Thịnh Thế Xấu Phi
Chương 92 : Người Đeo Mặt Nạ Thần Bí
"Ngươi..." nghe lời nói kiều mỵ đến tận xương cùng hai tròng mắt chờ đợi của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan không khỏi đỏ mặt: "Nương tử, ngươi nhanh chút chủ động hôn người ta đi!" Thanh âm ngọt ngào mê hoặc thần kinh Lam Ẩn Nhan, đôi môi đỏ mọng chu chu đợi chờ Lam Ẩn Nhan hôn lên
Gió đêm thổi tới làm cho một đầu tóc đen khẽ bay, nhất thời xẹt qua dung nhan yêu dã cùng đôi môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên làm cho cả người hắn càng thêm mị hoặc
Mà Lam Ẩn Nhan nhìn chăm chú Tiêu Nhiên đang đợi chờ nàng hôn môi, hít một hơi thật sâu nhanh chóng điểm nhẹ lên cánh môi đỏ mọng kia một nụ hôn nhẹ
"Khụ, ta... đã chủ động hôn ngươi rồi nga!" lam Ẩn Nhan ngưng thần nhìn khuôn mặt ngàn vạn yêu mị kia run rẩy nói
Tiêu Nhiên bỗng dưng mở mắt ai oán nhìn người nào đó, sau đó hắn cắn môi , mâu trung đầy nước: "Nương tử ngươi đây là chơi xấu nga! Ngươi hôn nhanh như vậy, người ta đều không có kịp nhấm nháp môi của ngươi đâu, đây không tính là hôn, ngươi hôn lại một lần nữa đi!"
Bất quá hai tay Tiêu Nhiên liền vòng qua thắt lưng Lam Ẩn Nhan, hắn đối với một màn chủ động hôn môi của Lam Ẩn nhan rât là vừa lòng cười khẽ
"Ta làm sao dựa vào a? Ngươi chỉ nói ta chủ động hôn ngươi nhưng cũng không có nói hôn sâu hay hôn nhẹ a? dù sao thì ta cũng đã chủ động hôn rồi!" khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy sau đó mím môi nói
"Được rồi, đều là ta không nói rõ ràng nên không tính chuyện nương tử chơi xấu. Chính là... tuy rằng nương tử hôn rất nhanh nhưng mà người ta vẫn cảm thấy thoái mái. Cho nên... người ta hẳn nên lễ thượng vãng lai nha?"Tiêu Nhiên nhìn hai mắt trừng lớn của Lam Ẩn Nhan nói, lời vừa dứt còn không đợi nàng phản ứng hắn đã đem môi mình khắc sâu lên bờ môi kiều diễm của Lam Ẩn Nhan, mà trong nháy mắt vừa hôn nàng đáy mắt Tiêu Nhiên vốn là ý cười trêu tức liền chuyển hóa thành hỏa diễm nóng rực.
"Ân..." khuôn mặt Lam Ẩn Nhan vốn vẫn trắng nõn liền lóe lên vài phần đỏ ửng mông lung, đôi mắt đẹp có thêm ba quang liễm diễm. Mà lúc này mảnh hỏa diễm trong hai tròng mắt Tiêu Nhiên ngày càng lớn.
Bởi vì thanh âm bất tri bất giác của Lam Ẩn Nhan vang lên "Ân" làm cho thân mình Tiêu Nhiên một trận tê dại, hắn cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vời nói không nên lời. Mà phản ứng của Lam Ẩn Nhan đối với Tiêu nhiên không thể nghi ngờ chính là loại vô hình cổ vũ cùng dụ hoặc, nàng đây là lặng lẽ ám chỉ hắn tùy ý đi hái, cho nên Tiêu Nhiên càng thêm nhiệt tình làm càn đem cơ thể chính mình không thể khống chế yêu, biểu hiện không hề giữ lại.
