Thỏ hoa đào
Chương 23
Edit: Cos
Beta: Yam
[Nhạc thỏ con]: [Anh biết sinh viên năm nhất khoa Tài chính Đại học Z ở toà nhà ký túc xá nào không?]
[Thứ chó chết]: […]
[Em hỏi cái này làm gì? Đột nhiên em cho anh ra khỏi danh sách đen chỉ để hỏi anh điều này hả?]
“Thứ chó chết” là biệt danh Nhạc Quỳnh Quỳnh đặt cho Cừu Tuấn, để phát tiết mối hận thù trong lòng cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề khách khí với Cừu Tuấn, cô kiêu ngạo quen rồi, hơn nữa cô còn cảm thấy Cừu Tuấn có lỗi với mình, nên những gì Cừu Tuấn làm vì cô đều là lẽ đương nhiên, đều là để bồi thường cho cô.
[Nhạc thỏ con]: [Anh quan tâm làm chi vậy? Tôi hỏi thì anh cứ việc trả lời thôi.]
[Thứ chó chết]: [Anh tốt nghiệp cũng nhiều năm rồi, làm sao mà biết được chứ?]
[Nhạc thỏ con]: [Không biết thì đi hỏi đi.]
[Thứ chó chết]: […]
Cừu Tuấn mãi không thấy trả lời lại cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đang nghĩ, có phải Cừu Tuấn đang định cho cô vào danh sách đen không? Nếu đúng như vậy thì cô phải chặn Cừu Tuấn trước một bước mới được! Để cô ngẫm lại xem đã, cô còn quen người bạn nào học ở trường này không…
Trong lúc cô vẫn đang ngẫm nghĩ.
Thì thấy Cừu Tuấn trả lời: [Ký túc xá xxx, chắc là chỗ này, em đi hỏi thử xem.]
[Ninh Tây Cố là ai? Chính là cậu sinh viên anh gặp ở thang máy lần trước phải không?]
[Anh thấy cậu ấy cũng không lớn lắm, không nghĩ đến mới năm nhất, vậy mà em không biết xấu hổ xuống tay cho được?]
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ cả lên.
Tuy rằng ở bên ngoài cô không phủ nhận Ninh Tây Cố là sinh viên đại học, nhưng cũng không có nói với mọi người Ninh Tây Cố đang là sinh viên năm nhất, năm nay mới 19 tuổi.
Mười chín tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, nhỏ hơn cô tận năm tuổi.
Nói cách khác, khi cô học lớp 12 chuẩn bị lên đại học, thì Ninh Tây Cố vừa mới tốt nghiệp tiểu học, cô có cảm giác như mình đang phạm tội vậy.
Cũng do dáng dấp Ninh Tây Cố cao lớn, tính tình lại điềm đạm, cho nên bình thường cô không cảm thấy có sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
[Thứ chó chết]: [Em đúng là, chuyên làm những chuyện khiến người khác lo lắng.]
[Có phải là đột nhiên em không liên lạc được với Ninh Tây Cố, đúng không? Hay là em bị lừa rồi? Anh nói này, tự nhiên em để cậu ta ở nhà mình chi vậy…]
[Cậu ta mượn tiền em, sau đó biến mất?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh cau mày: [Không phải, anh bớt nói linh tinh đi.]
Cừu Tuấn không tin: [Cho dù đó là sự thật, em cũng sẽ không nhận đâu, em để ý thể diện thế kia mà.]
Tại sao hết người này đến người kia đều nghi ngờ cô bị người ta dùng sắc lừa tiền cơ chứ?
Ngay cả khi xét về phương diện nhan sắc, cô và Ninh Tây Cố có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ, không có gì phải lăn tăn nữa cả.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi được tên ký túc xá thì lười nói chuyện với Cừu Tuấn, cô vừa tính chặn anh ta lại một lần nữa.
Còn chưa kịp chặn thì Cừu Tuấn đã nhắn: [Nhưng mà anh cũng không chắc lắm đâu, em đi hỏi xem, nếu có vấn đề gì thì tìm anh.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh thu tay về.
