Thoát Bắc Giả
Chương 9 : Cây cầu Không Trở Lại
Sự tình phát triển còn nhanh hơn cả tưởng tượng.
Ngay trong đêm đó, chuyện xảy ra ngoài cổng Chongryon đã lập tức leo lên các tiêu đề của các trang web lớn, cũng trở thành đề tài được tìm kiếm nhiều nhất, khiến dư luận bùng nộ.
Hàn Kiều ở Nhật chia làm hai thế lực, một là Chongryon, hai là “Dân đoàn” ủng hộ Hàn Quốc, tên đầy đủ là “Dân đoàn Đại Hàn Dân Quốc tại Nhật Bản”.
Khác với Triều Tiên chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, các vấn đề công khai của chính phủ Hàn Quốc đều do đại sứ quán xử lý, ví dụ các công việc như thu thập tình báo, liên lạc an ninh thì thông thường sẽ được lấy danh nghĩa của dân đoàn để tiến hành.
Từ khi chuyện ngư dân Triều Tiên bị trói bùng phát, tất cả manh mối đều hướng đến Dân đoàn và Cơ quan Tình báo Quốc gia đằng sau nó.
“Nếu tin tức nắm giữ trước mắt không sai, thì e là người tên Kim Hong Dae kia sẽ bị lộ.” Im Jin Kuan ngồi xuống trước giường bệnh, giọng rất nặng nề.
Im Dong Kwon vùng vẫy bò dậy, “Vậy cô ả dựa vào đâu mà đặt điều kiện với chúng ta?!”
Chú thở dài: “Dựa vào bốn người còn lại.”
Vốn còn đang canh cánh vì bị ả đàn bà kia quật ngã, giờ phút này trong lòng Im Dong Kwon chỉ có tức giận đến cùng cực. Anh không nhịn được gầm gừ: “Ả tưởng ‘cây cầu Không Trở Lại’ là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Cây cầu Không Trở Lại nằm trong khu vực an ninh chung của Triều – Hàn, là đường phân giới quân sự, có nghĩa là “cây cầu mãi mãi không thể quay đầu”.
Sau khi kết thúc Chiến tranh Triều Tiên năm 1953, cây cầu kia là nơi dùng để trao đổi tù bình chiến tranh. Một triệu bảy trăm ngàn người đã được đưa lên đầu cầu, để họ được quyền tự chọn hướng đi của mình —— sau khi qua cầu, không ai có thể ngoái đầu lại được nữa.
Về sau còn từng xảy ra ba cuộc trao đổi gián điệp ở trên cầu, lần nào cũng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trên bán đảo, cho nên nó còn được gọi là “cây cầu Glienicke”* của Viễn Đông.
(*Chú thích của tác giả: cây cầu Glienicke được mệnh danh là Cầu Gián Điệp nằm giữa Berlin và Potsdam, trong Chiến tranh lạnh đây là đường phân giới giữa Đông Đức và Tây Đức, đã từng là nơi tiến hành hành động trao đổi gián điệp nhiều lần.)
Từ khi quan hệ Triều – Hàn ngày càng căng thẳng, hai bên càng lúc càng ít trao đổi, vấn đề gián điệp nhạy cảm cũng dần bị bỏ xó, giờ đây cây cầu kia đã bị người ta lãng quên.
“Cô ả kia bị chính phủ Triều Tiên truy nã, không thể nhập cảnh bằng cách thông thường được. Kế hoạch của ả là định nhân lúc dùng cầu Không Trở Lại, ngụy trang thành người đào tẩu, như thế sẽ không ai nghi ngờ thân phận thật hết.” Im Jin Kuan bất đắc dĩ nói, “Rất có thể Kim Hong Dae bị lộ là lời cảnh cáo, nhắc nhở chúng ta phải hợp tác nghiêm túc với ả.”
“Nhưng lấy đâu ra tù binh mà trao đổi với Triều Tiên đây?”
