Thịnh Thế Xấu Phi
Chương 88 : Hung Hăng Bắt Nạt Ngươi!
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, nhuộm lên sự yên tĩnh mĩ lệ, trăng sáng cũng chậm rãi mọc lên, hô tỉnh ánh sao đầy trời.
Từng đợt từng đợt ánh sáng bạc bồng bềnh tầng tầng gợn sóng, cuối cùng lay động thành ôn nhu say lòng người, vẫy về phía hồng trần.
Trăng đung đưa ngôi sao mê đắm, gió đêm phất phơ, trong không khí nơi nơi tràn ngập hơi thở yêu thương, bát ngát màu bạc trên thế giới, ánh trăng theo khe hở cửa sổ, lặng lẽ chảy vào trong phòng ngủ, cuối cùng lẫn vào ánh nến ôn nhu trong phòng ngủ, quanh quẩn vầng sáng ấm áp kiều diễm.
Lúc này trong phòng ngủ, chính là nở rộ một chút ánh sáng kỳ dị chói mắt. Đó là một loại làm ặt đất trong ban đêm đều phấp phới chập chờn, đó là một loại ánh sáng có thể mơ hồ giới hạn trời đất.
Thì ra trên giường hẹp…
Tiêu Nhiên chính là chậm rãi nâng hai tay lên, làm cho chân khí trong cơ thể nhanh chóng dâng trào. Sau đó hắn liền đem hai tay dán vào sau lưng Lam Ẩn Nhan, mà trên đỉnh đầu bọn họ, có một loại hào quang hình cầu quỷ dị lóe ra đang chuyển động, quả cầu kia đúng là Ma linh châu.
Ma linh châu đã bị chân khí Tiêu Nhiên dẫn dắt ra, biến ảo ra vô số loại màu sắc rực rỡ, sau đó nhanh chóng xoay tròn vờn quanh thân thể Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên. Ma linh châu lưu chuyển, làm cho quanh thân thể Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên đều giống như bị bao phủ lên một tầng hơi thở thần thánh.
Trời gian từng giọt từng giọt trôi qua, khi một luồng rực rỡ cuối cùng của Ma linh châu tan hết, trên đỉnh đầu Lam Ẩn Nhan hiện lên rất nhiều sương mù mông lung, sương mù chậm rãi tản ra lay động, làm cho Lam Ẩn Nhan lộ ra một loại xinh đẹp làm người ta kinh ngạc không thể thở. Sau đó, Tiêu Nhiên thu hồi hai tay, mà Ma Linh châu vốn xoay tròn cũng bỗng nhiên vô thanh vô tức biến thành làn khói trắng, sau đó toàn bộ tiến vào trong cơ thể Lam Ẩn Nhan, cuối cùng tất cả lại về với sự yên tĩnh.
Dưới ánh nến lay động, Tiêu Nhiên đem Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đặt nằm xuống, sau đó ngón tay nhẹ nhàng quấn lên tóc đen Lam Ẩn Nhan, hắn đang không tiếng động vẽ lên chính mình đối với Lam Ẩn Nhan yêu say đắm.
“Nương tử, rốt cuộc hôm nay độc trong cơ thể ngươi được giải hoàn toàn!” Tiêu Nhiên nhẹ giọng nói, trong con ngươi lộ ra ý cười sung sướng. Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan vẫn đang ngủ say như thế, Tiêu Nhiên cũng không khỏi làm cho thân thể lại nằm xuống, sau đó hai tay vòng ở thắt lưng Lam Ẩn Nhan, muốn ôm nàng vào trong lòng cùng nhau tiến vào mộng đẹp. Nhưng mà, lại bị mùi thơm ngát tỏa ra từ trong thân thể Lam Ẩn Nhan mị hoặc thần kinh.
“Trời ạ! Nương tử, ngươi thật đúng là mỹ a!” Dưới ánh nến, con ngươi Tiêu Nhiên mênh mông ánh sáng nhìn Lam Ẩn Nhan, ngón tay cũng nhẹ nhàng phất qua trên mặt Lam Ẩn Nhan, sau đó nhẹ nhàng điểm lên đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của Lam Ẩn Nhan.
“Ưm…” Đôi môi đỏ mọng của Lam Ẩn Nhan lại hé mở, giống như cảm thấy bị người khác quấy nhiễn mộng đẹp.
