Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 91 : Bồi Thường

“Nhan nhi, giấy hưu thư kia… Ngươi không cần sao?” Tiêu Dật nhìn bóng dáng Lam Ẩn Nhan đi ra ngoài phủ Thừa tướng, nhịn không được nhẹ nhàng ra tiếng hỏi. “Nếu ngươi đã đáp ứng cho ta một bức hưu thư, hẳn là sẽ không nuốt lời đi? Trở lại viết xong, tự nhiên ta sẽ đi Tam vương phủ lấy” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nói, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Lúc này đối với nàng mà nói, còn có chuyện quan trọng hơn, chính là nên quay về Tứ vương phủ hỏi Tiêu Nhiên một chút, rốt cuộc tàn sát phủ Thừa tướng là chuyện gì xảy ra? “Ngươi… cho nàng một bức hưu thư?” Phong Y sau khi nghe Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan đối thoại, cả người hơi ngẩn ra, ánh trăng nhuộm cho khuôn mặt thanh tú của hắn hơn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, gió nhẹ lay động tóc đen hắn, khiến cả người hắn càng thêm tao nhã phóng khoáng, chỉ cần đôi mắt nhìn về phía Tiêu Dật cũng tiết lộ ra mấy phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Kỳ thật, ngươi hẳn là biết nguyên nhân. Ta cũng không muốn cho, lại không thể không cho” Khóe miệng Tiêu Dật cười chua xót, sau đó con ngươi nhìn về phía Phong Y. Là nàng muốn hưu thư, mà cũng không phải chính mình chủ động muốn cho. Nếu nàng không muốn, đời này mình cũng sẽ không cho nàng bức hưu thư kia. Mà hắn cũng biết, khẳng định bây giờ nàng là trở về Tứ vương phủ hỏi Tiêu Nhiên chuyện tàn sát phủ Thừa tướng tối nay, về phần hưu thư chuyện, cho dù mình vừa mới không hỏi nàng, nàng cũng nhất định sẽ lại đòi mình. Nếu như vậy, vẫn là sớm một chút cho nàng đi, sớm một chút cho nàng hưu thư, có lẽ tâm có thể sớm một chút học được quên đi. Thoáng chốc, Phong Y và Tiêu Dật hai người lẳng lặng đứng ở tại chỗ, tầm mắt ở giữa không trung gắn liền, mặc cho gió đêm nhẹ phẩy qua má, cuốn quần áo nhanh nhẹn tung bay. Bầu không khí quỷ dị lặng lẽ bay khắp không trung, ánh trăng nhàn nhạt làm nổi bật hai người, trên người lóe ra hào quang màu bạc mộng ảo, lúc này Tiêu Dật cùng Phong Y tựa như tinh linh bị lạc vào thế gian, linh hồn bay bổng ở trong thiên đại mờ mịt, biến tìm không cách trở về. “Aiz!” Bỗng nhiên Phong Y không tự chủ được than nhẹ, nhất thời trong không khí tràn ngập một chút hơi thở thê lương, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của Lam Ẩn Nhan, chỉ là lại ẩn hiện giống như đã mấy đời, mà hắn một lòng chán nản, cũng mập mờ ở trong vô hạn thế giới. “Ngươi…” Nghe được tiếng thở dài của Phong Y, trong lòng Tiêu Dật không khỏi chấn động, con ngươi đen phức tạp nhìn về phía Phong Y. Tiêu Dật có thể cảm giác được rõ ràng, giống như Phong Y cũng như mình, thừa nhận một cái bi ai cùng đau xót khó có thể nói rõ, lại cũng không biết nên nói hết như thế nào? “Cáo từ!” Phát hiện con ngươi Tiêu Dật tìm tòi nghiên cứu, Phong Y hình như biết mình vừa mới thở dài bại lộ bí mật trong lòng. Hắn vội vàng đem phần tâm đau thương bi thống ẩn sâu ở đáy lòng, sau đó vẻ mặt yên tĩnh ôm một cái quyền về phía Tiêu Dật, sau đó thân ảnh chợt