Thoát khỏi viêm hoang
Chương 30
Ấn Hạo hết tặng nàng thạch anh tím. bây giờ lại tự tay làm trâm cài. Mễ Lương cảm thấy tình thế ngày càng tốt, tối qua Ấn Hạo còn mang nàng đi ngắm sao, gió lạnh từng cơn thổi qua, nàng nhìn lên bầu trời đêm xa tít mơ hồ nhìn thấy tương lai không xa nàng sẽ ra khỏi bức tường Viêm Hoang. Nàng nghe nói ở đại lục Thừa Trạch không hề thiếu phong cảnh đẹp, thảo nguyên mênh mông, những dòng suối nho nhỏ êm ả, núi cao hùng vĩ, thành thị náo nhiệt ồn ào.. Mễ Lương thầm nghĩ lúc rời khỏi Viêm Hoang, nàng sẽ đem theo thạch anh tím, lỡ như Ấn Hạo sau này ra khỏi đây rồi đi tìm mỹ nữ khác, quăng nàng sang một bên thì nàng cũng nên giữ ít tiền để sống qua ngày.
Xem ra nàng đã nghĩ xa quá rồi, cuộc sống bên ngoài biết đâu vẫn khó khăn, rời khỏi Viêm Hoang điều quan trọng nhất không phải để hưởng thụ thế giới bên ngoài, mà nàng có thể tránh khỏi số mệnh trở thành công cụ phát tiết cho ba trăm tên đàn ông, ít nhất còn có đường sống.
Lý tưởng thì có, chỉ tiếc hiện thực tàn nhẫn, Ấn Hạo vẫn chưa nói sẽ mang nàng theo, hơn nữa Mễ Lương cũng cảm giác được, Ấn Hạo không thích cô tới mức không thể rời bỏ. Người đàn ông này sống ở Viêm Hoang mười năm, hắn có được sự kiên trì mà người thường không có, hắn đối với Mễ Lương luôn chân thành nhưng không có nghĩa sẽ đánh mất lý trí, thích không có nghĩa là mê đắm, hắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Tóm lại, Mễ Lương vẫn tiếp tục nỗ lực.
Bây giờ, Mễ Lương đối với chuyện phòng the vẫn bị ám ảnh, mỗi lần nghĩ tới những đau đớn tối đó mồ hôi nàng lại túa ra, lòng vẫn sợ hãi. Nhưng nàng nghĩ, Ấn Hạo cũng xem như đã rất dịu dàng, nếu ngay cả Ấn Hạo nàng cũng không chịu được thì sau nếu như phải đối mặt với ba trăm tên đàn ông thì biết làm sao, không bằng trực tiếp đi tìm quỷ mà nương tựa.
Ngoại trừ chinh phục Ấn Hạo, Mễ Lương cũng không còn đường khác để đi, Ấn Hạo là một người rất bá đạo, hiếm khi cho phép nàng ra khỏi nhà. Mặc kệ Mễ Lương thích làm gì thì làm, nhưng đầu tiên đều phải có sự đồng ý của Ấn Hạo, lấy lòng Ấn Hạo là điều cốt yếu. Nàng phải vững tâm, Ấn Hạo lúc tốt lúc xấu, người đời lại thường nói chuyện nam nữ là việc tốt, không thành công cũng không cần gấp, miễn không đau là được.
Hơn mười ngày sau, Ấn Hạo đã bắt đầu làm loạn, ở trong phòng thì thích ôm Mễ Lương sau đó sờ loạn, nhưng vừa thấy vả e ngại trong mắt Mễ Lương, hắn liền do dự rụt tay lại. Nhưng Mễ Lương hiểu, vài hai ngày nữa chuyện gì đến cũng phải đến, Ấn Hạo cho nàng ăn cũng không phải để xem.
Cuộc sống như bị cưỡng bức, nếu đã phản kháng không được chẳng bằng hưởng thủ. Từ khi đến Viêm Hoang Mễ Lương đã ý thức sâu sắc đạo lý này, so với bị động chèn ép chẳng bằng chủ động hiến dâng, tránh để bản thân rơi vào tình cảnh bị động. Hơn nữa, cho đi thì phải cho lại, Ấn Hạo đối với nàng cũng không tệ, tốt xấu gì nàng cũng phải tỏ thành ý.