Nhìn đến đôi môi vô cùng mê người kia của Lam Ẩn Nhan, rốt cuộc Tiêu Nhiên nhịn không được hôn xuống môi nàng. Lam Ẩn Nhan hoàn toàn bị Tiêu Nhiên yêu phóng túng hôn mê, trên người sinh ra bộ dáng thùy mị làm người ta mê muội, tựa như tất cả ngôn ngữ đều không thể hình dung vẻ đẹp của nàng.
“Nương tử, ngươi nói… Ta có nên lập tức rời xa ngươi hay không? Bằng không ra còn thật lo lắng bản thân sẽ…” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói, chính là lại đem cánh tay ôm thân thể Lam Ẩn Nhan càng chặt, môi cũng nhanh chóng hôn lên trên mặt Lam Ẩn Nhan. Mà Lam Ẩn Nhan cũng đem thân thể cuộn vào trong lòng Tiêu Nhiên, làm cho thân thể hai người càng thêm gần sát. Được rồi, nàng cảm giác được một loại ấm áp mềm mềm gì đó điểm nhẹ mặt mình một chút, tựa hồ rất thoải mái! Nhưng nàng, nàng thật sự rất mệt mỏi a, căn bản là không muốn mở to mắt.
“Bằng không… Ta lại bắt nạt nương tử một chút đi?” Bỗng nhiên con ngươi Tiêu Nhiên nóng rực nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó môi dán đến bên tai Lam Ẩn Nhan nói nhỏ.
“Ưm…” Lam Ẩn Nhan cũng quyệt quyệt đôi môi đỏ mọng, mày cũng nhẽ nhăn nhăn. Bên tai thật sự rất ngứa a! Ai a, chán ghét a! Không thấy được nàng đang ngủ sao?
“Hì hì, hay là thôi đi? Ta cũng không nhẫn tâm đem nương tử hoàn toàn mệt muốn chết a!” Tiêu Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế xuống tâm thần nhộn nhạo, giống như hạ quyết tâm thật lớn nhẹ giọng nói, sau đó hai tay của hắn buông lỏng thân thể Lam Ẩn Nhan.
Tiêu Nhiên xuống giường, đi về phía bên bàn, sau khi ngồi xuống, toàn bộ thân thể hắn nằm úp sấp lên trên bàn, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối gỗ cùng một cái chủy thủ, biểu tình nghiêm túc chuyên chú điêu khắc lên. Bàn tay như ngọc kia của Tiêu Nhiên nhẹ nhàng điêu khắc khối gỗ, con ngươi cũng hạnh phúc từ khối gỗ nhẹ nhàng lướt qua. Ngón tay thon dài dưới ánh nến lay động, chứa đầy thâm tình điêu khắc khối gỗ. Mà trong lòng hắn cũng đang không tiếng động nói nhỏ: Nhan nhi, từng vì ngươi mấy độ sinh tử luân hồ, ta nghĩ đến hồng trần cao ngất che trụ hai mắt của ngươi, ta nghĩ đến từng triền miên trong mộng kia, chính là làn khói vấn vương. Nhưng mà hiện tại, ta rốt cuộc đánh thức tiếng lòng của ngươi, chiếm được tình yêu ngươi đối với ta. Ngươi cũng biết, bây giờ ta bao nhiêu hạnh phúc sao? Nhan nhi, cám ơn hôm nay ngươi đem ánh sáng ngọc rực rỡ nở rộ trong nháy mắt cho ta, cám ơn ngươi để cho ta dùng tình yêu cùng khờ dại hòa tan trái tim ngươi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một cơn gió đêm lẳng lặng quanh quẩn về phía Lam Ẩn Nhan trên giường, tựa hồ gió nhẹ cũng rơi vào ôn nhu của Tiêu Nhiên đối với Lam Ẩn Nhan, nó đem nỗi lòng Tiêu Nhiên yêu khóa lại vào trong ánh trăng, sau đó chớp lên thành mông lung gọi về Lam Ẩn Nhan.
“Tê!” Sau một lúc lâu, Lam Ẩn Nhan trên giường từ từ tỉnh lại, chính là vừa tỉnh lại, nàng cũng phát ra tiếng một ngụm lãnh khí đau.
Nghe được tiếng Lam Ẩn Nhan hút không khí, Tiêu Nhiên đang ghé vào trên bàn lập tức đưa khối gỗ cùng chủy thủ trên tay bỏ vào trong tay áo, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, nháy mắt con ngươi xinh đẹp của Tiêu Nhiên dâng lên ánh sáng mị người, khóe miệng cũng nở rộ ra tươi cười mê người nói “Nương tử, ngươi rốt cuộc tỉnh a?”
