Thực tủy biết vị (ăn một lần là nghiền), khoái cảm khi nam nữ xâm nhập linh hồn hòa vào nhau khiến Ấn Hạo muốn ngừng mà không được. Ban ngày không thể làm, ánh mắt hắn nhìn Mễ Lương luôn mập mờ, tựa như con sói đói nhìn thấy miếng thị tươi, lúc nào cũng có thể nhảy lên cắn một cái. Nhưng hắn rất biết chừng mực, hắn cũng không thể ở mãi trong phòng Mễ Lương, vào ban ngày cũng không thể tạo ra âm thanh quá lớn. Phòng Mễ Lương nằm trong cùng hành lang, những người khác không được phép tới gần dù trong phòng có âm thanh người bình thường cũng không thể nghe thấy. Nhưng có một số người ngoại lệ, ví như Sở Nghiêu luôn có chìa khóa trong tay. Trước mắt, Ấn Hạo vẫn chưa cho phép Sở Nghiêu đụng vào Mễ Lương, vì vậy dù hắn điên cuồng muốn Mễ Lương cũng sẽ không dám ban ngày ban mặc làm chuyện này, phần lớn đều vào lúc những bữa tiệc cuồng hoan ở Viêm Hoang diễn ra. Tối nay, Ấn Hạo lại mạnh mẽ cưỡng ép nàng, hắn thích Mễ Lương rên lên từng tiếng, thích tóc nàng xõa ra dáng vẻ không chịu được, lại dịu dàng vui vẻ sau khi đánh trận, cuối cùng Ấn Hạo nằm trên giường. Trong đêm, Mễ Lương không thấy rõ vẻ thỏa mãn ăn uống no nê của Ấn Hạo, nhưng lại nghe thấy tiếng thở đầy hài lòng của hắn, cho thấy tâm trạng Ấn Hạo rất tốt. Mễ Lương tựa vào người hắn, ngón tay điểm trên ngực hắn nhẹ nhàng vẽ vẽ những vòng tròng, thậm chí còn nhéo nhéo một chút, Ấn Hạo tóm lấy tay nàng: “Vừa rồi còn cầu xin bảo dừng lại, tôi nhìn cô bây giờ xem ra tinh thần rất tốt” “Làm lâu như thế rồi tôi thật sự không thể tiếp tục nữa?” “Phụ nữ không phải rất thích đàn ông làm lâu một chút sao?”- Giọng Ấn Hạo mang theo vẻ tự hào, đàn ông ở Viêm Hoang ai cũng nói thế. “Không biết nữa”- Kinh nghiệm của Mễ Lương cũng không nhiều, nàng chỉ cảm thấy mỗi lần Ấn Hạo làm đều có hơi chút khiến người khác sợ hãi. Lúc này, Mễ Lương cũng không buồn ngủ, nhìn tâm tình Ấn Hạo tốt như thế, nàng nhỏ giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chăm chỉ rèn luyện thân thể, mỗi ngày kiên trì ra ngoài chạy bộ, vận động một chút khiến cơ thể rắn chắc hơn” “Mỗi ngày?”- Ấn Hạo nhíu nhẹ mày, hắn không muốn để Mễ Lương xuất hiện bên ngoài thường xuyên, lỡ như để người khác nhìn thấy hắn sẽ không thể hưởng thụ nàng như bây giờ. Ấn Hạo một tay ôm Mễ Lương, một tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc của nàng: “Cô là con gái không cần làm mấy chuyện đó, ngoan ngoãn ở trong phòng, trắng trẻo thon thả như bây giờ vẫn thích hơn” Cơ thể là tiền vốn của cách mạng, đàn ông Viêm Hoang xem thường nàng, Ấn Hạo vượt ngục cũng không mang nàng theo, tất cả nguyên do đều vì tố chất của Mễ Lương, vượt ngục không phải đi dạo mà là chuyện nguy hiểm thập phần, mất mạng như chơi. Dù Ấn Hạo thích nàng, muốn dẫn nàng theo thì Mễ Lương cũng phải chuẩn bị những năng lực và tố chất cơ bản nhất. Mễ Lương tuy không thông minh nhưng cũng hiểu