Màn đêm nặng nề buông xuống. trên mặt dất, đám đông lại bắt đầu bàn tán bát nháo; trời cao, trăng rằm sáng như gương, Mễ Lương ngồi bên hành lang cúi đầu nhìn đám người ở xa rồi lại ngẩng lên nhìn trăng. Đến khi Ấn Hạo xuất hiện, nàng kéo tay hắn qua, chỉ trỏ tựa như những con người đang yêu nhau có thể dễ dàng bắt gặp trên đường nếu ở thế kỉ 21. Mễ Lương đưa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay trăng tròn quá”
“Hôm nay là mười lăm”- Ấn Hạo nhìn trăng tròn hỏi nàng. “Có muốn ra ngoài ngắm trăng không?”
“Không muốn”- Mễ Lương lắc đầu, gương mặt nở nụ cười giảo hoạt. “Chúng ta về phòng đi”
Hai người đi vào phòng Mễ Lương, khóa trái cửa lại, sau đó cài then vào, Mễ Lương ôm lấy hông Ấn Hạo, hai thân thể dính sát vào nhau. Nàng mặc nam trang nhưng không mặc áo ngực, bầu ngực mềm mại co dãn áp vào ngực Ấn Hạo, toàn thân Ấn Hạo liền căng ra. Hắn không phải Sở Nghiêu, sẽ không biết giữ lễ hay biết thoái thác, hắn theo bản năng liếm nhẹ vành tai xinh xinh của Mễ Lương, Mễ Lương ưm một tiếng, sẳng giọng nói: “Lão đại, anh vội thế sao”
Môi Ấn Hạo vẫn dây dưa bên tai nàng: “Tôi cảm thấy cô có thể”
Đã nửa tháng trôi qua, Ấn Hạo cảm thấy nàng đã hồi phục. Lúc này, Mễ Lương lại vui vẻ, hắn cũng nóng lòng muốn chứng minh biểu hiện đêm đầu tiên chẳng qua do thiếu kinh nghiệm, hắn nhất định có thể khiến nữ nhân hài lòng.
Mễ Lương cười: “Lão đại, tôi nhảy cho anh xem được không?”
“Cô nói cô không biết nhảy mà?”- Ấn Hạo nhớ Mễ Lương trước đây chỉ biết gào thét mấy giai điệu chẳng thành nhạc (có thể nói hát chẳng khác gì nói”
“Nhảy cũng cần phải chuẩn bị, hơn nữa tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy”- Mễ Lương bật cười khúc khích, âm thanh như tiếng chuông bạc reo lên. “Chỉ nhảy cho mình lão đẹp xem thôi”
Ấn Hạo mím môi cười: “Vậy tôi rất muốn xem”
“Vậy anh chờ tôi đi thay quần áo đã”- Mễ Lương ấn hắn xuống ghế, thắp hai ngọn đèn sau đó chạy vào buồng trong thay quần áo.
Lúc Mễ Lương bước ra, tay Ấn Hạo đang cầm cốc nước phải dừng lại, miệng theo quán tính nuốt nước xuống, cổ họng lên xuống. Mễ Lương mặc bộ váy màu đỏ thẫm, bộ váy này bị nàng cắt xén trở nên rất thoáng mát, phía trên khó khăn lắm mới che được bộ ngực, vòng eo từ thắt lưng đều lộ ra ngoài, tinh tế bó sát người. Phía dưới váy dài thướt tha, nhưng hai bên chân đều xẻ cao lên tận đùi, đôi chân trắng như ẩn như hiện. Trên lưng còn mang theo thắt lưng bằng kim loại, điểm xuyết bằng đồng phiến hơn nữa còn có không ít chiếc chuông nhỏ.
Mễ Lương chân trần, đung đưa cơ thể, nàng giống như con rắn dợn sóng dập dờn, vặn eo, xoay mông, chuông đồng nơi thắt lưng phát ra tiếng leng keng, đồng phiền sáng lấp lánh khi đèn chiếu vào, đùi trắng như tuyết không ngừng từ bên trong váy vươn ra làm động tâm đàn ông; cánh tay không ngừng đong đưa, chập chờn dịu dàng như bướm. Ấn Hạo chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật nhảy gợi cảm như vậy, khi thì quyến rũ khi thì mềm mại, khi thì tao nhã thần bí, ánh mắt Ấn Hạo vẫn chưa từng rời khỏi nàng.