Khi ánh mắt Lam Ẩn Nhan chống lại con ngươi Tiêu Nhiên, trong nháy mắt thân thể nhịn không được run rẩy một trận, lập tức nàng như là nhớ tới cái gì, lập tức con ngươi quét nhìn trên người mình. Quần áo của nàng? Xem ra là Tiêu Nhiên giúp mình mặc?
Trời ạ! Chết tiệt, người này, thật sự là quá điên cuồng! Làm hại nàng giờ phút này thân thể nơi nơi đều rất đau xót, nàng thật sự rất muốn nằm lại trên giường ngủ a. Lam Ẩn Nhan không khỏi cắn cắn môi, sau đó hai tay chống được giường, thừa nhận mảnh đau nhức trong cơ thể ngồi thẳng lên.
“Nương tử, ngươi xem! Nơi này, còn có nơi này, nơi nơi đều là nghiệm chứng người ta yêu đối với ngươi a?” Tiêu Nhiên cũng nhanh chóng đi vào bên giường ngồi xuống, sau đó đem thân thể Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, tiếp theo ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng nhẹ điểm lên cổ cùng bên tai Lam Ẩn Nhan nói, đó là hôn ngân khi hoan ái hắn lưu lại, cũng là nhiệt tình phóng túng hắn đối với nàng, lại là dấn ấn hắn cùng với nàng thể xác và tinh thần kết hợp.
“Ngươi…” Ngữ khí ôn nhu cùng ngón tay âu yếm của Tiêu Nhiên không khỏi làm linh hồn Lam Ẩn Nhan run run một trận. Khắp người đau nhức này, đương nhiên là tỏ rõ ban ngày nàng cùng hắn điên cuồng triền miên. Làm sao nàng lại có thể quên chứ? Kỳ thật, nàng biết mảnh đau nhức này đại hiểu cho ngọt ngào và hạnh phúc. Chính là Tiêu Nhiên này cố ý nhắc nhở, cũng là làm ặt của nàng hơi hơi đỏ lên.
“Ta làm sao vậy?” Khóe miệng Tiêu Nhiên cười tà mị, sau đó cùng con ngươi Lam Ẩn Nhan dính liền lên. Nhất thời, nháy mắt trong đầu Lam Ẩn Nhan xuất hiện lên hình ảnh lúc trước cùng Tiêu Nhiên triền miên, khuôn mặt của nàng chợt ửng đỏ một mảnh, sau đó nàng cúi đầu, tránh được ánh mắt mị nhân kia của Tiêu Nhiên.
“Nương tử, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ cho tốt đây? Nhìn đến ngươi bộ dáng thẹn thùng như thế, ta dường như lại muốn bắt nạt ngươi a” Khóe miệng Tiêu Nhiên lại nhẹ nhàng nhếch lên, ngữ khí xấu xa nói.
“Ừ!” Lam Ẩn Nhan thần sắc hoảng hốt nhẹ nhàng ứng một câu, kỳ thật suy nghĩ của nàng đang như đi vào cõi tiên, căn bản không nghe rõ ràng Tiêu Nhiên nói, nàng chính là phụ họa theo.
“Ách… Nương tử, ngươi là đáp ứng sao?” Tiêu Nhiên lại kinh ngạc liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, khi hắn phát hiện Lam Ẩn Nhan tựa hồ rất không chuyên tâm, con ngươi không khỏi sủng nịnh cười, sau đó chợt cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi khẽ liếm ở trên mặt Lam Ẩn Nhan, nhất thời một cỗ hơi thở nóng bỏng xâm nhập về phía cơ quan thần kinh của Lam Ẩn Nhan, làm cho nàng suy nghĩ tự do phiêu đãng rốt cuộc tỉnh lại.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan còn chưa nói ra khỏi miệng, liền lại bị Tiêu Nhiên áp đảo trên giường, sau đó con ngươi Tiêu Nhiên nóng rực thâm tình nhìn Lam Ẩn Nhan, hơn nữa một bàn tay còn vuốt ve lên hai má Lam Ẩn Nhan. Điều này không khỏi làm Lam Ẩn Nhan liếm liếm môi, sau đó con ngươi mê mang nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Nương tử?” Tiêu Nhiên xinh đẹp quyến rũ cười nói.
“A?” Lam Ẩn Nhan nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
“Ta vừa mới nói muốn bắt nạt ngươi, ngươi lại thực sảng khoái đáp ứng rồi a” Tiêu Nhiên dùng môi liếm liếm vành tai Lam Ẩn Nhan, sau đó thanh âm ôn nhu mê người nói.