"Nương tử, phần đáp lễ của ta ngươi có vừa lòng không?" một lúc lâu sau Tiêu Nhiên mới dời khỏi môi nàng giọng điệu tà mị nói
"Ngươi..." nửa người trên của nàng bắt đầu hô hấp dồn dập, hai tròng mắt tràn ngập hơi nước lượn lờ đem nàng nhuộm đẫm càng thêm mê hoặc lòng người, kiều mị đến gợi cảm.
Nhìn Lam Ẩn Nhan phong tình độc nhất vô nhị như vậy làm cho cả người Tiêu Nhiên như bị thiêu đốt, nhiệt lưu trong cơ thể xông thẳng lên tình cảm mãnh liệt đến như sóng biển, cơ hồ bao phủ toàn bộ lý trí của hắn.
"Xem biểu tình của nương tử tựa hồ không hề bất mãn với phần đáp lễ của ta, kia... tiếp tục?" Tiêu Nhiên kề môi sát bên tai Lam Ẩn Nhan khẽ cắn cắn, thanh âm hàm chứa dục vọng cháy bỏng.
Nói xong không đợi Lam Ẩn Nhan có cơ hội trả lời đã đem thân mình nàng ôm nhanh giống như không muốn hai người có một kẽ hở nào cả. thân mình dán chặt chẽ lại với nhau hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ
Mà môi Tiêu Nhiên lại tiếp tục hôn Lam Ẩn Nhan tựa như hận không thể đem cả người nàng hòa làm một thể, Tiêu Nhiên nhiệt tình đòi hỏi phần ngọt ngào của chính mình.
Lam Ẩn Nhan cũng kìm lòng không đậu nâng hai tay gắt gao ôm lấy cổ Tiêu Nhiên mềm mại nhấm nháp trong miệng người ta cần gì thì ta cứ lấy.
Cả người nóng rực tình ý triền miên hai người đều làm cho đối phương hoàn toàn chìm đắm trong ý loạn tình mê
Thân mình Lam Ẩn Nhan có dấu hiệu mềm hóa, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như đóa hoa giữa hè đang từ từ nở rộ ra hương thơm làm cho Tiêu Nhiên trầm luân
Trong cơ thể bị vô số dòng khí nóng đánh thẳng lên, Tiêu Nhiên biết mình không thể nhẫn nại được nữa, một tay hắn ôm lấy Lam Ẩn Nhan rời đến bên giường.
Mà cơ thể Lam Ẩn Nhan cũng cảm thấy khó nhịn cùng khát vọng triền miên, nàng nâng thủy mâu trong suốt lên đầy sương mù nhìn về phía Tiêu Nhiên cũng nhận thấy hai tròng mắt Tiêu Nhiên nhộn nhạo nồng đạm kích tình.
Không khí tràn ngập hơi thở nóng chảy Tiêu Nhiên đem Lam Ẩn Nhan đặt lên giường nhẹ nhàng bứt lên
Chướng ngại giữa hai người trong nháy mắt rơi xuống giường, da thịt hai người đều tinh khiết như tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ như họa đồng thời lộ ra làm cho người ta không thể xem nhẹ sự kiều diễm quyến rũ kia, quả thực là cướp hồn đoạt phách.
Khuôn mặt Lam Ẩn Nhan nháy mắt nóng lên nhịn không được hướng trong lòng Tiêu Nhiên cọ cọ
Mà động tác của Lam Ẩn Nhan liền làm cho lòng Tiêu Nhiên chấn động, cảm xúc mất hồn nhộn nhạo mênh mông, tâm thần hắn mê loạn đem nàng từ trong lòng đưa ra tiếp tục hôn lên đôi môi kiều mị ngọt ngào kia. Khinh duyện thâm nếm thử gian, lý trí bắt đầu tung bay
Con ngươi hai người bao phủ sương mù dày đặc mà giữa dòng sương mù kia chính là khát vọng mê huyễn
Da thịt như tuyết lay động tản ra sắc thái mê ly, tóc đen tán loạn trên đầu lặng lẽ quấn quýt lẫn nhau. môi gian thổ khí như an tựa hồ mời mọc lẫn nhau, hơi thở mị nhân như tơ lại dụ hoặc đối phương hăng hái
"Nhan nhi, ngươi thật làm cho ta mất hồn mất vía!" Tiêu Nhiên thì thào bên tai Lam Ẩn Nhan nói nhỏ. Thanh âm ôn nhu làm cho lòng nàng lâng lâng như đi trên mây
"Nhiên..." thanh âm Lam Ẩn Nhan kiều mị vang lên, dáng người xinh đẹp khuôn mặt ửng đỏ, môi mọng hơi mở một câu quấn quýt thần kinh Tiêu Nhiên làm cho hắn mất hồn thực cốt
Ánh mắt hai người mang theo dụ hoặc trí mạng bắn thẳng đến đáy mắt lẫn nhau. nàng chậm rãi vươn tay ngọc mê muội hướng trên mặt hắn nhẹ vuốt.