lóe, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt. “Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng là động chân tình đi? Ha ha…” Nhìn bóng dáng Phong Y giống như trốn, thanh âm Tiêu Dật có chút khan khan áp lực, chữ phun ra cũng mờ ảo thống khổ. Hai tròng mắt lại càng bao hàm ngàn vạn cảm xúc ưu sầu. Trăng lay động tâm hồn, khuấy động long nước, đem phần vụn vặt tâm không chịu nổi thành tầng tầng gợn sóng nhộn nhạo, sau đó theo gió đi xa, nhẹ nhàng đi về phía chân trời xa xôi… Mà lúc này trong Tứ vương phủ… Cả người Tiêu Nhiên ghé vào trên bàn, tập trung tư tưởng điêu khắc gỗ trong tay. Quần áo màu đỏ ở dưới ánh nến lay động yêu dã vạn phần. Mày như ngọc, con ngươi mị hoặc, khóe môi cũng bao trùm ý cười liễm diễm. “Hì hì, cuối cùng cũng khắc xong” Đem sắc bén chủy thủ lấy ra khỏi mảnh gỗ, sau đó khẽ đặt lên bàn, Tiêu Nhiên thổi nhẹ mảnh vụn lưu lại trên mảnh gỗ, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm khẽ nhếch, hắn như vậy thật là xinh đẹp, tươi đẹp lại quyến rũ. Mà lúc này thân ảnh của Lam Ẩn Nhan cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng ngủ, chăm chú nhìn về phía Tiêu Nhiên thì nhất thời nàng không khỏi có chút ngây dại. Cười quyến rũ khuynh thành, dưới ánh nến chập chờn, người này cười giống như tinh linh, tinh thuần vô hại lại hàng vạn hàng nghìn phong tình. “Nương tử, cuối cùng ngươi đã trở lại a?” Đột nhiên Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, con ngươi trong suốt dừng ở trên người Lam Ẩn Nhan, nụ cười trên mặt càng thêm ma mị, ôn nhu giống như ánh trăng, tùy ý đem toàn thân Lam Ẩn Nhan bao phủ. “Ừ!” Lam Ẩn Nhan im lặng gật đầu, sau đó chậm rãi đi đến. Nàng vốn dĩ là muốn hỏi Tiêu Nhiên về chuyện tàn sát phủ Thừa tướng tối nay, nhưng nhất thời lại bị tươi cười xinh đẹp trên khuôn mặt kia làm tâm thần hoảng hốt, lời đến bên môi lại bị nghẹn trở về. “Hì hì, nương tử, nhanh chút đến xem a!” Lập tức Tiêu Nhiên trừ trên ghế đứng lên, tay phải vui sướng hài lòng lắc lắc mảnh gỗ, mà tay trái lại lặng lẽ che dấu ở phía sau lưng. “A, đây không phải là…” Lam Ẩn Nhan nhẹ giọng nói, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Nhiên. Đây không phải mảnh gỗ mình nhìn thấy trước kia sao? Khi đó chính mình vừa tỉnh, sau đó liền thấy trong tay Tiêu Nhiên cầm khối gỗ này, chính là mình mới nhẹ nhàng hỏi, Tiêu Nhiên liền đem khối gỗ này giấu vào trong tay áo. “Hì hì… Vốn đang nghĩ đến ngày mai mới có thể đưa cho nương tử chứ, nhưng mà vừa rồi khi nương tử ra ngoài, người ta cũng khắc xong được rồi!” Tiêu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó cầm khối gỗ trong tay đưa cho Lam Ẩn Nhan. Lam Ẩn Nhan đưa tay nhận lấy khối gỗ, sau đó chăm chú nhìn về phía hoa văn trên gỗ Nàng cùng hắn mười ngón quấn quýt lấy nhau, tóc đen hai người cũng bay múa đan vào nhau đứng yên trên mặt gỗ, mà môi của hắn cũng in vào trên môi của mình. “Nương tử, người ta khắc đẹp sao?” Tay phải Tiêu Nhiên mềm mại đẩy ra sợi tóc bên mặt Lam Ẩn Nhan, giọng nói cũng ôn nhu trong suốt nói, chính là tay trái hắn lại vẫn giấu ở phía sau. “Ừ, đẹp! Thật sự rất đẹp!” Bỗng nhiên một chút ngọt ngào chảy vào