“Khụ, cái gì a! Ngươi… Nhưng không cho làm càn a!” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đưa tay muốn ngăn cản môi Tiêu Nhiên sát gần, chính là tay nàng vừa chỉ mới vươn ra, đã thấy Tiêu Nhiên tà tà cười, sau đó dùng môi ngậm ở đầu ngón tay Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi…” Đầu ngón tay truyền đến tê dại, dọa Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đưa tay trở về. Người này sẽ không lại muốn cái kia đi? Trăm ngàn không cần a? Nàng không thể thừa nhận điên cuồng hắn ban cho, tối thiểu cũng muốn làm cho nàng nghỉ ngơi một chút đi?
“Hì hì, được rồi! Đùa nương tử chút a! Người ta biết nương tử đã mệt muốn chết đi, làm sao còn cam lòng lại bắt nạt nương tử chứ? Nếu là đem nương tử mệt muốn chết rồi, người ta nhưng là sẽ rất yêu thương rất đau lòng. Người ta… Kỳ thật chính là muốn hôn một chút thì tốt rồi!” Tiêu Nhiên cười khẽ, sau đó rất nhanh cúi đầu xuống, hôn ở trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm chọc tâm hồn hắn nhộn nhạo kia. Môi nương tử vĩnh viễn đều là ngọt như vậy! Lam Ẩn Nhan lại thở gấp một tiếng, kết quả lại dẫn Tiêu Nhiên hôn càng thêm nóng bỏng, giống như ý đồ đem tất cả linh hồn nàng đều cắn nuốt.
“Này, được rồi! Đừng náo loạn, thân thể thật sự rất đau xót a!” Lập tức trong thân thể Lam Ẩn Nhan lủi lên một trận khô nóng, nàng biết đây là dấu hiệu nguy hiểm, liều mạng khắc chế tâm thần nhộn nhạo, Lam Ẩn Nhan vội vàng lấy tay đẩy Tiêu Nhiên ra nói.
“Được rồi, thân thể nương tử đau xót như vậy! Vậy để cho ta xoa xoa giúp nương tử đi?” Tiêu Nhiên cười gian nói, hắn biết mình nhanh chóng dừng lại, nếu không khẳng định sẽ lại mất đi khống chế, đầu lưỡi hắn cùng môi lại một lần nữa tham lam mút cổ Lam Ẩn Nhan, sau đó như tia chớp lấy ra. Sau đó hắn ngồi thẳng người, nhanh chóng đem Lam Ẩn Nhan ôm vào trong lòng, hai tay bắt đầu vỗ lên bả vai của nàng.
“Đúng rồi, Tiểu Tứ Tứ, vừa rồi ngươi ghé vào trên bàn làm cái gì vậy chứ?” Lam Ẩn Nhan tựa vào trong ngực Tiêu Nhiên, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
“Ô, nương tử, ngươi kêu tên người ta đi!” Tiêu Nhiên lại quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ngữ khí có chút khó chịu nói, bất quá hai tay của hắn vẫn thực sự giúp Lam Ẩn Nhan nắn bóp hai vai như cũ.
“Khụ, Nhiên, vừa rồi ngươi đang làm cái gì vậy?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nói.
“Hì hì, không làm cái gì a!” Tiêu Nhiên chớp chớp mắt nói.
“Ta đều thấy được, ngươi giấu đến trong tay áo! Nhanh chút lấy ra cho ta xem” Lam Ẩn Nhan lại đưa tay về phía tay áo Tiêu Nhiên, chuẩn bị tự mình lấy ra. Kỳ thật nàng cũng là không thật sự muốn nhìn Tiêu Nhiên vừa giấu cái gì, nàng chính là muốn tìm chuyện đến làm cho trong đầu mình chạy nhanh xóa đi hình ảnh cùng Tiêu Nhiên điên cuồng triền miên lúc trước.
“Bây giờ còn không thể cho nương tử nhìn!” Tay áo Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vung lên, tránh được động tác chuẩn bị đánh lén của Lam Ẩn Nhan, sau đó hắn chu đôi môi đỏ mọng nói.
“Thần bí hề hề, làm cái quỷ gì đi?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan hồ nghi nhìn nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Đó là lễ vật người ta chuẩn bị đưa cho nương tử. Nhưng mà bây giờ người ta còn chưa chuẩn bị cho tốt a? Ngày mai là có thể thấy được a! Nương tử đừng nóng vội a!” Tiêu Nhiên nhếch miệng cười nói, khối gỗ kia là hắn trên đường trở lại Kinh thành điêu khắc, mà trên khối gỗ điêu khắc đúng là hình ảnh xinh đẹp hắn hôn nương tử, nhưng mà còn kém một chút mới có thể hoàn thành a, cho nên bây giờ hắn mới không cần cho nương tử xem đâu!