Hắn vươn tay xoa da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, nhiệt tình âu yếm, Lam Ẩn Nhan phát ra vẻ kiều mỵ, mâu trung đầy diễm sắc. Thân thể nàng liên tục run rẩy thanh âm kiều mỵ thấp giọng kêu: "Nhiên..."
"Ơ, ta ở đây!" thân thể nàng xinh đẹp lộ ra phong tình vô hạn, làm cho hắn rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, thanh âm suy yếu cùng bất lực kêu gọi của nàng hoàn toàn lôi kéo linh hồn hắn cảm giác điên cuồng quét đến.
Tiêu Nhiêu tươi cười hôn lên môi nàng mà nàng nhu thuận mở môi tiếp nhận, tâm hai người nhộn nhạo hanh phúc không nói nên lời. Giống như chỉ có hôn mới có thể nghiệm chứng tình yêu của nhau, tâm linh hòa hợp cuộc đời vĩnh hằng cản gió tránh mưa, triền miên tươi đẹp bao dung bọn họ
Thân hình Lam ẩn Nhan tinh tế tê liệt như nước ở trong lòng Tiêu Nhiên làm cho Tiêu Nhiên yêu say đắm tràn đầy mãn nguyện, hắn ôn nhu đem thân thể nàng nhấc lên làm cho nơi nào đó đang bị lửa tình dục thiêu đốt dày vò vô cùng vô tận hoàn toàn vào chỗ sâu nhất của nàng
Mà Lam Ẩn Nhan nháy mắt kinh y thanh, sau đó vùi đầu càng sâu trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Nhiên
Hô hấp hai người trùng điệp, thân hình cùng linh hồn hợp nhất, bọn họ trong lòng đối phương tìm được nơi chân chính thuộc về mình, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hoàn toàn kết hợp không cách nào có thể hình dung cảm xúc tuyệt vời lúc này giống như lên tận thiên đường.
Say mê mê luyến, thân hình mềm mại không xương làm bọn họ ngày một hãm sâu khó có thể kiềm chế. Chỉ biết làm theo bản năng đuổi theo hưởng thụ của linh hồn.
"Nhan nhi, đáp ứng ta, vĩnh viễn yêu ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta." Tiêu Nhiên tuy rằng nói nhỏ bên tai Lam Ẩn Nhan nhưng thân thể hắn vẫn dùng phương thức cuồng dã làm cho linh hồn nàng cùng thể xác và linh hồn mình kết hợp càng thêm thân mật khăng khít.
"Vĩnh viễn yêu ngươi, vĩnh viễn không rời bỏ ngươi." Trên mặt Lam Ẩn Nhan đỏ mặt ý loạn tình mê, thần thức hốt hoảng đáp lời Tiêu Nhiên
Mà lời nàng vừa dứt Tiêu Nhiên liền ngậm lấy môi nàng. Mê muội, si tình tham lam hút hương vị thơm ngát chỉ duy nhất của nàng. thường của nàng không đủ ngọt, nếu như của nàng không đủ ngọt, cũng sẽ yêu không đủ ngọt a.
