Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 87 : Gọi Tên Của Ta!

“Nhan nhi, tóc ăn ngon sao?” Tiêu Nhiên bật cười, sau đó đưa tay về phía bên miệng Lam Ẩn Nhan. “A?” Lam Ẩn Nhan ngước mắt nhìn Tiêu Nhiên một chút. Chỉ thấy Tiêu Nhiên cười xinh đẹp, sau đó đem sợi tóc Lam Ẩn Nhan ngậm trong miệng khẽ túm ra. “Ân, thơm thơm, tựa hồ thật sự là ăn rất ngon, khó trách Nhan nhi thích ăn a!” Tiêu Nhiên đem sợi tóc của Lam Ẩn Nhan đặt vào chóp mũi ngửi ngửi, sau đó khóe môi mỉm cười nói. “Này, Tiểu Tứ Tứ, ngươi… Không được giễu cợt ta!” Lam Ẩn Nhan cũng là một mặt xấu hổ, mí mắt buông xuống nói. “Ọc ọc” Lại là một tiếng vang quái dị truyền đến, lập tức con ngươi hai người nhìn nhau. “Lần này cũng không phải là ta, ta đã ăn no!” Lập tức Lam Ẩn Nhan mở miệng nói rõ. “Lần này là ta!” Tiêu Nhiên chẹp chẹp miệng nói, kỳ thật đã nhiều ngày qua hắn cũng không có ăn bao nhiều này nọ, hắn cũng thật sự là rất đói. “Vậy ngươi còn không mau ăn chút?” Lam Ẩn Nhan nhìn thức ăn trên bàn nói. “Nhan nhi, ngươi đút cho ta ăn có được không?” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên lôi kéo tay áo Lam Ẩn Nhan nói. “Ngươi cũng không phải không có tay?” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói. “Nhan nhi không chịu đút cho Tiểu Tứ Tứ ăn, Tiểu Tứ Tứ lại cảm thấy ngực đau!” Tiêu Nhiên ngữ khí ai oan nói, nhưng trong con ngươi lại lộ ra ý cười. “Lại đây? Ngươi cũng đừng chơi xấu a!” Cái trán Lam Ẩn Nhan hiện ra hắc tuyến. “Ta chơi xấu ở đâu? Ta là nói thật a!” Tiêu Nhiên oan ức nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Được rồi! Ta đút, ngươi muốn ăn cái gì a?” Tức giận liếc nhìn Tiêu Nhiên, sau đó Lam Ẩn Nhan thỏa hiệp. Ai kêu lúc trước mình làm hắn bị thương chứ? Đây là thiếu hắn! Hơn nữa mình tựa hồ cũng rất thích Tiêu Nhiên làm nũng với mình giống như lúc trước? Không phải sao? “Nhan nhi đồng ý đút cho Tiểu Tứ Tứ? Nhan nhi thật sự là quá tốt, ngươi đút cái gì, ta liền ăn cái gì! Chỉ cần là Nhan nhi đút, cái gì cũng là thơm thơm!” Lập tức Tiêu Nhiên vui sướng hài lòng cười nói. Liếc nhìn Tiêu Nhiên, khóe miệng Lam Ẩn Nhan liền run rẩy vài cái rồi đem đồ ăn gắp vào trong bát Tiêu Nhiên. “Nhan nhi, ngươi đưa lộn chỗ rồi?”Con ngươi Tiêu Nhiên có chút khó chịu nhìn trong bát một chút. “Không đem đồ ăn gắp vào trong bát, vậy gắp đến chỗ nào? Chẳng lẽ là tới trên đất?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan hồ nghi nhìn nhìn Tiêu Nhiên. “Là gắp đến đây a? Không phải nói đút sao? Vậy đương nhiên là đút đến trong miệng rồi?” Tiêu Nhiên hất đầu lên, sau đó đem miệng giương thật to. “Ngươi ngoan độc!” Lam Ẩn Nhan có loại cảm giác phát điên, nhưng mà nàng vẫn là dùng chiếc đũa gắp đồ ăn, sau đó trực tiếp đưa đến bên miệng Tiêu Nhiên. Người này thật sự là cái Môn chủ Tu La môn kia sao? Sao nàng nhìn ngang nhìn dọc, cũng chưa tìm được bóng dáng Môn chủ Tu La môn chứ? Lam