Thổ Thần Muốn Thăng Chức
Chương 15
Tang Chỉ nửa thân trong bụi cỏ, cánh tay chống đỡ thân thể, theo bản năng lùi lại.
Mặt đối mặt với hai người vạm vỡ trước mắt này, trong lúc nhất thời tiểu hồ ly kinh ngạc đến nỗi ngay cả kinh hoảng đều quên mất, chỉ thấy hai người này thân hình khôi ngô, mắt như có điểm phát sáng, mặt đen đến đít nồi còn thua. Trên người mặc áo giáp nặng như núi, đi tới đâu khiến mặt đất rung động tới đó, một người trong tay cầm ngọn bút, một người cầm sổ sách, rõ ràng là hai người không có lực sát thương nhưng trong đáy lòng xót xa Tang Chỉ lại cảm giác khí lạnh từ lòng bàn chân thấm đến ngực.
Tiểu hồ ly bấm ngón tay rất nhanh tính toán khả năng chạy trốn, nhưng đầu óc cứ như cố tình hỗn loạn khiến cho nàng nghĩ không ra được cái gì, sấm vang chớp giật một cái, trong phòng lại truyền đến tiếng la hét của cây đào tinh đang chạy thẳng vào phòng, Khế Nhạc liền quỳ gối trước người Tang Chỉ nói:
“Hai vị đại gia này, tiểu nhân có mắt như mù không nhận biết được hai vị đại nhân. Nhưng… Nhưng Tang
Chỉ này, nàng… Không thể giết! Không thể giết!”
Khế Nhạc bị hai người trước mắt này uy hiếp đến hồn phi phách tán, nói năng lộn xộn bừa bãi, nhưng giờ phút này mà hắn còn can đảm chạy tới trước mặt Tang Chỉ bảo hộ. Khi hoạn nạn mới biết chân tình, tiểu hồ ly nhất thời cũng bị cảm động đến đầu óc hồ đồ, túm lấy tay cây đào tinh, đang muốn nói “Cho dù hôm nay ta có thực sự chết tại đây cũng tuyệt đối không trách ngươi”, nhưng chưa kịp nói ra đã thấy cây đào tinh vò đầu bứt tóc sốt ruột nói:
“Thực không thể giết, nàng, nàng… Nàng còn thiếu ta năm lượng bạc còn chưa có trả đâu!”
Tang Chỉ: (╰_╯)#
Hai vị suất ca, trước khi giết ta, hãy giết tên cây đào tinh không có lương tâm này trước đi!
Bên này phán quan chấp bút tựa hồ không có chút hứng thú đối với cây đào tinh, tuyệt bút vung lên liền có mực đen từ ống tuôn ra, cuốn lấy Khế
Nhạc rồi bay ra ngoài. Tang Chỉ nhìn đến kinh ngốc, không rõ tại sao nước mực đen như lụa cũng có thể đả thương người. Phán quan kia nãy giờ câm như hến, mặt không một chút thay đổi, ngẩng đầu nói:
“Bất luận ngươi có thân phận gì, có ý đồ sửa sổ mệnh cách phải chết!”
Vừa dứt lời, mực đen đã như tơ lụa bay ra, vù vù bay thẳng tới hướng Tang
Chỉ. Tiểu hồ ly tự biết tránh không khỏi kiếp nạn đành tự lừa mình dối người nhắm mắt chờ đợi cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế sẽ đến ngay tức khắc. Nhưng mãi lâu sau cũng không thấy có cảm giác gì, Tang Chỉ hơi hơi hé mi mắt, kinh hãi ——
Hóa ra trước mặt nàng đang có một màn sương mỏng màu xanh lá bảo vệ đang ra sức chống lại kỳnh lực của quan chấp bút. Tang Chỉ bị dọa đến ngây ngốc, dịp nguy hiểm này khiến đầu óc trống rỗng lạnh run liền hóa thành nguyên hình, gấp rút tới mức muốn hét tên mẫu hậu nhưng lại nghe bên tai rõ ràng truyền đến âm thanh nữ tử vừa rồi, ngắn gọn nhưng thanh thúy, chỉ một chữ duy nhất: “Chạy!”
Một chữ này trong nháy mắt trám vào chỗ trống rỗng trong đầu, tiểu hồ ly xoay người chạy gấp về phía trước, ai ngờ móng vuốt mới chạy được hai ba bước thì một giọt mực lớn nữa lại đánh xuống. Tang Chỉ lanh tay lẹ mắt cuốn cái đuôi vọt sang một bên thì thấy mặt cỏ vừa rồi đang xanh mượt giờ đã cháy đen thùi thành một mảnh trở thành một cái động đen sâu không thấy đáy.