rõ căn nguyên, sau khi vết thương khỏi hẳn nàng đã tính rèn luyện thân thể, Ấn Hạo không đồng ý cũng nằm trong dự đoán của nàng. Tuy nhiên sự tiếp xúc xác thịt đã kéo gần quan hệ của hai người, Mễ Lương cảm nhận được sức hút của bản thân nên cọ cọ vào người hắn: “Thân thể anh khỏe như vậy, vừa làm xong lại hồi phục, thời gian làm lâu như thế, tôi thật sự chịu không nổi, mỗi lần làm xong đều rất mệt, đợi sứ ckhỏe tốt lên, chúng ta làm dài hơn sẽ thoải mái hơn mà?” Đàn ông đều thích phụ nữ khen bản thân mình trên phương diện này mạnh mẽ hơn người, Ấn Hạo vui mừng thấy nàng nói cũng có lý: “Thể chất cô hơi kém, tôi còn vài việc phải xử lý, hai ngày nữa hãy bắt đầu” Mễ Lương không rõ Ấn Hạo tính xử lý chuyện gì. Nhưng hai ngày sau, Ấn Hạo quả thật đồng ý cho nàng mỗi ngày chạy bộ, thậm chí còn cho nàng dãy phòng ở mặt sau nơi lính canh xưa ở. Nơi này có rất ít người lui tới, Mễ Lương thích làm gì cũng được, nhưng Ấn Hạo cũng dặn nàng phải mang theo Thạch Đầu, lỡ có chuyện gì còn có người giúp đỡ. Mễ Lương cũng bỏ thói quen ngủ dậy trễ, sáng sớm khi đàn ông ở Viêm Hoang tới khu mỏ làm việc, Mễ Lương liền chạy bộ, luôn chạy dọc theo mặt sau của chân tường, chạy đến tháp canh gần nhất rồi quay ngược lại, tính đi tính lại cũng bằng đường chạy bốn trăm thước ở trường. Bữa sáng đầu tiên, Mễ Lương không chỉ chạy mười vòng mà chạy một hơi hai mươi vòng, chân bắt đầu run rẩy, nàng tự nói với bản thân: “Mễ Lương, mày phải cố lên, nếu không ba trăm tên đàn ông sẽ chờ mày” Thạch Đầu chạy như bay sang bên cạnh, đuổi theo Mễ Lương đang đổ mồ hôi: “Mễ Lương, cô đừng chạy nữa, mau về ngủ đi. Cô có chạy cũng không thể khỏe lên mau được, nếu vậy chẳng phải rất uổng phí sao? Dù sao lão đại cũng không để cô thiếu thứ gì mà?” “Đệ thì biết gì?”- Mễ Lương trao cho Thạch Đầu cái nhìn khinh bỉ. “Muốn sống phải làm… không… không có gì dễ dàng… biết chưa?” Vừa chạy vừa nói chuyện, hơi thở Mễ Lương gấp gáp. “Tôi biết a”- Thạch Đầu đi bên cạnh nàng như đi tản bộ. “Nhưng ở đây mọi người sẽ coi cô như bảo bối, lão đại sẽ bảo vệ cô, tôi cũng bảo vệ cô mà” Lão đại tính bỏ trốn, còn đệ a năng lực không đủ. Mễ Lương cũng chẳng còn sức để nói, nàng sợ chọc Ấn Hạo mất vui, cũng không muốn nói với Thạch Đầu chuyện Ấn Hạo và Sở Nghiêu tính vượt ngục, nàng chỉ dặn Thạch Đầu cố gắng lấy lòng Ấn Hạo, tới lúc đó biết đâu có thể mang Thạch Đầu theo. Mễ Lương thật sự không còn dư chút sức lực nào để nói chuyện, mặc kệ Thạch Đầu, nàng dùng tay áo lau mồ hôi rồi chạy tiếp. Nhìn thấy Thạch Đầu chạy nhanh như thế, nàng thầm tính hai ngày nữa phải tăng cường độ, hơn nữa còn luyện tập những cái khác, như leo tường hay núi chẳng hạn. Nơi này quả thật vắng vẻ, vài người thấy Mễ Lương cũng chỉ thoáng nhìn qua, thủ hạ của Ấn Hạo thì chào hỏi, lão đại uy nghiêm không phải ai cũng có thể xúc phạm, hơn nữa, rất nhiều người nhìn