Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 98 : 97: Lòng không vướng bận
“LẤY ĐÂU RA CÁI THỨ GHÊ TỞM NÀY VẬY?” Mộc Lăng ăn no trở về, đang định vỗ giấc thẳng đến giữa trưa ngày mai thì lại bị Ngao Thịnh lôi dậy. Vừa mở mắt ngồi lên thì Thịnh kia đã đưa một cái tráp ra, Mộc Lăng vừa liếc mắt một cái liền ném đi, “Cái quái gì thế này, hạ lưu chết được!”
Tần Vọng Thiên đi đến nhặt cái tráp lên, mở ra chỉ thấy ở bên trong là một khối ngọc dài xanh biếc, nhìn hình dáng của ngọc mà y khẽ nhíu mày...đúng là hạ lưu mà. Y đặt ngọc lại vào trong tráp, xoay sang hỏi Mộc Lăng, “Mộc Mộc à, mùi cao dược này là gì?”
Mộc Lăng liên tục xua tay, “Đừng có mở ra! Từ xa ta đã ngửi thấy cái mùi kinh tởm này rồi.”
“Thứ này là gì?” Ngao Thịnh hỏi, bản thân hẳn cũng mờ mịt không biết gì, vừa nhìn thì chỉ thấy vật kia thật đồi trụy dơ bẩn, nghe Tề Tán bảo Liêu Mân muốn dùng thứ này dùng trên người Tương Thanh thì liền nổi cơn thịnh nộ lên.
Mộc Lăng nhăn mặt bĩu môi nói, “Ngươi đừng hỏi ta, ta chỉ nhìn thấy trong sách mà thôi...Ngươi cứ tìm một thái giám già trẻ gì cũng được đến mà hỏi.”
“Thái giám?” Tần Vọng Thiên nhíu mày, “Mộc Mộc, làm như thế không phải là đang cố tình kích thích con người ta sao?”
Mộc Lăng trợn mắt ra nhìn rồi ném cho ai đó cái lườm khinh bỉ, “...... Ta không có ý đó, thôi, cứ tìm tên thái giám nào đó tới hỏi đi thì khắc biết.”
Ngao Thịnh nửa tin nửa ngờ, gọi Văn Đạt đến.
“Hoàng thượng.” Văn Đạt cúi đầu hỏi, “Người tìm nô tài có điều gì căn dặn ạ?”
“Ngươi xem thử đây là gì.” Ngao Thịnh đưa cái tráp kia cho Văn Đạt, “Có biết không?”
Văn Đạt nhìn mà chau chặt đôi mày, đoạn lại tâu, “Hoàng Thượng, nô tài biết vật này.”
Ngao Thịnh nhướng mi, “Ngươi biết món đồ này?”
“Vâng.” Văn Đạt gật gật đầu, nói, “Đây là thứ chuyên dùng để đối phó với nam sủng không nghe lời trong hậu cung.”
Ngao Thịnh cắn chặt răng, hỏi, “Thứ này dùng thế nào? Sao ngươi lại biết?”
“Đây..... vật này có tên là ngọc phụng, được dựa theo kích cỡ long căn của tiên hoàng mà tạc thành.” Văn Đạt rũ mắt đáp, “Thủ lĩnh thái giám có một cái, nếu nam sủng tiến cung mà không chịu nghe lời thì liền trói lại, dùng ngọc phụng có bôi kích tình cao (thuốc kích dục) mà ngày ngày dạy dỗ tra tấn, chưa đến một tháng thì dẫu có là người kiên cường đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời.”
“Đúng là vô sỉ mà!” Ngao Thịnh bừng bừng lửa giận, thẳng tay đánh nát ngọc phụng kia.
Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng ngoảnh đầu nhìn nhau rồi lại khó hiểu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngao Thịnh phẫn hận đến mức không thốt nên lời, chỉ cần nghĩ đến thứ dơ bẩn này chạm đến người Tương Thanh đã ứa ruột ứa gan, chỉ muốn lôi Liêu Mân ra bầm thây trăm mảnh. Một lúc sau, Ngao Thịnh mới xoay người gọi Tề Tán, “Mang người bắt trói Liêu Mân đến đây cho trẫm! Trẫm phải lăng trì hắn!”
Tề Tán sửng sốt, đưa mắt nhìn Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên.
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên cũng ngạc nhiên chẳng kém gì. Tần Vọng Thiên nhíu mày, hết nhìn ngọc phụng lại liếc Tề Tán, loáng thoáng hiểu được đôi ba phần, “Hoàng thượng, chuyện đâu còn có đó, đừng xúc động kẻo hỏng chuyện.”