Tang Chỉ vừa quay đầu nhìn lại thì nhận ra màn sương mỏng màu xanh vừa mới bảo vệ mình kia giờ đã không còn bóng dáng, trong lòng cũng hiểu rõ mình sắp bị đánh bại đến nơi, thế là nàng càng hoảng loạn chạy như điên không đường không hướng, trong lòng chỉ lập đi lập lại hai chữ toi rồi toi rồi, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự phải chết tại đây sao?
Lúc đang cố gắng chạy trốn như điên, Tang Chỉ cảm thấy phía sau gáy cứng ngắc thì tinh thần lại càng hoảng loạn, rồi bị ôm vào trong lòng của người nào đó. Mùi hoa nhàn nhạt lan tỏa, Tang Chỉ tự dưng cảm thấy bình tĩnh lại một chút bèn thu móng vuốt vào, quay người lại nhìn, mặt đẹp như ngọc, môi hồng răng trắng, không phải phượng hoàng xấu xa thì là ai?
Khó trách trên người thơm như vậy!
Tiểu hồ ly sợ hãi, một bên tự bội phục mình đã đang thời điểm này mà còn có tâm tư mắng phượng hoàng xấu xa, một bên lại giống như tìm được cứu tinh bèn nhanh chóng ôm chặt vào. Giờ này phút này, sắc mặt của Tuấn Thúc âm trầm, đầy vẻ nghiêm trang ngưng trọng. Tang Chỉ đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy từng phiến giấy như tuyết hoa bàn lả tả bay xuống. Tang Chỉ vừa rồi thưởng thức sự lợi hại của mực đen muốn la lên một chữ “cẩn thận” thì đã muộn, phiến giấy đã dừng ở trên đỉnh đầu Tuấn Thúc.
Tiểu hồ ly nhắm mắt không dám nhìn, cả người nhanh chóng cuộn lại rúc vào.
Thật lâu sau không nghe âm thanh kêu rên của Tuấn Thúc truyền đến nên khẽ hé mắt nhìn, thì ra các phiến giấy chỉ cần rơi gần Tuấn Thúc khoảng nửa thước sẽ tự động hoá thành bột phấn, lặng yên biến mất không một tiếng động.
Tang Chỉ định thần nhìn kỹ thì ra phượng hoàng bày kết giới xung quanh người mình. Bên này, phán quan chấp bút cùng mệnh bộ thượng quân thấy Tuấn Thúc cũng không chút hoang mang, trong giọng mang mười phần âm khí: “Hồ ly này phạm tội ngập trời, người ngoài chớ nhúng tay vào!”
Nghe vậy, Tuấn Thúc cười lạnh một tiếng, trên mặt không hề có một chút điểm kích động nào, khinh khỉnh liếc hai người một cái trong khi miệng thì mang nụ cười hời hợt giả tạo: “Ta càng muốn nhúng tay thì sao?”
Mọi người đều ngẩn ra. Phán Quan Chấp Bút cùng Mệnh Bộ Thượng Quân không nói thêm lời nào nhưng cất chân bước tới gần. Tang Chỉ sợ tới mức lông mẹ lông con gì đều dựng đứng, vươn móng vuốt ra đang tính ôm chặt Tuấn Thúc, đã bị Tuấn Thúc một tay giữ chặt, trừng mắt nói: “Sau này sẽ tính sổ với ngươi!”
Dứt lời liền dùng sức ném ra ngoài, tiểu hồ ly tru lên rồi vừa vặn ngã vào trong lòng Khế Nhạc. Cây đào tinh khóc lóc: “Công chúa ơi, lần này là… là ta hại người, ô ô ô!”
Tiểu hồ ly nhảy từ bả vai Khế Nhạc xuống, kim quang chợt lóe sáng rồi hóa lại thành hình người, dậm chân nói: “Ngươi cũng biết ngươi hại ta? Chờ ta trở về sẽ cùng ngươi tính sổ!”
Khế Nhạc khóe miệng run rẩy sợ hãi nhưng dĩ nhiên còn muốn lấy bạc, “Dạ tiểu nhân tùy công chúa sai phái mắng chửi, chỉ cần… Đừng có giảm tiền!”
Thất Thủy thấy vậy lắc đầu nói: “Ngươi rốt cuộc là cây rụng tiền hay là cây đào, chưa thấy người nào yêu tiền như ngươi.”