“Việc này không cần chúng ta lo, ả nói đã chuẩn bị sẵn rồi, nhất định người cuối cùng sẽ đáp ứng được mong muốn của bên Triều Tiên.”
Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, song Im Dong Kwon chỉ miễn cưỡng gật đầu, “Vậy chúng ta nên đổi ai về đây?”
Sau năm 1994, Hàn Quốc đã ngưng hoàn toàn việc đào tạo “đặc công phái Bắc”*, các nhân viên bí mật của Cơ quan Tình báo Quốc gia trong biên giới Triều Tiên đều hoặc mất tích hoặc tử trận, số còn lại thì đã ẩn nấp từ lâu, không cho phép có chút sơ suất nào.
(*Tức các đặc công Hàn Quốc được thành lập để đối phó với Triều Tiên.)
Im Jin Kuan gia nhập Cơ quan Tình báo quốc gia từ thời kỳ quân chính phủ, trong hệ thống ơn huệ phức tạp không hề có hậu trường, không có chỗ dựa, từng bước một đi đến vị trí hôm nay. Sống lưng kiêu ngạo đứng thẳng một đời nay đã gập xuống vào giây phút này: “Phải có người đến Triều Tiên, để lộ thân phận trước thời hạn, thì Cơ quan Tình báo mới có thể chủ động yêu cầu trao đổi gián điệp được.”
Trong phòng không bật đèn, lặng im đầy bất an lan tràn trong bóng tối.
“Cháu biết rồi.” Im Dong Kwon cụp mắt, “Người này không thể là ‘đặc công phái Bắc’ chân chính, dù bị bắt cũng không có khả năng tiết lộ cơ mật; đồng thời anh ta còn phải đủ ‘quan trọng’, phải để chính phủ Triều Tiên tin tưởng rằng chúng ta đổi anh ta về không phải là vì diễn xuất.”
Lời còn chưa nói ra hết đã được tiếp đầy đủ, nét mặt Im Jin Kuan rất phức tạp, “Nếu có thể nhận được ủng hộ từ những bộ phận khác…” Thì có lẽ chuyện này còn cứu vãn được.
“Nếu được bọn họ ủng hộ thì chú đã không bị phái đến Nhật Bản rồi.” Im Dong Kwon cười khổ nói, “Chú, cháu sẽ đi.”
Việc đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên Im Jin Kuan dừng bước, “Cô ả kia đi rất gấp gáp, tạm thời còn đưa ra một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Im Dong Kwon miễn cưỡng hoàn hồn trong suy nghĩ mông lung.
“Cô ta lái xe cháu đi rồi.”
“À.” Anh ta khẽ đáp, “Không sao, dù gì cháu cũng không thích thực hiện nhiệm vụ vòng ngoài.”
Im Jin Kuan dặn dò “nghỉ ngơi cho khỏe” rồi đóng cửa xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Im Dong Kwon.
Cổ vẫn sưng vù, mắt hoa cả lên. Là một trong những vị trí yếu nhất trên cơ thể, cổ người chứa đầy khớp xương và mạch máu trí mạng, để bảo đảm ra tay mà không nguy hiểm đến tính mạng thì còn khó hơn việc bẻ gãy cổ.
Đối mặt với người đẹp rắn rết tàn bạo giảo hoạt, cẩn thận coi chừng cũng không quá đáng, sơ suất khinh thường thì tất phải trả giá đắt.
Lúc so sánh được kết quả từ cơ sở dữ liệu, anh ta chỉ cảm thấy bừng tỉnh hiểu ra: những nghi ngờ trong lòng đã được xác nhận, những lo lắng mơ hồ cũng được xác nhận, có điều chỉ mù quáng muốn tìm người càng sớm càng tốt mà không phân tích nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Nay xem ra, mọi chuyện đều được cẩn thận tính toán.
