Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 82 : 81: Đại loạn
THEO NHƯ NHỮNG GÌ SỬ QUAN GHI LẠI, lần đầu Thịnh Thanh quốc mở tiệc thiết đãi quần thần đã biến thành truyện truyền kỳ cho đời sau. Ngày đó Nam vương Kim Linh say rượu, đột nhiên lại nổi cơn điên loạn, xô ngã quần thần, lật đổ long án. Nàng cứ khăng khăng mình là nam nhân, túm lấy tay áo của người mà Hoàng thượng vô cùng sủng ái là Thanh phu tử, lôi lôi kéo kéo tựa như bị quỷ ám mà cởi bỏ y phục của chính mình khiến cho một đám đại quan nam nhân rụt cổ chẳng dám tiến lên nửa bước. Rồi nàng lại bỗng khóc òa, tựa như một nữ nhân bình thường mà đau khổ than oán rằng, “Ta thân là vương của một cõi vậy mà cứ sầu khổ không thôi, nữ nhi của Nam tộc phải tuân theo di huấn của tổ tiên, cả đời chẳng thể xuất giá. Nhưng trên đời có người con gái nào lại không muốn tìm cho mình một đấng lang quân chứ!” Nói rồi lại ôm mặt khóc than, hết kéo tay áo vị đại quan này lại túm lấy vạt áo của đại thần kia mà đòi gả đi…..Cuối cùng, báo hại văn võ bá quan Thịnh Thanh phải trốn biệt đằng đông, nấp mình đằng tây.
Song, bản ghi chép của sử quan về tửu yến hôm ấy chẳng qua cũng chỉ là được nghe lại từ miệng những người tham dự thôi. Chuyện xảy ra thật sự còn hỗn loạn hơn lời kể rất rất nhiều.
~
Cơn cuồng tính của Kim Linh ngày một nghiêm trọng, sau khi lật đổ bàn vua xong lại quay ra cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc mỗi tấm trung y trắng mà nắm lấy tay áo Tương Thanh không buông, lại còn học theo dáng vẻ của nam nhân mà rằng, “Nào, Thanh phu tử, hai ta đã vào phòng rồi, ta muốn nhìn xem ngươi thật ra là do thứ gì biến thành a!”
Tương Thanh quẫn bách, chỉ muốn kéo rựt tay áo về nhưng Kim Linh lại cứ quyết chẳng buông. Y đường đường là một đại nam nhân nên không thể dùng vũ lực với một nữ nhi, lại còn đang say khướt được. Cơ mà, Kim Linh kia lại khư khư quấn lấy y, luôn mồm nói rằng phải cùng y động phòng.
Ngao Thịnh tức đến mức muốn nôn cả ruột gan ra, chẳng giây phút nào mà hắn không mắng nhiếc cái thứ thuốc thối tha mà Mộc Lăng đã đưa cho. Nếu mà Tương Thanh lỡ uống vào, nổi cơn thú tính như ả nha đầu điên kia, rồi đè hắn ra cường bạo thì chẳng phải là Ngao Thịnh đã tự lấy đá đập chân mình rồi sao? – Đoạn, hắn lại ra sức bảo vệ Tương Thanh để cho ả điên kia không được dịp mà rờ rẫm.
Kim Linh khắc trước còn oang oang la hét thì khắc sau đã thẹn thùng ngồi xổm xuống lấy tay bưng mặt, buồn tủi nói, “Các người đều là một lũ đàn ông tồi…..khinh thường nữ nhi! Dựa vào cái gì mà các người có thể tam thê tứ thiếp trong khi nữ nhi lại chẳng thể tam lang tứ phu?”
Các vị đại thần đương triều xấu hổ nhìn nhau —— vấn đề này hơi bị khó trả lời à nha!
Vương Trung Nghĩa vỗ vỗ vai Kim Linh mà khuyên, “Thôi nào Nam vương, cô cố nén bi thương đi. Chuyện này muôn đời đã vậy rồi!”