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tang Chỉ nắm chặt tay đến nỗi các đốt xương kêu răng rắc, Khế Nhạc nhìn thấy đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy đối phương cứ chăm chăm đuổi theo mình, đột nhiên cái khó ló cái khôn bèn chỉ chỉ lên phía trước nói: “A! Phượng Quân!”
Tang Chỉ cùng Thất Thủy quay đầu nhìn. Tuấn Thúc tất nhiên đang đứng trước mặt Phán Quan
Chấp Chút cùng Mệnh Bộ Thượng Quân, cả hai bên đều mang sát khí bức người. Lúc này, Mệnh Cách Tinh Quân ở phòng phía Tây cũng đã tỉnh lại, cấp bách chạy đến khuyên nhủ: “Thỉnh hai vị đại nhân niệm tình Tuấn Thúc Phượng Quân cùng lão phu, tha cho Tang Chỉ một lần. Lão phu cam đoan, tuyệt đối về sau sổ mệnh cách không rời thân, không bao giờ phạm lỗi sai như ngày hôm nay.”
Phán Quan Chấp Bút trầm giọng: “Ngọc đế phái hai người chúng ta trú đóng ở sổ mệnh cách tức là lo sợ Mệnh Cách Tinh
Quân ngươi có sơ xuất ngẫu nhiên, bị người xấu hãm hại hoặc sợ cuốn sổ này rơi vào tay người khác. Hôm nay nếu mở lượng hải hà, vậy công đạo của các tiên liêu khác thì sao!”
Tuấn Thúc cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóe ra sắc lạnh, thản nhiên nói: “Nói như vậy là muốn đánh sao?” Vừa dứt lời, đám người Tang Chỉ liền thấy một quầng sáng chói lóe mắt bèn đưa mắt nhìn lên. Nơi Tuấn Thúc đứng phát ra ánh sáng rực rỡ như muốn lấy mạng người, từ trong đó bay ra một hỏa phượng hoàng đỏ rực, sáng chói mắt khiến cho vạn vật tựa như không hề tồn tại.
Hỏa phượng hoàng tỏa ra nhiều màu khác nhau, giữa không trung phát ra một tiếng trầm thấp như muốn chuẩn bị thi pháp, Mệnh Cách Tinh Quân sợ hãi chân tay luống cuống, quỳ ở dưới thân phượng hoàng hô: “Phượng Quân không được! Không được! Phượng hỏa của ngài sẽ thiêu cháy tất cả, đừng nói trong phạm vi trăm dặm không còn một ngọn cỏ mà ngay cả tiểu yêu tiểu quái bên ngoài Bình Nhạc trấn cũng sẽ chịu liên lụy a!”
“Phượng Quân nên cân nhắc, cân nhắc!” Mệnh Cách Tinh Quân xua tay nói xong, lại nhanh chạy đến túm lấy Tang Chỉ đang đứng cách đó không xa, nói: “Tang
Chỉ, ngươi cũng mau khuyên nhủ Phượng Quân đi, Bình Nhạc trấn mà có cái cái gì sơ xuất thì ngươi làm Thổ thần cũng không thoát được đâu a!”
Tang Chỉ nghe vậy không cử động cũng không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm trân trối không hề chớp mắt vào hỏa phượng hoàng. Tất cả những hình ảnh này rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, cảnh tượng giằng co qua lại, quá trình biến thân, diện mạo phượng hoàng… Quả nhiên hắn chính là đại công gà bốn trăm năm trước ở hội bàn đào.
Lắc lắc cái đầu, tiểu hồ ly tự giễu, tại sao trong tình trạng khẩn cấp quan trọng như bây giờ lại còn muốn nghĩ đến chuyện ăn gà. Sau một hồi do dự, ngẩng đầu lại nhìn Tuấn Thúc thì thấy đôi mắt phượng hoàng lưu chuyển, cũng có hơi hơi kiêu ngạo, nhưng mà … oán hận trong ánh mắt đầy ứ đến nói không nên lời.
Mệnh Cách Tinh Quân thấy tiểu hồ ly ngây ngốc ngơ ngác nên phải quay trở lại khuyên giải Phán Quan Chấp Bút cùng Mệnh Bộ Thượng
Quân, chắp tay nói: “Lời của hai vị đại nhân đúng là không sai. Ngày đó
Ngọc đế phái hai vị đại nhân trông coi sổ mệnh cách nhằm bảo hộ thiên mệnh của người khác không bị lợi dụng. Nếu hiện tại Tang Chỉ cũng chưa làm thành việc gì sai trầm trọng, cái này gọi là người không biết thì không có tội cũng chính là còn có đường sống mà quay về. Nhưng nếu hai vị hôm nay cố ý muốn dùng hình phạt, nếu lửa thiêu của Phượng Quân phát ra thử hỏi giết hại bao nhiêu mệnh số của người phàm? Bao nhiêu tiểu yêu tiểu quái đang tu tiên?”
