Thỏ hoa đào
Chương 30
Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Các bạn nhỏ cũng chẳng lớn bao nhiêu, Ninh Tây Cố sợ không cẩn thận sẽ đạp trúng người bạn nhỏ nào đó, thế nên không dám di chuyển, trên mặt hiện lên vẻ đau đầu khổ não.
Bọn chúng còn ồn ào nhốn nháo nói cậu là bạn trai Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố nghĩ thầm, cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn xứng đôi đến thế sao? Ngay cả mấy đứa nhóc nhìn thoáng qua cũng cảm thấy bọn họ là một đôi?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Ninh Tây Cố quay mòng mòng, tựa như di chứng sau nụ hôn tối qua với Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu cũng quên luôn việc bác bỏ lời đồn cậu là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Các bạn nhỏ vẫn vây quanh cậu, không biết là ai dẫn đầu, lanh lợi chuyển chủ đề, ngẩng cái đầu nhỏ, líu ra líu ríu hỏi: “Anh ơi, anh là người mẫu phải không? Anh cao quá, sao cao được như vậy ạ?”
“Cậu không coi TV à? Anh là thực tập sinh đấy! Thực tập sinh đều như này cả, vừa cao vừa đẹp trai.”
“A!!… Vậy có phải là anh hát rất hay không? Có thể hát cho em nghe một bài không?”
“Mặt anh đỏ quá, có phải anh xấu hổ không, anh rất thích chị Mỹ Mỹ phải không? Có phải anh sắp kết hôn rồi không?”
“Sắp kết hôn rồi? Sắp kết hôn rồi? Vậy em lại sắp được ăn tiệc cưới rồi.”
“Có tiền lì xì! Tiền lì xì! Tiền lì xì!”
“Tiền lì xì ở đâu? Ở đâu? Em cũng muốn có!”
Mấy đứa nhỏ còn lại không vây quanh Ninh Tây Cố cũng “Vèo vèo” vọt tới.
Không biết đứa nào cầm đầu, mấy đứa nhóc vây quanh người Ninh Tây Cố, tựa như đang thi triển một nghi thức pháp thuật nào đó vậy.
Ninh Tây Cố bị mấy đôi mắt lấp lánh, óng ánh nước nhìn chằm chằm thì trở nên bối rối.
Dù sao cậu cũng không thiếu gì chút tiền đó, những điều mà đám nhóc này nói cũng hợp với ý cậu, khiến cậu rất vui vẻ.
Cho nên, Ninh Tây Cố ngẩng đầu, bộ dạng đứng đắn mà ngốc ngốc hỏi Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Chị còn dư bao lì xì nào không? Tôi muốn lì xì cho mấy đứa nhỏ”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ném cái gối gần đó qua: “Bao cái đầu cậu đấy!”
Các bạn nhỏ lại kêu lên: “Woa! Chị Mỹ Mỹ bạo lực gia đình!”
Cuối cùng thì Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng coi như chen được lời vào, tức giận nói: “Anh ấy không phải anh rể của mấy đứa, chỉ là bạn của chị Mỹ Mỹ thôi.”
Chúng bạn nhỏ đáp: “Vậy thì không có lì xì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Không có!”
Trong thoáng chốc tiếng kêu rên nổi dậy ầm trời, tan tác như chim muông.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cười móc mỉa Ninh Tây Cố: “Cậu thở dài cái gì?”
Ninh Tây Cố ngượng ngùng, cậu vừa mới thở dài sao? Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫy vẫy tay với cậu: “Qua đây, cùng chơi đi, ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi!”
Ninh Tây Cố hỏi: “Mấy đứa nhóc này đều là em trai em gái họ hàng của chị à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Không phải, đều là cháu gái cháu trai hai bên nội ngoại đấy.”
Nhà họ Nhạc là một gia tộc lớn.
Ở vùng này có rất nhiều người họ Nhạc, lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đi học, trong lớp của cô có đến một phần ba số học sinh mang họ Nhạc.