Điệu nhảy của Mễ Lương là múa bụng, đây cũng loại hình múa duy nhất nàng biết. Cuộc sống ở đại học khá nhàn rỗi, mỗi ngày bị bạn học kéo vào phòng nhảy tham gia các khóa vũ đạo, lúc đó nàng bị những kỹ thuật điêu luyện của cô giáo làm cho khuynh đảo nên quyết định đi học. Công tâm mà nói, Mễ Lương múa không đẹp, bản thân nàng học nghệ chưa tinh, hơn nữa không có nhạc hay tiết tấu, múa bụng rất khó bộc lộ hết mị lực.
Nhưng Ấn Hạo ngay cả bài “Hảo hán ca” la hét rên rĩ còn có thể chịu được, thì múa bụng nhất định có thể tác động mạnh tới thị giác. Đàn ông ở Viêm Hoang buồn chán nhiều năm, đừng nói tới một cuộc sống đầy hương sắc ca múa. Hơn nữa quần áo Mễ Lương mặc cực kì công phu, màu đỏ xinh đẹp, váy kéo lộ gần tới mông, dây thắt lưng lấp lánh, eo thon nhỏ cùng cánh tay… Mễ Lương chẳng qua chỉ nhảy loạn, chẳng qua là một con chuột xinh đẹp.
Ấn Hạo hai mắt mở to, nhìn nàng đong đưa thắt lưng, sau đó là bờ mông đầy đặn, còn có cặp đùi mê người, chuông nhỏ rung động, Ấn Hạo cảm thấy bản thân như lạc trong mây mù, dưới thân từng đợt thiêu đốt.
Mễ Lương bước đi tao nhã chậm rãi tới gần hắn, mông lắc lư nhanh hơn, chuyển động một hồi, nàng chậm rãi ngồi xuống, tựa vào đùi Ấn Hạo. “Lão đại, anh thích không? Tôi chỉ nhảy cho mình anh xem thôi”
“Tuyệt đối không thể để người khác xem”- Giọng nói Ấn Hạo hơi khàn khàn, hai mắt nhuốm cơn dục hỏa, hình ảnh này không thể để cho tên đàn ông khác xem, hắn ôm thắt lưng nàng, ngón tay lướt qua làn da trơn mịn, môi hơi hơi cười: “Mễ Lương, cô là của tôi đúng không?”
Mễ Lương mỉm cười nhìn hắn: “Đương nhiên là của anh, vĩnh viễn chỉ là của mình anh”
Đàn ông căn bản đều có ham muốn chiếm hữu, Ấn Hạo hi vọng nàng là của mình hắn, chỉ làm với mình hắn, chỉ nhảy cho hắn xem, không thể chia sẻ cho người khác, ví như biết Mễ Lương là con gái, Ấn Hạo thầm kêu gào, nàng là vật tư hữu của một mình hắn.
Cánh tay Mễ Lương quấn lấy cổ hắn, ngọn đèn sáng bao phủi lấy thân người nàng một màu vàng. Miệng lưỡi Ấn Hạo khô khốc, kéo mông Mễ Lương và cả người nàng ôm vào lòng, để đùi nàng kẹp chặt thắt lưng hắn, hắn ôm nàng đi vào buồng. “Hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cô thoải mái, đừng sợ, hãy giao cô cho tôi”
Mễ Lương khẽ cắn môi dưới: “anh nhẹ nhàng thôi”
“Được”- Ấn Hạo cam đoan nói, thuận tiện thổi tắt ngọn đèn,
Ấn Hạo ôm nàng đến giường, ở trong phòng chỉ còn sót lại một ngọn đèn đang chiếu sáng cơ thể nàng, quần áo đỏ sẫm yêu mỹ khiến da nàng càng thêm trắng. Cơ thể Ấn Hạo sớm đã phát hỏa, mãnh liệt hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Mễ Lương vươn tay ôm cổ hắn, vươn đầu lưỡi phối hợp, hai đầu lưỡi quần vào nhau hận không thể đem đối phương nuốt vào bụng. Hiển nhiên hôn không thể thỏa mãn dục hỏa bên trong Ấn Hạo, hắn luồn tay vào trong váy nàng, trong lòng thầm nghĩ váy nay quả nhiên hay, ngón tay đã ở ngay quần lót của nàng.
Đẩy quần lót ra hắn sờ vào trong, trơn ướt một mảnh.
Đàn ông ở Viêm Hoang dù có kinh nghiệm hay không đều biết nữ nhân mà ướt chính là nàng muốn nhưng Ấn Hạo không dám lỗ mãng, nếu không thể làm Mễ Lương tự nguyện, sau này hắn muốn trở mình sẽ khó khăn.