Ẩn nấp ở công ty Saito ba tháng, không thể không có cơ hội trộm tài khoản của người khác để đăng nhập vào hệ thống được – trên thực tế, rất có thể cô ta đã làm như vậy rồi – nhưng lúc giúp “thoát bắc giả” thoát khỏi quản chế thì lại cố ý dùng ID “Suzuki Keiko” để tra hỏi, xem ra là để lại dấu vết kiểm tra rõ ràng.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, anh đã hiểu lầm khiêu khích của cô ta là có tình ý, cho đến khi nhận được lá thư từ chức khó hiểu, nhất thời chẳng kịp áp dụng biện pháp cưỡng chế với bản thân.
Lúc ấy, trong con ngươi đen láy như mực kia đầy vẻ khinh thường đến tột cùng.
Im Dong Kwon nghi ngờ, từ lâu đối phương đã biết quan hệ giữa mình và chú nên mới để lại manh mối giấu đầu hở đuôi, cuối cùng dẫn dụ mình nhảy vào cái bẫy đã đào xong trước đó.
Hoặc có lẽ, chẳng qua cô ả kia nhìn thấu biểu hiện giả dối bằng mặt không bằng lòng giữa các đại lão, nên mới có thể đưa ra điều kiện không ai từ chối được.
Rồi sau đó lật lọng, không phải là để gây áp lực cho Cơ quan Tình báo mà là ép bọn họ ngoan ngoãn phối hợp, thực hiện cam kết.
Vấn đề bây giờ là: anh thật sự phải bó tay chịu trói sao?
Im Dong Kwon không sùng bái cường quyền và bạo lực, lúc đầu khi gia nhập Cơ quan Tình báo cũng chỉ vì vinh dự của gia tộc. Anh ta không cho rằng nhân viên văn phòng thì thua kém người khác, trừ phi đảm đương nhiệm vụ vòng ngoài, từ chối lời mời của bộ phận dịch vụ đặc biệt – trong thời đại thông tin, dữ liệu là vua, thì việc tiến hành phân tích hiệu quả các dữ liệu có sẵn còn ý nghĩa hơn nhiều so với vào sinh ra tử đầy nhiệt huyết.
Cho tới khi anh ta bị quật ngã trước mặt mọi người.
Sau khi tỉnh táo lại, Im Dong Kwon gấp gáp yêu cầu nhân viên y tế đem laptop của anh ta đến, cố chống đỡ cơn chóng mặt dữ dội, bắt đầu tìm kiếm cái tên “Sourin” này.
Ngoại trừ dấu vân tay thì lệnh truy nã của chính phủ Triều Tiên không còn cung cấp bất cứ thông tin nào khác, bao gồm cả hình ảnh hộ chiếu sau khi cải trang rõ ràng: tóc kiểu Nhật*, mắt to tròn, biểu cảm gần như là đần độn, không nhận ra bất cứ đặc điểm tương tự nào với bản thân.
(*Là kiểu tóc ngắn ngang hoặc trên vai và để mái dày, ảnh minh họa.)
<img alt=c8jpg src="https://static./chapter-image/thoat-bac-gia/c8.jpg" data-pagespeed-url-hash=4201019960 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Căn cứ vào hồ sơ xuất nhập cảnh của hải quan, cô gái người Hàn này luôn ở Nhật Bản; dựa vào thông tin đăng ký của bộ tư pháp, cô ta chưa từng ngồi tù.
Nhưng “Sourin” đã biến mất, cứ như chưa từng tồn tại.
Cô chưa từng đánh giá tín dụng, cũng không đăng ký sở hữu bất động sản, xe hơi hay tàu thuyền. Cô không nợ tiền người khác, cũng không ai nợ tiền cô. Không có địa chỉ, không có điện thoại, không có chứng khoán, cũng không từng đến tòa án. Cô không kết hôn, cũng không có con.*
(*Chú thích của tác giả: Phương pháp điều tra nghi phạm này xuất phát từ tiểu thuyết One Shot của Lee Child.)
Khác biệt hẳn với “Suzuki Keiko” có đủ tài liệu, ngoại trừ việc “Sourin” là tội phạm bị chính phủ Triều Tiên truy nã ra thì nhất định là một du hồn.