Ờm, Cừu Tuấn còn có chỗ dùng, tạm thời để đó, cho án treo đi.
Sau đó, Cừu Tuấn không xuất hiện nữa nên cô cũng quên luôn chuyện phải chặn anh ta.
Nhạc Quỳnh Quỳnh xuống xe.
Cô túm chặt áo khoác, dưới chân đi giày cao gót, đi theo chỉ dẫn của map trên di động để tìm đường.
Nhưng mãi không tìm được, cô nhìn thấy một nam sinh ở ven đường, có lẽ đang trở về ký túc xá sau giờ tự học, nên hỏi thăm thử một chút.
Bất ngờ có người đẹp như vậy đến gần trò chuyện làm mặt bạn học nhỏ đỏ hết cả lên, cậu ấp a ấp úng nói: “Đường có hơi khó tìm.
Để, để em dẫn chị đi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không ngại được đàn ông xum xoe, cười nói: “Vậy cám ơn nha.”
Có người dẫn đường lại càng hay.
Cô đi bộ khoảng chừng năm sáu phút là đến tòa ký túc xá.
Tất nhiên nữ thì không thể tùy tiện vào ký túc xá nam, nhưng mục đích thật sự của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải nhìn coi phòng ký túc xá nam thế nào, cô còn ngại bẩn ngại xấu đây này.
Bạn học nam dẫn cô đến chỗ dì quản lý ký túc xá: “Chị có thể hỏi thăm thử xem…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đang tính đi, cậu sinh viên ngượng ngùng hỏi: “À, có thể cho em xin WeChat của chị không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cười: “Cám ơn bạn học nhỏ đã dẫn đường nha.”
Cô không trả lời nên cậu cũng ngại không dám hỏi tiếp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi qua hỏi dì quản lý ký túc xá.
Dì không thèm dở danh sách đã trả lời ngay: “Ninh Tây Cố, tôi biết, đúng là ở ký túc xá của chúng tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thở phào nhẹ nhõm một cái trước, ít nhất cũng chứng minh được Ninh Tây Cố quả thực là học sinh xuất sắc của trường danh giá, không phải nói dối, xác suất là kẻ lừa đảo giảm một nửa!
Dì quản lý ký túc xá hỏi: “Cô là gì của Ninh Tây Cố vậy?”
Dì nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh vài lần, cô trang điểm tinh xảo đến vậy, ăn mặc thì sặc sỡ, nhìn thật thời thượng.
Bạn gái à? Cứ có cảm giác không quá ăn nhập gì với Ninh Tây Cố.
Mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh còn không thèm đỏ lên.
Vốn dĩ cô có một gương mặt rất thân thiết, cô nở một nụ cười bắt đầu nói dối, không hề có ai nghi ngờ được, cô nói: “Tôi là chị gái của cậu ấy.”
Này cũng không tính là nói dối, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy hơi chột dạ.
Thực ra, lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy hơi xấu hổ.
Đặc biệt là chạy đến tòa kí túc xá đầy mấy cậu nhóc thanh niên này, cô nhất thời cảm thấy khí chất một cô gái thanh niên xã hội của mình có vẻ không ăn nhập với nơi ở của sinh viên này, lập tức làm cô cảm thấy hình như mình hơi già mất rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Hai ngày nay, tôi không liên lạc được với em ấy, nên mới tới đây xem thử thế nào.
Cho hỏi em ấy ở ký túc xá nào vậy.”
Dì quản lý vẫn không lật sổ đăng ký ra, nói ngay: “Hả? Cậu ấy không ở lại trường.
Chỉ có vài người ở lại trường thôi, tôi không cần xem cũng có thể nhớ rõ.
Vừa nghỉ là cậu ấy về nhà ngay rồi, sao cô lại tới đây tìm cậu ấy? Sao mà tìm được chứ, cô là chị của cậu ấy mà không biết sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngu người luôn.
Cái gì??!
Ninh Tây Cố không ở ký túc xá? Công ty cũng không tìm được, rốt cuộc là cậu ấy ở đâu chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh cau mày, cúi đầu nhìn di động.