"A..." cả người Lam Ẩn Nhan run ngày càng nhanh vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Nhiên, thân mình như nước xụi lơ trong lòng, nàng tựa hồ không thể chịu nổi kích tình mà Tiêu Nhiên ban cho
"Nhiên, ngươi ... nhẹ chút!" hai tròng mắt nàng mông lung nhìn Tiêu Nhiên, mâu trung ba quang liễm diễm làm cho nàng càng mĩ đến mê ly mà say lòng người thanh âm lại mang theo bất lực nghẹn ngào.
"Không thể, ta nói rồi ta muốn trừng phạt ngươi, hơn nữa là gấp bội! Ngươi phải nhận trừng phạt ta ban cho!" Tiêu Nhiên thấp giọng nói, tiếng nói mềm nhẹ mang theo ma lực mị hoặc lòng người. thời điểm khác hắn có thể nghe lời nàng nhưng chỉ có chuyện này hắn muốn nàng phải hoàn toàn thần phục sự triền miên của mình.
"Ta... biết sai rồi!" linh hồn cùng thể xác như muốn bay lên làm cho khóe mắt nàng rơi một giọt lệ, nhưng nàng biết giọt lệ này là hạnh phúc không nói lên thành lời.
"đã muộn, cho dù ngươi xin lỗi ngươi vẫn phải bồi thường cho ta!" Tiêu Nhiên hôn lên giọt lệ trên mi mắt nàng như si như túy nhấm nháp. Đêm vẫn còn dài, xuân sắc triền miên...
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Nhiên mới nhẹ nhàng rút ra khỏi Lam Ẩn Nhan, sau đó ôm nàng vào lòng. Cảm thụ được cái ôm ấm áp của hắn, lắng nghe nhịp tim hữu lực, Lam Ẩn Nhan mang theo hạnh phúc trước nay chưa từng có thỏa mãn ngủ
Cẩn thận đem chăn gấm đắp lên người nàng, hai tay quyến luyến phủ lên hai má trắng nõn đến trong suốt kia. Tiêu Nhiên khẽ cúi xuống chạm nhẹ lên môi nàng, nụ hôn thực đạm, như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua không khí kích khởi gợn sóng nồng đậm
"Bảo bối, ngủ đi!" sau đó bàn tay hắn khẽ vuốt ve tóc đen của nàng, giọng điệu mang theo sủng nịnh nói, hắn biết hẳn là nàng mệt muốn chết rồi.
"Nhiên, ta yêu ngươi!" bàn tay Tiêu Nhiên giống như an ủi cùng ôn nhu làm cho Lam Ẩn Nhan vừa mệt mỏi vừa khốn cực vẫn cảm thấy được thoải mái. Bất tri bất giác nàng chậm rãi nói ra tình yêu trong lòng.
"Ừ, ta cũng yêu ngươi, đem hết tính mạng để yêu ngươi."Tiêu Nhiên ôn nhu hạnh phúc hồi đáp. Mà lời Tiêu Nhiên vừa dứt khóe miệng Lam Ẩn Nhan đang ngủ say cũng hơi hơi nhếch lên. ý cười hạnh phúc cùng ngọt ngào, làm cho Tiêu Nhiên si mê trong nháy mắt, miệng cười nhưng vẫn luyến tiếc chợp mắt...
Trong phòng ngủ Tiêu Nhiên không khí nhu tình như nước, triền miên như lan, phong cảnh lượn lờ vô cùng hoài tình
Nhưng cùng lúc đó, trong thư phòng tam vương phủ Tiêu Dật----
Tiêu Dật yên lặng đứng bên cửa sổ, bóng đêm lạnh như nước, ánh trăng đọng lại một cỗ thê lương, gió đêm lướt qua đôi mắt một nỗi bi ai
Gió đêm lạnh lẽo không kiêng nể gì phất lên mặt, Tiêu Dật cảm giác rõ ràng linh hồn mình một mảnh cô tịch, sinh mệnh như có một loại tách ra khỏi cơ thể như rơi xuống vực sâu vạn trượng làm người ta sợ hãi.
Hắn nghĩ bản thân có thể dùng sự lạnh lùng để ngụy trang nhưng mà vẫn như cũ không thể khóa được chỗ sâu nhất trong linh hồn đang rục rịch tưởng niệm.