ra, Ấn Hạo đối với tên sủng vật này rất cưng chìu. Đến ngày thứ hai nàng tiếp tục chạy thì lại rơi vào mắt người khác. Sở Nghiêu đứng ở phía xa, tay vòng trước ngực nhìn Mễ Lương, ánh mắt sắc bén dường như suy nghĩ sâu xa. Hắn không đi qua tìm nàng mà nhìn nàng rất lâu, chờ tới khi Mễ Lương chuẩn bị trở về ăn sáng thì hắn cũng đi về phía phòng. Trên hành lang, Mễ Lương thở hổn hển nhìn Thạch Đầu kêu: “Thạch Đầu, mau mang điểm tâm qua, hôm nay phải ăn hơn một cái bánh bao mới được” Nói xong, nàng thấy Sở Nghiêu đứng ngay hành lang, Mễ Lương vừa mệt vừa đói, chỉ đơn giản bắt chuyện với hắn rồi lê từng bước nặng nề đi về phòng. Sở Nghiêu xoa cằm nhìn nàng, cũng không nhiều lời nhưng ánh mắt luôn dám sát bóng lưng của nàng, lúc nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn thì hắn xoay lại: “Ngày hôm qua đã bắt đầu chạy, khôi phục thật khá, khí sắc cũng không tệ, hơn nữa khí sắc mấy nay của anh xem ra rất tốt, chắc là hai tối vừa rồi đều ngủ với Mễ Lương” Lời này chính là nói với Ấn Hạo, nếu Ấn Hạo nói bản thân không chạm vào Mễ Lương chẳng khác gì xem Sở Nghiêu là thằng ngốc, nhưng Ấn Hạo căn bản không phải đàn ông. “Tôi đã động vào Mễ Lương”- Ấn Hạo thẳng thắn nói, thân hình cao lớn đứng bên hành lang, mày nhếch lên: “Tôi có một giao dịch chắc chắn sẽ khiến anh hứng thú” Sở Nghiêu nhíu mày: “Ở đây còn làm được giao dịch gì?” “Sở gia là danh gia vọng tộc suốt mấy trăm năm, cha anh làm quan to trong triều, kết quả vì tội ăn hối lộ mà cả nhà bị giết, anh cũng bị liên lụy dính tội chết nên bị đẩy vào Viêm Hoang. Hơn nữa anh chẳng phải bị oan sao, không chỉ có thể, cả nhà anh cũng bị oan”- Ấn Hạo tỏ vẻ thương xót, không nhìn sắc mặt lạnh run của Sở Nghiêu, nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là ăn hối lộ, ở Đại Kim cũng đâu phải thiếu, làm quan ai không tham? Chẳng qua cha anh không ngừng kết oán với lão Lương Tử, lão ta cũng không tính giết sạch cả Sở gia, nhưng… đáng tiếc một người văn võ song toàn tài đức toàn vẹn lại phải mỗi ngày ở Viêm Hoang đập đá, cha thì ra đi không nhắm mắt…” “Đủ rồi!”- Sở Nghiêu quát to, những hình ảnh của quá khứ va bây giờ thật sự khác biệt, lúc trước cha tham ô đã tạo cho hắn đả kích lớn, Sở Nghiêu căn bản không muốn nghĩ đến chuyện trước kia: “Lão đại muốn nói gì?” “Tôi biết sau khi ra ngoài anh chắc chắn sẽ tìm cách báo thủ, nhưng Lương Tử thế lực lớn như vậy, trong và ngoài đều có hơn mấy chục tinh binh, hơn nữa tôi còn nghe nói, con trưởng của lão ta nắm trong tay binh quyền, con gái thì tiến cung làm quý phi được sủng ái. Trước đây Sở gia cường thịnh như thế cũng đấu không lại lão ta, có lẽ cũng không cần nghĩ đến chuyện một tên đào phạm như anh sẽ làm được? Sau khi ra khỏi đây, có thể giữ được mạng là quá tốt, báo thù không thể đụng tới” Sở Nghiêu cười lạnh: “Lão đại ở Viêm Hoang mười năm, tai mắt bế tắc, ngoại