Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 57 : 56: Mưu sâu kế hay

ĐÊM DẦN TÀN, ba trăm ám bộ cũng hoàn thành buổi tập luyện sử dụng nỏ tiễn. Tề Tán tập hợp mọi người lại, cẩn thận nói rõ chiến thuật tác chiến. Tất cả nhất nhất ghi nhớ. Sau đó, mọi người phân công nhau ra tản đi nghỉ ngơi. Tương Thanh sau khi xem mọi người luyện tập xong thì liền xoay người, chuẩn bị trở lại thư phòng tìm Ngao Thịnh. “Thanh phu tử.” Tề Tán đột nhiên gọi. Tương Thanh quay đầu lại nhìn. Tề Tán bước đến gần, trầm mặc một lúc mới mở lời, “Phu tử đã từng nghe qua cái tên Di Lặc Đường chưa?” Tương Thanh có chút giật mình mà đắn đo, rồi lại khẽ nhíu mày đáp, “Di Lặc Đường là một bang phái giang hồ, thiện dùng Di Lặc quyền pháp, cũng chính là La Hán công. Xem chừng cũng rất lợi hại. Song, bang phái này nhân số không nhiều lắm. Hơn nữa vài năm gần đây đã không còn đi lại trên giang hồ nữa, nghe nói là vì Đường chủ đã chết.” Tề Tán gật gật đầu, cười nói, “Nếu Thanh phu tử biết vậy là tốt rồi..... Theo ta được biết, lần này phụ thân ta được người của Di Lặc Đường tương trợ.” Tương Thanh nhướn mày, tựa hồ có chút nghi hoặc, “Tề Soán Thiên có giao tình với người của Di Lặc Đường? Nhưng, ta nghe nói, Di Lặc Đường ưa làm việc thiện. Họ cũng giống như những giáo phái phật gia nên ít khi có tranh chấp gì với người khác.” “Trước khi làm kẻ địch của Thịnh Thanh, phụ thân ta vẫn luôn do dự, một phần là vì e ngại thế lực của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo. Dù dưới tay ông có bao nhiêu binh tướng nhưng luận về võ công thì cao thủ của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo đều là những người lấy một chọi trăm.” Tề Tán tinh tường đáp, “Lần này, ông bất ngờ làm phản là bởi vì người thần bí kia nói với ông rằng, nếu không đến tình trạng vạn bất đắc dĩ thì hoàng thượng sẽ không cầu đến người của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo. Nói trắng ra là, cho dù có bị mất nước, thì hoàng thượng cũng sẽ không đi viện cầu hai lực lượng kia...... thế nên chỉ cần có võ lâm cao thủ trợ giúp thì trận chiến này sẽ không thất bại.” Tương Thanh khẽ nhíu mày, gật gật đầu. Kẻ thần bí mà Tề Tán miêu tả, nghe ra không giống Hạ Lỗ Minh, lại càng không phải là tên Vu Sư Vạn Qua chuyên ăn nói báng bổ. Tên đứng sau giật dây ấy tựa hồ rất muốn châm ngòi cho chiến tranh nổ ra. Song, việc Tề Soán Thiên làm phản đến tột cùng có lợi gì cho hắn hoặc chủ tử của hắn đây? “Phu tử.” Mắt thấy Tương Thanh xuất thần, Tề Tán liền gọi, “Ta muốn phu tử và ta cùng làm tiên phong.” Tương Thanh sửng sốt, tròn mắt nhìn Tề tán, “Ý của huynh là muốn ta đối phó với người của Di Lặc Đường?” “Phải. Bằng không, một khi người của Di Lặc Đường đắc thủ, chúng ta sẽ rơi và thế bị động.” Tề Tán nói đầy cân nhắc, “Mặt