Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 17 : 16: Tuyển chọn hiền tài

Khi Tương Thanh trở về, Ngao Thịnh đang ở ngồi ở bàn đá trong ngự hoa viên. Văn Đạt nhanh nhẹn chạy đi châm trà, Ngao Thịnh vẫy tay ý bảo Tương Thanh đến ngồi cạnh hắn: “Mọi chuyện tốt chứ?” Tương Thanh nhìn hắn một cái, gật đầu ngồi xuống. “Đây là danh sách.” Ngao Thịnh đem danh sách đưa cho Tương Thanh: “Ta chọn ra ba người đứng đầu của hai khoa văn võ trong kì thi.” Tương Thanh nhìn danh sách: “Không có tên người đứng thứ tư sao?” Ngao Thịnh khẽ cong khóe môi, cười nhẹ: “Chỉ cần ba người đứng đầu là được, sao lại phải chọn thêm người đứng thứ tư?” Tương Thanh buông danh sách: “Không phải ngươi bảo là cần thêm nhiều hiền tài sao?” Ngao Thịnh có chút mất hứng thở dài, vươn tay nắm lấy một lọn tóc của Tương Thanh lên, quấn vào ngón tay, khẽ cười: “Thanh, ngươi hiểu ta như thế, ta sẽ hiểu lầm đó.” Tương Thanh kéo tóc mình lại: “Khi nào thì bắt đầu?” “Ngay bây giờ.” Ngao Thịnh quay sang truyền lệnh cho Văn Đạt vừa lúc dâng trà lên: “Gọi tám người họ cùng tiến vào đi.” “Vâng” Văn Đạt nhanh truyền chỉ. Rất nhanh, tám người xếp thành một hàng đi vào ngự hoa viên, chia làm hai đội văn võ, đứng theo trình tự trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa và người đứng thứ tư bảng. Sau khi tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ với Ngao Thịnh. Ngao Thịnh cười: “Đứng lên cả đi.” Chờ mọi người đứng lên, hắn và Tương Thanh cùng đánh giá những tân hiền tài văn võ này, nhưng… “Khụ khụ…” Tương Thanh vừa đi một hồi, ngồi xuống vốn định uống chút nước, nhưng khi nhìn đến những người xếp thành hai hàng ngay ngắn này thì lại giật mình ho khan. Ngao Thịnh khó thấy được dáng vẻ Tương Thanh lúc này, nên cứ dán mắt chăm chăm nhìn Tương Thanh, thấy gò má y đỏ ửng, tâm Ngao Thịnh cũng ngứa ngáy lên không ít. Tương Thanh lại ho hai tiếng, thấy Ngao Thịnh đăm đăm nhìn mình, liền trừng mắt liếc hắn, ý bảo hắn phải chuyên tâm mà nhìn đằng trước. Ngao Thịnh thở dài, quay mặt lại nhìn những người trước mặt, thầm nói, cũng khó trách Thanh bị giật mình đến thế, mấy vị tân hiền tài này… Nói như thế nào nhỉ, mọi người hay nói thanh niên vừa tài vừa tuấn, còn mấy vị này….phải nói là thanh niên có tài nhưng xấu. Đặc biệt hai vị trạng nguyên gia kia. Ngao Thịnh gật gật đầu: “Đứng thành một hàng ngang đi, văn bên trái, võ bên phải, trẫm muốn nhìn thật rõ…” Mọi người đồng loạt làm theo, dàn thành hai hàng ngang hai bên. Bên trái là bốn tân văn quan, bên phải là bốn tân võ quan. Ngao Thịnh trước đảo mắt nhìn sang trái, nhịn không được cười lớn: “Tân khoa trạng nguyên, thật là uy vũ a.” Cũng khó trách Ngao Thịnh lại cảm thán như thế. Bình thường, văn nhân đều là những người thon gầy, tuấn tú nhã nhặn nhưng vị trạng nguyên này lại có vóc người to lớn, thô kệch. Tương Thanh cùng Ngao Thịnh lướt mắt nhìn một lượt, đoán thầm trạng nguyên