Ngao Thịnh mặt mày hậm hực, Tần Vọng Thiên lại nói tiếp, “Nếu ta là người thì cũng sẽ băm thây hắn ra...nhưng đây vẫn chưa phải lúc thích hợp. Hoàng thượng hãy cố nhịn, phải bắt được kẻ chủ mưu thì mới diệt trừ được hậu hoạn, nếu không tro lại cháy thành lửa.”
Kỳ thật, ý định đem Liêu Mân ra lăng trì kia chẳng qua là do một khắc xúc động không kiềm nổi của Ngao Thịnh mà thôi. Sau lưng Liêu Mân còn có rất nhiều gút mắc chưa hóa giải được, việc trọng yếu bây giờ chính là bảo hộ Tương Thanh an toàn, chậm rãi tiêu trừ từng bẫy sập của đối phương...Nói cách khác, hiện tại đối với Liêu Mân là phải nhẫn nhịn, thậm chí còn tương kế tựu kế...Nghĩ đến việc tương kế tựu kế, Ngao Thịnh lại cau chặt mày kiếm hơn. Hắn tuyệt đối không thể để Tương Thanh vì hắn mà làm chuyện gì tổn hại đến bản thân nữa. Dù Tương Thanh có nguyện ý thì hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra.
“Hoàng Thượng?” Tề Tán lo lắng nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh khe khẽ thở dài, phất tay nói, “Khanh về nghỉ ngơi đi, chuyện này sẽ bàn lại sau.”
Tề Tán gật đầu, cáo từ rời đi.
“Ta cũng phải trở về.” Ngao Thịnh quay sang nói với đôi bạn Mộc Vọng, “Hai người cũng sớm nghỉ ngơi.” Rồi lại xoay người đi khỏi.
Chân vừa bước ra cửa, Tần Vọng Thiên đã đuổi theo, “Hoàng Thượng.”
“Đại ca.” Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn y, “Huynh cứ gọi ta là Ngao Thịnh được rồi.”
Tần Vọng Thiên khẽ cười, gật gật đầu, “Không phải là đệ đang muốn vào hang bắt cọp ư, sao không nói với Tương Thanh?”
“Ta không tài nào mở miệng được.” Ngao Thịnh nhíu mày lắc đầu, “Chỉ cần nghĩ đến biểu tình ủ rũ của y khi nghe tin này thôi thì ta đã khó chịu lắm rồi.”
“Ta hiểu...nhưng hãy nghe vị đại ca này nói một câu, hãy cùng bàn luận với Tương Thanh về việc này.” Tần Vọng Thiên chân thành nói.
“Nói với y?” Ngao Thịnh nhíu mày, tựa hồ không muốn.
“Có phải là đệ sợ nếu như nói chuyện này với Tương Thanh thì y nhất định sẽ tương kế tựu kế, mạo hiểm tóm được tận rễ của Liêu Mân không?” Tần Vọng Thiên hỏi.
Ngao Thịnh do dự một lúc mới âu sầu gật đầu, “Đúng là không có gì có thể giấu được huynh.”
“Vì vậy đệ nên nói với y đi.” Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, “Đệ không nói, Tương Thanh thông minh như thế cũng sẽ hoài nghi mà thôi. Nếu y biết đệ giấu giếm y thì sẽ còn giận hơn nữa.”
“Đại ca.” Ngao Thịnh thở dài, đi đến chiếc bàn gần đó mà ngồi xuống, thấp giọng rầu rĩ, “Ta từng một lần lợi dụng Thanh...Người như y, muộn phiền gì cũng không chịu hé môi nói lấy nửa lời, một mình ôm nỗi uất nghẹn vào trong. Lần đó, ta đã thương tổn y quá sâu...lần này...Dù y có tự nguyện thì ta cũng không muốn để y đi mạo hiểm vì ta nữa.”
Tần Vọng Thiên cũng đến ngồi ở phía đối diện, “Đệ sai rồi.”
Ngao Thịnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn, “Sai ư? Ta đã sai chỗ nào chứ?”
“Umm....Năm đó Tương Thanh đau buồn bỏ đi, không phải vì oán đệ mà là tự trách mình.” Tần Vọng Thiên trầm ngâm nói, “Tuy ta không hiểu gì nhiều về Tương Thanh nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc, ta thấy y không phải là kẻ yếu đuối, gặp chuyện thì trốn tránh. Trừ phi...y không biết phải giải quyết ra sao nên mới mơ mơ hồ hồ chọn phương án đơn giản nhất chính ra bỏ đi, nhưng chưa bao giờ y trốn tránh cả.”