Bố cô có sáu anh chị em, đến đời cô thì có tổng cộng đến chín người anh người chị.
Anh lớn nhất hơn cô hai mươi mấy tuổi, Nhạc Mỹ Lệ là em gái nhỏ tuổi nhất.
Thế nên, khi đám trẻ của anh chị đã chạy đầy nhà rồi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn có cảm thấy mình là một đứa bé to xác.
Lúc trước khi còn mười mấy tuổi, anh em họ hàng đều thích giáo huấn việc cô không chăm lo học hành, suốt ngày chăm chăm đi bán mấy thứ đồ linh tinh gì đó.
Sau khi tốt nghiệp, cô buôn bán kiếm được khoản tiền lớn, cuộc sống thay đổi, quan niệm của các bậc trưởng lão trong nhà cũng đổi thành “Học hành không giỏi giang, nói không chừng còn có con đường tốt hơn đang chờ”.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất được các bạn nhỏ yêu thích, mỗi lần họ hàng người thân tụ họp thì cô tựa như trở thành thủ lĩnh của cả đám trẻ, được bọn nhóc bu quanh chơi đùa.
Ninh Tây Cố thấy cô chơi vui vẻ như vậy không hiểu sao có cảm giác muốn nuông chiều cô.
Có ai nhìn thấy gương mặt rạng rỡ tươi cười này mà không thấy tâm trạng tốt lên chứ? Chắc ai cũng đều muốn có nụ cười sạch sẽ hồn nhiên như này nhỉ?
Lúc còn đang nghĩ ngợi thì các bạn nhỏ đã lặng lẽ vây quanh Ninh Tây Cố, hỏi: “Anh, anh có thể chơi với tụi em không?”
Ninh Tây Cố có chút buồn phiền.
Bình thường cậu căn bản không được con nít yêu thích, hơn nữa còn từng vì khuôn mặt thúi hoắc này của mình mà dọa mấy đứa trẻ đi ngang qua khóc ầm lên, sao ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh lại được hoan nghênh thế này? Thật kỳ quái.
Thế là.
Khi mẹ Nhạc lên lầu gọi bọn nhóc xuống ăn cơm, lại nhìn thấy Ninh Tây Cố đang cõng một đứa nhóc trên lưng, trên tay còn có hai đứa đang chơi đu quay.
Mấy đứa còn lại thì xếp thành hàng, nhốn nháo nói: “Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Mẹ Nhạc sửng sốt một chút, âm thầm nghĩ: Thích ứng cũng nhanh quá đi mất…
Mẹ Nhạc bước vào, nói: “Mau đi ăn cơm thôi, ăn xong lại chơi tiếp.”
Các bạn nhỏ như bầy vịt con bị đuổi xuống lầu ăn cơm, Nhạc Quỳnh Quỳnh và Ninh Tây Cố ở phía sau đuổi vịt.
Lúc này, điện thoại của Ninh Tây Cố đổ chuông, cậu nhận điện thoại: “Được, tôi đi lấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Ninh Tây Cố đáp: “Đột nhiên ở nhà chị cả một đêm, tôi cũng cảm thấy có hơi ngại.
Thế nên tôi lên mạng mua ít đồ, chuyển hỏa tốc tới đây, định tặng cho chú và dì làm quà.”
Cậu nghĩ, đáng lẽ là có thể đến từ sớm rồi, nhưng cậu thấy ở đây có nhiều bạn nhỏ như vậy nên bảo người ta chuẩn bị thêm một thùng đồ chơi, búp bê đến đây.
Vậy nên mới trễ hơn một tiếng so với dự định.
Ninh Tây Cố ra ngoài cửa ký nhận hàng chuyển phát.
Phải chuyển hai lần mới có thể mang hết đồ vào, đầu tiên mở hộp đồ chơi ra để đám nhóc lựa, mỗi đứa một món.