trừ nghe những lời bàn tán anh căn bản không thể biết bên ngoài đã xảy ra biến cố gì, chuyện của tôi không cần anh lo” Ấn Hạo nở nụ cười cực kì tự tin: “Nhưng nếu anh muốn báo thù, chuyện đó cũng phải dễ dàng gì, thậm chí so với việc bỏ trốn khỏi Viêm Hoang còn khó hơn” Sắc mặt Sở Nghiêu đen lại, không nói. Ấn Hạo tiếp tục: “Nhưng mà thôi, nói đến chuyện tham ô, lão ta so với Sở Gia còn tham lam hơn nhiều, còn đem tiến cống vài món bảo bối vô giá cho các các nước láng giếng. Theo tôi biết, vài năm trước, phủ của lão ta bị trộm, lão cũng không ngờ sẽ đánh mất mấy thứ bảo bối, quan trọng nhất là bên trong có sổ sách và mấy mật hàn. Nội dung bên trong mật hàm đều là chuyện đại nghịch bất đạo, lão ta muốn phong tỏa tin tức nhưng bí mật bị người khác phát giác. Lão ta không tìm được, vật bị trộm như đá chìm xuống biển không rõ tung tích, cũng không có ai cầm sổ sách và mật hàm đi tố cáo. Mấy năm nay, lão ta sống cũng rất an, tuy đó là chuyện của vài năm trước, nhưng nếu bị đưa ra, chắc chắn sẽ mang tội danh độc chiếm cống phẩm, chức quan của lão ta cũng không yên được đâu!” “Chẳng lẽ là do anh trộm?”- Mắt Sở Nghiêu lóe lên tia sáng. “Vài năm trước đó tôi đã vào Viêm Hoang”-Ấn Hạo nhìn Sở Nghiêu, anh ngu hay sao, hắn dừng lại nói: “Nhưng tôi biết người trộm là ai, còn biết nó giấu ở đâu?” Ấn Hạo đã biết thì tên trộm phải là người ở Viêm Hoang. Viêm Hoang là nơi ngọa hổ tàng long, mỗi lần đi lại có người tới, Ấn Hạo đều sẽ tra xét qua, từ đó tạo thành những mối kiên kết. Dù bị vây ở Viêm Hoang nhưng vẫn biết ít nhiều về chuyện xảy ra bên ngoài. Ấn Hạo không nhanh không chậm nói: “Tôi có thể nói cho anh biết thứ đó cất đó đây, rời khỏi Viêm Hoang rồi anh có thể đi báo an trả thù cho gia đình, tôi cũng không chắc anh có thể vật ngã lão ta, nhưng ít nhất bản thân không phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi” “Vậy anh muốn gì?”- Sở Nghiêu hiểu rõ trên thế gian này không có bữa cơm nào ăn mà không trả tiền. “Không được chạm vào Mễ Lương” Sở Nghiêu cảm thấy bị nghẹn lại, nghe Ấn Hạo nói tiếp: “Con người của tôi thích độc chiếm, không thích đem đồ vật ra chia sẻ. Chúng ta chỉ còn ở Viêm Hoang hai tháng, hai năm anh còn nhẫn được hai tháng tính là gì? Chẳng lẽ vì muốn hưởng thụ cảm giác nam nữ chi hoan mà đại cừu của gia đình không báo?” “Tôi làm sao biết được anh không lừa tôi? Nếu anh nói đúng, vì sao lại không nghĩ tới chuyện sau khi ra khỏi đây sẽ độc chiếm nó? Dù anh không nghĩ, nói không chừng nó đã bị người khác lấy mất, hơn nữa sổ sách mật hàm không dễ bảo quản, biết đâu nó đã không còn tồn tại”- Sở Nghiêu chất vấn nói. “Đã gọi là bảo bối đương nhiên sẽ tìm một nơi giấu thật kĩ đảm bảo không hư hại. Số sổ sách đó rơi vào tay người thường chẳng khác gì rước họa vào thân. Tôi có thạch anh tím, cũng chẳng thiếu tiền, sao phải đi rước thứ khoai nóng phỏng tay đó