khác, ta cũng không dối gì phu tử...... Kỳ thật, đây chính là kế sách ta đã bàn bạc với phụ thân ta trước khi đến đây quy hàng. Trước tiên, sẽ đưa huynh lên trên thuyền, rồi người của ta và người của Di Lặc Đường sẽ nội ứng ngoại hợp, bắt giữ huynh.” Tương Thanh nghe xong, khẽ gật gật đầu, “Huynh muốn tương kế tựu kế?” “Đúng vậy.” Tề Tán đáp, “Những người đi cùng ta, đa phần đều là tai mắt của phụ thân ta, giám thị ta mọi lúc mọi nơi. Khi đến ngày đại chiến, ta sẽ để ám bộ trừ khử những kẻ đó rồi để họ thay thế vào vị trí ấy. Đợi đến khi người của Di Lặc Đường tiến lên thuyền, chúng ta sẽ giải quyết luôn cả chúng. Sau đó, ta vờ như bắt được huynh, đưa huynh lên thuyền tiên phong của huynh trưởng ta.” “Huynh trưởng của huynh?” Tương Thanh ý muốn bảo Tề Tán hãy nói rõ thêm một chút. “Phụ thân ta tuổi ngày một già, tính tình cũng càng lúc càng trở nên co đầu rụt cổ. Và, đương nhiên, để có thể đoạt được quyền thừa kế, ba vị huynh trưởng của ta phải ra sức tự đề bạt mình lên làm quân tiên phong tả hữu.” Tề Tán đều giọng nói, “Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì ba người họ chung sức tác chiến nhưng bên trong lại âm thầm phân cao thấp. Một mặt thì lúc nào cũng lo sợ bản thân bị ám hại, mặt khác, luôn không ngừng nỗ lực tranh công đầu trước mặt phụ thân ta. Song, điều quan trọng chính là, bọn họ luôn ôm ấp ý định trừ khử ta, không muốn ta có cơ hội giành phần với họ.” “Huynh muốn ta tương kế tựu kế, khi lên thuyền, trước nhất phải giải quyết đám huynh trưởng ấy?” Tề Tán gật đầu, “Nếu quân tiên phong thất bại thì phụ thân ta nhất định sẽ dùng đến giao nhân. Đến lúc đó giao ngư và ba trăm ám bộ cung nỏ thủ sẽ ra trận!” Tương Thanh gật gật đầu, nói,  ”Đây có thể xem là một diệu kế.” “Nhưng...... chỉ e rằng hoàng thượng sẽ không đồng ý.” Tề Tán có chút khó xử nói, “Ta sở dĩ nói chuyện này với phu tử là vì muốn phu tử ra mặt thuyết phục hoàng thượng. Nói thế nào thì cũng chỉ có phu tử mới có thể làm được việc này. Hơn nữa, phu tử là người tin tưởng ta nhất.” Tương Thanh sửng sốt, bật cười, “Làm sao huynh lại chắc chắn rằng ta tin huynh?” Tề Tán nhún nhún vai, “Hàng thần (thần tử quy hàng) không đáng tin, phản thần lại càng không nên tin. Huống chi ta vừa là hàng thần lại vừa là phản thần. Canh bạc lớn nhất của cuộc đời ta chính là lần này. Phu tử tin ta, thì ta sống. Còn không, ta phải chết…..Cho nên, ta chỉ có thể cầu phu tử tin ta.” Tương Thanh chần chờ một chút, gật gật đầu, nói, “Ta đã biết. Huynh hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Tề Tán gật đầu, xoay người rời đi. Tương Thanh điều thêm số ảnh vệ bên cạnh Tề Tán, một phần là nhằm bảo đảm an toàn, một phần là để thuận tiện giám thị hành động của y. Tương Thanh khẽ cau mày, ly khai giáo trường, hướng về phía thư