Ninh Tây Cố kiểm tra xem có tổng cộng mấy món, sau đó cậu lấy ra ba món trước rồi mới để đám nhóc đến chọn đồ chơi.
Cháu họ ngoại của Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Em muốn cái đó! Cái đó đáng yêu nhất, sao anh lại cầm đi mất rồi?”
“Anh lớn thế rồi còn lấy đồ chơi con nít làm gì? Mấy con đó cho ai vậy?”
Ninh Tây Cố nói như thể là chuyện đương nhiên: “Mấy món dễ thương nhất đương nhiên anh phải để dành cho chị Mỹ Mỹ của mấy đứa!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề nhường nhịn con nít, lướt qua hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nhỏ, tiêu sái cầm lấy ba con gấu bông kia đi: “Ha ha ha ha ha, đều là của chị!”
Phòng khách lầu một là nơi người lớn tụ tập, họ đều nhìn Ninh Tây Cố, lại vừa tám chuyện với bố mẹ Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đây là đứa con rể mà trước đây chú nói đến à? Trông tuấn tú lịch sự ghê ha!”
“Còn rất hiểu chuyện nữa, biết phải tặng quà, không keo kiệt.”
“Khi nào thì được uống rượu mừng đây?”
Bố Nhạc chậm rãi nói: “Không vội…”
Ông cũng không hề phủ nhận Ninh Tây Cố không phải là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Trên bàn ăn.
Ninh Tây Cố cũng không thể ngồi cạnh người mà cậu hoàn toàn không biết! Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể làm gì khác hơn là để cậu ngồi bên cạnh mình.
Ninh Tây Cố cũng không dám mở miệng, không phải do cậu bối rối hay gì cả, chủ yếu là Nhạc Quỳnh Quỳnh không thừa nhận, vậy nên cậu chính là người ngoài duy nhất trong nhà, cậu có thân phận gì mà lên tiếng? Không bằng làm giảm cảm giác tồn tại của mình thì hơn.
Nhan sắc của cậu quả thực quá mức xuất sắc, khi không nói lời nào sẽ khiến người ta có cảm giác như một soái ca lạnh lùng, thật ra khí chất đó cũng khiến người khác khó mà bắt chuyện được.
Nhưng một người đẹp trai lạnh lùng như cậu lại đang vùi đầu bóc tôm và bóc cua… cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhìn vô cùng dịu dàng.
Bữa liên hoan ăn được hơn nửa rồi mới có trưởng bối lên tiếng hỏi: “Mỹ Mỹ, đây là ai?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thờ ơ nói: “Nhân viên của con, mọi người không biết đâu, không cần để tâm đến cậu ấy.”
Ninh Tây Cố không nói tiếng nào, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hình như điều Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không sai, chỉ là cách nói không giống mà thôi.
Cơm nước xong xuôi.
Ninh Tây Cố lại tặng quà riêng cho bố mẹ Nhạc Quỳnh Quỳnh, một hộp trà và một bộ mỹ phẩm.
Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Ninh Tây Cố trải qua một thời gian rất vui vẻ, cậu thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì, cảm ơn chú, con cũng không thể tiếp tục làm phiền chú dì nữa.”
Cái túi ngày hôm qua làm rơi rồi, thế nên mẹ Nhạc lại chuẩn bị cái khác cho cậu, đồ ăn thức uống đủ cả: “Chao ôi, con tặng đồ đắt tiền như vậy khiến dì ngại quá, cầm lấy cầm lấy, sau này có thời gian rảnh lại đến nhà dì chơi nhé.”
Ninh Tây Cố cười cười nhưng không dám nói đồng ý.
Nếu đổi lại là người khác tặng quà, Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ không để bố mẹ cô nhận.