trái tim Lam Ẩn Nhan. “Chấp tử tay, cùng tử giai lão” Thon dài đầu ngón tay Tiêu Nhiên nhẹ vuốt qua nơi ngón tay hắn cùng mười ngón tay Lam Ẩn Nhan quấn quýt trên khối gỗ, sau đó giọng nói ôn nhu nói. “Chấp tử tay, cùng tử giai lão” nghĩa là Cùng nắm tay nhau, cùng nhau sống đến già “Chấp tử tay, cùng tử giai lão?” Lời nói của Tiêu Nhiên thật sâu khắc vào trong chỗ sâu linh hồn Lam Ẩn Nhan. Đem tình yêu hắn đối với mình, đọng lại thành một cái thệ ước vĩnh hằng khắc ở trên khối gỗ. “Đúng vậy, lẽ nào nương tử không muốn sao?” Tiêu Nhiên chăm chú nhìn về phía mặt Lam Ẩn Nhan, đôi mắt đổ xuống ngàn vạn nhu tình. Dưới ánh nến lay động, tóc đen hắn tùy ý rối tung, nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt kia mê ly rực rỡ, tản ra ma lực mị hoặc lòng người, hắn lại một lần nữa đem vẻ đẹp của mình nở rộ đến cực hạn. “Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn vào khối gỗ trong tay, ánh mắt có chút mê ly, sắc mặt cũng có chút khẽ đỏ, đó là đỏ mặt của hạnh phúc ngọt ngào. Chắp tử tay, cùng tử giai lão? Ngắn gọi bảy chữ, hứa hẹn cả đời. “Hì hì, vậy nương tử cần phải đem phần lễ vật này cất giữ tốt a! Đây chính là yêu hứa hẹn của người ta đối với ngươi a!” Nghe được Lam Ẩn Nhan trả lời, Tiêu Nhiên nhếch miệng cười vui vẻ. “Ừ, sẽ!” Lam Ẩn Nhan gật đầu nói, sau đó con ngươi mỉm cười nhìn về Tiêu Nhiên. Nàng nhất định sẽ đem phần yêu hứa hẹn này cất giữ tốt, không chỉ là cất giữ ở trên người, càng là cất chứa ở trong lòng. “Thật sự là rất hạnh phúc a” Tay phải Tiêu Nhiên nhanh chóng đem thắt lưng Lam Ẩn Nhan ôm một vòngg, sau đó đem đầu dựa vào trên tóc đen Lam Ẩn Nhan. “Ngươi a!” Trên mặt Lam Ẩn Nhan cũng rạo rực ý cười vui sướng, chính là bỗng nhiên nàng cảm giác được một chút không thích hợp. Hình như từ khi mình vừa tiến vào, tay trái người này vẫn liền ở sau lưng, tựa hồ đang có ý định giấu cái gì? “Nhiên, vì sao đem cái tay kia giấu ở sau lưng a? Chẳng lẽ còn có lễ vật khác muốn tặng cho ta?” Lam Ẩn Nhan mỉm cười khóe miệng hỏi, chính là trong con ngươi có chút nghi ngờ. “Không… Không phải!” Tiêu Nhiên sắc mặt nhăn nhó liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó thân thể rút ra sau vài bước, lập tức hắn cúi đầu xuống. “Ngươi có việc gạt ta a?” Động tác Tiêu Nhiên lùi bước làm cho Lam Ẩn Nhan cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng nhanh chóng đem khối gỗ giấu vào trong ngực, sau đó tới gần trước mặt Tiêu Nhiên nói. “Nào có đâu! Thật sự không… không có gì. Nương tử, ngươi đừng nhìn người ta như vậy a!” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, ngây ngô cười về phía Lam Ẩn Nhan. “Đem bàn tay ngươi cho ta xem một chút, phải ngoan a!” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Ta không muốn!” Tiêu Nhiên cắn cắn miệng, đem cái tay trái kia giấu càng xa. “Nhanh chút!” Lam Ẩn Nhan lại đảo cặp mắt trắng dã nói. Người này lại đang làm cái gì chứ? Bỗng dưng, trong lúc vô ý con ngươi Lam Ẩn Nhan lướt qua thanh chủy thủ đặt ở trên bàn kia, nhất thời tim của nàng đau nhói, bởi vì ở trên thanh chủy thủ kia, lại dính vết máu đỏ tươi, người này sẽ không phải là ở lúc khắc gỗ, cắt trúng tay trái mình, cho nên mới sống chết không chịu đem tay trái cho mình xem đi? “Tay thì có cái gì đẹp mặt chứ, chúng ta tiếp tục nhìn khối gỗ kia đi!” Tiêu Nhiên hoàn toàn là một bộ thần sắc đánh chết ta, ta cũng sẽ không đem tay trái cho ngươi xem. “Nhìn cái đầu ngươi, nhanh chút đưa tay ra!” Lam Ẩn Nhan tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó nàng nhanh chóng vươn bàn tay lên, dùng sức đem cánh tay Tiêu Nhiên giấu ở sau lưng lôi ra. “Hu hu hu… Nương tử ngươi nhẹ một chút a! Kéo người ta đau quá a!” Khóe miệng Tiêu Nhiên run rẩy, sau đó ngữ khí làm nũng nói. Đúng vậy, trước khi Lam Ẩn Nhan chưa về, hắn vẫn nằm ở trên bàn khắc gỗ, nhưng mà vừa khắc, trong đầu hắn đã nghĩ đến âu yếm nương tử, kết quả thất thần một cái, lại không cẩn thận đem lưỡi dao sắc bén cắt trúng ngón cái của bàn tay trái. Tuy rằng miệng vết thương không phải rất sâu, nhưng mà cũng chảy chút máu, cũng có chút đau. Nhưng mà vì trước khi Lam Ẩn Nhan về, đem khối gỗ khắc thành công, cho nên hắn liền cũng không đi băng bó ngón tay cái, vẫn như cũ lựa chọn tiếp tục khắc gỗ, cho nên bây giờ ngón tay cái hắn vẫn còn có chút máu chảy ra ngoài a. “Ngươi a, thật sự là lơ là không cẩn thận!” Lam Ẩn Nhan đau lòng liếc nhìn ngón tay cái Tiêu Nhiên, sau đó lập tức cúi đầu, đem môi đặt ở nơi bị thương trên ngón tay cái Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng mút lên. “Ách… Nương tử, trong lòng ngươi là đau ta sao?” Nhìn đến Lam Ẩn Nhan cử động, bỗng nhiên Tiêu Nhiên nhếch miệng lên cười ngây ngô, cười là hạnh phúc như vậy, thỏa mãn như vậy. “Ngươi nói sao?” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó nhanh chóng móc khăn lụa từ trong tay áo ra, dịu dàng giúp Tiêu Nhiên băng bó. “Hì hì, thật hạnh phúc a!” Lam Ẩn Nhan vừa thay Tiêu Nhiên băng bó xong, liền bị Tiêu Nhiên nhanh chóng kéo vào trong ngực. “Đau sao?” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn về phía con ngươi Tiêu Nhiên, giọng nói dịu dàng hỏi. “Chỉ cần nương tử ở bên cạnh ta, ta vĩnh viễn không cảm giác đau, chỉ biết cảm giác thật hạnh phúc” Con ngươi Tiêu Nhiên còn thật sự nói. Một chút gió đêm thổi tới, làm cho tóc đen hai người không cẩn thận đan xen ở giữa không trung. Giờ khắc này, giống như tất cả hưng thịnh phồn hoa, đều ngăn không được ánh mắt chăm chú nhìn lẫn nhau tới mê hoặc người của hai người lúc này. “Đức ngốc!” Lam Ẩn Nhan mím môi, cái mũi hơi có chút chua xót, trong con ngươi cũng hơi có ánh nước lóe ra. Tâm tư hắn đối với mình, chính mình làm sao có thể không cảm giác chứ? Chính là… Trong đầu Lam Ẩn Nhan lóe ra hình ảnh phủ thừa tướng bị tàn sát đẫm máu tối hôm nay. Nàng có nên hỏi một chút vì sao Tiêu Nhiên tàn sát phủ Thừa tướng hay không? “Nương tử, ngươi… nghĩ cái gì mà nghĩ say sưa như vậy?” Tiêu Nhiên cũng là đem thân thể Lam Ẩn Nhan ôm lên, sau đó đi trở về ngồi xuống trên một cái ghế, sau đó khẽ đem Lam Ẩn Nhan đặt ở trên hai chân mình, giơ tay lên êm ái vuốt ve tóc đen của nàng, ngữ khí cũng mềm mại hỏi. Nàng… giống như có chút suy nghĩ a? “Không… không nghĩ cái gì” Lam Ẩn Nhan bị ôm ngồi ở trên đùi Tiêu