gia cao chắc tầm một trượng, nặng chừng ba trăm cân là ít… Làn da cũng ngâm đen, đứng ở trong viện, vừa đúng tốn mất chỗ dành cho ba người. Trạng nguyên gia vận quan phục, cầm phiến tử trên tay, phía trên còn đề một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ — Tháng dài năm rộng xiết bao, tâm ta tựa biển ôm cao đất trời. Ngao Thịnh và Tương Thanh không hẹn mà cùng gật đầu, khen cho một câu “Tháng dài năm rộng xiết bao, tâm ta tựa biển ôm cao đất trời.” “Tạ ơn Hoàng thượng khích lệ, đệ tử họ Uông, gọi là Uông Càn Khôn, tự Như Hải.” Trạng Nguyên hành lễ, trong thanh âm mang theo mười phần khí khái. Ngao Thịnh xét thấy hắn rất hăng hái, đoạn xoay mặt nhìn Tương Thanh bên cạnh, chỉ thấy Tương Thanh cũng đang dở khóc dở cười, nhưng trong mắt lại bao hàm cảm khái, vị này là trạng nguyên uy mãnh nhất từ trước tới nay, không biết tài năng liệu có uy mãnh như hình dáng mình không. Ngao Thịnh lướt tầm mắt qua trạng nguyên Uông Càn Khôn, rồi đến bảng nhãn, người này nhìn rất giống thư sinh nhưng lại không đẹp, mặt dẹt, da ngăm đen, tuy vận trường sam nhưng lại không toát ra chút nhanh nhẹn nào, bất quá nếu so sánh với Uông Càn Khôn thì có thể tạm coi như có phần hơn đi! “Khanh là bảng nhãn?” Ngao Thịnh hỏi: “Tên là gì?” “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đệ tử họ Lý, tên là Lý Nhất Lễ.” Bảng nhãn trả lời. Ngao Thịnh cũng gật gật đầu, nhìn thám hoa, Ngao Thịnh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tìm thấy được một người nhìn bình thường một chút, dáng vẻ thư sinh nhưng diện mạo có phần hơi kém. “Hồi bẩm hoàng thượng, đệ tử họ Đinh, gọi là Đinh Thập.” Thám hoa trả lời. Ngao Thịnh nhíu mi, liếc mắt nhìn Tương Thanh. Tương Thanh nhanh chóng nhìn ra tia bỡn cợt trong ánh mắt hắn, bất đắc dĩ trừng hắn một cái, bảo, tiếp tục đi! Cuối cùng là đệ tứ bảng, bởi vì không có tên trong tam giáp, nên người nọ hiển nhiên có chút khẩn trương, thấy Ngao Thịnh nhìn hắn, vội thấp giọng trả lời: “Đệ tử họ Diệp, gọi là Diệp Vô Quy.” Ngao Thịnh gật gật đầu, đệ tứ bảng này bộ dạng không tồi, chỉ tiếc có hơi thấp một chút, nhìn thế nào cũng chỉ cao tầm thước rưỡi, hắn và Uông Càn Khôn, một đầu một cuối, thoạt nhìn cũng rất thú vị. Tương Thanh thấy Ngao Thịnh bộ dạng bừng bừng hứng thú, liền trừng mắt liếc hắn một hồi: “Không được nhìn mặt mà bắt hình dong!” Ngao Thịnh ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, chắp tay với Tương Thanh: “Vâng, phu tử!” Tương Thanh xấu hổ, Ngao Thịnh lại khoái trá cười, tiếp tục quay sang nhìn bốn tân võ quan. Lúc đầu không kịp chú ý võ trạng nguyên, nay lại nhìn chăm chú như thế, không khỏi sợ hãi than thầm, trên đời này sao lại có người lớn lên khó coi đến thế? Nói thẳng ra thì mặt mày võ trạng nguyên nhìn còn dọa người hơn cả quỷ dạ xoa đang rất lưu hành trên tranh gần đây. Da mặt thì tía tái, hai phiến lông mày rậm rạp xoắn tít, đôi con mắt