phòng của Ngao Thịnh mà đi. Bởi vì giáo trường cách nội cung khá xa nên Tương Thanh cũng chỉ đi với tốc độ chậm rãi, vừa tản bộ vừa cân nhắc những gì Tề Tán đã nói. Nếu luận biện pháp thì kế sách mà Tề Tán đưa ra rất khả dụng, nhưng…. rốt cuộc  con người Tề Tán có đáng tin hay không? Nếu là trước đây, thì Tương Thanh nhất định sẽ tin theo trực giác của mình, như vậy y cũng sẽ tin Tề Tán. Nhưng lần này, chuyện lại có liên quan đến giang sơn của Ngao Thịnh, Tương Thanh y không thể tùy tiện làm bừa. Đang rảo bước đi, Tương Thanh đột nhiên nghe thấy một vài tiếng động lạ, tựa hồ cách đó không xa, có một vài người đang lén lút thập thò...... Những người này công phu không tồi, hơn nữa, xung quanh hoàng cung đều là ảnh vệ, có thể tránh được tai mắt ảnh vệ mà lẻn vào hoàng cung thì có thể thấy được đối phương không phải là kẻ tầm thường. Tương Thanh nín thở ngưng thần, đi đến cuối hoa viên phụ cận, phi thân nhảy lên đầu tường, lẳng lặng quan sát tình thế trong viện. Quả nhiên, không bao lâu sau, y liền nhìn thấy bốn nhân ảnh đang lén la lén lút thò đầu ra khỏi hòn giả sơn. Đúng lúc này, một đôi hộ vệ tuần tra đi ngang qua, bốn người kia vội vội vàng vàng rụt đầu trốn lại ra phía sau. Tương Thanh khẽ nhíu mày, mấy tên này đang định làm gì? Thích khách không ra thích khách, nhìn lại giống kẻ lạc đường hơn. Đợi đến khi hộ vệ tuần tra đã đi mất dạng, bốn người liền chui ra khỏi đó, một tên vỗ vỗ vai đồng bọn, hỏi, “Đương gia ở đâu thì được nhỉ?” “Mi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả! Chỗ này nhìn đâu cũng thấy y chang nhau.” “Mèng đét ơi, nhìn nữa chắc ta hoa mắt té xỉu luôn quá, đương gia đến tột cùng là ở đâu chứ?” “Tiếp tục tìm đi, đứng đó ca cẩm làm gì hả..... Ông đây sắp đói chết đến nơi rồi này!” Tương Thanh ngồi trên đầu tường nghe mà chỉ cảm thấy những tiếng nói bên dưới quen tai vô cùng, nhưng mà lại không tài nào nhớ ra là từng nghe thấy ở đâu. Nghĩ vậy, Tương Thanh liền nhẹ nhàng thả người nhảy xuống, đáp ở phía sau bốn người kia. Y vươn tay vỗ bả vai tên đứng cuối cùng một cái, hỏi, “Các ngươi là ai?” “Má ơi!” Bốn người giật mình kêu lên một tiếng. Tương Thanh vừa nghe thấy hai chữ “Má ơi” thì liền dở khóc dở cười, giương mắt lên nhìn, quả nhiên là bốn tên loi choi, lưng thồ hành lí nặng trịch, Giáp Ất Bính Đinh. “A!” Giáp Ất Bính Đinh cũng nhận ra Tương Thanh, mặt đầy vẻ cầu xin, nói, “Tương phó bang chủ, ngài đừng có xuất hiện đột ngột như thế chứ! Dọa chết người ta à nha!” Tương Thanh có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Các ngươi làm gì mà lại lén lén lút lút như thế chứ?” Giáp Ất Bính Đinh đau khổ nói, “Tương phó bang chủ, ngài có gì để ăn không? Bọn này chạy ngược chạy xuôi cả ngày, đói meo cả người rồi này!” Bỗng lúc này, một vài hộ vệ tuần tra