Im Dong Kwon có đầy đủ lý do để tin rằng, tên thật của người phụ nữ này tuyệt đối không phải là “Suzuki Keiko”, mà thậm chí cũng không phải là “Sourin”.
Nhưng lúc ở phòng thẩm vấn anh ta nói ra cái tên “Sourin” này, thì tư thế căng thẳng phòng bị bất chợt ấy của đối phương tuyệt đối không phải là ảo giác.
Nhập cảnh Triều Tiên, chủ động bại lộ, tiếp nhận trao đổi tù binh, đối với Im Dong Kwon thì đây không phải là vấn đề, ngày đầu tiên anh gia nhập Cơ quan Tình báo thì đã chuẩn bị xong công tác vì nước quên thân rồi.
Chẳng qua anh ta không muốn chết không rõ ràng.
Đôi mắt ấy, dáng vẻ ấy và một loạt hành động không đoán ra được ý đồ, cùng với việc không biết phải bắt đầu điều tra lý lịch từ đâu, quả thật là tư liệu sống tốt nhất để phân tích tình báo, đủ để khiến Im Dong Kwon quên ăn quên ngủ.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng kiểu Nhật ở ngoại ô Tokyo, không khí nồng nặc mùi nhục quế đang vô cùng căng thẳng.
Ram cười tươi, vừa đếm tiền mặt vừa quan sát hàng xóm mặc âu phục, không hề để ý đến người đàn ông yên lặng đứng bên.
“Đếm xong chưa?” Cô gái hỏi bằng tiếng Ấn.
Ram cất tiền đi, cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóc, gật đầu cái rụp.
“Làm phiền anh rồi,” Cô đứng dậy, mở cửa phòng ra, “Tạm biệt.”
Vỗ vào phong bì dày cộm, cảm giác căng phồng làm người ta hài lòng, Ram đứng ngoài cửa, nghiêng đầu chỉ vào Lee Jung Ho, giơ ngón cái tỏ ý khen.
Có điều chẳng ai nhìn anh ta cả.
Trong nháy mắt cửa đóng kín, lập tức truyền ra tiếng thể xác va chạm kịch liệt.
Ram cười khà, rất hiểu cho đôi nam nữ trẻ tuổi dồi dào tinh lực, ngâm nga bài hát từ từ đi về phòng mình.
Trong phòng, một nam một nữ kẻ tiến người lùi, tay chân dây dưa nhau, song không phải như người ngoài cửa suy đoán.
Cô không dùng vũ khí, chỉ là phát tiết tức giận đơn thuần, mỗi một cú đấm tung ra đều dùng toàn lực, hận không thể quật ngã đối phương chỉ vừa mới khôi phục.
Lee Jung Ho không đánh lại chính diện mà chọn cách né tránh tài tính nhân nhượng: vừa cho phép đối phương lại gần mình, nhưng cũng không để mình chịu bất cứ tổn thương nào, cứ như mèo vờn chuột.
Dù anh không ở trong trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn dư sức đối phó với cô gái này.
“Hôm qua do trúng thuốc tê, nếu không cô tưởng mình có thể đánh lại được tôi sao?” Dùng sức bẻ ngược tổ tay trắng ngần của đối phương, Lee Jung Ho đè cô xuống dưới, giọng trầm thấp đầy bình tĩnh, “Cấu tạo sinh lý nam nữ khác biệt, nếu tôi nghiêm túc ra tay thì cô có mấy cái mạng cũng không chết đủ.”
Cô quẫy mạnh, rõ ràng là không muốn thỏa hiệp.
“Cô có mã an toàn, tôi coi cô như là đồng chí. Nhưng sau này hễ bất cứ chuyện nào thì cũng phải thương lượng với nhau, nếu không tô không thể phối hợp được.” Anh dùng sức đè người mạnh hơn, “Bây giờ, cho tôi biết tên cô!”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
1651 chương
10 chương
123 chương
59 chương
3 chương