lại bé tí, mũi hếch, miệng rộng chiếm cả một nửa diện tích khôn mặt, răng vàng chóe, râu quai nón thì um tùm… Dáng người ục ịch như trái bí đao nhưng thoạt nhìn cũng rất rắn chắc khỏe mạnh. Ngao Thịnh khẽ liếc mắt ngó Tương Thanh, chỉ thấy y đang cau mày, nhìn chằm chằm vị võ trạng nguyên kia, tựa hồ đang khó hiểu chuyện gì đấy. Ngao Thịnh đương nhiên biết Tương Thanh đang nhìn gì, bản thân hắn cũng được tính vào hàng võ lâm cao thủ, võ trạng nguyên đứng trước mặt này tuy bề ngoài cương mãnh, nhưng có thể nhìn ra được nội công không thâm hậu… Lại nhìn những người bên cạnh võ trạng nguyên, xem chừng họ đều có nội lực cao hơn, đúng là khó hiểu thật. “Võ Trạng Nguyên?” Ngao Thịnh lớn tiếng gọi: “Khanh tên gì?” Vị võ trạng nguyên ngây ngô đứng nhìn, sau lại nghe Văn Đạt hô một tiếng với gã: “Võ trạng nguyên, Hoàng thượng đang hỏi ngài!” Bảng nhãn bên cạnh lấy tay thúc một cái, lúc này gã mới hồi phục tinh thần, chỉ vào ngực mình, hỏi Ngao Thịnh: “Ông hỏi ta hả?” “Lớn mật!” Văn Đạt hung hăng trừng mắt lườm  gã: “Dám bất kính đối với Hoàng thượng!” Ngao Thịnh khua tay, đáp lời võ trạng nguyên gia: “Đúng vậy, trẫm đang hỏi ngươi đấy!” Mặt khác, bảy người còn lại đều khẽ trao đổi ánh nhìn với nhau, có chút kinh ngạc. “À, ta tên là Vương Trung Nghĩa!” Võ trạng nguyên vỗ vỗ ngực mình: “Là một người đốn củi.” Ngao Thịnh nhịn không được hé môi cười: “Đốn củi làm thế nào lại thành võ trạng nguyên?” “Ai da, ta đâu có biết, mẹ ta chết, ta liền ra ngoài tung hoành thiên hạ, ngày đầu tiên đến Lạc Đô thì thấy có người đứng trên võ đài nói là đánh thắng thì có cơm ăn, thế là ta liền xông lên thôi!” Vương Trung Nghĩa giương cái miệng rộng ra nói chuyện, thanh âm chấn kinh, khiến tai Ngao Thịnh và Tương Thanh cứ ong ong cả lên. “Ngươi là người của môn phái nào?” Tương Thanh hỏi gã. “Môn phái?” Vương Trung Nghĩa nháy mắt mấy cái: “Môn phái gì? Nhà của ta bằng rơm, lúc đầu có cửa nhưng sau đó ta tháo nó ra đóng thành quan tài cho mẹ ta rồi.” Ngao Thịnh bị câu nói của gã chọc cười, đoạn quay sang hỏi ba người đứng cạnh gã: “Các vị đều bại bởi hắn sao?” “Vâng ạ….” Ba người cúi đầu đỏ mặt. Ngao Thịnh cảm thấy rất thú vị, liền hỏi: “Ngươi học công phu gì? Đưa hai tay ra cho trẫm xem!” Vương Trung Nghĩa hùng hổ bậm môi: “Ta có biết công phu gì đâu, chẳng qua khỏe mạnh, khí lực to lớn! Bất quá ta từng học được một chiêu do cao nhân chỉ dạy đó mà!” “Sao?” Tương Thanh tò mò: “Là chiêu gì?” Vương Trung Nghĩa nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy giữa sân có một khối đá Thái Hồ[1] cao khoảng hai trượng, liền tiến đến gần: “Ba năm trước ta vào núi đốn củi, gặp phải một con gấu lớn, ta cùng nó đại chiến ba trăm hiệp nhưng vẫn đánh không lại nó. Lúc này, có một vị đại hiệp bận áo đen ngồi trên cây, y dạy ta một chiêu, sau đó ta liền đánh ngã được con gấu đó!” “Là một chiêu thế nào?” Tương Thanh hỏi: “Ngươi hãy đánh