“Ngươi a!” Lam Ẩn Nhan im lặng cười, bất quá trong con ngươi lại lộ vẻ hạnh phúc.
“Hì hì! Người ta vỗ làm ngươi thoải mái sao?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu, sau đó biểu tình lấy lòng khoe tài hỏi. Làm cho thân thể nương tử nhanh chóng không đau, hắn mới có thể yên tâm lớn mật bắt nạt nương tử a! Hắc hắc, trong lòng Tiêu Nhiên xấu xa thầm nghĩ .
“Ừ, rất thoải mái!” Lam Ẩn Nhan lặng lẽ gật đầu nói, nhưng lập tức nàng bỗng nhiên nhớ tới cài gì, phút chốc chợt đẩy Tiêu Nhiên ra, sau đó từ trên giường rơi xuống đất.
“Nương tử, ngươi?” Tiêu Nhiên lại kinh ngạc nhìn nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cũng từ bên giường đứng lên.
“Đúng rồi, ta có chuyện cần lập tức đi làm a!” Cảm giác được con ngươi Tiêu Nhiên hồ nghi, Lam Ẩn Nhan xin lỗi cười nói.
“Nương tử, vừa rồi ngươi dọa đến người ta! Rốt cuộc có chuyện gì vội vã muốn đi làm như vậy?” Khóe miệng Tiêu Nhiên lại run rẩy, sau đó đem đôi môi phấn nộn chu lên nói. Nương tử thật sự là đại sát phong cảnh a, hắn đang trở về chỗ hình ảnh triền miên tốt đẹp cùng nương tử a, nàng lại nghĩ đến việc khác? Thật là, hắn hối hận, xem ra mình bắt nạt nương tử còn chưa đủ ác a, bằng không bây giờ nàng hẳn là cả người mềm nhũn nằm ở trong ngực mình, đâu còn có khí lực đẩy mình ra cùng với nghĩ những chuyện khác a!
“Đừng đáng thương hề hề như vậy, ta chỉ là muốn đưa cái kinh hỉ cho Tiêu Tứ Tứ thôi!” Nhìn đến Tiêu Nhiên một bộ thực ủy khuất, Lam Ẩn Nhan nhanh chóng ra tiếng dỗ nói. Nàng thật không thể nhìn thấy người này giả bộ dáng đáng thương, bởi vì hắn như vậy, chỉ có thể làm cho nàng nhấc tay đầu hàng.
“A? Nương tử muốn đưa kinh hỉ cho ta, cái kinh hỉ gì a? Nương tử nhanh chút nói đi, ta muốn nghe một chút!” Lập tức Tiêu Nhiên lôi kéo tay áo Lam Ẩn Nhan, ngữ khí nũng nịu nói.
“Bây giờ còn không phải thời điểm!” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn Tiêu Nhiên, sau đó mở miệng nói “Dù sao là kinh hỉ a, ngươi ngoan ngoãn ở Tứ vương phủ chờ ta trở lại a!”
“Vậy được rồi! Ta sẽ ngoan ngoãn chờ nương tử trở về? Nhưng mà, dù sao nương tử ngươi cũng phải nói cho người ta, ngươi muốn đi đâu tìm kinh hỉ cho người ta a?” Tuy rằng trong lòng Tiêu Nhiên nghi hoặc vạn phần, bất quá nghe được Lam Ẩn Nhan nói muốn đưa kinh hỉ ình, lập tức trên mặt hiên lên ý cười hạnh phúc xinh đẹp.
“Kinh hỉ ở Tam vương phủ a, ta cần đi chỗ đó lấy về, cho nên bây giờ ta nhanh chóng đi Tam vương phủ một chuyến a!” Bị nụ cười tuyệt mĩ của Tiêu Nhiên câu một chút linh hồn, Lam Ẩn Nhan hít một hơi thật sâu, lúc này Lam Ẩn Nhan mới thu lại tâm thần đang dập dờn, sau đó con ngươi rất châm chú nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Không cho phép, ta không cho phép ngươi lại về Tam vương phủ!” Nhất thời sắc mặt Tiêu Nhiên biến đổi, trong con ngươi cũng bắn ra quang mang lãnh liệt. Không phải nàng đều nói yêu mình sao? Vậy vì sao còn muốn về Tam vương phủ chứ?