Mệnh Cách Tinh Quân nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ, cuối cùng nhấn mạnh từng chữ: “Nếu chuyện này là lỗi lớn, lão phu cùng đám người của Phượng Quân đương nhiên không thể thoát tội liên can, nhưng hai vị đại nhân khí thế bức người như thế cũng dám nói không có trách nhiệm sao? Mong hai vị đại nhân châm chước!” (bỏ qua)
Phán Quan Chấp Bút cùng Mệnh Bộ Thượng Quân nhìn nhau, liếc qua thì đã có do dự, nhưng vì muốn giữ mặt mũi nên cố ý hỏi một câu: “Hai người chúng ta tự biết đấu không lại Phượng thần, nhưng hôm nay không chịu nghênh chiến không phải là vì sợ chết mà là vì suy nghĩ cho dân chúng Bình Nhạc trấn. Nhưng bổn tọa vẫn có câu hỏi ngươi, linh hồ này không liên quan gì với ngươi, tại sao ngươi lại bảo vệ như thế?”
Phượng hoàng thu lại vầng hào quang rực rỡ, thoáng chốc lại hóa thành bộ dáng Tuấn
Thúc, ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt mọi người, khoanh tay cười nhẹ:
“Ai nói không có liên quan?” Nói xong, Tuấn Thúc ném ra một chùm kim quang, đạo kim quang này dừng chính xác không sai trệch một ly trên đỉnh đầu Tang Chỉ. Lập tức, tiểu hồ ly liền thấy đầu óc nhẹ bẫng và minh mẫn hẳn, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là kim chuông đã trở về với chủ cũ.
Tiểu hồ ly trái nhìn phải xem, vốn dĩ kim chuông màu vàng giờ đã biến thành màu đỏ thắm, ủa ~~ lại giống hệt với màu sắc lông chim trên người của phượng hoàng xấu xa. Tang Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, chợt nghe Khế Nhạc cả kinh nói: “Máu…máu Phượng hoàng…”
Bên này Phán Quan Chấp Bút cùng Mệnh Bộ Thượng Quân thấy thế thì ngầm hiểu, đứng lặng nghiêm nghị, một lát sau liền thấy hai người hóa thành hai tia sáng rực rỡ một đen một xanh quay trở về trong sổ mệnh cách. Vài tờ trong sổ mệnh cách rầm rầm vài tiếng rốt cục cũng khép lại.
Thấy thế, tiểu hồ ly biết đại nạn đã được giải trừ, thở phào một hơi, nhưng chưa kịp nói chuyện đã nghe Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Thật không nghĩ tới Phượng Quân đại nhân ngài… Thực sự là ý trời! Ý trời!”
Thất Thủy cũng vui tươi hớn hở chạy vội tới trước mặt Tang Chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng ngẩng lên nói: “Về sau chúng ta là người một nhà.”
Tang Chỉ sợ hãi, cái gì kêu là người —— Một —— Nhà ——
Thất Thủy còn đang thì thào: “Ừm, đây là lần đầu tiên ta thấy Phượng Quân định khế huyết đó nha, lần đó định với Bích Nữ tỷ tỷ thì ta còn chưa đến hầu hạ Phượng Quân đâu!”
Tiểu hồ ly líu lưỡi, càng nghe Thất
Thủy nói thì đáy lòng càng hoảng, trong lòng thầm nhủ không tốt, bèn hỏi: “Cái gì là máu phượng hoàng? Cái gì khế huyết? Cái gì…” Cái gì là người một nhà.
Tang Chỉ hỏi còn chưa hỏi xong đã thấy Tuấn Thúc lấy tay lau qua người hắn, trên cánh tay có thể thấy được vết máu, Tang
Chỉ lẳng lặng đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên thấy phượng hoàng xấu xa ngoái đầu nhìn sang, híp lại mắt phượng hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tang Chỉ: -_-|||
Đang êm êm đẹp đẹp, ngươi nổi nóng cái gì mà nổi nóng? Ai nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao đây!!!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
7 chương
22 chương
242 chương
9 chương
15 chương