Ẩn Nhan không nói gì nhìn về phía Tiêu Nhiên, trong lòng âm thầm nói thầm. “Nhan nhi, ta muốn ăn cái kia!” Ngón tay út của Tiêu Nhiên chỉ chỉ một đĩa đồ ăn trên bàn nói. Mà trong lòng hắn cũng đang nói nhỏ: Nương tử, trước mặt người bên ngoài đương nhiên ta là Môn chủ Tu La môn, nhưng mà ở trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn đều là ngốc Tứ Tứ a! “Cái gì a?” Lam Ẩn Nhan tức giận theo ngón tay Tiêu Nhiên nhìn lại. “Người ta muốn ăn đậu hủ? Ngươi xem, nó thoạt nhìn rất trơn bóng mềm mềm, hẳn là ăn rất ngon a!” Tiêu Nhiên quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói, con ngươi cũng quét nhìn mặt Lam Ẩn Nhan. “Tê!” Lam Ẩn Nhan thở một hơi lãnh khí, tay cầm chiếc đũa cũng không nhịn được run một cái. Dựa vào, sao nàng cảm thấy ngữ khí cùng ánh mắt của người này thực ái muội chứ? Giống như cảm giác được hắn chính là đang đùa giỡn mình a? “Nhanh chút! Tiểu Tứ Tứ muốn ăn đậu hủ!” Tiêu Nhiên thành thật lôi kéo tay áo Lam Ẩn Nhan, thanh âm yếu ớt mười phần nói. “Ăn đi!” Mí mắt Lam Ẩn Nhan run rẩy vài cái, sau đó hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó gắp lên một khối đậu hủ đưa đến bên miệng Tiêu Nhiên. Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên khẽ mở, ngậm vào đậu hủ Lam Ẩn Nhan đưa tới, sau đó cô lỗ một chút đưa vào trong bụng. Sau đó đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm liếm môi, con ngươi đầy mỉm cười nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí mị hoặc nói nhỏ “Thật là thơm” “Khụ, còn muốn ăn cái gì?” Lam Ẩn Nhan trắng mắt nhìn Tiêu Nhiên hỏi. “Ta còn muốn ăn cái này!” Tiêu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó ngón tay lại chỉ chỉ một đĩa đồ ăn khác, ngữ khí thật sự là lại ngọt lại ngấy. “Tiểu Tứ Tứ, vẫn là ngươi tự mình gắp thức ăn đi?” Lam Ẩn Nhan ngoài miệng nói, nhưng chiếc đũa vẫn gắp thức ăn đưa đến bên miệng Tiêu Nhiên như cũ. Chính là lòng của nàng lại đang nói thầm: Nàng mặc kệ! Nàng không cần đút cho người này! Xem ánh mắt kiều mị, thanh âm nũng nịu kia của hắn. Rõ ràng chính là đang dụ dỗ mình đi, nàng đều cảm thấy toàn bộ tâm của mình đều nhộn nhạo. “Nhan nhi, Tiểu Tứ Tứ cảm thấy được đút dùng bữa cảm giác thật là tốt, nếu không Tiểu Tứ Tứ cũng đút cho ngươi ăn có được không?” Tiêu Nhiên hạnh phúc đem đồ ăn Lam Ẩn Nhan đưa tới đưa vào trong bụng, bỗng nhiên nghiêng đầu nói. “Không cần đi! Ta đã ăn no!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nói, người này… Còn chơi chưa đã? “Ngươi để Tiểu Tứ Tứ cũng đút ngươi ăn đi!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Nhiên quyệt lên, thậm chí con ngươi còn mang theo ánh sáng chờ đợi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Phục ngươi! Được rồi, vậy ngươi đút đi!” Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng thủy nộn non nớt kia của Tiêu Nhiên, trái tim Lam Ẩn Nhan hoảng hốt một trận, sau đó đầu hàng. “Hì hì, vậy Nhan nhi muốn ăn cái gì a?” Tiêu Nhiên chớp mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trên mặt tươi cười hồn nhiên rực rỡ. “Tùy tiện!” Nhìn thấy trên mặt Tiêu Nhiên nở rộ ý cười câu hồn lòng người, trái tim của Lam Ẩn Nhan run một cái. “Nếu không… Ngươi cũng ăn đậu hủ đi?” Tiêu Nhiên nhanh chóng nói xong, trong con ngươi hàm chứa một chút cười trộm, sau đó nhanh chóng dùng chiếc đũa gắp lên một khối đậu hủ, nhưng kết quả cũng là hắn đem đậu hủ bỏ vào trong miệng mình. “Này, không phải ngươi nói đút ta ăn sao?” Cái trán Lam Ẩn Nhan bốc lên từng trận hắc tuyến. Chính là lời của nàng còn chưa rơi xuống, bỗng nhiên Tiêu Nhiên đem môi tới gần Lam Ẩn Nhan, sau đó đem đậu hủ ngậm trọng miệng đưa vào trong miệng Lam Ẩn Nhan còn chưa kịp khép lại. “Ngươi…” Nhất thời Lam Ẩn Nhan bị hành động của Tiêu Nhiên dọa sợ, cả người ngây như phỗng nhìn về phía Tiêu Nhiên. “Ta đút nha, nhưng mà ta là dùng miệng đút!” Con ngươi Tiêu Nhiên hàm chứa cười tà, sau đó đem môi dán vào bên tai Lam Ẩn Nhan nói nhỏ. Thanh âm kia kiều mị như tô, làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan không nhịn được run run một trận. “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng nuốt đậu hủ trong miệng vào, sau đó thân thể giống như súng bắn đạn nhảy dựng lên, hơi thở ôn nhu vừa bị Tiêu Nhiên phun ra còn đang quanh quẩn ở bên tai, làm cho lòng của nàng nhộn nhào từng đợt rung động. “Nhan nhi, ngươi thích ta đút ngươi như vậy sao?” Tiêu Nhiên cũng từ trên ghế đứng lên, sau đó thân thể dán đến trước mặt Lam Ẩn Nhan, hai tay ôm thật chặt vào thắt lưng Lam Ẩn Nhan, con ngươi nhìn như chăm chú lại càng tràn đầy ngàn vạn nghìn nhu tình hỏi. “Thích… Thích!” Lam Ẩn Nhan thắt đầu lưỡi nói, kỳ thật nàng vốn muốn trái lương tâm nói không thích, nhưng mà miệng của nàng tựa hồ so với tâm càng thêm thành thực trả lời Tiêu Nhiên. “Vậy Tiểu Tứ Tứ lại đút Nhan nhi một lần, được sao?” Gió mát kéo tới, hồng y Tiêu Nhiên lay động, tóc đen cũng bay. Trên mặt toát ra nụ cười tà mị xinh đẹp, hơn nữa con ngươi hắn nhìn Lam Ẩn Nhan cũng giống nhu có sương mù quanh quẩn. Ngón tay thon dài lại ôn nhu chạy ở trên mặt Lam Ẩn Nhan, không tiếng động vẽ lên ái muội hơi thở. Mà hành động của Tiêu Nhiên lại làm cho thân thể của Lam Ẩn Nhan run lên, tâm thần cũng có chút lửng lơ không chắc. Ánh mắt hắn nhìn mình, giống như vẽ thành vô số ngọn lửa chui vào trong con ngươi mình, nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng hắn giống như đang nói với mình hết trong lòng si mê lưu luyến. “Khụ, Tiểu Tứ Tứ, đừng đùa a!” Lam Ẩn Nhan không nhịn được nuốt nuốt nước miếng nói, lúc này ngón tay của hắn đang vẽ lên mặt mình, tuy rằng là rất ngứa, nhưng càng làm cho tim mình nhảy đến cực hạn. “Nương tử, ngươi nhìn ánh mắt của ta là đang đùa sao? Ta chính là rất nghiêm túc a!” Tâm thần Lam Ẩn Nhan hoảng hốt, bên