Quả nhiên, Mễ Lương cắn môi, cơ thể không cách nào thả lỏng, xem ra nàng cũng không tình nguyện làm chuyện này, Ấn Hạo tiếp tục cúi đầu hôn nàng, cắn vào vành tai nàng, nghe nàng hít một hơi, hắn vui mừng nói: “Thả lỏng đi, tôi sẽ không làm bậy đâu”
Lúc nói, hắn đem quần áo nàng cởi sạch, sau đó tắt đèn. Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ trên mặt đất tạo thành những vệt sáng, mọi thứ trong phòng đều nhìn thấy, đường cong trên cơ thể Mễ Lương dưới ánh trăng càng thêm mê người.
Nhiệt độ ban đêm ở Viêm Hoang hơi thấp, Mễ Lương bị cởi sạch liền thấy mát lạnh, nhưng rất nhanh, một thân người nóng hổi cường tráng lại đè lên, là da áp sát, độ nóng này như muốn làm tan chảy mọi thứ.
Tay Ấn Hạo không ngừng chạy qua lại, khi thì dịu dàng vuốt ve làm Mễ Lương tê dại ngứa ngáy, khi thì bóp mạnh nàng khiến Mễ Lương thở ra tiếng, còn hắn thì cười vào tai nàng.
Cơ thể Mễ Lương từ từ rung động, trước lúc chưa mất hết thần trí, nàng dịu giọng nói: “Để tôi lên trên”
Giáo huấn lần trước đã đủ thê thảm, Mễ Lương muốn đổi tư thế để khiến bản thân thoải mái.
Môi Ấn Hạo luôn dây dưa trên người nàng, răng cắn ăn con thỏ nhỏ trước ngực nàng, sau đó bá đạo nói: “Tôi thích đè ở trên cô”
“Đổi một chút đi, để tôi ở trên”– Mễ Lương khẩn cầu nói.
Ấn Hạo cũng hiểu nàng không muốn tái diện thảm kịch lần trước, nên đồng ý, hắn ôm Mễ Lương lên, khiến nàng tựa vào người hắn. Hắn đỡ lấy mông nàng, một tay cầm ** bản thân, chậm rãi ma sát vào khu vực trơn ẩm, hắn cánh nhẹ vành tai nàng dịu giọng nói: “Cho tôi vào”
Cơ thể Mễ Lương bị hắn khiêu khích đến khó chịu, nàng tựa trên người hắn, hơi nhấc mông tùy ý để hắn đưa ** vào trong cơ thể nàng.
Động tác rất chậm, Mễ Lương có thể tiếp nhận toàn bộ quá trình, thân thể bị tắc nghẽn bành trướng, nàng kiềm không được rên nhẹ. Ấn Hạo nghe giọng của nàng tuy mang theo chút đau đớn nhưng cũng mang theo sự sung sướng, thân thể hắn bị bao lấy chặt khít, hắn cắn răng nhắc nhở bản thân không được gấp, không được luống cuống nếu không sẽ đem mọi việc phá hỏng. Hắn đỡ lấy thắt lưng nàng, chậm rãi hòa hợp làm một.
Lúc tiến vào hoàn toàn, Mễ Lương kêu càng lớn, hoảng loạn lắc đầu: “Đừng nhúc nhích… đừng nhúc nhích”
Nàng dùng giọng nói cầu xin hắn, Ấn Hạo chịu đựng rất chật vật, sau đó vỗ vỗ lưng nàng: “Không động, thả lỏng một chút… Mễ Lương…. giao cô cho tôi”
Lát sau, Ấn Hạo bắt đầu di chuyển, Mễ Lương phát ra tiếng kêu “a..a”, nhưng nàng không kêu hắn dừng lại, lúc này không còn đau đớn như trước, cơ thể bị xuyên qua vẫn đau nhưng trong đau đớn có sung sướng. Thần trí Mễ Lương dần dần mất đi, một luồng khí nóng sung sướng từ trong cơ thể dâng trào.
Trong bóng tối, hai người dây dưa trên giường cuồng hoan giao hợp, dục vọng ban đầu không ngừng bùng nổi, mồ hôi giao hòa cùng nhau, thân thể triền miên tiếp xúc, dùng bản năng nguyên thủy nhất mang đến những xúc cảm thật sâu.
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
29 chương
131 chương
21 chương
100 chương
72 chương
166 chương