Nhiên, trên mặt chợt dâng lên hai rạng mây đỏ. Tuy rằng đã muốn cùng hắn thể xác và tinh thần hoàn toàn kết hợp, nhưng mà chỉ cần cùng hắn tiếp xúc thân mật quá mức, nàng vẫn sẽ cảm thấy tâm thần bập bềnh. “Đúng, nương tử, hưu thư của ngươi cầm về sao?” Tiêu Nhiên xinh đẹp cười nói, sau đó mở miệng hỏi. Sẽ không phải là nương tử không lấy được hưu thư, cảm thấy tâm tình có chút buồn bực, cho nên lúc nãy mới thẫn thờ đi? “Còn không lấy được hưu thư?” Lam Ẩn Nhan cũng hơi ngẩn người, sau đó mới xoay người, hai tròng mắt chăm chú nhìn Tiêu Nhiên. “A? Là tên kia không chịu cho nương tử sao? Hừ, không được, để cho ta đi đi?” Tiêu Nhiên đem một bàn tay Lam Ẩn Nhan nhẹ nắm ở trong lòng bàn tay, trong giọng nói ẩn chứa một chút không vui. Nhưng mà hai tròng mắt hắn nhìn về phía Lam Ẩn Nhan vẫn là gợn nước dập dờn như cũ, ôn nhu như nước lặng lẽ quấn quanh linh hồn Lam Ẩn Nhan. Xem ra nhất định là bởi vì nương tử không lấy được hưu thư, cho nên có chút không vui đi? Tiêu Dật ngươi cái tên khốn khiếp, dám để cho nương tử của ta mất hứng, ta không tha cho ngươi. “Không cần, hắn đã đáp ứng cho ta hưu thư, trở lại ta sẽ đi lấy” Lam Ẩn Nhan khẽ liếc nhìn Tiêu Nhiên, sau đó sắc mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn là lựa chọn hỏi ra, chính là ngữ khí của nàng có chút cẩn thận “Nhiên, vì sao tối nay ngươi phải để cho đám Tu La sứ giả đến tàn sát toàn bộ phủ Thừa tướng?” “Cái gì? Là Tu La sứ giả của ta tàn sát phủ Thừa tướng?” Tiêu Nhiên hơi chút ngẩn người, sau đó con ngươi không hiểu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Chẳng lẽ không phải ngươi ra lệnh?” Nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhiên là kinh ngạc, Lam Ẩn Nhan không khỏi ngẩn người, sau đó mở miệng hỏi. “Nhan nhi, ta không hiểu ý tứ của ngươi?” Con ngươi Tiêu Nhiên mang theo khó hiểu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Trừ bỏ Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng li kỳ mất tích, tối nay tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng không có một ai sống sót. Mà toàn bộ thi thể bọn họ đều nằm ngang ở trong sân phủ Thừa tướng, hơn nữa toàn bộ trong sân phủ Thừa tướng đều là màu đỏ cánh hoa Bỉ Ngạn” Lam Ẩn Nhan từ trên đùi Tiêu Nhiên đứng dậy, sau đó sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn về phía Tiêu Nhiên. “Nhan nhi, ngươi là nghe ai nói a? Tối nay Tu La môn quả thật không tàn sát phủ Thừa tướng a?” Tiêu Nhiên liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, cũng từ trên ghế đứng lên. “Ta tận mất nhìn thấy những cánh hoa màu đỏ này bao trùm lên tất cả thi thể. Nhiên, nếu là ngươi gọi người bắt Lam Hằng đi, ngươi vẫn là đem hắn thả đi?” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nói, có lẽ là vì trong cơ thể chảy xuôi máu giống với Lam Hằng đi? Cũng có lẽ biết Lam Hằng là người tốt, cho nên nàng không muốn nhìn đến Lam Hằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu Tiêu Nhiên để người bắt Lam Hằng đi, nàng thật sự hy vọng Tiêu Nhiên thả Lam Hằng ra, coi như trả ơn “Lam Ẩn Nhan”đem thân thể cho mình mượng dùng, cũng là trả ơn lúc trước Lam Hằng cứu mình. “Nhan nhi, ta không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi, tối nay Tu La môn khẳng định không tàn sát phủ Thừa tướng, cũng không để cho Lam Hằng ly kì mất tích!” Tiêu Nhiên buông mí mắt xuống nói. Hắn thừa nhận, lúc trước hắn từng muốn giết Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng, nhưng mà Nhan nhi căn bản không cho hắn giết, mà Nhan nhi nói sao hắn lại không thể không nghe chứ? Hắn quả thật không gọi người tàn sát phủ Thừa tướng, cũng không gọi người bắt Lam Hằng a. “Thật sự không phải ngươi hạ lệnh sao?” Lam Ẩn Nhan có chút do dự, sau đó cắn răng hỏi, trong giọng nói của nàng vẫn mang theo một chút nghi hoặc. “Nhan nhi, nếu ta thật sự hạ lệnh xuống, ta sẽ không phủ nhận. Quả thật ta không gọi người bắt Lam Hằng đi, tối nay cũng không gọi bất luận kẻ nào tàn sát phủ Thừa tướng. Ngươi không tín nhiệm, sẽ làm thương tổn đến ta, ngươi biết không?” Bỗng nhiên thanh âm của Tiêu Nhiên có chút mơ hồ, tựa như như là từ phía xa xôi chân trời truyền đến. “Nhưng mà, nếu không phải Tu La môn, sẽ là ai chứ? Những cánh hoa Bỉ Ngạn này…” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nói. Nếu không phải Tiêu Nhiên làm thì không còn gì tốt hơn, chính là những cánh hoa Bỉ Ngạn này quả thật là thuộc loại Tu La môn a, chúng nó phát ra cảm giác huyết tinh là mãnh liệt như vậy. “Nhan nhi, ngươi vẫn là không tin ta? Ta thừa nhận, quả thật ta rất chán ghét Lam Linh Phượng từng thương tổn quá ngươi, cho nên quả thật tối nay ta cũng kêu đám Tu La sứ giả đi Hoàng cung bắt nàng, nhưng mà tàn sát phủ Thừa tướng cùng với Lam Hằng mất tích thật sự không quan hệ đến ta. Hơn nữa ta cũng khẳng định nói cho ngươi, nếu Tu La sứ giả không nhận được mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không dám tự tiện hành động” Con ngươi Tiêu Nhiên u oán nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong mắt đen như ngọc lóe ra cảm xúc làm tim Lam Ẩn Nhan đau nhức. “Nhiên, chẳng lẽ… Có người muốn vu oan cho ngươi? Mục đích của người nọ là cái gì chứ?” Ánh mắt của Tiêu Nhiên làm cho Lam Ẩn Nhan không hề dám hoài nghi, chính là trong tim nàng bỗng dung dâng lên một chút sợ hãi, giống như có một cái âm mưu thật lớn lặng lẽ quấn lấy chính mình. “Người tới!” Bỗng nhiên thanh âm lạnh lùng của Tiêu Nhiên vang lên. “Chủ tử!” Trong nháy mắt, một gã Tu La sứ giả tiến vào phòng ngủ, sau đó cung kính cúi người xuống về phía Tiêu Nhiên và Lam Ẩn Nhan. “Tối nay kinh thành có động tĩnh gì?” Hắn lúc trước luôn luôn ở trong phòng ngủ điêu khắc mảnh gỗ, hơn nữa cũng phân phó Tu La sứ giải không được phép quấy rầy chính mình, bởi vì hắn muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng đem miếng gỗ khắc xong, cho nên cho dù nhóm Tu La sứ giả thăm dò chuyện phủ Thừa tướng bị tàn sát, nhưng cũng không dám tiến vào quấy rầy hắn. “Tối nay phủ Thừa tướng bị tàn sát đẫm máu, Lam Hằng ly kỳ mất tích. Hơn nữa…” Tu La sứ giả nhìn Tiêu Nhiên nói. “Hơn nữa cái gì?” Ngữ khí Tiêu Nhiên âm trầm hỏi. “Chủ tử, đây là cánh hoa Bỉ Ngạn thuộc hạ từ phủ Thừa tướng lấy đến, người xem xem” Tu La sứ giả đưa một cánh hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp qua. “Này…” Quả thật cánh hoa Bỉ Ngạn này đúng là cánh hoa Bỉ Ngạn của Tu La môn hắn, ngay cả sắc mặt của Tiêu Nhiên cũng không nhịn được thay đổi. “Chủ tử, có người giả mạo Tu La môn chúng ta gây án, hơn nữa…” Thanh âm của Tu La sứ giả cũng mang theo khó thể tin. Cánh hoa Bỉ Ngạn của Tu La môn căn bản không dễ bắt chước theo, chỉ có người của Tu La môn mới biết được làm sao nghiên cứu chế tạo ra cánh hoa Bỉ Ngạn? Nhưng mà đây cũng không có khả năng a, tất cả Tu La sứ giả đối với chủ tử tuyệt đối không có suy nghĩ gian dối! “Lập tức đem tất cả điều tra rõ ràng cho ta, ta cũng muốn biết xem ai to gan như vậy dám giả mạo Tu La môn của ta!” Thanh âm Tiêu Nhiên âm lãnh nói, sau đó con ngươi u oán quét về phía Lam Ẩn Nhan, giả mạo Tu La môn hắn giết người cũng không sao, nhưng mà làm cho Nhan nhi oan uổng mình, liền tuyệt đối không thể tha thứ. “Vâng, đúng chủ tử, còn có một việc, thuộc hạ…” Tu La sứ giả do dự một chút nói. “Có chuyện liền nói” Tiêu Nhiên lạnh lùng híp mắt nói. “Tối nay chúng ta ẩn nấp vào Hoàng cung, nhưng mà làm như thế nào cũng không tìm được tung tích Lam Linh Phượng kia, sau đó sau khi chúng ta nghe ngóng, Lam Linh Phượng lại ly kỳ mất tích ở trong Hoàng cung” Tu La sứ giả thận trọng nói. “Nói cách khác, các ngươi cũng không từ Hoàng cung bắt Lam Linh Phượng đi?” Tiêu Nhiên nhíu mày nói. “Đúng vậy!” Trong lòng Tu La sứ giả cũng nghi hoặc khó hiểu. “Lập tức đem tất cả điều tra rõ ràng, còn có tìm được Lam Hằng, hơn nữa Lam Hằng phải là còn sống” Tiêu Nhiên phất tay xuống nói, kỳ thật Lam Hằng sống hay chết hắn căn bản không thèm để ý, chính là Nhan nhi hy vọng Lam Hằng không có việc gì, như vậy mình đương nhiên chỉ có thể quan tâm Lam Hằng. Hơn nữa hắn xác định, nhất định Lam Hằng không chết, tối thiểu bây giờ còn không chết. Bằng không dựa theo lẽ thường mà nói, nếu người gây án muốn giết Lam Hằng, tối nay hắn hẳn là phải sớm phơi thây ở trong phủ Thừa tướng. “Rõ!” Tu La sứ giả lớn giọng hô, sau đó biến mất ở tại chỗ. “Nhan nhi, ta hoài nghi lúc trước Lam Linh Phượng thương tổn ngươi, sau lưng là có người giật dây. Cho nên tối nay quả thật ta gọi người đem nàng bắt đến Tu La môn, sau đó muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó. Đương nhiên, ta cũng không phủ nhận, ta đúng là gọi người tra tấn nàng một chút, bởi vì nàng muốn thương tổn ngươi, mà người muốn thương tổn ngươi đều phải trả giả đại giới. Ta không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp ngươi lại sống tự do tự tại. Nhưng mà về phần chuyện tàn sát phủ Thừa tướng hôm nay, cùng việc Lam Hằng mất tích, quả thật không có liên quan gì đến ta. Cho dù nếu ngươi thật sự không tin ta! Kỳ thật ngươi đã không cho ta thương tổn Lam Hằng, mà lời của ngươi nhất định ta sẽ nghe, làm sao ta lại có thể gọi người bắt Lam Hằng đi chứ?” Con ngươi Tiêu Nhiên nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong con ngươi có sương mù lượn lờ. Mà thanh âm hắn u oán cũng rất mờ ảo, khiến tim Lam Ẩn Nhan không nhịn được đau nhói. “Nhiên, ta tin ngươi, ta thật sự tin ngươi. Ngươi không