“Ngươi tức giận?” Nhìn khuôn mặt Tiêu Nhiên kia đột nhiên âm trầm xuống, Lam Ẩn Nhan im lặng cười nói.
“Vì sao ngươi còn muốn về Tam vương phủ? Không phải ngươi nói yêu người ta sao?” Tiêu Nhiên lại cúi đầu gảy gảy móng tay mình, tuy rằng ngữ khí của hắn là mang theo làm nũng, nhưng lại cất dấu hàn ý khiếp người, mà trên khuôn mặt quyến rũ tuyệt sắc kia cũng hiện lệ một tia sát khí khó có thể phát hiện.
“Đứa ngốc, ngươi hiểu sai, ta phải về Tam vương phủ tìm Tiêu Dật muốn một bức Hưu thư a! Ta muốn hoàn toàn lấy xuống thân phận Tam vương phi! Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta đội thân phận Tam vương phi cùng với ngươi một chỗ sao?” Lam Ẩn Nhan đã nhận ra trong khẩu khí của Tiêu Nhiên có một chút không vui, sau đó cười nhẹ, mở miệng giải thích nói.
“Ta không ngại a, chỉ cần trong lòng nương tử yêu ta, chỉ có ta một vị trí là được rồi a!” Tiêu Nhiên chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó mím môi nói. Thì ra Nhan nhi nói kinh hỉ là cái này a? Được rồi, hắn thừa nhận cái này quả thật là kinh hỉ, nhưng hắn chính là không muốn Lam Ẩn Nhan gặp lại tên Tiêu Dật kia thôi! Dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ làm cho Tiên Dật biến mất ở trên thế giới này. Chỉ cần hắn hoàn toàn biến mất, vậy thân phận Tam vương phi của Nhan nhi cũng không tồn tại.
“Nhưng mà ta để ý a! Bây giờ ta biết rõ ràng bản thân yêu ngươi, đương nhiên hoàn toàn phân rõ ràng quan hệ với Tiêu Dật a!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan cũng chăm chú nhìn về phía Tiêu Nhiên. Hoàn toàn phân rõ quan hệ, chính là khiến cho Tiêu Dật ình một bức Hưu thư, hoặc là mình cho hắn một bức Hưu thư. Tiêu Nhiên yêu mình sâu như thế, nếu đội thân phận Tam vương phi đi yêu hắn, chính mình cảm thấy đối với hắn không công bằng, lại ủy khuất hắn. Thậm chí còn làm bẩn tình yêu của mình cùng Tiêu Nhiên, cho nên tốt nhất mình phải lấy được bức Hưu thư, hoàn toàn cùng Tiêu Dật phân rõ quan hệ.
“Được rồi! Vậy nương tử đi đi! Nhưng mà… Ta muốn đi cùng nương tử!” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói yêu mình, lập tức Tiêu Nhiên nhếch miệng nở nụ cười, sau đó con ngươi vui sướng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, bộ dáng kia hoàn toàn chính là cái đứa nhỏ không lớn.
“Nhiên, vẫn là để cho ta tự mình đi đi! Ngươi phải tin tưởng ta!” Lam Ẩn Nhan nói nhỏ, khóe miệng lại nhịn không được run rẩy vài cái, người này, biểu tình trên mặt biến thật đúng là mau a, thật sự là hoàn toàn ăn xong hắn!
“Vậy được rồi! Nhưng mà… Nương tử ngươi phải nhanh chút trở về a! Người ta chính là đáng thương hề hề chờ ngươi đâu! Một hồi người ta không thấy ngươi, sẽ rất nhớ ngươi!” Tiêu Nhiên lại ủy khuất chu chu miệng, sau đó vẫn là thỏa hiệp. Hắn không muốn nương tử không vui, cho nên nếu thật sự nương tử muốn đi một mình, hắn liền có một ngàn mốt vạn lần không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không đi ngăn cản, dù sao nguyên nhân nương tử đi tìm Tiêu Dật cũng là vì phân rõ giới hạn thôi!
“Đã biết!” Lam Ẩn Nhan nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, bất quá nghe được Tiêu Nhiên làm nũng với mình, nhìn đến khuôn mặt thủy nộn nộn kia của Tiêu Nhiên, nàng cũng là nhịn không được lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên.
“Hừ, nếu ngươi trở về muộn, người ta chính là sẽ… hung hăng bắt nạt ngươi!” Tiêu Nhiên ngâng cao đầu lên, có hàm ý nói.