Thế nhưng người tặng lại là Ninh Tây Cố, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi nghĩ, cũng rất có thành ý đấy chứ…
Bây giờ suy nghĩ của Nhạc Quỳnh Quỳnh đã có chút thay đổi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh gãi gãi khuôn mặt có chút nóng ran của mình: nếu như, nếu như Ninh Tây Cố đủ chân thành thì nói không chừng có thể cho phép Ninh Tây Cố theo đuổi cô…
Dù sao thì cũng không cẩn thận mà hôn qua rồi, cô cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện hôn môi với người đàn ông khác!?
Ít nhất cũng cho Ninh Tây Cố một tín hiệu cho phép theo đuổi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trông thì có vẻ rất tùy tiện, thế nhưng thực ra không phải vậy.
Nếu cô thật sự không thích thì ngay cả theo đuổi cô cũng không đồng ý cho người ta theo đuổi, cũng không vừa tỏ ý cự tuyệt vừa nhận quà người ta đưa cho mình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tiễn Ninh Tây Cố ra ngoài cửa.
Lúc đi đến ngọn đèn đường, nơi hôm qua cô cùng Ninh Tây Cố hôn nhau thì cảm thấy vẫn còn chút ngượng ngùng, rất không được tự nhiên nói: “Cậu đi đường nhớ cẩn thận.
Bây giờ cậu tính về nhà hay là về trường học?”
Ninh Tây Cố nói: “Bây giờ về chuẩn bị để mùng bảy đi làm! Mùng mấy chị lên?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mùng bốn mùng năm gì đó!”
Giọng nói Ninh Tây Cố tuy không phải vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến cô như được hòa tan.
Cô nghĩ, dường như chỉ khi Ninh Tây Cố ở cùng với cô thì mới không tự chủ được mà có dáng vẻ như hiện tại.
Ninh Tây Cố nói: “Chị, tôi ở nhà chờ chị về.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng nhiên có chút luyến tiếc cậu, nghĩ đến cảnh một mình cậu cô đơn ở phòng trọ đến tận mùng bảy cũng thật đáng thương… Hừ, không biết trong nhà Ninh Tây Cố xảy ra chuyện gì mà để cậu ngay đầu năm mới như này lại chạy đến đây, chỉ cho cậu ăn hai bữa cơm thôi mà trông cậu vui đến thế nào rồi kìa?
Ninh Tây Cố có hơi do dự.
Kỳ thực cậu muốn hỏi Nhạc Quỳnh Quỳnh, nụ hôn tối qua của bọn họ thì tính là gì? Là đồng ý lời tỏ tình của cậu hay chỉ là một phút mê loạn, cậu có nên tuân thủ quy tắc mà lùi ra ngoài vòng thân thiết?
Còn chưa lên tiếng hỏi.
Thì đã có người thân đến nói chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mỹ Mỹ, qua đây chơi mạt chược.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Còn thiếu mấy người thế ạ?”
Đối phương đáp: “Thiếu hai người.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Tây Cố: “Biết chơi mạt chược không?”
Ninh Tây Cố nói: “Chưa từng chơi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh kinh ngạc: “Vẫn có người Trung Quốc chưa từng chơi mạt chược bao giờ sao?… Tôi dạy cậu! Cậu học một chút rồi qua ghép bàn đi!”
Ninh Tây Cố: “… “
Tuy là cậu không ngại làm một công cụ hình người, nhưng mà…
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu còn đứng ngây đó làm gì? Đi mau.”
Ninh Tây Cố không dám tin, hỏi: “Tôi có thể ở lại? Hay là đánh mạt chược xong lại đi?”
“Chơi xong chắc cũng tối muộn rồi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng thái độ như không có việc gì, mọi chuyện như lẽ đương nhiên để nói: “Thôi thì cậu ở lại đây thêm hai ngày nữa cho rồi, mùng bốn mùng năm gì đó tôi lái xe chở cậu về.
Lại đây đi.”
Ninh Tây Cố từ từ bước tới, đi bên cạnh cô, kìm lòng không đậu mà nhếch mép nói: “Được.”.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
25 chương
12 chương
40 chương
38 chương