tai lại truyền đến thanh âm mê hoặc kia của Tiêu Nhiên, không đợi nàng mở miệng nói chuyện, chợt Tiêu Nhiên dùng ngón tay nâng cằm Lam Ẩn Nhan lên. Mà trên mặt cũng nở rộ ra tươi cười rực rỡ vô song, con ngươi lại mê ly nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Ngươi…” Hương vị nhàn nhạt từ ngón tay Tiêu Nhiên quanh quẩn ở tại chóp mũi Lam Ẩn Nhan, cũng có một chút luồng nhiệt khác thường truyền khắp thân thể, trong cơ thể giống như có loại khát vọng ẩn núp bị Tiêu Nhiên từng chút từng chút đánh thức. Lam Ẩn Nhan không nhịn được hơi hơi trốn tránh, trong con ngươi hắn thiêu đốt tràn đầy ngọn lửa, ngọn lửa kia đang trong mơ hồ lộ ra hơi thở nguy hiểm đến cực điểm. “Nương tử!” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan có chút né tránh, bỗng nhiên Tiêu Nhiên thay đổi xưng hô, sau đó đem môi mình in vào trên môi Lam Ẩn Nhan. “Tiểu Tứ Tứ…” Tiêu Nhiên bất thình lình hôn nhất thời làm cho đầu óc Lam Ẩn Nhan trống rỗng, môi đỏ mọng của nàng mở ra, muốn nói gì, lại không biết nói từ đâu. Mà nàng nói chuyện trong nháy mắt, lại đưa tới Tiêu Nhiên hôn càng thêm nóng rực, lưỡi hắn nhân cơ hội trượt vào trong môi nàng, trong ôn nhu mút mang theo cuồng nhiệt không thể ngăn cản. Nhất thời Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Nhiên hôn có chút hít thở không thông, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà cố tình lại không thể ngăn cản khoái ý tê dại đem thể xác và tinh thần cuốn sạch đầy trời, nàng cảm giác thân thể cùng tâm đang dần dần luân hãm. Vốn chỉ là muốn đùa Lam Ẩn Nhan, chỉ là cảm thụ được đôi môi ngọt ngào của nàng, Tiêu Nhiên bị dụ dỗ ra khát vọng mãnh liệt tiềm tàng hồi lâu trong cơ thể. Vì thế, hắn tham lam dùng lưỡi dây dưa lên môi Lam Ẩn Nhan, nháy mắt cảm giác tê dại mãnh liệt truyền khắp toàn thân Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên, linh hồn hai người đều nhộn nhạo lên. “Tiểu Tứ Tứ, ngươi như vậy làm cho ta có chút không thể hô hấp” Bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan rút môi mình ra, thở gấp liên tục nói. Giờ phút này ánh mắt nàng mê ly giống như mang theo tia sợ hãi, tựa như mang theo tia ngôn ngữ không thể chờ đợi. “Nương tử, ngươi có chút sợ có phải hay không a?” Ngón tay Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vén sợi tóc Lam Ẩn Nhan, sau đó lại ôn nhu lướt qua cái cổ trắng nõn của Lam Ẩn Nhan, giọng nói càng ôn nhu như nước nói. “Ta…” Lam Ẩn Nhan vốn muốn trả lời khẳng định cho Tiêu Nhiên, nhưng mà đầu nàng lại ma xui quỷ khiến lắc lắc, cho Tiêu Nhiên câu trả lời phủ định “Nương tử, nếu là ngươi sợ, như vậy ta liền không hôn ngươi!” Con ngươi Tiêu Nhiên yêu thương nở nụ cười, chính là thanh âm khàn khàn lại cất dấu dụ hoặc vô hình. Quả nhiên, nghe ngữ khí mị hoặc làm cho người ta khó có thể cự tuyệt kia của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan không nhịn được