Ninh Tây Cố gửi đủ loại ảnh sinh hoạt cho cô, chẳng lẽ tất cả đều là giả hả?
Chẳng lẽ, giống như Cừu Tuấn và Giang Diệp Sơn nói, cô gặp phải “Kẻ lừa đảo”??
Hình như cũng không phải không thể…
Cho dù Ninh Tây Cố đúng là học sinh giỏi tại một trường danh giá, không có nghĩa là cậu không biết lừa đảo.
Cô lại còn là một phú bà trẻ tuổi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, thu nhập mỗi năm hơn ngàn vạn! Cô không thể đánh giá thấp bản thân mình được!
Nhưng mà, cho đến nay Ninh Tây Cố đã nói dối cô những gì rồi?
Lừa cô 3000 tệ với mấy trăm tiền thưởng, cộng thêm một bộ quần áo??? Kẻ lừa đảo này cũng quá không hợp quy cách đi???
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thông tin trên tài khoản của Ninh Tây Cố.
Không có gì thay đổi, trước sau vẫn vậy, vẫn là [Ninh anh tuấn].
Rốt cuộc cậu chạy đi đâu rồi không biết? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ.
–
Thi cuối kỳ xếp thứ hai làm Ninh Tây Cố yên tĩnh mất hai ngày.
Cậu không có cách nào đối mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh, vì trốn cô mà log out tài khoản WeChat, vẫn luôn dùng một tài khoản khác, tạm thời chưa dám log in lại.
Với sự hiểu biết của cậu về Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu cảm thấy cô sẽ chẳng đoái hoài gì đến mình, nói không chừng còn không biết cậu biến mất.
Cậu tranh thủ khoảng thời gian này suy nghĩ thật kỹ xem nên bộc bạch với Nhạc Quỳnh Quỳnh như thế nào, để được Nhạc Quỳnh Quỳnh chấp nhận và đồng ý tiếp tục gặp nhau.
Bây giờ mới hơn một tuần chưa gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu đã thấy khó mà chịu nổi.
Nếu cả kỳ nghỉ đông bị từ chối gặp mặt, nghĩ thôi đã thấy khó thở rồi.
Ninh Tây Cố hỏi bạn cùng phòng Lư Viễn đầu tiên: [Làm sao bây giờ? Cuối kỳ tôi thi không tốt, bạn gái tôi nói thi không tốt thì khỏi gặp cô ấy.]
Lư Viễn: [[/Cười to]]
[Cái gì? Cậu cũng có ngày thì không tốt hả?]
[Cậu được nhiêu điểm, nói nhanh lên cho anh em vui vẻ trước đã.]
Ninh Tây Cố: […]
Cậu gửi ảnh chụp màn hình bảng điểm qua: “[Ảnh]”
Lư Viễn: [[Đánh điên cuồng.gif]]
[Mẹ kiếp, cậu thi được chừng này điểm mà nói thi không tốt? Cậu đừng có mà diễn tới diễn lui trước mắt tôi, còn thêm một lần nữa thì tình nghĩa anh em của chúng ta đến đây là chấm dứt.]
Ninh Tây Cố lại tiếp tục gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh sau khi cắt ảnh đại diện đi cho Lư Viễn: [[Hình ảnh] Cô ấy không cho tôi gặp suốt kỳ nghỉ đông nếu không đạt hạng nhất các môn.]
Lư Viễn: [Thật ra tôi thấy hơi buồn bực.]
Ninh Tây Cố: [Buồn bực chuyện gì?]
Lư Viễn: [Sao cậu lại tìm cẩu độc thân như tôi tư vấn chuyện tình cảm vậy? Cậu hỏi tôi, đương nhiên là tôi không biết rồi.
Tôi đã có bạn gái đâu, cũng không có bạn gái là một phú bà, lại càng không có bạn gái phú bà yêu cầu thi cuối kỳ phải đạt hạng nhất.]
Ninh Tây Cố thở dài một hơi.