“Tỷ!” Ngân Linh xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Tỷ tỷ nhà nàng trước giờ luôn là người rụt rè biết kiềm chế nhưng sao hôm nay lại thành ra vậy? Chẳng lẽ rượu của người Hán đặc biệt khiến người ta dễ say rồi loạn tính? Nàng cũng uống cùng loại rượu với tỷ tỷ nhưng đâu có bị gì? – Vội vàng giữ chặt lấy Kim Linh, cản ngăn, “Tỷ à, chúng ta mau quay về thôi!”
Kim Linh đẩy muội muội ra, “Ngươi gọi ai là tỷ tỷ? Ta là nam nhân!”
“A......” Quần thần hít dài một hơi, theo bản năng mà ngó nhìn dáng người Kim Linh. – Đừng có nói là…..Nhưng ở chỗ nào chứ? Nơi nên lớn thì lại nhỏ còn nơi nên nhỏ thì lại lớn….Như vậy sao mà là nam cho đặng? Chẳng lẽ là giả?
Ngưu Hiển cùng Vương Trung Nghĩa nhìn Kim Linh dở dở ương ương nổi cơn khùng mà trộm nghĩ – vốn đang do dự là có nên cưới hay không, bộ dạng thì có đẹp thật cơ mà uống rượu xong thì lại nổi điên dọa người sợ mất mật, nếu mà sau này lấy về đều mỗi ngày uống rượu rồi mỗi ngày lên cơn điên thì ai mà sống cho nổi chứ!
“Tỷ đang nói linh tinh gì vậy!” Ngân Linh vội giữ chặt tỷ tỷ lại nhưng Kim Linh lại ha hả cười vang, “Ngươi không tin à? Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!” vừa nói vừa định cởi phăng trung y ra.
“Này!” Ngao Thịnh vội vã quát, “Cô mau ngăn cô ta lại! Nơi này có nhiều người như thế, nếu lỡ nhìn thấy cái không nên thấy thì cô ta biết tìm ai mà phụ trách!”
Tương Thanh khinh thường lườm tên vừa phát ngôn kia – Tất cả đều tại ngươi, bây giờ còn có tâm tư mà nói chuyện này!
Ngao Thịnh nhún nhún vai, hắn làm sao biết là thuốc của Mộc Lăng lại có tác dụng vô đạo đức vậy chứ!
Quý Tư thấy tình huống ngày một xấu đi, liền thưa với Ngao Thịnh, “Hoàng thượng, thần đã lớn tuổi, e rằng không chịu nổi kích thích này, nên thần đây đành phải cáo lui!”dứt lời liền xoay người bỏ chạy.
Ngao Thịnh thấy Quý Tư chạy còn nhanh hơn cả thỏ, liền ngăn lại, “Quý tướng, lão đừng có trốn!”
Song, người đã sớm mất tăm.
Nhóm cựu thân đang run sợ ngồi im kia cũng vội vội vàng vàng khấn lễ mà rằng, “Chúng thần tuổi tác đã cao nên đành cáo lỗi là không tiếp được…”
Ngao Thịnh dở khóc dở cười nhìn đám thần tử không chút nghĩa khí kia. Chuyện vừa xảy ra thì đã bỏ hoàng đế là hắn mà chạy mất biệt.
Trong nháy mắt, tửu yến chỉ còn lại đám ảnh vệ đang đứng đằng xa xem náo loạn cùng bọn thái giám cung nữ xấu hổ đứng nhìn. Tính thêm luôn cả Ngao Thịnh đang liều mạng bảo vệ Tương Thanh khỏi móng vuốt của Kim Linh….cùng Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa, Tề Tán, Đặng Tử Minh, Ngưu Hiển và Trâu Viễn.
Đặng Tử Minh nháy mắt với Tề Tán, Tán ta vội trình, “Hoàng Thượng, chúng thần......”