nghe thấy động tĩnh, chạy tới hỏi, “Phu tử!” Tương Thanh khoát tay nói, “Là người một nhà.” Nhóm hộ vệ tản đi, Tương Thanh vẫy tay gọi bốn tên loi choi kia lại rồi dẫn cả bọn đi đến ngự thiện phòng. Y phân phó đầu bếp làm một vài món ăn. Bốn tên kia thấy vậy liền nhào đầu vào ăn không chút khách sáo. Tương Thanh nhìn cả bọn ăn đến bát thứ ba rồi mà vẫn trông như kẻ đang chết đói đến nơi thì lại không khỏi cảm thán một tiếng….Những người Mộc Lăng mang theo bên mình quả nhiên đều là thùng cơm không đáy. Chắc chắn phí dụng dùng cho việc ăn uống hàng tháng mà Tần Vọng Thiên phải chi hoàn toàn không nhỏ nha. “Tương phó bang chủ.” Giáp vừa nhai vừa đón lấy bát cơm đầu bếp đưa tới lại còn không quên ồm ồm giọng hỏi “Đương gia nhà bọn này đâu rồi?” Tương Thanh nghĩ nghĩ rồi nói, “Tần Vọng Thiên vẫn còn chưa đến.” “Không phải!” Ất xua tay, “Đương gia của bọn này là Mộc thần y. Lão đại là bảo chủ, là đương gia của đương gia!” Tương Thanh hiểu ra liền nói, “Mộc Lăng đã sớm đến đây. Buổi sáng có nhắc đến các ngươi, nhưng sao giờ này các ngươi mới đến?” “Ai nha, trên đường gặp phải chút sự tình ấy mà.” Bính có chút tức giận nói, “Khi cả bọn đang trên đường đi thì thấy có rất nhiều quan binh bắt ép những tráng hán lưu lạc sung quân. Bọn này giận quá bèn ra tay tương trợ. Cũng vì phải đánh nhau nên đến đây hơi muộn một chút.” “Có chuyện như thế sao?” Tương Thanh giật mình hỏi, “Tại sao lại có chuyện quan binh ép buộc người khác sung quân? Thịnh Thanh rõ ràng đã ra lệnh cấm rồi cơ mà!” “Ai...... Mấy tên đó nhìn không giống quan binh chút nào hết ấy. Chỉ là chúng mặc y phục có số hiệu của quan binh mà thôi. Nhưng mà ớ hả, y phục của chúng trông cũ mèm rồi.” Đinh nói, “Ở vùng Liêu Nguyên phủ, cách đây chưa đến nửa ngày lộ trình, bọn này đã đánh chúng một trận tơi bời, khiến chúng phải bỏ chạy lên núi Ngọc Hòa. Trước khi đi, chúng còn mạnh mồm bảo, ‘các ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ đưa Đại vương đến làm thịt các ngươi’.” “Phụ cận Lạc Đô có người cả gan chiếm núi xưng vương ư?” Tương Thanh hoài nghi, sờ sờ cằm, hỏi, “Nhưng, lại nói, từ đâu mà chúng lại có được binh phục cũ?” Lúc này, Văn Đạt bỗng bước vào ngự thiện phòng, vừa nhìn thấy Tương Thanh cũng có mặt ở đây mà giật mình hỏi, “Phu tử ngài cũng ở đây ạ?” “Umm.” Tương Thanh gật gật đầu. “Nô tài đến lấy thức ăn khuya cho Tước Vĩ lão nhân.” Tương Thanh nhìn Văn Đạt tay cầm một cái thực hạp đi ra mà lắc lắc đầu – Tước Vĩ gia gia này xem ra còn háu ăn hơn cả Mộc Lăng nhà ta nữa! “Tương phó bang chủ.” Giáp cất tiếng nói, “Lúc đó bọn này có nghe thấy tên lâu la kia bảo là chúng muốn tạo phản, dù sao cũng phải chết, không bằng liều mạng sống mái một phen với Thịnh Thanh. Tên đó còn to gan bảo bọn này về nói lại với hoàng thượng rằng, nếu