác lại.
Nhưng Tần Tuyển không phải người tầm thường.
Anh cười khẽ một tiếng, “Vậy ra Tổng giám đốc Hàn ở độ tuổi này… hẳn là thời còn trẻ đã luyện tập nhiều nhỉ? Cho nên bây giờ phải tìm người cũng đầy kinh nghiệm như mình sao?”
Hàn Dĩ Tâm thoạt nhìn không hề lớn tuổi, chỉ trong ngoài ba mươi mà thôi, nhưng mà Tần Tuyển khai giảng rồi cũng chỉ mới là sinh viên năm tư, chênh lệch tuổi tác vẫn rất lớn.
Anh nói chuyện tuổi tác của Hàn Dĩ Tâm khiến cô ta nghẹn không ít, nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ được nụ cười ưu nhã, “Về buổi tiệc giao lưu hẳn là Tổng giám đốc Tần sẽ đến dự đúng giờ phải không?”
Tần Tuyển như suy nghĩ cái gì, hỏi: “Tôi có thể mang đồng nghiệp trong công ty đi cùng không?”
Nghe thấy ‘đồng nghiệp trong công ty’, Hàn Dĩ Tâm vui vẻ đồng ý, “Đương nhiên có thể.”
“Được,” Tần Tuyển nghiêng mắt hỏi Hứa Thanh Ca, “Em đi với anh nhé? Em vừa mới đến công ty, vừa hay có cơ hội tiếp xúc thêm với nhiều công ty khác sẽ dễ định hướng việc làm hơn.”
Hứa Thanh Ca nghe lời anh, “Được ạ.”
…
Hàn Dĩ Tâm hối hận khi đã không đánh đòn phủ đầu trước với anh. Vừa nãy tuy nói chuyện khách sáo với Hứa Thanh Ca nhưng cô ta vốn đã quen chiếm thế thượng phong, cho nên nhất thời không khống chế được, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi.
Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca cùng nhau tiễn Hàn Dĩ Tâm ra ngoài, vóc dáng của cô ta khá cao, lại mang giày cao gót. Khi nhiệt tình ôm Hứa Thanh Ca nói lời tạm biệt, Hàn Dĩ Tâm phải khom lưng rất sâu, “Hẹn gặp lại, Thanh Ca. Hoan nghênh cô ghé thăm công ty của tôi bất cứ lúc nào.”
Hứa Thanh Ca lễ phép gật đầu nhưng không hề đáp lại. Cô có thể phân biệt được giả ý trong lời nói này của Hàn Dĩ Tâm.
Sau khi Hàn Dĩ Tâm rời đi, Hứa Thanh Ca có hơi để ý bản thân vóc dáng hơi thấp. Cô cúi đầu nhìn đế giày màu trắng của mình, nhón chân tại chỗ nói: “Anh ơi, đi dự tiệc giao lưu em có phải mang giày cao gót không ạ?”
Tần Tuyển mở tủ lạnh trong phòng làm việc ra, đưa cho cô một cây kem, “Không cần đâu, nếu em cao lên thì không phải là anh mất cơ hội giúp em lấy đồ trên cao à?”
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên cảm nhận được thì ra cô lùn nhiều năm như vậy cũng có cái tốt của nó.
…
Sau khi Hàn Dĩ Tâm rời đi, lão đại của phòng ngủ – Lục Tử Nhất, lão nhị Quách Nhĩ Thư và lão tứ Hùng Dương sôi nổi vây quanh hai người, còn làm trò cười nhạo Tần Tuyển trước mặt Hứa Thanh Ca.
“Vất vả cho anh Tuyển của chúng ta rồi!”
“Anh Tuyển, cô ta sẽ từ bỏ chứ? Nhất định là còn tiếp tục theo đuổi nha!”
“Công ty của chúng ta trở thành nơi để người khác theo đuổi anh Tuyển luôn rồi!”
Tần Tuyển nhàn nhạt trừng mắt họ, rũ mi thấy rõ Hứa Thanh Ca, “Đúng thật là nhiều người theo đuổi anh. Sau này có thể nhờ em thường xuyên giúp anh được không?”
Hứa Thanh Ca hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô hơi kinh ngạc vì Tần Tuyển bị nhiều người theo đuổi, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cô liền thấy bình thường.
Khi trưởng thành, anh cũng thật điển trai vậy mà!
Hùng Dương ở phía sau ngắt lời, “Đừng mà anh Tuyển, lần nào cậu cũng tìm đàn em nhờ giúp sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương sau này của em ấy đó. Đừng có làm phiền em ấy chứ!”
Bởi vì Tần Tuyển đã giúp đỡ mình rất nhiều lần, cho nên Hứa Thanh Ca tự nhiên cũng không sợ bị phiền toán, vội nói: “Không đâu, không đâu, không ảnh hưởng gì ạ, không sao cả.”
_____
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
1108 chương
91 chương
140 chương