Edit: hoacodat Ôn thị tâm tư nhanh nhạy, tuy rằng bị khí thế Chu Thanh Nhược dọa sợ, nhưng rất nhanh nàng đã trấn định lại, tìm lí do thoái thác, nàng gạt gạt nước mắt, cung kính nói, “Nương nương thứ tội, không phải thần nói Bệ hạ xử trí không đúng, ý tứ của thần là, người chỉ cần chết đi thì cái gì cũng là mây bay, phu quân thần có chết cũng không luyến tiếc, nhưng chỉ có còn sống mới có thể cống hiến tài năng sức lực vì Bệ hạ, lấy tài năng của y, khẩn cầu nương nương cho phu quân thân một cơ hội!” Vốn Chu Thanh Nhược đang lo lắng mình làm quá mức, nhưng thấy Ôn thị phản ứng nhanh như vậy, lại rất vui vẻ, nghĩ người này quả nhiên cũng không quá ngu ngốc, trên mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ lộ ra thần thái bị lời nói Ôn thị đả động một ít, trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói, “Ngươi sớm biết sẽ thế này sao lúc trước còn làm?” Trong lòng Ôn thị dâng lên vài phần hi vọng, giọng nói có chút kích động, “Thần ngu dốt, thỉnh nương nương thứ tội. Mong được chỉ điểm.” Chu Thanh Nhược thấy Ôn thị nói năng thành khẩn, nói tiếp, “Biết sai có thể sửa chữa là rất tốt, nhưng ta là một phụ nhân, làm sao biết được ý nghĩ của Bệ hạ chứ?” Lập tức lắc đầu. Phu nhân Từ Bảo Thần nhìn Ôn thị, lại quét mắt nhìn Chu Thanh Nhược, thấy thần sắc nàng buông lỏng, trong lòng không nhịn được nghĩ, Ôn thị này cũng khá nhanh trí, trong lòng không khỏi có vài phần bội phục, thế là lại hơi do dự có cần tiếp tục đổ sự tình lên trên người Ôn thị nữa không? Nhưng rõ ràng tâm tình nương nương đã thả lòng rồi? Chu Thanh Nhược nhìn chăm chú ra bên ngoài, thấy giày Hoàng đế hơi dịch chuyển, lại thêm một chút lửa, “Bệ hạ là minh quân hiếm có, quả cảm sáng suốt, hao tâm triều chính, xưa nay hậu cung không được quản chuyện chính sự, Bệ hạ càng yêu thương ta, ta càng phải phân ưu vì Bệ hạ, làm sao có thể tạo phiền thêm cho Bệ hạ? Can thiệp triều chính?” Phu nhân Từ Bảo Thần vội nói, “Nương nương quả là hiền thục, sáng suốt, Bệ hạ có nương nương nương hầu hạ bên người, đó chính là may mắn của Đại Chu chúng ta.” Chu Thanh Nhược miễn cưỡng cười cười, “Có thể hầu hạ bên người Bệ hạ, là phúc phần kiếp trước ta tu luyện được, phu nhân quá xem trọng ta rồi.” Phu nhân Từ Bảo Thần cảm thấy xấu hổ, không biết phải nói thế nào, một người là Hoàng đế, một người là Huyên phi, nói thế nào cũng không đúng, đành phải cười cười thành thật đứng một bên. Trong phòng im lặng như tờ, Ôn thị lanh lợi nhanh nhảu thế nào, lúc này cũng cùng từ, có thể nói có thể làm nàng đã làm tất cả, nàng chỉ có thể ôm chặt nữ nhi khóc lóc, nhìn rất đau lòng. Hoàng đế đứng yên nơi đó, lúc đầu y rất tức giận, nhưng lúc này lại cảm thấy không thoải mái..., vẻ mặt như đưa đám kia của Chu Thanh Nhược, lại mang theo giọng nói bất đắc dĩ làm y cảm thấy rất mất hứng! Trong lòng y Chu Thanh Nhược phải mặt mày sáng rỡ, bay nhảy, tinh thần phải luôn tràn đầy sức sống mới đúng, nhưng chỉ vì một chuyện của Lý Cư, một chút chuyện cỏn con... đã làm khó nàng? Hậu cung không được tham gia vào chuyện chính sự, nhưng xưa nay quy củ là chết, người là sống, chỉ cần y muốn, vì sao Chu Thanh Nhược không thể nhúng tay chứ? Chỉ cần y muốn, y muốn mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn nàng! Hoàng đế càng nghĩ càng không thoải mái, mặt đầy vẻ phức tạp, chỉ trong phút chốc giống như đã hạ quyết định lững thững đi vào. Có người hầu hô, “Bệ hạ giá lâm.” Phu