Ngao Thịnh trợn mắt lườm cả hai, “Sao? Ngay cả hai khanh cũng bó tay chịu thua? Hai khanh mà dám cong đuôi bỏ chạy thì liền đi mà lấy ả nha đầu kia!”
Tề Tán cùng Đặng Tử Minh há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Hiện tại, Kim Linh đã thanh tỉnh hơn vừa rồi một chút! Nàng một mình ngồi trong viện mà tự oán, mắt lệ lưng tròng nói, “Nam vương đối ta ân trọng như núi. Người không chiếm được tâm của Ân Tịch Ly thì liền quay ra hận nam nhân thiên hạ rồi hạ lệnh cấm nữ nhi Nam quốc không được phép thành thân…Ở Nam quốc, có hơn một nửa các cô nương đều đã có tình lang rồi!”
“A?” Vương Trung Nghĩa hơi có chút tiếc nuối thở dài, “Nhưng không phải là còn lại một nửa sao?”
Kim Linh trừng mắt lườm gã, hung hăng nói, “Họ thì còn có thể trộm yêu trộm đương, cùng lắm là gả đi rồi cùng người bỏ trốn. Miền nam lớn như thế, có nơi nào là không thể đi? Nếu không thì đến Thịnh Thanh cũng được….Nhưng còn ta thì sao? Khi không lại bị phong làm Nam vương….Ta cũng muốn thành thân mà!”
Ngao Thịnh vội nhẹ giọng ủi an, “Nỗi khổ của nàng, trẫm đã hiểu. Hay là thế này, ở đây có nhiều người như vậy, trừ trẫm và Thanh ra, nàng cứ tùy ý chọn lấy một người. Trẫm nhất định sẽ bắt tên đó cưới nàng vào cửa!”
Chúng thần còn sót lại ai oán trừng mắt lườm hoàng đế nhà mình —— Người không trượng nghĩa tí nào cả a!
Kim Linh nghe xong, tựa hồ có chút động tâm, mắt mơ màng say quét nhìn quần thần, Vương Trung Nghĩa vội trốn ra phía sau lưng Tống Hiểu.
Tống Hiểu đá đểu gã, “Không phải ngươi đòi lấy vợ sao? Tất cả đều do ngươi nói bậy mà thành!”
“Can hệ gì đến ta chứ?” Vương Trung Nghĩa lầm bầm, “Là tại vì nha đầu muốn chồng quá đó mà! Ngươi không thấy cô ta ra sức chèo kéo Thanh phu tử sao hả? Cô này nếu mà lấy về, đến khi động phòng thì lại phát hiện hóa ra là một tên đực rựa thì chẳng phải sẽ thảm lắm sao!”
Tống Hiểu nghe xong thì nổi hết da gà óc ác cả lên, tưởng tượng thôi cũng đã thấy kinh hãi, “Không thể nào...... Muội muội của cô ta chắc là người biết rõ nhất đấy.”
“Các ngươi đừng nói bừa!” Ngân Linh cả giận nói, “Tỷ tỷ của ta là một nữ nhi chân chính, dáng người xinh đẹp! Các ngươi đều là lũ đàn ông thối tha!”
Tất cả mọi người rụt cổ im hơi, đưa tay sờ sờ mũi.
Vương Trung Nghĩa nhỏ tiếng nói thầm vào tai Tống Hiểu, “Ai nha, nếu là nữ nhi thì lại càng phiền hơn, nếu mà sau này uống say rồi đi ngoại tình thì không phải còn thảm hơn cả thảm nữa sao?”
Tống Hiểu vô lực nhìn gã, “Ngươi bớt nói đi có được không?”
Đúng lúc này, Kim Linh lại lảo đảo đi đến trước mặt Vương Trung Nghĩa mà nói, “Ứ….Ngươi cũng không tệ lắm…..”
Ngao Thịnh gật đầu, “Nam vương coi trọng Vương phó tướng? Nàng muốn khi nào thì thành thân?”