vào thân”- Ấn Hạo dừng lại, tiếp tục nói: “Lúc trước người Sở gia kẻ chết kẻ trốn, không ít phụ nữ phải đi làm kỹ nữ, tôi nghĩ anh sẽ không vì dục vọng bản thân mà quên nổi đau mà họ phải gánh” Sở Nghiêu không hé răng, tựa hồ đang suy nghĩ. Ấn Hạo không chút hoang mang nói tiếp: “Không tin cũng không sao, tôi có thể nói cho anh biết, người trộm là Thạch Đầu. Anh cũng nên biết Thạch Đầu trước kia làm ăn trộm, có kỹ thuật nhưng không biết suy nghĩ, tuy trộm được nhiều đồ nhưng đệ ấy không có phúc xài nó, chưa kịp dùng đã bị đồng môn hại rồi bị bắt vào đây. Ở đây, là tôi giúp đệ ấy, đệ ấy đối với tôi trung thành cẩn cẩn, khi nào, trộm cái gì đều kể rất chi tiết. Anh có thể đi hỏi Thạch Đầu xem đệ ấy trộm cái gì, nhưng tôi đã dặn không cho Thạch Đầu nói với anh đồ đó để ở đâu, vì vậy đệ ấy sẽ không nói. Hay, anh có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi ngủ với Mễ Lương, dù sao chúng ta cũng không nhất định sẽ ra khỏi đây được, nói không chừng Mễ Lương là người phụ nữ cuối cùng chúng ta có thể ngủ cùng. Còn lão Lương Tử kia cứ để lão phiêu diêu tự tại, dù sao cũng không can hệ gì tới tôi” Sở Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thạch Đầu từ xa đi qua, đồ ăn được bưng qua phòng Mễ Lương, lúc đi ngang hành lang thì bắt chuyện với họ, còn nói: “Lão đại, hắc đậu gần đây không đẻ trứng nữa, lần sau lão đại kêu người bên ngoài mang trứng vào nhiều nhiều, nếu không Mễ Lương sẽ không có mà ăn” Ấn Hạo liếc mắt nhìn Thạch Đầu: “Được rồi” “Anh thích Mễ Lương”- Sở Nghiêu nãy giờ không nói liền ngước lên buông một câu. “Tôi là đàn ông, thích ngủ cùng phụ nữ thì có sao đâu?” “Anh lại thật sự thích cô ấy, thật ngu xuẩn, rõ ràng biết cô ấy chỉ muốn rời khỏi Viêm Hoang nên mới lầy lòng anh, anh còn tưởng thật”- Sở Nghiêu quay đầu nhìn thẳng Ấn Hạo, cách nói nhạo báng. “Chuyện nhi nữ tình trường cũng xem là điều kiện sao, Ở nơi như Viêm Hoang, tính mệnh còn khó giữ, chúng ta làm gì có tư cách nói thích hay không. Hai tháng nữa chúng ta rời khỏi đây, Mễ Lương cũng sẽ ngủ với người khác, tới lúc đó anh còn quản được ai ngủ với cô ấy không?” “Rởi khỏi Viêm Hoang là chuyện của sau này, rời khỏi Viêm Hoang là một thế giới khác, nơi này sẽ không còn dính dáng gì tới chúng ta. Lúc này tôi vẫn là lão đại ở Viêm Hoang, không thích chia sẽ đồ với người khác. Sở Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt sắc như chim ưng, Ấn Hạo bây giờ thích Mễ Lương tới mức sẵn sàng xé bỏ hiệp nghị, giọng Sở Nghiêu cực kì nghiêm túc: “Dù sao cũng phải nhắc nhở anh, anh nên giữ khỏang cách với Mễ Lương một chút. Nếu đã không mang cô ấy đi thì nên làm việc cho sạch sẽ vào” “Chuyện của tôi tôi tự có chừng mực, chẳng lẽ vì một nữ nhân không thân thích mà phá hỏng kế hoạch vượt ngục của chúng ta?”- Ấn Hạo nói quyết đoán, lòng đen di động. “Xem ra anh đã đồng ý với giao dịch vừa rồi”