nhân Từ Bảo Thần, phu nhân Lý Cư Ôn thị, tiểu nữ nhi vội vàng quỳ xuống, Chu Thanh Nhược bật người dậy đi tới chào đón, nói: “Sao Bệ hạ cũng tới đây?” Sau đó hầu hạ Hoàng đế ngồi vị trí chủ vị, chỉ về một nữ tử trắng trong thuần khiết mặc y phục màu vàng nhạt, chải tóc Mẫu Đơn nói, “Đây là Lý phu nhân.” Lại chỉ một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn, chải tóc Viên Tấn nói. “Đây là Từ phu nhân.” Hai người cung kính dập đầu hành lễ với Hoàng đế. Hoàng đế đưa ánh mắt nhắm ngay vào Ôn thị phu nhân Lý Cư nói, “Lý Cư cuồng vọng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhưng lại có hảo thê nữ.” Ôn thị sửng sốt, trái tim đập thùng thùng nhảy loạn, Bệ hạ nhắc tới trượng phu mình tuy giọng điệu không hòa ái, nhưng cũng không có tức giận! Đây là nói lên điều gì..., nàng mạnh mẽ áp chế trái tim dường như muốn nhảy ra, chăm chú nhìn Huyên phi, thấy nàng ngồi bên cạnh Hoàng đế, lúc này cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó nàng thế mà nhìn thấy Huyên phi nở nụ cười với nàng! Giờ khắc này trong lòng rất nhiều suy nghĩ đang tuôn trào ra, bỗng nhiên Ôn thị nhưu được tiếp thêm dũng khí. “Bệ hạ, tuy phu quân thần chết chưa hết tội, nhưng hãy xem đến sự trung thành và tận tâm lúc trước, xem đến đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, kính xin Bệ hạ cấp cho mặt mũi, cho y cơ hội lập công chuộc tội!” Nói xong dập đầu xuống đất bình bịch, bởi vì nàng biết đây là cơ hội cuối cùng rồi!” Tiểu nữ nhi Lý Cư rất mông lung, có điều nhìn dáng vẻ mẫu thân đột nhiên rơi lệ, cũng dập đầu theo. Bên trong phòng chỉ nghe được tiếng dập đầu thình thịch,, mặc dù hai người đang quỳ trên bồ đoàn (gối ngồi), có điều dập đầu lại chạm phải gạch vàng cứng rắn, chỉ chốc lát sau cái trán đã xanh tím, nhỏ ra máu. Tuy Chu Thanh Nhược biết hai người càng đáng thương Hoàng đế mới mềm lòng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng dĩ nhiên càng không đành lòng, đặc biệt là nữ nhi Lý Cư chỉ mới có mấy tuổi thôi. “Bệ hạ...” Chu Thanh Nhược kéo ống tay áo Hoàng đế, ánh mắt nhìn y mang theo khẩn cầu. Hoàng đế cảm thấy những người này dù có dập đầu đến chết cũng không luyến tiếc, có điều cũng vì tranh thủ đồng tình thôi, chẳng lẽ sau này y muốn trị tội người ta, quay đầu gia nhân đi tới dập đầu có thể được buông tha sao? Nhưng y nhìn ánh mắt cầu cứu của Chu Thanh Nhược bỗng nhiên lại mềm lòng, giả vờ ho khan một tiếng, nói với phu nhân Lý Cư, “Đứng lên đi.” Ôn thị sửng sốt, ngẩng đầu lên, da bị xướt ứa máu theo gò má chảy xuống, một đường chảy xuống trên gương mặt trắng noãn của nàng, nhìn cực kỳ ghê người. Tiểu hài tử nhịn không được, nữ nhi Lý Cư thấy Hoàng đế không khước từ, cũng không quản mặt mày đang choáng váng, thanh thúy nói, “Bệ hạ, ngài không giết cha con nữa?” Ôn thị phát hoảng, vội vàng kéo nữ nhi qua, hung hăng tát nàng một bạt tai, nói, “Con đứa nhỏ không có quy củ này, đây là Hoàng đế Bệ hạ, Bệ hạ đang hỏi chuyện ta, sao con có thể chen miệng vào?” Lại nhìn thấy tiểu nữ nhi ôm mặt sưng đỏ, kinh ngạc nhìn nàng, tuy trong lòng đau lòng không thôi nhưng vẫn dằn lòng tát nàng thêm hai bạt tai, bây giờ nàng không nhẫn tâm, nếu thực chọc giận Hoàng đế, đừng nói đến trượng phu ngay cả tiểu nữ nhi cũng không dám bảo đảm nữa. Tiểu nữ nhi Lý Cư ôm mặt, bị dọa sợ không dám nói lời nào, một mình yên lặng ngồi khóc. Ôn thị thấy thế mới cảm thấy yên tâm, nói, “Bệ hạ, là nữ nhi nhà thần không