“Không được đâu Hoàng Thượng!” Vương Trung Nghĩa hốt hoảng hét lên.
Tương Thanh túm lấy Ngao Thịnh, “Ngươi đừng làm rối thêm nữa”
Ngao Thịnh nhỏ giọng nói bên tai Tương Thanh, “Sao lại không? Đây là cơ hội hiếm có! Nếu ả nha đầu này mà tỉnh rượu rồi thì không dễ làm chút nào đâu!”
Tương Thanh tức giận lườm, “Đồ thiếu đạo đức!” Nói xong, liền quay sang nhìn Văn Đạt, “Mau mời Mộc Lăng đến đây!”
“Vâng ạ.” Văn Đạt vội vã chạy đi. Tương Thanh lại phân phó cung nữ, “Nhanh đi lấy áo khoác cho Nam vương!”
Cung nữ nhanh nhảu thi mệnh.
Ngân Linh nhìn Tương Thanh, lòng cũng an ủi được đôi chút – Tương Thanh coi như cũng là một nam nhân tốt – đoạn lại quay sang trừng Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh nhướng mi —— Cô ta yêu không thành đành sinh ra hận sao?
Tương Thanh nhìn hắn, cau mày —— Người ta là thất vọng về ngươi!
Ngao Thịnh ưỡn lưng, luồn tay ra sau choàng lấy eo Tương Thanh —— ngươi không thất vọng là được, ta sá gì cô ta?
Tương Thanh đỏ mặt, nghiêng người lùi ra từng bước.
Kim Linh nghe thấy Vương Trung Nghĩa cự tuyệt, thẹn quá thành giận quát, “Ta mới không thèm gả cho ngươi!”
Vương Trung Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, Kim Linh lại xoay mặt nhìn Tống Hiểu, nói, “Umm, ngươi bộ dạng tốt hơn hắn nhiều......”
Tống Hiểu kinh hãi, Vương Trung Nghĩa vội kéo tay Tống Hiểu, nói với Kim Linh, “Nam vương, cô giơ cao đánh khẽ, tiểu tử này vẫn còn rất non nớt, cô đừng có dọa hắn!”
Tống Hiểu hung hăng trừng Vương Trung Nghĩa, “Câm cái miệng thối của ngươi lại đi!”
Ngưu Hiển thì lại hớn ha hớn hở hỏi, “Nam vương, cô thấy tôi thế nào?”
Ngao Thịnh vỗ tay cái bốp mà rằng, “Ngưu Hiển cũng không tồi!”
Ngưu Hiển vừa giữ chặt tên định bỏ chạy là Trâu Viễn vừa hỏi Kim Linh, “Ta là quan võ còn hắn là quan văn, Nam vương cứ chọn đại một người đi!”
Kim Linh đảo mắt qua lại giữa Ngưu Hiển và Trâu Viễn, tặc lưỡi nói, “Một tên mặt đen còn một kẻ lại da trắng mặt trơn….Ghét tất! Cút ra xa một chút đi!”
Ngưu Hiển và Trâu Viễn cùng thảm thiết ôm đả kích.
Đặng Tử Minh cùng Tề Tán mặt mày như lâm trận mà nhìn Kim Linh đang chuyển ánh mắt sang hướng bọn họ.
Kim Linh nhìn vẻ mặt rúm ró kia thì lại chợt thấy tủi thân, quay người ngồi bệt xuống đất, bưng mặt khóc tiếp, “Các ngươi xem đi.....Nam nhân có quyền có địa vị muốn tìm nữ nhân thì liền có hàng hàng lớp lớp….Còn nữ nhi có thế có lực khi muốn tìm nam nhân thì lại khó khăn như vậy đấy….Nếu ta cứu không được Tô Mẫn về thì cả đời sẽ phải làm Nam vương….Ta không muốn. Ta dẫu có là nam nhân, làm hoàng đế cũng chỉ để khổ một đời. Ngay cả người thương mình còn không có thì làm hoàng đế có ý nghĩa gì, a?”
Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh —— cô ta nói rất đúng đó!
Tương Thanh thở dài, hết nhìn Kim Linh lại quay sang lườm Ngao Thịnh —— đây là cơ hội tốt, sao không mau hỏi đi?
Ngao Thịnh gật gật đầu, ngoảnh đầu hỏi Kim Linh, “Nàng vừa bảo là có người ra điều kiện lấy Thanh để đổiNamvương?”
“Phải.” Kim Linh gật đầu, Ngân Linh vội ngăn cản, “Tỷ à, sao......”
Ngao Thịnh vỡ lẽ, lạnh lùng nói, “Thì ra là thế.”
Ngân Linh luống ca luống cuống giải thích, “Hoàng Thượng, không phải như vậy đâu.....Bọn ta có nỗi khổ riêng. Người kia quá lợi hại, bắt Nam vương đi. Tỷ tỷ vô cùng kính trọng Nam vương nên không đành dâng Nam quốc mà Nam vương đã nhọc công kiến lập cho người khác nên mới nảy ra hạ sách này!”
“Ai đã bắt Tô Mẫn?” Ngao Thịnh hỏi.
“Chúng ta không biết thân phận của hắn, chỉ biết hắn là một hắc y nhân, rất lợi hại.” Ngân Linh vội đáp, “Đêm đó, một mình hắn lẻn vào hoàng cung, đả thương cả trăm thân vệ rồi bắt Nam vương đi. Rồi sau đó hắn lại dẫn theo người quấy phá Nam quốc khiến chúng ta chẳng ngày nào yên ổn. Tỷ tỷ và ta là dưỡng nữ của Nam vương, Nam vương trước khi bị bắt đi đã sắc phong tỷ tỷ đăng cơ….Thật là, hai tỷ muội ta không biết làm gì cho phải cả…”
Ngao Thịnh gật gật đầu nhìn Tương Thanh.
“Lại là Hắc y nhân?” Đặng Tử Minh nhíu mày, “Lẽ nào đó cũng chính là kẻ đã châm ngòi xúi giục Tề Soán Thiên làm phản?”
“Thời gian không khớp nhau lắm.” Tề Tán lại hỏi Ngân Linh, “Tên Hắc y nhân bắt Nam vương khi nào và đã ra điều kiện vào lúc nào?”
“Một tháng trước” Ngân Linh trả lời, “Còn hơn nửa tháng trước thì ra điều kiện trao đổi, nghe xong tỷ muội bọn ta liền khởi hành đến đây.”
“Quả thật là thời gian không trùng khớp nhau.” Tương Thanh nhíu mày trầm ngâm, lúc này, Mộc Lăng lại vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh đổ nát trong viện liền xẵng giọng mắng Ngao Thịnh, “Ta đã bảo là không thể dùng tầm bậy tầm bạ mà, sớm biết thế thì đã không đưa rồi! Lần này thì hay rồi, cô nương người ta coi trọng nhất là danh tiết, nàng ta mà tỉnh lại thì còn mặt mũi đâu đi gặp người nữa hả?”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh kịch liệt nháy mắt với Mộc Lăng nhưng tên kia lại chẳng mảy may ngó ngàng tới.
Đặng Tử Minh vừa nghe thì liền hiểu ra. Lúc đầu còn thấy lạ là tại làm sao chỉ mới có mấy chén rượu thôi đã say đến thế này. Hóa ra là vì Ngao Thịnh đã sớm hạ dược rồi.
Tề Tán âm thầm thở dài, cảm thấy hành vi hạ dược một cô gái của Ngao Thịnh rất là thiếu đạo đức.
Nhóm quần thần cũng mắt to mắt nhỏ nhìn Ngao Thịnh đầy buồn rầu. Nhưng Vương Trung Nghĩa lại nhỏ giọng hỏi Tống Hiểu, “Còn có thứ thuốc như vậy nữa hả? Thiệt là hay quá ha!”