“Ngươi… Không được cho ta miên man suy nghĩ!” Mặt Lam Ẩn Nhan lại đỏ lên, sau đó rút bàn tay đang nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên ra. Nàng đương nhiên biết rõ Tiêu Nhiên nói hung hăng bắt nạt mình là cái ý gì? Người này, cả đầu đều là… Chẳng lẽ hắn không cảm thấy mệt sao?
“Hì hì, cùng nương tử một chỗ, có nào không miên man suy nghĩ chứ?” Lập tức Tiêu Nhiên tiến lên khoác tay lên thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó môi dán đến bên tai Lam Ẩn Nhan, thanh âm kiều mị tận xương nói.
“Tê!” Thanh âm quyến rũ của Tiêu Nhiên làm xương cốt Lam Ẩn Nhan tê dại, tâm bỗng nhiên ngứa một chút, đặc biệt hơi thở mị hoặc người kia của hắn phun ở bên tai mình, khiến thân thể của nàng liên tục run rẩy, tựa như toàn bộ thân thể đều bị hắn lôi kéo.
Ngước mắt nhìn Tiêu Nhiên một chút, chỉ thấy hắn mắt phượng như tơ, ngàn vạn quyến rũ nhìn chằm chằm mình. Lam Ẩn Nhan không khỏi thất thần. Cũng không nghĩ, bỗng nhiên Tiêu Nhiên ở trên mặt nàng trộm một cái hôn, sau đó nghiêng đầu về phía nàng cười ngọt ngào.
“Nương tử, ngươi cảm thấy vi phu nhìn tốt lắm có phải hay không? Vậy ngươi càng yêu vi phu nhiều một chút có phải hay không a?” Con ngươi Tiêu Nhiên dập dềnh sóng nước, có lẽ là do thu được tình yêu của Lam Ẩn Nhan, giữa ánh mắt Tiêu Nhiên toát ra ánh sáng rực rỡ không đồng dạng như lúc trước như vậy, không đồng dạng tuyệt mĩ như vậy, càng thêm rung động, câu hồn lòng người.
Mà Tiêu Nhiên vừa dứt lời, nhất thời mặt Lam Ẩn Nhan đỏ lên, người này, thế nhưng xem thấu ý nghĩa trong lòng mình lúc này.
“Hì hì, khẳng định nương tử là bị người ta nói trúng tâm tư đi? Ta thật sự là quá thông minh!” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên đắc ý cười nói.
“Khụ, ta phát hiện ngươi thật sự là càng ngày càng tệ?” Lam Ẩn Nhan tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Có sao? Làm sao có a? Người ta mới không phá hư đâu? Bằng không vừa rồi người ta liền trực tiếp bắt nạt nương tử?” Khóe miệng Tiêu Nhiên cười tà mị, con ngươi hết sức phong tình chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan hoàn toàn không biết nói gì, khuôn mặt ửng đỏ tràn đến bên tai. Chết tiệt, người này càng ngày càng thích đùa giỡn mình.
“Nương tử, ngươi xem, mặt của ngươi thật sự rất đỏ a?” Tiêu Nhiên nhịn không được che miệng cười trộm.
“Nào có!” Lam Ẩn Nhan tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó đẩy Tiêu Nhiên ôm mình ra. Nàng biết quả thật mình là mặt đỏ, còn không phải hắn chọc sao?
“Hì hì, nương tử, ngươi biết không? Ta cảm thấy bản thân hiện tại thật sự rất hạnh phúc a!” Môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười khêu gợi, bởi vì hạnh phúc, toàn thân hắn tản mát ra dụ hoặc trí mạng làm cho người ta khó có thể ngăn cản, đó là một loại ngay cả biết rõ trầm mê sẽ vạn kiếp bất phục lại vẫn cam tâm tình nguyện lâm vào vô tận hắc ám dụ hoặc.
“Chết tiệt, nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt ngươi, bằng không…” Lam Ẩn Nhan cắn răng bài trừ một câu không hoàn chỉnh. Trời ạ, rốt cuộc nàng yêu là loại người nào a? Quả thật là cái yêu tinh tra tấn lòng người!
“Bằng không thì sẽ thế nào a?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu, chớp ánh mắt tò mò hỏi.
“Bằng không, ta sẽ không muốn đi Tam vương phủ!” Lam Ẩn Nhan nuốt nước miếng, sau đó thế nhưng thành thực trả lời.
“Hì hì, vậy không thì thôi! Chúng ta tiếp tục hôn nhẹ a?” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, trên mặt Tiêu Nhiên nở rộ ra tươi cười tuyệt mĩ nhất thế gian, tươi cười như vậy quả thực có thể xấu hổ giết hoa tươi, ảm đạm ánh trăng cùng ánh sao.