thử cho ta xem!” “Được thôi.” Vương Trung Nghĩa nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, đi tới cạnh khối đá Thái Hồ kia rồi vươn tay ôm lấy đầu trên của khối đá. Tương Thanh nhíu mày, thế thứ nhất của gã là khóa hầu… Sau đó, Vương Trung Nghĩa chuyển sang ôm lấy hai bên khối đá, vận lực, mượn sức kéo lên… Phân cân thác cốt! Tương Thanh bất ngờ quay sang bảo mọi người: “Tất cả lui hết ra sau!” Mọi người nhanh trốn dưới mái hiên, bên kia, Vương Trung Nghĩa rống lên một tiếng, dạn hai chân rộng bằng vai, rứt khối đá bứng lên khỏi mặt đất. “Oanh” một tiếng, khối đá nặng ít nhất phải một ngàn cân bị gã ôm trong hai tay kéo ra khỏi nền cứng, bụi mù giăng khắp bốn phía…Một cú nâng của gã khiến cho thủ vệ phụ trách bốn bề trợn trắng mắt ra nhìn. Bụi đất tán đi, Vương Trung Nghĩa vỗ vỗ tay, trả khối đá lớn kia trả về chổ cũ, thấy khối đá không vững, liền lấy chân đạp, giống như đang trồng cây vậy. Ngao Thịnh và Tương Thanh khẽ trao đổi ánh nhìn: Anh chàng lỗ mãng này có thiên phú dị bẩm, có sức mạnh bằng ngàn quân, bất quá chiêu vừa rồi của gã chính là thiên quân suất[2] của Tư Đồ… Không có tài trí hơn người, không có cả nội lực thâm trọng nhưng Vương Trung Nghĩa lại mang khí lực mạnh ngàn cân. Ngao Thịnh đột nhiên bật cười, buồn bã nói: “Không thể tưởng được Tư Đồ tùy tiện dạy tên lỗ mãng này một chiêu, lại định ra võ trạng nguyên của Thịnh Thanh ta.” Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh, thấy hắn tựa hồ có chút không phục, vội an giải: “Mặc dù chỉ có khí lực nhưng nếu chỉ bằng một chiêu này mà có thể đánh thắng tất cả mọi người, không phải có nghĩa là những người còn lại công phu đều không bằng sao!” Ngao Thịnh nghĩ, gật đầu, hỏi bảng nhãn cùng thám hoa và cả đệ tứ bảng: “Vì sao lại bại bởi hắn? Lẽ nào ngay cả một chiêu mà các khanh cũng không tiếp được?” Ba người mặt đỏ tai hồng, không biết nên đáp thế nào, lại chợt nghe Vương Trung Nghĩa nói: “Ai, Hoàng thượng a, không trách họ được, ta thắng cũng không công bằng gì cho cam. Ta đã chơi xấu họ đó. Ta chỉ biết đánh thắng thì có cơm ăn, chứ đâu có biết lại có cái chức vụ này đâu.” “Ngươi đã thắng thế nào?” Tương Thanh hiếu kì. “Từng người một nói.” Ngao Thịnh hỏi bảng nhãn. “Hắn… hạ dân còn chưa chuẩn bị tư thế thì hắn lại đột nhiên rống lớn một tiếng… hạ dân bị khí thế của hắn chấn động, tai đau vô cùng, theo bản năng mà xoa xoa tai, nào ngờ lúc ấy, hắn liền xông lên.” Người kia nói: “Tiếng rống của Vương huynh thật rất kinh người, chỉ với một tiếng rống thôi đã khiến người người phải hôn mê!” “Thật không?