nên tức giận a!” Trong con ngươi Lam Ẩn Nhan lóe lên tia sáng áy náy. Hai tròng mắt Tiêu Nhiên oan ức, bởi vì lúc trước Lan Ẩm Nhan hoài nghi hắn, trong long nổi lên cảm giác áy náy thật sâu. “Thật vậy chăng?” Tiêu Nhiên quyệt miệng hỏi. “Ta thật sự tin ngươi. Xin lỗi a, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ ngươi” Lam Ẩn Nhan cúi đầu xuống, giống như cái đứa nhỏ phạm sai lầm. Chết tiệt, khẳng định Tiêu Nhiên sẽ không lừa mình, lúc đầu hắn nói người Tu La môn không ra tay, lẽ ra mình phải tin hắn! “Nương tử, ngươi biết không? Ngươi không tin người ta, tay của người ta cũng đau đau, tim của ta cũng đau đau, khắp nơi đều đau đau!” Tiêu Nhiên nhấp miệng nói. “Ta thật sự sai lầm rồi a!” Lam Ẩn Nhan cảm giác áy náy càng sâu. “Vậy về sau không bao giờ cho phép ngươi nghi ngờ ta, ta đã nói không có làm, liền thật sự không có làm” Tiêu Nhiên kéo tay Lam Ẩn Nhan lại nói. “Hảo, ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa” Lam Ẩn Nhan vội vàng gật đầu nói. “Nương tử… Ngươi vừa mới làm tổn thương tâm của ta, ngươi nói… Nên bồi thường người ta thế nào đây?” Tiêu Nhiên ngẩng cao đầu nói. “Khụ, ta đây… giúp ngươi xoa xoa tim?” Lam Ẩn Nhan thật cẩn thận chăm chú nhìn Tiêu Nhiên nói. “Hừ, không đủ!” Ngữ khí Tiêu Nhiên hơi có chút khó chịu nói. “Vậy… Ngươi muốn như thế nào?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy, sau đó ngữ khí ôn nhu hỏi. “Ta nghĩ thế nào? Nhan nhi, ngươi nói sao? Hừ, ngươi trở về muộn như vậy, làm cho người ta gian khổ chờ lâu còn chưa tính, trở lại một cái còn hoài nghi người ta. Cho nên, ngươi nói xem, người ta nên trừng phạt ngươi gấp bội có phải hay không?” Phút chốc Tiêu Nhiên vòng lấy eo Lam Ẩn Nhan, sau đó trong con ngươi lóe ra một chút tia sáng tà mị nói. “Khụ, ngươi… muốn trừng phạt ta như thế nào?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan cũng nhìn về phía Tiêu Nhiên, tim đột nhiên nhảy lên vài cái. “Ta muốn… Nhan nhi thân ái của ta, trong lòng hẳn là rõ ràng đi” Tiêu Nhiên đem môi dán đến bên tai Lam Ẩn Nhan, ngữ khí hết sức nũng nịu lại hết sức ái muội nói. Lúc đó gió đêm cuồn cuồn thổi lên, làm cho tóc đen của Tiêu Nhiên thỏa sức bay múa, tóc đen mềm nhẹ xẹt qua má Lam Ẩn Nhan, mang theo lưu luyến si mê của hắn tùy ý quấy rối tâm Lam Ẩn Nhan. “Ngươi… Ta không biết!” Lam Ẩn Nhan nhịn không được hút một ngụm khí, khuôn mặt đỏ bừng lên. “Ta mặc kệ a! Dù sao Nhan nhi làm bị thương tâm người ta, ngươi phải nhanh lên nghĩ biện pháp bồi thường người ta a!” Tiêu Nhiên vừa lòng nhìn khuôn mặt Lam Ẩn Nhan ngượng ngùng, sau đó thanh âm kiều mị tận xương nói. “Ngươi… Muốn ta bồi thường như thế nào a!” Chắm chú nhìn về phía khuôn mặt yêu nghiệt mê người kia của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan lại hít một ngụm khí lạnh nói. Tiêu Nhiên lại lười biếng đem thân thể kề sát ở trên người Lam Ẩn Nhan, sau đó trong con ngươi phong tình cười, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói “Ta suy nghĩ hồi lâu, ta nghĩ Nhan nhi nên chủ động hôn ta” Nói xong, con ngươi Tiêu Nhiên mỉm cười, cõi lòng cũng càng đầy chờ mong nhìn về phía Lam Ẩn Nhan…