Tống Hiểu lườm gã một cái —— câm mồm lại đi!
Vương Trung Nghĩa ngoan ngoãn im lặng, lòng lại dâng lên nỗi tiếc nuối, đây là một nha đầu rất tốt, vậy mà lại không nắm chắc cơ hội.
Chúng thần chẳng ai dám dị nghị gì. Ngân Linh mở to hai mắt, mặt đầy thảng thốt nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, người......”
Ngao Thịnh xấu hổ cười trừ, lườm Mộc Lăng —— ngươi cố ý có phải không?
Mộc Lăng mặt lại đầy ngơ ngác nhìn Tần Vọng Thiên nhà mình —— Ủa, thế này là thế nào?
Tần Vọng Thiên thở dài mà bịt mồm tên kia lại.
“Các người......” Ngân Linh tức giận thét lên, “Nam vương quả nhiên nói không sai, nam nhân thiên hạ chẳng ai là tốt cả. Một đám nam nhân đi bắt nạt hai nữ nhi chân yếu tay mềm thì không nói gì đi, đằng này lại đi hạ thứ dược hạ lưu đó. Hôm nay ta sẽ liều mạng với các ngươi!” hết lời liền tuốt kiếm của một vệ sĩ đứng gần đấy, ý đồ muốn sáp lá cà với nhóm người của Ngao Thịnh.
Mọi người vội ngăn cản. Tề Tán lên tiếng khuyên nhủ, “Cô nương, mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Là do các cô có ý đồ xấu với Thịnh Thanh chúng ta trước, còn muốn bắt đi người quan trọng nhất của Hoàng thượng. Dù rằng việc Hoàng thượng đã làm có không đúng….nhưng cũng đâu tổn hại gì đến tỷ tỷ của cô.”
Tất cả mọi người gật đầu, Ngao Thịnh nhìn Tề Tán đầy ngợi khen —— nói đúng lắm!
Tương Thanh áy náy nói với Ngân Linh, “Ngân Linh cô nương, trước hết phải cho tỷ tỷ của cô uống thuốc giải đã!”
Ngân Linh nghe xong, tự biết mình đuối lý, nói tới nói lui, hai người họ đúng thật là có ý xấu trước….Nhưng đám quần thần Thịnh Thanh này đều chọc người điên tiết, nhất là cái tên cầm đầu Ngao Thịnh! – Ngân Linh nàng vốn rất có hảo cảm với hắn nhưng vì chuyện này lại quay sang cắn răng tự hận mình. Nàng đúng là kẻ ngốc mà. Nếu như lúc nãy cố sống cố chết kéo tỷ tỷ về thì tỷ tỷ sẽ không phải bị người ta khi dễ như thế!
Mộc Lăng lấy dược bình từ trong ngực áo ra đưa cho Tương Thanh.
Tương Thanh nhíu mày hỏi, “Đây là giải dược?”
“Phải.” Mộc lăng gật gật đầu, “Uống một viên là đủ rồi.”
Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh sờ sờ cằm, gọi Văn Đạt.
Tương Thanh trừng mắt liếc hắn, Ngao Thịnh nhếch miệng cười mát.
Tương Thanh không thèm nói gì nữa, xoay người đi, nhưng Ngao Thịnh đã nhanh giữ y lại, lấy dược bình, rồi đi về phía Kim Linh và Ngân Linh.
Lúc này, cung nữ cũng đã mang áo đến khoác lên người Kim Linh. Ngao Thịnh đưa thuốc giải cho Ngân Linh để nàng đút tỷ tỷ mình uống.
Kim Linh uống thuốc xong thì lại mơ mơ hồ hồ lắc đầu.
Mộc Lăng vội kéo Tần Vọng Thiên đi, “Vọng Vọng, chuồn mau!”
Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Uống thuốc xong thì sẽ thế nào?”
