Thợ săn chi nơi muốn trở về

Chương 19 : Trò chơi x múa thoát y x hôn

"A! Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi!" Lúc nói câu này tôi đang trong trạng thái nằm ngay đơ trên ghế sofa ở căn cứ (Tác giả: động tác thật sự rất quen thuộc.....) mấy ngày trước Ed bởi vì có chuyện đi ra ngoài, đại khái là coi trọng điện nhà ai, vì vậy cướp rồi, nhưng hơi để tôi kinh ngạc là chính là tôi chủ động muốn đi lại bị từ chối..... ( Tác giả: cô quá cản trở.) Cho nên bây giờ tôi rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán, cực kì nhàm chán..... "Nobunaga tên XXX ngươi!" "Ubogin ngươi so với ta tốt chỗ nào? Ngươi mới là XX!" "Tên XX ngươi nói gì?" "Nói người ta XX nhưng mình mới là XXX!" ( Tác giả: XXXXX là gì mời tự hiểu.....) Tôi nhẫn. "Này! Chúng ta chơi trò chơi đi ~~" "Phinks, anh còn kém xa lắm!" "Fei, đợi lát nữa thua không nên khóc nha~~" "Muốn chết sao?" Tôi tiếp tục nhẫn, "Này, chơi một trò chơi có được hay không?" Kuroro nâng một quyển "**" (!) xem nồng nhiệt, Pakun bên cạnh ánh mắt không ở trên người đoàn trưởng. Kuroro, anh không cần khi dễ Pakun người ta xem ** không hiểu có nghĩa là gì, anh ở đó làm (ngụy) người tốt không được!? Anh đi học giọng điệu làm cho ưu nhã như vậy làm gì? Lại làm không tốt mà đi xem vóc người nóng bỏng của cô nàng Âu Mỹ nào đó đang XXOO! Tôi đã nói anh thối nát rồi! "Các ngươi không thể chơi một trò chơi sao!" Tôi nổi giận, tại sao không để ý tôi! "A!" Shalnark nhìn chằm chằm máy tính bỗng kêu lên một tiếng. Lúc tôi đang cho là hắn tốt bụng trả lời tôi, hắn rống to một câu "Tài liệu của tôi!" Tôi: "...." Mấy người có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó sao? Vì vậy tôi quyết định ra tuyệt chiêu "Ai chơi trò chơi này với tôi tôi gả cho người đó!" Một mảnh yên tĩnh. Tôi rất đắc ý thấy biểu cảm si ngốc của con nhện, hừ, lão nương ta sức hấp dẫn không nhỏ, đến đây đi đến đây đi chúng ta chơi trò chơi! Sau đó trong yên tĩnh Phinks bình tĩnh hỏi "Cô là nữ?" "Phinks tôi liều mạng với anh!" Tôi trừng mắt, bên người cuốn lên một tầng khí. "Này này, chỉ đùa chút thôi!" Phinks liên tục xua tay lui về sau. "Hừ." Tôi an tĩnh lại lạnh lùng cười "Đi ra ngoài cướp một cái váy sau đó mặc vào múa thoát y ở con đường náo nhiệt nhất" Phinks: "Ta không muốn!!!" mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể đã không tự chủ làm theo lời tôi nói. Dưới bối cảnh tráng lệ Phinks rơi nước mắt bay đi, tôi hai tay chống nạnh như phụ nữ đanh đá xoay người: "Chơi trò chơi sao?" (Tác giả: cô đối với trò chơi này chấp niệm bao sâu.....) Mọi người: "....." đáng đời ngươi không nhìn tình huống mà cười lạnh! "Tiểu Đồng muốn chơi cái gì?" Kuroro bình tĩnh ngẩng đầu lên, mắt ti hí thô bỉ từ trên sách dời đi. Tôi cười thần bí: "Vua trò chơi." "Cái gọi là vua trò chơi, chính là mỗi người rút một tấm bài giấy có đánh số, người rút được Vua chính là vua. Vua có thể yêu cầu những người rút được số làm một việc, dĩ nhiên, mọi người cũng không biết được con số mà người khác rút được là mấy, nhưng chỉ cần vua nói yêu cầu, người bị yêu cầu nhất định phải làm theo. Hiểu không?" Tôi cầm một đống bài giấy nhìn mọi người. Lần này người chơi là Shalnark, Kuroro, Machi, Pakun, Feitan, Nobunaga, Ubogin, tôi, tám người. "Ba!" Tôi quăng bài lên bàn, phát ra cảnh cáo sau cùng "Không được chơi ăn gian, biết chưa?" Tay hơi buông lỏng, bài trên bàn đã vèo vèo biến mất..... tốc độ quá nhanh rồi..... tôi vẻ mặt đưa đám, củ kết cầm lá bài cuối cùng. Ừ, là 5..... Tôi liếc nhìn bốn phía: "Lấy được Vua là ai?" Kuroro nở một nụ cười mất hồn: "Hình như là tôi." Ngang ngược hất một cái. "Đúng là....." Tôi quấn quít, chẳng lẽ giữa vương giả và dân nghèo ngay cả vận khí cũng không giống nhau sao T T "Như vậy." Kuroro cười dị phường phúc hắc "Số 5 và số 2, hôn một cái đi." Tôi: "....." số 5, con số xui xẻo này không phải tôi sao.....số 2 số 2 là ai.....tôi hy vọng là Machi hay Pakun biết bao.....người ta là người đẹp.....tôi có thể tranh thủ..... ( Tác giả: đó là không thể nào) "Hừ." Feitan mặt đầy không kiên nhẫn đem bài vỗ lên bàn. "Số 5 là ai?" Bạn có thể hiểu được loại cảm giác không nói nên lời của tôi hiện tại sao bạn có thể sao bạn có thể sao!!!! ( Tác giả: không thể.) Tôi run run rẩy rẩy cầm bài, sau đó phát hiện ánh mắt mọi người cũng đâm về phía tôi.....này này.....tại sao ai cũng cho rằng là tôi!! Dựa vào cái gì, điều này không công bằng!!! Mặc dù đúng là tôi..... Tôi bất đắc dĩ giơ bài lên "Không sai, tôi chính là số 5." Đầy ai oán nhìn Feitan một cái, kết quả người ta tặng lại tôi một cái trừng mắt. Này này, tại sao ánh mắt mấy người nhìn tôi lại thô bỉ như vậy!!! Ma ma chít chít đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh một chút, các chị em, tôi phải đi rồi, mọi người ngàn vạn lần không nên nhớ tôi, lần này tôi đi có thể không trở về được nữa, đến lúc đó mọi người nhớ đốt vài món ngon vài chuyện cười ở mộ phần của tôi..... Cuối cùng Feitan không nhịn được tôi dây dưa kéo dài, đem tôi kéo qua, thô lỗ kéo căng mặt tôi. Nhìn khuôn mặt thanh tú gần ngay trước mắt, tôi theo bản năng nhắm mắt lại, sau khi nhắm lại cảm thấy hình như là tôi hôn, vì vậy lúc đang định mở mắt, vật thể mềm mại ôn nhu như nước dán lên môi tôi, xúc cảm hơi nóng khiến tôi kinh ngạc mở mắt. Trong nháy mắt đó, biểu tình ồn ào của những người khác tôi đã không cách nào chú ý đến. Phóng đại trước mắt tôi, là đôi kim đồng yêu dị quen thuộc của Feitan, trong đó đang điên cuồng thiêu đốt cảm xúc háo hức không biết tên làm tôi đau.