hiểu chuyện, kính xin Bệ hạ thứ tội.” Nói xong lại muốn dập đầu, quả nhiên Hoàng đế đã không còn kiên nhẫn, phất phất tay nói, “Ngươi đứng lên, đi về trước đi.” Ôn thị không biết là thành hay không thành, nhưng vẫn vội vàng đứng dậy sửa sang lại y phục, vì nàng biết, bây giờ là lúc nàng không thể nhiều lời. Chờ mấy người Ôn thị được cung nhân đỡ từ từ đi ra ngoài. Đột nhiên Hoàng đế lại nói, “Ôn thị, sau này ngươi phải hảo hảo cám ơn Huyên phi nương nương.” Ôn thị dại ra đứng một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên dần hiện lên tia sáng kinh hỉ, giống như mặt trời xua tan mây, vui sướng này, tràn đầy sức sống! “Tạ Bệ hạ, tạ nương nương.” Ôn thị ôm nữ nhi lại quỳ rạp xuống đất, bất chấp trên đất một cái bồ đoàn cũng không có, dập đầu bình bịch ba cái, đột nhiên rơi lệ, nhưng đôi mắt nàng lại sáng ngời, tràn ngập cảm kích, ngay cả mắt nàng cũng không tự chủ được đỏ lên. Chu Thanh Nhược cũng không biết là, một cử động này của nàng lại cải biến toàn bộ hướng Đại Chu triều, đương nhiên chuyện này sau này nàng mới biết, sau khi biết cũng chỉ có thể âm thầm may mắn thôi. Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Thanh Nhược nắm tay Hoàng đế thật chặt, nói, “Bệ hạ, cám ơn chàng.” Hoàng đế vốn là nhìn mặt mũi của Chu Thanh Nhược, lúc này thấy đôi mắt trong suốt của nàng đang nhìn mình, một đôi mắt ngập nước đang hiện rõ khuôn mặt ngược của mình, Thịnh thế sủng phi_Bích Vân Thiên edit mừng sinh nhật box tiểu thuyết lần 6, cảm thấy tai cũng đang dần nóng lên. “Trẫm cảm thấy Lý Cư là nhân tài khó có được.” Nói xong lại hừ một tiếng nói, “Có điều tính khí này của hắn quả thật cần phải sửa trị.” Chu Thanh Nhược che miệng cười, đầu lại dịu ngoan tựa lên bờ vai Hoàng đế, ấm giọng nói, “Bệ hạ, chàng là Hoàng đế tốt nhất ta từng thấy đấy.” Hoàng đế cười nhạo nói, “Nàng thấy được mấy người?” Lập tức nghĩ tới Chu Thanh Nhược vốn là phi tử Khang vương, trong lòng bắt đầu khó chịu, sắc mặt cũng không vui. Nghĩ tới Khang vương đã từng có được Chu Thanh Nhược, trong lòng y cảm thấy như ngậm phải một lọ dấm chua (ghen). Tại sao trước kia cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ càng ngày càng để ý vậy? Chu Thanh Nhược và Khang vương đừng nói đã có quan hệ xác thịt, chính là ngay cả tay chân cũng chưa từng chạm nhau, đó chỉ là vấn đề danh phận từng có mà thôi, nhưng cái vấn đề danh phận này trong mắt nữ xuyên không như Chu Thanh Nhược căn bản không đáng nhắc tới, cho nên trong lòng nàng một chút gánh nặng cũng không có, cho dù lúc trước nàng có phiền não, đó cũng là cách nhìn người khác với nàng, mà không phải bản thân nàng. Chu Thanh Nhược da mặt dày đưa tới, chủ động tới trước mặt Hoàng đế nói, “Thiếp không chỉ gặp qua một vị Hoàng đế, nhưng Bệ hạ là xuất trần nhất, đẹp mắt nhất, anh vũ nhất, sáng suốt nhất, một đời minh quân không ai bằng.” Lời nói Chu Thanh Nhược quá mức thẳng thắn, đối với người cổ đại thì thật quá trần trụi, mặt Hoàng đế cũng đã hồng lên, nhưng khi nhìn ánh mắt trong suốt của Chu Thanh Nhược, ánh mắt dịu dàng tràn đầy ý cười, y thậm chí có cảm giác bay bổng nhẹ nhàng, giống như được ăn mật, trong lòng ngọt ngào, còn cảm thấy trái tim nai tơ nhỏ bé đập thình thịch thình thịch. Chu Thanh Nhược thấy sắc mặt Hoàng đế đỏ ửng đầy nghi hoặc, lòng cảm thấy mềm mại, nhìn thấy ánh mắt y ôn nhu nhìn mình, không tự chủ chủ động đưa môi tới. Hai người không tự chủ lại ôm chặt nhau.