Mộc Lăng bĩu môi, “Còn thế nào nữa? Những chuyện vừa xảy ra cũng sẽ giống như một giấc mơ! Nàng ta cái gì cũng nhớ tuốt tuồn tuột!”
“Không phải chứ?” Tần Vọng Thiên kinh hãi.
Cùng lúc đó, ánh mắt Kim Linh lại có thần như trước, thần trí cũng khôi phục. Nàng nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu nhìn xiêm y xốc xếch trên người, mắt trợn tròn mà nhớ đến tình cảnh ban nãy, mặt thoáng chốc đã đỏ tưng bừng.
Ngao Thịnh sờ sờ mũi, nói mát, “Ách, Nam vương không cần lo lắng, trẫm cam đoan sẽ không có ai dám tiết lộ chuyện hôm nay ra bên ngoài. Còn về chuyện cứu Tô Mẫn, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Bên cạnh đó, chủ quyền Nam quốc cũng sẽ thương lượng lại. Nếu nàng nguyện ý thì trẫm hứa, vĩnh viễn giữ nguyên chủ quyền Nam quốc. Nam tộc muốn bảo trì phong tục gì, Thịnh Thanh cũng tuyệt không can thiệp….Chỉ cần nàng đồng ý quy thuận.”
Kim Linh ngơ ngác mở to hai mắt, sau khi nghe xong thì mặt lại không có biểu tình gì, nhìn Ngao Thịnh một lúc lâu thật lâu, chợt nhiên òa khóc vang trời còn đòi rút kiếm tự vẫn, bởi không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa….Trong chớp mắt, quang cảnh lại hỗn loạn như trước.
Cuối cùng, Tần Vọng Thiên phải ra tay điểm huyệt đạo của Kim Linh. Lúc này, nàng mới ngoan ngoãn không làm loạn mà để cung nữ dìu về phòng. Ai nấy đều ra sức căn dặn Ngân Linh cố mà an ủi tỷ tỷ. Đâu vào đấy rồi, Ngân Linh lại giận dữ ném cho Ngao Thịnh một ánh lườm sắc lẻm trước khi quay về phòng.
Quần thần đều cảm thấy mệt mỏi rả rời. Tửu yến này, bụng vào thì ít mà mồ hôi lạnh lại tuôn ra ào ào. Ai nấy cũng nhanh nối đuôi nhau cáo từ, giải tán.
Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh, chật vật về đến tẩm cung, hai người ngồi lên giường mà thở dài.
“Nam vương cũng không sung sướng gì.” Tương Thanh cảm thông nói, “Chúng ta nên nghĩ biện pháp để giúp nàng ấy. Mặt khác, cũng điều tra thử xem tên hắc y nhân kia thật sự là ai!”
“Cô ta bụng đầy ý đồ, rắp tâm hạ cổ ta…uống rượu xong thì quay sang chèo kéo ngươi….Đúng là ả nha đầu chết tiệt mà!” Ngao Thịnh lại chỉ đầy bất mãn.
Tương Thanh trừng mắt liếc, “Ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ xem ngày mai phải giải thích với người ta thế nào đi….Chuyện lần này cũng thật là quá đáng!”
Ngao Thịnh mặt nhăn mày nhíu, nhào lên ôm lấy Tương Thanh, “Thanh ơi, ngươi an ủi ta một chút đi.”
“An ủi cái gì?” Tương Thanh thấy Ngao Thịnh không thành thật mò tay vào áo y thì liền vội đẩy hắn ra.
“Mới đây mà đã quên?” Ngao Thịnh cười xấu xa, lấy một trang sách bị xé xuống từ trong ngực áo ra, phe phẩy tay mà rằng, “Trang thứ hai.”
Tương Thanh khóe miệng nhịn không được giật giật mấy cái, gằn từng tiếng, “Sách quý thế thì xé làm gì cho uổng?”
Ngao Thịnh ý nhị đáp, “Thanh à, cái này được gọi là sách rách nghệ mới thông!”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
13 chương
60 chương
15 chương
10 chương
12 chương