khẽ liếm môi dưới. Mà trong đôi mắt của nàng lại giống như ẩn một chút mất mát, cũng cất giấu không biết nên biểu đạt chờ đợi như thế nào. Nhìn thấy ánh mắt của Lam Ẩn Nhan, ý cười trong con ngươi Tiêu Nhiên càng mềm càng lóng lánh. Chỉ thấy hắn đột nhiên cúi đầu xuống, môi lại thử dò xét hôn lên môi Lam Ẩn Nhan. Bỗng nhiên, môi bọn họ ôn nhu đan vào cùng nhau. Hắn không ngừng hút hương vị ngọt ngào của nàng, dẫn dắt nàng rơi vào trong lốc xoáy mê say. Cảm giác được Lam Ẩn Nhan cũng không cự tuyệt mình thử, ý cười trong con ngươi Tiêu Nhiên càng tràn đầy. Sau đó hắn đem nụ hôn ôn nhu ngọt ngào chuyển hóa thành tình cảm mãnh liệt cùng khát vọng. Nhất thời, hô hấp Lam Ẩn Nhan dày đục lên, phối hợp thân thể run run, lý trí cố gắng duy trì, hoàn toàn biến mất ở trong Tiêu Nhiên ban cho. Lúc này ở bên ngoài, mặt trời tản ra vàng rực thần bí, thỏa thích vẩy lên mặt đất bao la. Gió mát thổi vào trong phòng ngủ, nhưng tựa hồ sợ quấy rầy đến đôi bích nhân này, vì thế nó lặng lẽ, lẳng lặng quanh quẩn, cuối cùng cùng hơi thở ái muội trong phòng ngủ đan vào cùng nhau, tản mát ra phong tình kiều diễm. Mà trong phòng ngủ, không biết khi nào, Tiêu Nhiên đã ôm Lam Ẩn Nhan lên, sau đó đi về phía bên giường. Vừa đem Lam Ẩn Nhan khẽ đặt tới trên giường, Lam Ẩn Nhan liền theo bản năng muốn đứng thẳng dậy, nhưng lại bị thân thể Tiêu Nhiên áp đảo. Rõ ràng cảm giác trong cơ thể hắn mãnh liệt truyền đến tiếng tim đập, nháy mắt trong đầu Lam Ẩn Nhan một mảnh trống rỗng, vừa rồi nàng là muốn chạy trốn, nhưng lại cảm thấy không có chỗ để trốn! Vô ý thức ngẩng đầu lên, đụng vào mi mắt chính là đôi mắt ma lực mang theo mê người kia của Tiêu Nhiên. “Nương tử!” Tiêu Nhiên tham lam hấp thụ mùi vị thơm ngát trong cơ thể Lam Ẩn Nhan, thân thể đã bị kêu gọi ra tất cả khát vọng, sau đó hắn lại hôn lên đôi môi mềm mại của Lam Ẩn Nhan, tư vị tốt đẹp như vậy, thật sự là làm hắn không thể buông ra a! Dưới từng đợt tấn công mãnh liệt của Tiêu Nhiên, đầu óc Lam Ẩn Nhan hoàn toàn mê muội, thân thể cũng không thể khống chế xụi lơ xuống. Linh hồn giống như bị Tiêu Nhiên mãnh liệt cắn nuốt, nàng không biết nên đi chống đỡ như thế nào! Khi đầu ngón tay lửa nóng của Tiêu Nhiên bắt đầu lặng lẽ khơi mào quần áo Lam Ẩn Nhan, tiếp theo nhẹ tay khẽ vung lên, sau đó làm cho quần áo Lam Ẩn Nhan cởi ra. Lúc này Lam Ẩn Nhan mới bừng tinh lại, nàng vừa định lấy tay đẩy thân thể Tiêu Nhiên ra, lại theo con ngươi đen nóng rực kia của Tiêu Nhiên nhìn thấy được hình bóng của mình. Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên ngàn vạn thâm tình đối với mình, Lam Ẩn Nhan không tự chủ được đưa tay lỏng rồi rời ra, quyết định tùy ý Tiêu Nhiên dẫn dắt mình tới bờ đối diện quen thuộc mà lại xa lạ nào đó. Cảm giác được Lam Ẩn Nhan dung túng, Tiêu Nhiên hạnh phúc nở nụ cười, sau đó càng đem nụ hôn thêm mãnh liệt đưa cho Lam Ẩn Nhan. Nhất thời sóng triều tê dại không thể cự tuyệt thổi quét đến, một số gần như làm cho hai người đều bao phủ trong đó. Tuy rằng từng cùng Tiêu Nhiên triền miên, nhưng dù sao thời điểm kia cũng là lúc ý thức mông lung, nàng căn bản xem như là mộng. Nhưng bây giờ nàng lại biết, trước mắt này không hề là mộng, đây là chân thật tồn tại. Hơn nữa chân thật làm cho nàng cảm giác muốn thật sâu say mê. “Nương tử, ngươi biết không? Ngươi chính là mệnh của vi phu! Vi phu yêu ngươi sâu vô cùng, là ngươi căn bản không thể tưởng tượng!” Tiêu Nhiên đem môi dán đến bên tai Lam Ẩn Nhan khẽ nói nhỏ. Một chút gió nhẹ thổi tới, đem tất cả tình yêu trong lòng Tiêu Nhiên đưa đến trong lòng Lam Ẩn Nhan. “Tiểu Tứ Tứ, ta có thể cảm giác được. Thật sự!” Lam Ẩn Nhan ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Nhiên, đầu ngón tay cũng không kìm lòng được chạm đến khuôn mặt Tiêu Nhiên, cây cổ cầm tình yêu trong lòng nàng cũng bị Tiêu Nhiên đánh vang hoàn toàn. “Nương tử, ngươi có thể gọi tên của ta sao?” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, nhìn đến trên mặt nàng nở rộ ra phong tình thẹn thùng, thật sự làm cho Tiêu Nhiên cám dỗ ở trong đó, không thể không say. “Nhiên… Kỳ thật, ta cũng yêu ngươi!” Lam Ẩn Nhan thẹn thùng cười, sau đó môi đỏ mọng khẽ mở. Mà môi đỏ mọng của Lam Ẩn Nhan uyển chuyển nói ra, nhất thời làm cho tâm hồn Tiêu Nhiên đột nhiên chấn động, lập tức một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt hắn chảy xuống, cuối cùng nhập vào trong tóc Lam Ẩn Nhan. Hắn hai mắt đẫm lệ mông lung ngắm nhìn Lam Ẩn Nhan, nàng vừa nói cái gì? Nàng nói nàng yêu mình? Đây là lời nói hắn khát vọng bao lâu? Tay Tiêu Nhiên run run xoa khuôn mặt Lam Ẩn Nhan, đau khổ đợi lâu như vậy, rốt cuộc hắn đợi được, từ phai nhạt u oán đối với nàng không yêu hắn, đến cố chấp để lại duy nhất một phần yêu nàng ở trong lòng, lại đến giờ khắc này bị tình yêu của nàng kêu gọi lấp đầy toàn bộ linh hồn. “Nương tử, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi có thể lặp lại lần nữa sao?” Tiêu Nhiên thanh âm run run hỏi. “Ta nói… Ta yêu ngươi!” Lam Ẩn Nhan ngữ khí mềm nhẹ mà chân thật nói. Hắn yêu nàng sâu như vậy, nàng không phải thánh nhân, nơi mềm mại nhất trong lòng cuối cùng sẽ bị xúc động, quả thật nàng bị hắn bắt làm tù binh, tình yêu trong lòng đối với hắn hoàn toàn tràn ngập mở ra, nàng nguyện ý bị tình yêu chôn vùi, cũng nguyện ý bị tình yêu chìm đắm. “Nương tử…” Tiêu Nhiên dưới động tình, cũng làm cho quần áo mình cởi ra hết, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng tham vào trong cơ thể Lam Ẩn Nhan, nhưng mà động tác ôn nhu kia của hắn cũng là đang không tiếng động kể ra tình yêu say đắm cùng thương tiếc đối với nàng. Giờ phút này hắn rất muốn hoàn toàn cùng nàng điên cuồng kết hợp thể xác và tinh thần, nhưng mà hắn lại càng không muốn thương tổn đến nàng. Dù sao lần trước cùng nàng kết hợp, nàng