“Ngươi nghĩ mĩ, thật sự là không đứng đắn! Được rồi, ta đi trước!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nói, sau đó thân thể đi về phía cửa.
“Được rồi! Vậy nương tử đi đi! Nhớ rõ a, phải nhanh chóng đi nhanh về nhanh a! Người ta chờ nương tử trở về cùng nhau hôn nhẹ a!” Tiêu Nhiên chớp ánh mắt xinh đẹp, sau đó lớn tiếng hét lớn về phía cửa Lam Ẩn Nhan rời đi.
Lam Ẩn Nhan vừa bước ra cửa, thân thể lập tức trọng tâm không xong, sau đó thiếu chút nữa ngã xuống đất, thanh âm người này không thể nhỏ chút sao? Phỏng chừng hắn lớn tiếng ồn ào này, mọi người toàn bộ Tứ vương phủ có thể nghe thấy được. Nhanh chóng đảo cặp mắt trắng dã, Lam Ẩn Nhan tức giận biến mất ở ngoài cửa.
Mà sau khi Lam Ẩn Nhan rời đi, Tiêu Nhiên lại thổi một cái huýt sáo vang dội. Công phu trong nháy mắt, một gã Tu La sứ giả vào phòng ngủ Tiêu Nhiên.
“Chủ tử có gì phân phó?” Tu La sứ giả cung kính hỏi.
“Lúc trước Lam Linh Phượng sử dụng dược đối với Nhan nhi tựa hồ rất đặc thù, loại dược này tựa hồ liền ngay cả Tiêu Trác cũng không khả năng có được, cái ngươi đi thăm dò xuống, ta hoài nghi Lam Linh Phượng hãm hại Nhan nhi, có thể là có người ở sau lưng thao túng!” Con ngươi Tiêu Nhiên lãnh mị lên, nở rộ ra thị huyết quang mang.
“Vâng, bọn thuộc hạ lập tức đi làm! Đúng rồi, chủ tử, thuộc hạ vừa mới nhìn thấy Nhan cô nương đi ra ngoài, đã trễ thế này nàng còn muốn đi đâu? Cần bọn thuộc hạ âm thầm bảo vệ Nhan cô nương sao?” Tu La sứ giả liếc nhìn Tiêu Nhiên hỏi.
“Nàng nói muốn đi Tam vương phủ tìm Tiêu Dật muốn hưu thư” Rõ ràng có một chút hơi thở quỷ mị từ trên người Tiêu Nhiên tỏa ra khắp nơi.
“A? Vạn nhất Nhan cô nương trở lại Tam vương phủ, Tiêu Dật có thể sẽ… Nếu không, bọn thuộc hạ lập tức đi bảo vệ Nhan cô nương!” Tu La sứ giả thật cẩn thận hỏi.
“Không cần, vừa rồi ta đã dùng Ma linh châu giải độc cho Nhan nhi, mà Ma linh châu cũng khởi động tất cả năng lực bị che dấu trong cơ thể Nhan nhi, trước mắt Nhan nhi không chỉ có nội lực hùng hậu, hơn nữa hai mạch được đả thông, liền ngay cả kỳ kinh bát mạch cũng được đả thông. Tuy rằng bản thân Nhan nhi còn không biết, nhưng coi bản lĩnh bây giờ của nàng, nếu thật sự muốn cùng tên Tiêu Dật kia động thủ, Tiêu Dật căn bản đã không phải là đối thủ của nàng! Cho nên nếu Nhan nhi không lấy được một bức Hưu thư, nhưng mà nghĩ rằng phải về, ai đều không thể ngăn cản được nàng” Đôi mắt tối đen của Tiêu Nhiên dập dờn sóng nước, khóe môi hồng nhuận cũng hơi hơi gợi lên, lộ ra một chút mỉm cười tùy ý chấn động lòng người.
“Hảo, vậy thuộc hạ liền cáo lui!” Lập tức Tu La sứ giả lắc mình biến mất ở trong phòng ngủ Tiêu Nhiên.
“Nhan nhi, cũng đừng để cho vi phu chờ lâu lắm a!” Tiêu Nhiên nói nhỏ một câu, sau đó lại đem cả người nằm úp sấp trên bàn, từ trong tay áo lấy ra khối gỗ cùng chủy thủ, tiếp tục nghiêm túc điêu khắc lên…
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
79 chương
48 chương
18 chương
84 chương
153 chương