Thịnh thế yêu phi
Chương 5 : tĩnh vương - gia lục hạo
Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được thanh âm của gió thổi san sát vào bụi cỏ ven đường.
Trăng sáng huyền ảo khảm trên nền trời tím bao la càng tôn thêm vẻ đẹp của ánh trăng non.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một đầm nước u tĩnh hiện ra, chung quanh sương mù ngày càng càng dày đặc hơn.
Giữa tầng sương trắng, một bóng dáng quỷ mị như ẩn như hiện.
"Gia!" Cạnh thủy đàm, hắc y nhân lặng lẽ cúi đầu , đối với người trong nước cực kỳ cung kính.
"Nói." Thanh âm mang theo sự lãnh lẽo hòa cùng với sự tĩnh mịch của đêm tối càng thêm u lãnh như địa ngục tu la.
"Là! Hoàng Nhan Minh Nguyệt rơi xuống hồ đều là do Đoan Mộc Tình tính kế, chỉ là Hoàng Nhan Minh Nguyệt không có chết ngược lại tính tình có biến hoá mà dung mạo cũng thay đổi..."
Nam tử nghe đến đó khẽ cười một tiếng.
Mà hắc y nhân nghe được tiếng cười của nam tử, không khỏi cảm thán trong lòng. Không nghĩ tới vương gia nhà hắn đã là yêu nghiệt, dung mạo của vị vương phi thất sủng kia còn yêu nghiệt hơn.
Thiên a! Người đúng là không công bằng chút nào. Nhưng mà yêu nghiệt cùng hồng nhan họa thủy thật ra cũng rất xứng đôi đi!
Giữa đêm tối , nam tử thờ ơ nhìn về phía tiểu viện phía nam liền nghe thấy tiếng cười tựa như chuông bạc khoé môi không tự giác nhếch lên thành một vòng cung tuyệt đẹp .
Thân hình hắc y nhân run rẩy, vội cúi đầu. Nếu hắn đoán không lầm hình như lúc nãy vương gia vừa cười nha!
"Vương phi của bổn vương... tựa hồ có rất nhiều bí mật ."
Qua một lúc lâu nam tử mới lên tiếng.
"Ảnh, ngươi đi hoàng cung một chuyến báo với lão thừa tướng Hoàng Nhan Minh Nguyệt không có việc gì."
Một trận gió thổi qua, hắc y nhân đã vô tung vô ảnh biến mất. Nam tử lười biến từ trong ôn tuyền bước ra, không nhanh không chậm khoát hắc bào lên người hướng về phía tiểu viện của Hoàng Nhan Minh Nguyệt mà đi đến .
Nam tử đó không ai khác ngoài Tĩnh vương của Dạ Nguyệt quốc - tam vương gia, Gia Lục Hạo.
Vốn dĩ tiểu viện của nàng cách ôn tuyền cũng không xa lắm, nằm ở phía nam của vương phủ, tuy có chút vắng vẻ nhưng lại là nơi cực kỳ yên tĩnh.
Nương theo màn đêm, Gia Lục Hạo điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt thân thể như một làn khói bay vào trong hậu viện.
Chỉ nhìn thấy trong phòng đèn vẫn sáng ,thỉnh thoảng lại truyền đến giọng nói trong trẻo như nước mùa thu, rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc khiến hắn nhất thời không biết có nên tiếng vào hay không?
Nguyệt nhi! Ta rất nhớ nàng ... nàng có hay không đã quên mất ta rồi?
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
80 chương
10 chương
20 chương
65 chương
126 chương