không mang quân tiêu diệt chúng thì chúng sẽ thay trời hành đạo, trừ khử kẻ hại nước hại dân.” “Ta biết rồi.” Tương Thanh khẽ nhíu mày, gật gật đầu, nói, “Trước mắt chúng ta không có nhiều thời gian. Đợi đến khi giải quyết Tề Soán Thiên xong thì nói sau.” ...... Dùng cơm xong, Tương Thanh liền đưa bọn Giáp Ất Bính Đinh đến ngự thư phòng. Mộc Lăng từ dược thất đi ra, trông thấy bốn người đều là một thân bụi đất thì vội bắt cả bọn nhanh đi tắm gội. Tương Thanh đi vào thư phòng, thấy Ngao Thịnh vẫn đang cùng Tước Vĩ lão nhân học binh pháp, thuận tiện nói cho cả hai nghe về sách lược tương kế tựu kế của Tề Tán. “Cũng không tồi.” Tước Vĩ vuốt vuốt râu, gật đầu, nói, “Đây có thể được xem là một biện pháp hay.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Như thế có quá mạo hiểm không? Nếu Tề Tán có lòng đa tâm, vậy chẳng khác gì tặng không Thanh cho lão tặc Tề Soán Thiên kia?” Lão nhân gia nghe xong lại gật gù, xoay mặt sang nhìn Tương Thanh, “Ngươi cảm thấy thế nào?” Tương Thanh đắn đó một lúc rồi đáp, “Vãn bối nghĩ kế này rất hay, chỉ cần chuẩn bị thật tốt kế phản chiến này của Tề Tán là được.” “Phải.” Tước Vĩ thấu suốt nói, “Quan điểm của ta là, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng đáng để chúng ta thử một lần.” Ngao Thịnh tựa hồ còn có chút không đồng tình, vừa định mở miệng nói thì lại bị Tương Thanh ngăn lại, ý bảo hắn đừng nóng vội, hãy nghe lão nhân gia nói hết. Tước Vĩ nói tiếp, “Ngao Thịnh lo lắng không phải là không có lý…… song, Tề Tán hẳn sẽ không dám có lòng đa tâm……Nói cách khác, tiểu tử kia quy hàng là vì hắn có đủ thông minh để quyết định như thế. Hắn phải chừa lại cho bản thân một con đường sống, ngoài ra còn phải trải sẵn con đường làm quan cho mình.” “Sao lão nhân gia lại nghĩ vậy?” Tương Thanh hỏi. “Mặc kệ là Tề Soán Thiên có dùng đến kế sách này hay không thì rốt cuộc gã cũng sẽ thua thôi.” Lão nhân gia nói, “Tên ngu xuẩn ấy, bất quá cũng chỉ là kẻ để người ta lợi dụng, làm tiên phong đến để chọc vào tổ ong vò vẽ là Thịnh Thanh. Kỳ thật, việc mà chúng ta nên bận tâm chính là kẻ đứng sau Tề Soán Thiên…..Tại sao người kia lại muốn gã tạo phản? Việc gã tạo phản thì có ích gì? Đừng có bảo là vì muốn có được Thanh phu tử. Loại lý do lý trấu vớ vẩn này chỉ để dành đi lừa Tề Soán Thiên thôi. Lão đầu nhi ta thấy nó ngu đến nổi không thể ngu hơn được nữa.” Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh một cái —— Quả thật đúng là như vậy, đến tột cùng, ai là kẻ chủ mưu sau lưng Tề Soán Thiên, và Tề Soán Thiên chống lại Thịnh Thanh thì có được lợi lộc gì? “Thật ra mọi chuyện là thế nào?” Tương Thanh và Ngao Thịnh đồng thanh hỏi. Lão nhân gia trợn mắt nhìn cả hai đầy xem thường, thở phừng phừng mắng, “Hai đứa các ngươi đó, giang sơn này là của ai hả, sao chuyện gì cũng hỏi ta, tự thân vận động đi chứ?” Nói xong, lão liền mở nắp thực hạp ra, bốc một miếng thịt nướng lên, vừa ăn vừa không ngừng tán thưởng, còn sẵn miệng nói với Ngao Thịnh “Hôm nay cũng muộn rồi, biện pháp để đối phó Tề Soán Thiên ta cũng dạy cho ngươi rồi, cụ thế thế nào thì ngươi tự mà nghĩ lấy. Lão đầu nhi ta phải nghỉ ngơi. “ Tương Thanh và Ngao Thịnh chỉ còn biết cho người đưa lão nhân gia về phòng mà thôi. Tương Thanh cau mày đi về phòng mình. Y vừa ngồi xuống giường thì liền nhìn thấy một tách trà được đưa tới. Tương Thanh vươn tay tiếp nhận, khi ngẩng đầu lên nhìn thì Ngao Thịnh đã ngồi vào chỗ bên cạnh mình, vội nói, “Ngươi đi ngủ đi, hôm nay đã mệt lắm rồi” “Umm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, ngửa mặt lên trời, thả lưng nằm xuống giường Tương Thanh. Tương Thanh nhìn nhìn hắn, nói, “Ai cho ngươi ngủ ở đây hả, quay về phòng mình đi.” Ngao Thịnh đá tung chăn lên rồi quấn chân ôm chặt lấy chăn, nằm như chết rồi, còn thuận tay mà kéo kéo tay áo Tương Thanh, ngây thơ nói “Thanh ơi, nằm xuống đi.” Tương Thanh thấy hắn cứ níu cứ kéo mình không thôi, bèn quát, “Ngươi đừng kéo nữa, ta đi dẹp tách trà cái đã.” Y vừa nói vừa chồm người đặt tách trà lên bàn. Ngao Thịnh nhân cơ hội này mà ôm lấy thắt lưng Tương Thanh. Y cả kinh, tay khẽ run, tách trà đổ ra bàn, nước tràn thấm ướt cả tấm khăn trải. “Ngươi......” Tương Thanh vừa định đứng lên thu dọn thì Ngao Thịnh đã ngăn lại, “Dọn làm gì. Cứ để đấy, sáng mai có người sẽ làm thay.” “Như vậy sao được.” Tương Thanh bướng bỉnh không nghe, Ngao Thịnh lại cố tình làm loạn, nhân cơ hội mà ôm siết lấy thắt lưng y. Tương Thanh cố vùng ra, ngược lại làm cho người ngã tách vỡ. Ngao Thịnh vốn nghĩ Tương Thanh thể nào cũng giận, ấy vậy mà Tương Thanh chỉ ngây người ra, ngơ ngác nhìn chiếc tách vỡ. “Thanh?” Ngao Thịnh nhác thấy Tương Thanh lại hiếm khi ngây người như thế nên bèn tranh thủ ôm y vào lòng, hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?” Tương Thanh chậm rãi quay sang nhìn Ngao Thịnh, thật lâu sau mới nói, “Vương Nhiếp tạo phản, đã chết...... Tề Soán Thiên tạo phản...... cũng phải chết.” Ngao Thịnh nghe Tương Thanh nói mà chẳng hiểu gì, “Thế thì sao?” Tương Thanh trầm mặc một lúc rồi đáp, “Vừa rồi Giáp Ất Bính Đinh có nói, đám sơn tặc họ gặp, mặc binh phục cũ của triều trước, chúng còn nói, chúng muốn tạo phản, dù sao cũng phải chết, chi bằng cùng Thịnh Thanh liều mạng một phen.” Ngao Thịnh nghe xong chợt nhíu mày, chốc sau lại nói, “Khẩu khí lớn nhỉ.” Tương Thanh ngoảnh sang nhìn hắn, “Tề Soán Thiên không thể giết...... Tốt nhất là bắt giữ lão, khiến lão quy phục và còn phải để lão sống những ngày bình yên.” Ngao Thịnh nhếch khóe môi lên nói đầy bất mãn, “Thật sự là khiến người ta khó chịu mà!”