Ngao Thịnh lặng lẽ cúi đầu trầm tư.... Đúng vậy, Thanh chưa khi nào trốn tránh hết. Ân oán năm xưa với Hạ Lỗ Minh, Tương Thanh không hề trách bất cứ ai. Ngày ấy, nếu y không chủ động ra tay trước thì đại cục sẽ tổn hại, nên y đã là giành thế tấn công khiến Hạ gia bị tịch biên tài sản, còn bị quy khép vào tội giết người. Trong thời điểm không có lấy một cơ may nào, Tương Thanh đã lựa chọn con đường đó, sau đấy thì lại chẳng cởi bỏ được gút mắc trong lòng, và cũng chẳng còn cách nào khác hơn nên đành chọn giải pháp trực tiếp nhất chính là bỏ ra đi, nhằm tự trừng phạt chính mình.
Ngao Thịnh đau xót tự hỏi lòng – Tại sao chưa một lần Tương Thanh oán trách hắn? Nếu như năm đó, y lòng ôm nỗi hận quay về Hắc Vân Bảo thì dù Ngao Thịnh hắn có lao sư động chúng, dẫn quân tấn công bảo trại thì cũng không lay chuyển được tâm tư y. Nhưng đằng này, Tương Thanh lại chọn con đường phiêu bạc nơi hoang ngoại xa xôi chỉ để tự phạt mình. Hay nên nói đúng hơn là Tương Thanh căn bản không muốn lòng sinh oán niệm với Ngao Thịnh...Nghĩ cho tường cho tận thì từ những ngày xa xưa ấy, Tương Thanh không phải chưa từng rung động gì với Ngao Thịnh hắn.
Tần Vọng Thiên thấy Ngao Thịnh mặt mày trầm ngâm tự vấn tự trách như thế lại thở dài mà nói, “Ngao Thịnh.”
“Sao cơ?” Ngao Thịnh ngước đầu lên nhìn Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên thấp giọng nói, “Kỳ thật đối với Tương Thanh, đệ tốt hơn hết là phải mạnh tay làm càn một chút nữa.”
“Mạnh tay......” Ngao Thịnh khó hiểu.
“Hay nói cách khác là phải yêu ghét rõ ràng hơn.” Tần Vọng Thiên cười bảo, “Y quan tâm đệ nhiều hơn là đệ nghĩ đấy.”
Ngao Thịnh ngây người ra một hồi, chốc sau mới vui mừng mà hỏi lại, “Là thật sao đại ca?”
Tần Vọng Thiên gật đầu, “Đại khái, Tương Thanh và Mộc Lăng cũng ngờ nghệch y hệt nhau, người của Hắc Vân Bảo ai cũng tính tình kì quái hết. Lòng nghĩ vậy mà mặt lại biểu hiện khác. Ngày trước, ta cũng thấy là Mộc Lăng chẳng thích ta là bao nhưng cuối cùng Mộc Mộc lại nguyện vì ta mà không tiếc mạng mình...Ta nghĩ nếu đổi lại là đệ và Tương Thanh thì y cũng sẽ câm tâm tình nguyện chết vì đệ...Thật ra thì, tình cảm mà y dành cho đệ từ lâu đã rất đậm sâu rồi. Đệ mà còn sợ này sợ nọ nữa thì chỉ tổ phí thời gian. Nam tử hán đại trượng phu phải chủ động hơn chứ.”
“Nhưng mà mỗi lần ta nói thích y thì y lại chỉ xem nhẹ.” Ngao Thịnh thoáng rầu rĩ.
“Ai nói là y xem nhẹ nào?” Tần Vọng Thiên cười hỏi, “Đệ chỉ dám nói một lần rồi thôi luôn chứ gì?”
Ngao Thịnh ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu, “Ta sợ y dỗi.”
Tần Vọng Thiên thở dài, “Đệ sợ y hờn dỗi, y lại lo đệ không vui, thế thì đến bao giờ mới nên cơm nên cháo hả?”
Ngao Thịnh trầm mặc lâu thật lâu, lúc sau mới đứng bật dậy mà rằng “Đại ca, ta hiểu rồi!”
Tần Vọng Thiên cũng đứng dậy, vỗ vỗ vai Ngao Thịnh, “Ta về đi ngủ đây.”