Cậu cảm thấy bản thân thật thất bại, chỉ là một người vừa lỗ mảng vừa ngốc như Nhạc Quỳnh Quỳnh mà cậu đã tốn hơn một tháng, làm đủ mọi cách cũng không chinh phục được.
Chuyện này cũng thôi đi, thậm chí cậu còn để lỡ mất vị trí dẫn đầu?
Rõ ràng lúc trước dù cậu không muốn nghiêm túc thi cũng có thể dễ dàng đạt được.
Tại sao lần này cậu đặt mục tiêu, hùng tâm tráng ý muốn thi tốt, kết quả lại bỏ lỡ vị trí đầu chứ? Có phải gần đây cậu gặp vận xui rồi không? Đang Thủy nghịch* sao?
(*Sao Thủy nghịch hành, chỉ vận may kém do sao Thủy đi ngược dòng.)
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút.
Cậu tổng kết lại các lý do, có lẽ là cậu thật sự có hơi mê muội Nhạc Quỳnh Quỳnh quá rồi…
Mặc kệ thế nào, cậu vẫn phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Đã trốn hai ngày rồi, cũng không thể tiếp tục trốn, hôm nay cậu phải nói rõ với Nhạc Quỳnh Quỳnh mới được.
Sáng sớm, Ninh Tây Cố thức dậy.
Lúc cậu tự cạo râu không cẩn thận bị đứt một đường nhỏ chảy máu, cậu lau khô mặt, soi gương dùng cồn i-ốt khử trùng, cũng không thèm dùng băng dán lại.
Ninh Tây Cố vốn là muốn mua gì đó ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu ăn tạm, cậu đã sắp đi đến cửa rồi, vừa nghĩ tới có khả năng gặp phải Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu liền dừng bước, nhìn xung quanh rồi lén lút rời khỏi.
Tối hôm trước xém chút nữa đã đụng phải Nhạc Quỳnh Quỳnh, làm cậu sợ hết hồn, vội vàng chuồn đi lẹ.
Ninh Tây Cố đi bộ đến công ty, lúc đứng chờ thang máy, cậu có chút lơ đễnh vì mãi nghĩ đến chuyện của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Hôm nay Ninh Tây Cố đến hơi trễ, lúc xếp hàng, cậu đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy vẫn đang tăng lên trên màn hình điện tử, biết có người đang đợi.
Ngay lúc này.
Cô gái đứng bên cạnh hỏi cậu: “Xin chào, anh có khăn giấy không ạ? Có thể cho tôi mượn một ít không?”
Ninh Tây Cố: “À, có.”
Ninh Tây Cố mở túi của mình ra.
Thường khi ra ngoài cậu đều đem theo một bịch giấy, không chỉ có khăn giấy, trong túi của cậu còn có rất nhiều thứ linh tinh khác.
Tất cả đều là thói quen xấu còn sót lại từ khi cậu làm trợ lý nô dịch cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố đưa khăn giấy cho cô ấy và nói: “Cho cô.”
Cô gái đỏ mặt đáp: “Có thể cho tôi biết anh làm ở công ty nào không, đến lúc đó tôi sẽ trả lại anh…”
Ninh Tây Cố đang định nói “Không cần trả đâu”, cậu còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên Ninh Tây Cố cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng ngược hết lên.
Cậu quay đầu nhìn lại.
Thấy ngay Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng mà sắc mặt của cô không hề tốt chút nào.
Đặc biệt hôm nay cô còn trang điểm hơi đậm, vốn dĩ ngoại hình cô có chút trẻ con, cho nên không giống chị đại, mà giống Diablo Lolita hơn.
Cô khoanh tay trước ngực, bày ra tư thế đặc biệt ngầu lòi, lạnh lùng nhìn Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng: “Thì ra cậu còn sống.
Không chỉ còn sống, mà còn đang dây dưa với cô gái khác nữa.”
“Giỏi, rất giỏi.
Tôi thực sự muốn vỗ tay cho cậu đấy.”
“Không nói không rằng biến mất hai ngày, đm chị đây còn tưởng cậu chết quách ở đâu rồi.”.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
63 chương
21 chương
108 chương