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi võ trạng nguyên: “Rống một tiếng cho trẫm nghe thử xem!” “Được chứ.” Vương Trung Nghĩa đứng vững vàng, quay sang bảo mọi người: “Bịt lổ tai lại đi a!” Mọi người khẽ liếc nhìn nhau, bưng kín lỗ tai lại. Chỉ thấy Vương Trung Nghĩa hít sâu một hơi, mở rộng miệng rống lớn một tiếng… Một tiếng rống chấm dứt, lại nhìn mọi người, chỉ thấy Văn Đạt cùng bốn vị văn nhân mặt trắng như tờ giấy, vị văn trạng nguyên to cao kia bị văng xa ra ngoài, ngồi xổm dưới đất. Một vài thủ vệ cũng chịu không nổi, buông rơi cả binh khí, sau mới có thể hoàn hồn nhặt lại. Ngao Thịnh và Tương Thanh giật mình không nhỏ, không biết lần này có đúng là tình cờ lại nhặt được của quý trong bảo khố không, năm đó Trương Phi[3] phỏng chừng cũng có tiếng rống như thế. “Hai người còn lại thì sao?” Ngao Thịnh hỏi: “Hai ngươi như thế nào lại thua?” “… Cũng tại bị hắn giở trò chơi xấu.” Thám hoa bất đắc dĩ đáp: “Khi bọn hạ dân đang tỷ thí, lần đầu tiên hắn nói hắn dùng ám khí, hạ dân nghe thấy liền né tránh, hắn không lại không xuất ra. Lần thứ hai hắn lại bảo mình dùng ám khí… hạ dân tiếp tục né tránh, hắn vẫn như cũ không đánh ra. Lần thứ ba hắn lại nói có ám khí, hạ quan lại không phản ứng, không ngờ hắn lại phun đàm vào mặt hạ dân… Sau đó thì….” Ngao Thịnh và Tương Thanh nghe xong liền bật cười, đồng thời lướt nhìn bảng nhãn: “Còn khanh?” “Hạ dân…khi tỷ thí, hạ dân giữ chặt hai tay hắn phía sau lưng, mắt thấy mình sắp thắng, thế mà hắn lại đột nhiên đánh rắm.” Bảng nhãn vô lực thở dài. Ngao Thịnh xoay mặt nhìn Tương Thanh, liền thấy gương mặt vốn hiếm hoi biểu tình của y giờ đây lại tràn ngập kinh ngạc, còn mở to hai mắt, nhìn thú vị đến nói không nên lời. “A…” Ngao Thịnh cười cười, chỉ tay về phía Vương Trung Nghĩa: “Ngươi đúng là võ trạng nguyên xưa nay chưa từng có… Âu cũng là lẽ trời, bất quá nhìn bộ dáng của ngươi không giống như người biết chữ, võ trạng nguyên sau khi đấu võ xong vẫn phải luận văn, ngươi làm thế nào mà qua được?” Tương Thanh hỏi Ngao Thịnh: “Đề thi văn năm nay của võ trạng nguyên là gì?” Ngao Thịnh nhíu mày: “Là ta tự nghĩ ra, như thế nào để làm võ quan?” Tương Thanh dở khóc dở cười nhìn Ngao Thịnh, đề mục này quá đơn giản, bất quá mà nói, càng đơn giản lại càng là khó trả lời. Văn Đạt đứng ở một bên lật tìm bài thi, Vương Trung Nghĩa khẳng khái đáp lời Ngao Thịnh: “Ta chỉ biết có ba chữ năm xưa mẹ ta dạy, mẹ nói cả đời đều phải nhớ kĩ ba chữ này!” “Là ba chữ gì?” Tương Thanh hỏi. “Tên của ta.” Vương Trung Nghĩa cười ha hả: “Mẹ ta nói chữ thứ nhất là họ của ta, bảo ta phải đứng đắn làm người, không được để kẻ khác hà hiếp, hai chữ sau, mẹ bảo đó là cách sống ở đời, chỉ cần nhớ rõ ba chữ này, có thể làm nên đại sự.” Lúc này, Văn Đạt đã tìm được bài thi của Vương Trung Nghĩa, vội dâng lên cho Ngao Thịnh và Tương Thanh, hai người mở ra, chỉ thấy phía dưới tiêu đề “Như thế nào để làm võ quan?” viết hai chữ cong cong vẹo vẹo —— trung nghĩa. Viết rất dùng sức, giấy Tuyên Thành đều bị chọc thủng. Bên dưới hai chữ trung nghĩa còn có bút tích của Quý Tư  ——  hiền tại trụ cột. “Ha ha ha…” Ngao Thịnh nhìn xong lại cười to, buông bài thi xuống, liếc nhìn Vương Trung Nghĩa, gật đầu: “Tốt lắm!”