“Vâng.” Ngao Thịnh đợi đến khi Tần Vọng Thiên vào phòng rồi mới xoay người chạy về tẩm cung.
Bởi vì long sàng trong tẩm cung đã được Ngao Thịnh hạ lệnh dời đi nên phòng ốc cũng trở nên trống trải. Gian phòng cách vách kia của Tương Thanh cũng được phá tường thông qua. Tương Thanh sau khi rửa mặt thay xiêm y thì liền khoác áo choàng tựa lưng vào giường, thiu thiu nhắm mắt, nửa ngủ gật nửa đợi Ngao Thịnh về.
Ngao Thịnh rón rén bước vào khi nhìn thấy Tương Thanh tựa nửa người trên giường, mắt khép hờ, đôi mày vương vít vẻ âu lo rất nhạt...Chuyện không hay cứ liên tiếp xảy ra khiến y phải bận lòng thay hắn lo lắng nhiều.
Ngao Thịnh ngồi vào bên mép giường, xốc chăn phủ lên người Tương Thanh lại còn nhẹ nhàng chỉnh lại thế nằm cho y.
Bên người khẽ động, Tương Thanh liền bừng tỉnh, thấy Ngao Thịnh mới nhẹ thở ra, “Chuyện thế nào rồi?”
Ngao Thịnh dịu dàng xoa lên đuôi mày y, thấp giọng nói, “Ngươi ngủ đi, sáng mai ta sẽ kể, nhìn ngươi là biết mấy ngày nay không tròn giấc rồi!”
“Đừng lo.” Tương Thanh trở mình, nhích người sang một bên, “Ngươi lên đây đi, nằm xuống rồi từ từ nói.”
Ngao Thịnh kinh ngạc trợn mắt nhìn, “Thanh ơi, ngươi đang kêu ta lên giường với ngươi hả?”
Tương Thanh vốn còn chưa dứt khỏi cơn buồn ngủ nên vẫn có chút mơ hồ, nên cũng không rõ vừa nãy mình đã nói gì không phải, chỉ mong có thể mau chóng nghe được chuyện của Liêu Mân mà thôi.
“Thế thì ngươi đừng mò lên, ngủ dưới sàn đi.” Tương Thanh bất giác tỉnh táo lại.
Ngao Thịnh làm sao mà chịu chứ, chớp mắt một cái liền co giò bò lên giường, nằm sát vào Tương Thanh mà cười, “Khó lòng mới có được dịp may này. Sáng mai ta sẽ gọi người kéo giường qua phòng ta rồi đóng vách lại, sau này ngươi sẽ ngủ cùng ta luôn, không được đi đâu nữa.”
Tương Thanh nhíu mày, “Tại sao?”
Ngao Thịnh chăm chăm nhìn Tương Thanh, y không có vẻ gì là muốn cự tuyệt ý định đó, chẳng qua là bâng quơ hỏi vậy thôi chứ không có ý chờ câu trả lời. Ngao Thịnh sau khi được Tần Vọng Thiên điểm hóa thì chợt phát hiện ra được đâu là giới hạn trong lòng Tương Thanh...Đại ca không có lừa hắn. Tương Thanh lúc nào cũng sẵn lòng chiều theo hắn, còn nhiều hơn những gì hắn mong nữa.
“Thanh ơi!” Ngao Thịnh vươn tay ôm Tương Thanh vào lòng.
“Làm gì vậy?” Tương Thanh đẩy hắn ra, thấy Thịnh ta mặt đầy ý cười thì liền hiếu kì hỏi, “Có chuyện gì mà trông ngươi hớn hở ra mặt thế kia?”
Ngao Thịnh ý cười càng đậm, chôn đầu vào hõm vai y mà tỉ tê, “Thanh, ta thật sự rất thích ngươi.”
Tương Thanh nghe những lời này của Ngao Thịnh không phải mới ngày một ngày hai...nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Lời đã không mang đầy ý thăm dò mà là khẳng định. Với lại, trước kia những khi Ngao Thịnh nói thế đều chưa khi nào muốn y phải đáp lời nhưng hôm nay lại đăm đắm nhìn y mà hỏi, “Ngươi có thích ta không?”
Tương Thanh mím môi, sau một lúc lâu mới nói, “Ngươi đã bảo là sẽ không ép ta mà......”
Ngao Thịnh nghe xong, vui mừng quá đỗi, càng ôm rịt y vào lòng, “Thì ra là không thể nói, đừng lo! Ta sẽ chờ!”