là bị mình thôi miên. “Nhiên…” Tiêu Nhiên tiến vào, nhất thời làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan cứng đờ, loại tham vào xa lạ mà thoải mái làm nàng vô cùng mất hồn, lại cảm giác được một chút sợ hãi. “Hư, đừng sợ! Đi theo ta!” Cảm giác được thân thể Lam Ẩn Nhan cứng ngắc, Tiêu Nhiên đem môi dán đến bên tai nàng, ngữ khí vô hạn thâm tình nói, tay cũng ôn nhu lưu luyến ở trên da thịt nàng. “Hảo, ta đi theo ngươi!” Một cỗ nóng bỏng không đè nén được tập cuốn toàn thân Lam Ẩn Nhan, nàng khẽ rên nói, sau đó sóng mắt mê ly như say nhìn về phía Tiêu Nhiên. Giờ phút này nàng đối với hắn vô cùng tín nhiệm, hắn sẽ không thương tổn mình. “Nương tử, ta đây liền…” Tiêu Nhiên hôn môi xuống cái trán Lam Ẩn Nhan, sau đó con ngươi tràn đầy ngàn vạn nhu tình nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thanh âm mang theo ma lực câu hồn mê hoặc nàng, muốn cho nàng quên sợ hãi. Tuy rằng từng cùng nàng triền miên một lần, nhưng đó là lúc nàng không phải thực thanh tỉnh, cho nên lúc này đây hắn muốn trưng cầu đồng ý của nàng, chẳng sợ nàng có một chút không tình nguyện, tuyệt đối hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. “Ừ!” Lam Ẩn Nhan thẹn thùng nói nhỏ, đương nhiên nàng biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Nhiên. Bị hơi thở ấm áp của Tiêu Nhiên phun ở trên mặt, không khỏi làm toàn bộ linh hồn của nàng run rẩy. Nàng mím môi nhìn Tiêu Nhiên, sau đó lấy tay vòng lên cổ Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng hôn xuống môi Tiêu Nhiên, chính là khuôn mặt ửng đỏ lại tiết lộ tất cả ngượng ngùng của nàng. Mà Lam Ẩn Nhan vừa dứt lời, liền giống như ma rủa mở ra tất cả băn khoăn trong lòng Tiêu Nhiên, khát vọng lao nhanh trong cơ thể rốt cuộc làm cho hắn không thể chờ đợi, hắn cúi đầu hôn ở trên đôi môi mềm mại của nàng, động tác trên người cũng như gió lốc cuồng dâng lên. Dẫn tới Lam Ẩn Nhan thở gấp liên tục, thân thể lại như mặt nước mềm nhũn ra. Nhan nhi, ba ngàn nhược thủy, duy có ngươi mới có thể đem trái tim cùng linh hồn của ta mềm mại. Ta nguyện cùng ngươi mở miệng ra cười, vẽ lên nguyện ước chỉ làm uyên ương không nguyện thành tiên. Ta càng nguyện thời gian vĩnh viễn dừng ở hình ảnh này, đem tình yêu đối với ngươi lưu lại ở giữa gần gũi mật thiết này, làm cho trái tim cùng linh hồn của chúng ta dắt tay ở giữa bầu trời dài đằng đẵng. Bên trong toàn bộ phòng ngủ không nhiễm một hạt bụi, không chọc ồn ào náo động. Chỉ có gió lẳng lặng thưởng thức tình yêu lâm ly của hai người. Giữa hơi thở triền miên, tiếng thở gấp thầm hứa. Hai người nhìn sâu con ngươi lưu luyến sâu thẳm, dùng tình yêu nhuộm mê ly hồng trần, dùng tình yêu mềm nhẹ bện thành ôn nhu, tóc đen quấn quanh, thể xác và tinh thần hoàn toàn kết hợp, nhu tình như nước, quyến luyến như thơ. Liền ngay cả gió cũng hòa tan thành tình tố triền miên, chặt chẽ dính chặt tim hai người…