Đứng bên cửa sổ trầm tư một lúc lâu, Tiêu Dật rời bước đi đến trước bàn cầm bút lông sớm đã viết hai chữ hưu thư trên giấy tuyên thành. Tối nay tờ giấy hưu thư này có thể vĩnh cửu ngừng tưởng niệm về nàng sao? Vung bút trên tờ giấy Tuyên Thành nỗi lòng Tiêu Dật bi ai cùng chua sót.
Gió đêm yên lặng bay múa tùy ý bay vào trong thư phòng Tiêu Dật, giữa nỗi thê lương Tiêu Dật vẫn như cũ phong hoa tuyệt đại nhưng mà hai tròng mắt kia chưa từng có nỗi cô đơn đến thế, trên mặt tuy tiều tụy mà vẫn đẹp như vậy.
Chung quy nàng vẫn xoay người rời đi, lưu lại một mình mình ở nơi đây, nơi kia vẫn còn lưu lại hình bóng nàng, cũng như đem tình yêu dành cho nàng phong tỏa bên trong.
Hắn vĩnh viễn chỉ lấy thân phận khách qua đường ngẫu nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của nàng mà thôi, nguyên lai hắn chỉ là một khách qua đường đáng thương, thậm chí ngay cả tư cách bàng quan đều không hề có được, có lẽ mình đối với nàng yêu đến chết nhưng chung quy lại cũng không thể gần nhau.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dật đem hưu thư viết xong sau đó cuốn lại bỏ vào trong bao giấy Tuyên Thành. Nhưng trong nháy mắt khóe mắt Tiêu Dật từng giọt lệ thi nhau rơi. Chỉ cần nàng tới lấy đi tờ hưu thư này thì cục diện mong manh này sẽ không thể vãn hồi, mà tâm của hắn chỉ sợ cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.
"Phong vi lạnh, cùng tịch mịch ước hẹn. Đem vô miên, chỉ có cô đơn tướng hứa! Nguyên lai yêu thương một người không yêu mình, thì ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn." Đứng lặng trước bàn một lúc lâu, Tiêu Dật để mặc cho suy nghĩ của mình bay đến hư không.
Lúc trước trong lòng sớm đã muốn để ý đến nàng nhưng mà lại sợ chính mình thất bại đến không thể dậy nổi cho nên chỉ biết yêu nàng trong im lặng.
Kì thật trong ngự hoa viên kia, khi nàng đứng đầu múa và họa thì tâm mình cũng đã sớm yêu nàng rồi.
Nhưng mà thật đáng buồn khi chính mình lại không phát hiện tâm mình đúng lúc, ngược lại còn lấy tư thái cao ngạo đem nàng đẩy ra xa, cũng bởi vì như vậy mà chính mình đem mầm mống yêu thương còn chưa kịp mọc rễ sinh sôi trong lòng kia chặt đứt.
Nếu như lúc trước ở trong rừng cây mình không vì cứu Lam Linh Phượng mà đánh nàng một chưởng thì có lẽ nàng sẽ không nhanh chóng yêu thương Tiêu Nhiên như vậy? Chung quy thì nếu vẫn chỉ là nếu, thế gian liệu có chữ nếu nhiều như vậy sao?
Ngày nàng gả đến tam vương phủ, mặc dù chính mình đã quen biết nàng từ trước, nhưng mà nàng gả cho mình vốn là một hồi âm mưu.
Bắt đầu một sai lầm đương nhiên nhất định sẽ là bi thương chấm dứt.
"Đế nữ tinh yêu chính đế mới là thiên mệnh sao? Thật sự như vậy a? tiêu Dật, có lẽ nàng yêu thương Tiêu Nhiên mới chân chính là thiên mệnh đi? Liền ngay cả Chí thanh đại sư đều không thể thay đổi sự lựa chọn của nàng, vậy thì ngươi có năng lực đó sao?" thanh âm Tiêu Dật nhẹ đến không thể nhẹ hơn, phiêu miểu quanh quẩn dưới ánh trăng
Nếu như vậy nàng yêu thương Tiêu Nhiên mới chân chính là thiên mệnh vậy thì hắn cùng với nàng chỉ có thể lướt qua nhau.