Tương Thanh tâm lại khẽ đau xót, cảm thấy mình lại nợ Ngao Thịnh càng nhiều hơn, hắn vì y mà trả giá nhiều như thế trong khi bản thân lại chẳng một lần hồi báo...đắn đo nửa ngày mới mấp máy môi nói, “Ta...”
Ngao Thịnh giương mắt nhìn, “Ngươi làm sao?”
“Ta không phải không thích.” Tương Thanh ngập ngừng, “Hiện tại vẫn không phải lúc.”
Ngao Thịnh thầm mắng mình là đồ đần, lời này sớm đã nên hỏi sao lại phải chần chừ đến hôm nay? Vốn cứ ngỡ yêu là không nên thúc ép, phải kiên nhẫn mà chờ nhưng bây giờ mới ngộ ra là phẩn mạnh tay hơn một chút thì mới có thể giục Thanh của hắn nhanh nhanh thấu suốt lòng mình.
“Thanh, ta đúng là trư mà!” Ngao Thịnh ôm Tương Thanh, cao hứng đến hồ ngôn loạn ngữ.
Tương Thanh dở khóc dở cười, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, “Tỉnh lại nào, ta không thích trư đâu.”
Ngao Thịnh dè dặt kê mặt đến gần, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên khóe miệng Tương Thanh. Ai kia ngẩn ra một lúc nhưng không phản đối gì, như đã ngầm đồng ý rồi...
Ngao Thịnh tâm còn ngọt hơn cả mật..... Hôm nay mới thế nào là cảm giác tinh thuần của ái tình... Ngao Thịnh hắn quả thật vô cùng yêu Tương Thanh, đến mức không muốn y bị chút ủy khuất hay uất nhục nào. Dù trước đây hắn từng thương tổn y thì thế nào. Tình của hắn vẫn vẹn nguyên không suy xuyễn. Yêu sao lại phải sợ hãi rụt rè, giống nhưng chẳng thể chấp nhận nổi chính mình? Ngao Thịnh hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà yêu, mà vòi được đáp lại. Trong vòng tròn tù túng bó buộc kia không chỉ đã vây hãm mình hắn mà có cả Tương Thanh nữa. Ngao Thịnh thở dài, tự thấy mình thật là tên ngu ngốc đần độn. Tự nói với lòng là không khi nào để Tương Thanh chịu khổ nhưng hết lần này đến lần khác y lại phải vì hắn mà trả giá hết thảy. Nghĩ mà thấy lòng xót xa không chịu nổi. Với tính cách đó thì Tương Thanh hẳn ngày ngày tự trách mình, trách mình do dự, trách mình cam chịu rồi thành ra đến lúc yêu cũng phải ẩn nhẫn nhận ủy khuất về riêng mình... Ngao Thịnh ơi Ngao Thịnh, mi thật ngu ngốc mà, chẳng biết phải thể hiện thế nào lại còn hiểu sai mọi chuyện khiến sự tình rối tinh rối mù lên.
“Thanh.” Ngao Thịnh xiết chặt lấy Tương Thanh, kể lại kế sách mà Liêu Mân nói với Tề Tán cho y nghe, cùng thứ đồ mà gã giao, thêm cả chuyện hắn đi gặp Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng rồi biết rõ về cách sử dụng món đồ kia qua lời Văn Đạt.
Tương Thanh nghe xong, cũng không tỏ ra khuất nhục gì giống như Ngao Thịnh đã tưởng tượng mà chỉ bình tĩnh vươn tay véo véo cằm hắn, “Nói như vậy....chúng ta có thể tương kế tựu kế kéo Liêu Mân vào bẫy để tóm được kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện.”
“Thanh, ta không muốn ngươi phải mạo hiểm.” Ngao Thịnh lo lắng nói, “Ta không muốn ngươi lại hy sinh bản thân như đã từng đối phó Hạ Lỗ Minh.”
Tương Thanh hơi ngẩn người một lúc, đoạn lại cười bảo, “Ngốc, chuyện này đâu giống chuyện kia?”
Ngao Thịnh giương mắt xem Tương Thanh, nheo mắt hỏi, “Có gì khác nhau chứ?”
Tương Thanh vươn bàn tay thon dài ra mà miên theo đôi mày ngài của Ngao Thịnh, thấp giọng đáp, “Khi đó, chúng ta đều còn rất trẻ, còn hiện tại thì đã trưởng thành hơn rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
78 chương
17 chương
177 chương
277 chương
19 chương
12 chương
66 chương
22 chương