Mặc dù mình cũng yêu nàng vậy thì thế nào đây? Sinh mệnh của nàng Tiêu Nhiên còn quý trọng hơn cả sinh mệnh của hắn.
Hắn trừ bỏ đi sầu não ra thì còn có thể làm gì được đây
Hồi tưởng hết thảy những chuyện phát sinh của mình cùng Lam Ẩn Nhan khóe miệng Tiêu Dật không khỏi chua sót càng sâu
Hắn thê ai phát hiện, nguyên lai hắn cùng Lam Ẩn Nhan trừ bỏ làm thương tổn lẫn nhau thế nhưng cũng không có điều tốt đẹp gì để nhớ lại?
Ngay cả mình biểu lộ chút nhu tình cũng bị nàng dùng biểu tình lạnh lùng để hủy diệt hoàn toàn sạch sẽ.
Tiêu Dật trầm mặc hạ mí mắt, trên mặt tái nhợt lộ ra tuyệt vọng, hắn vẫn luôn làm cho người ta cảm nhận được một cỗ cao quý thanh hoa. Nhưng giờ phút này đến ngay cả không khí cũng đều có thể cảm giác được linh hồn hắn đang yếu ớt trốn trong góc phòng run run bất lực....
Cùng lúc đó trong rừng cây có một mỗ vị âm trầm quỷ dị---
Ánh trăng mở ảo phía chân trời giống như ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống toàn bộ khu rừng
Gió lạnh phất qua cuồn cuộn nổi lên cuốn đi lá cây, những mảnh lá úa tàn bị gió lay động tung bay trong không trung, làm cho phiến rừng cây này càng thêm dọa người.
Một thanh âm chợt vang lên, một lục y nữ tử xuất hiện trong rừng cây, sau đó đứng sau lưng một người đeo chiếc mặt nạ dữ tợn.
"Ngươi phải cẩn thận, chủ tử tula môn, Phong Y đệ nhất trang cùng với hắc giáp kị sĩ đều đi chung quanh tìm kiếm Lam Hằng!" thanh âm của lục y nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, mà trong tay nàng gắt gao nắm một đóa bỉ ngạn hoa xinh đẹp.
"Ngươi yên tâm đi! Bọn họ căn bản không có khả năng tìm được Lam Hằng." Thanh âm âm trầm thị huyết vang lên, thế nhưng làm cho người ta không thể nghe ra được chủ nhân của thanh âm này là nam hay nữ?
"kế tiếp ngươi dự định làm như thế nào?" lục y nữ tử quét mắt nhìn người đeo mặt nạ nói
"chuyện kế tiếp ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần biết rằng, qua ngày mai hết thảy mọi chuyện có lẽ đều đã được an bài. Mà ngươi tiếp tục an tâm, người mà chủ tử ngươi yêu chỉ có thể là hư vô, tình yêu ảo tưởng." Thanh âm thị huyết lại truyền đến
"ngươi đừng xem nhẹ tình yêu của Lam Ẩn Nhan đối với chủ tử cũng như tình yêu của chủ tử đối với Lam Ẩn Nhan!" lục y nữ tử cười lạnh nói, cả người nàng quanh quẩn hơi thở thê lương
"Ta chưa bao giờ xem nhẹ tình yêu của hai người bọn họ, nhưng ta càng không bao giờ xem nhẹ năng lực của chính mình!" người đeo mặt nạ ngửa đầu cười nói
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao chuyện tình của chủ tử đều biết rõ ràng như vậy?" lục y nữ tử con ngươi híp lạnh nói
"Ta... chính là người cứu chủ tử ngươi, cũng là người muốn cứu ngươi, đương nhiên ta cũng muốn cứu chính ta!" Người đeo mặt nạ nói xong bóng dáng chợt lóe liền biến mất khỏi rừng cây...
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
79 chương
48 chương
18 chương
84 chương
153 chương