Thịnh thế sủng hậu
Chương 48
Vinh Thân Vương đi ra khỏi Ngự thư phòng, trong lòng cảm thấy chột dạ, ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa nãy còn nắng chói chang, bây giờ mây đen giăng kín, quả nhiên, mặt người này biến sắc giống như lão Thiên thay đổi thời tiết, huống hồ người đó là hoàng đế, thiên ý khó dò, thật là thiên ý khó dò. Bây giờ ông chỉ có thể nghĩ biện pháp trấn an cô muội muội nhà mình, tìm một người con trai của đại thế gia để làm con rể. Nghĩ tới kết cục của Lâm gia, ông sợ run cả người, có chuyện gì quan trọng hơn sinh mạng của mình chứ?
Vinh Thân Vương vừa rời khỏi, Tề Cảnh Hoán liền chống tay lên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó mở tấu chương trước mặt. Đó là tấu chương của Nhữ Dương Hầu, bảo rằng nữ quan Thẩm thị yêu mị mê hoặc chủ nhân, phần còn lại không cần xem, tất nhiên liệt kê tội trạng của Thẩm Ấu An rồi, nói nàng thân là một nữ quan Tư Tẩm, lại dám câu dẫn bệ hạ, khiến người không đoái hoài đến hậu cung. Tề Cảnh Hoán cười lạnh một tiếng, cầm tấu chương ném xuống đất, Nhữ Dương Hầu thật sự ỷ vào Đại trưởng công chúa mà không sợ hãi. Nghĩ hắn giống như phụ hoàng, tùy ý để cho hoàng cô ức hiếp, trèo lên đầu mình ngồi, tính tình như thế đúng là rất xứng với Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, quả là trời sinh một đôi.
Hắn không có tức giận, chỉ cảm thấy Nhữ Dương Hầu này thật là buồn cười, không biết là do Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa giật dây hay là ông ta vụng về, chính mình chưa bao giờ nói thẳng với hắn muốn hắn lập Trương Nhược Tuyên làm hoàng hậu, huống hồ mẫu hậu đã nói rõ hắn có người trong lòng, mà ông ta vẫn dám lôi kéo đại thần trong triều chèn ép hậu cung. Ông ta đúng là không sợ chuyện này truyền ra ngoài, đến lúc đó con gái của ông không vào cung được, thì cũng không một thế gia đại tộc nào mà cưới con gái của ông cả.
Có một điều hắn không hiểu, Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa như thế, thật sự là do hoàng tổ mẫu dạy dỗ sao? Sao lại khác biệt lớn như thế?
Lúc hắn còn nhỏ, hoàng tổ mẫu chưa qua đời, trong ấn tượng của hắn thì hoàng tổ mẫu là một người đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức. Nhìn Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa bây giờ, hắn không khỏi nhíu mày, bà ta đã làm mất hết mặt mũi của hoàng tổ mẫu rồi. Nghĩ tới bà, Tề Cảnh Hoán cảm thấy phiền lòng, mặc dù người này kiêu ngạo ương bướng, như lại đầu thai vào chỗ tốt, được hoàng tổ mẫu phù hộ, các vị hoàng thúc khác cũng cưng chiều bà, huống chi bà lại là trưởng công chúa của Đại Dục, thật sự không có ai dám đụng vào bà hết.
Dù sao đó cũng là hoàng cô của mình, chỉ hy vọng bà thông minh một chút, không nên tiếp tục trêu chọc mình, nếu không, hắn chỉ có thể để bà đến chỗ hoàng tổ mẫu học lại lễ nghi mà thôi.
Tề Cảnh Hoán xoa xoa thái dương cùa mình nói, “Cao Hòa, bãi giá hồi Thánh Ninh Cung đi.”
Cao Hòa đang muốn truyền lệnh xuống dưới, thì có một tiểu thái giám chạy vào thông báo có Lý tướng quân tới. Tề Cảnh Hoán liền bảo, “Để hắn vào đi.”
Lý Hồng Mậu đi vào, thi lễ với Tề Cảnh Hoán rồi đứng dậy cười hì hì, “Bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán nhíu mày, “Sao đệ không ở Thừa Thiên môn làm nhiệm vụ mà lại chạy loạn tới đây?”
Lý Hồng Mậu dò xét nói, “Đệ có chạy loạn đâu, chỉ là vi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ!”
“Cả ngày đệ chỉ biết trêu chọc chim chóc mua vui, bây giờ mà cũng có chính sự à?”
“Tất nhiên là chuyện lớn, hơn nữa chính là đại sự của thiên hạ, chuyện này có liên quan tới tương lai phát triển một trăm năm sau của Đại Dục.”
Lý Hồng Mậu mạnh miệng nói dối không sợ đau đầu lưỡi, cái gì cũng không để ý, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, thấy hai tiểu thái giám đứng hai bên, tự nhiên như ở nhà mình mà phất tay kêu họ lui ra. Mấy tiểu thái giám hai mặt nhìn nhau, dù cảnh tượng này họ đã thấy nhiều lần, nhưng bệ hạ chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám lui ra ngoài.
Lý Hồng Mậu đong đưa chống tay, nhìn Tề Cảnh Hoán đang bật cười. Tề Cảnh Hoán thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, nên phất tay bảo mấy tiểu thái giám lui xuống, rồi liếc xéo hắn bảo, “Nói đi, để trẫm nghe xem chuyện gì mà có thể ảnh hưởng đến sự phồn thịnh một trăm năm sau của Đại Dục.”
Lý Hồng Mậu tự rót cho mình chén trà, hớp một ngụm rồi nói, “Biểu ca!”
Tề Cảnh Hoán thấy hắn gọi mình là biểu ca thì nghĩ chuyện này chắc cũng dễ giải quyết, quả nhiên nghe câu tiếp theo của hắn, “Huynh thương hại biểu đệ đáng thương này của huynh đi, có thể để nha đầu trong phủ của đệ tiến cung một lần được không?”
Tề Cảnh Hoán bình tĩnh nhìn hắn, “Trong phủ của đệ có bao nhiêu nha đầu, đệ có biết không? Hơn một trăm đó, đệ nói một người là người nào?”
Lý Hồng Mậu nghẹn giọng, “Chính là nha đầu Lý Mộ An lần trước huynh gặp ấy.”
Hắn nói thẳng ra, tại vì lần trước mượn danh hiến kế, để Tề Cảnh Hoán dẫn Thẩm Ấu An xuất cung, hắn cũng nhân dịp dẫn Lý Mộ An đi theo, kết quả lúc về thì bị biểu ca trách mắng một phen, mà huynh ấy mắng mình không phải vì không thích Lý Mộ An, mà tại trước đó hắn luôn quanh co lòng vòng không chịu nói thẳng. Tề Cảnh Hoán bảo hắn như thế thì không giống nam nhân, cũng không giống con cái của đại gia tộc, cho nên bảo hắn phải thể hiện khí khái trượng phụ, về sau nếu Mộ An nha đầu kia có náo loạn chuyện gì thì cứ đến đây nói thẳng thỉnh cầu cho Tề Cảnh Hoán biết.
Hắn cũng không sợ Tề Cảnh Hoán mắng hắn không có tiền đồ, vì nữ nhân mà thể diện cũng không cần. Nhìn biểu ca của hắn xem, vì một nữ nhân mà thủ đoạn nào cũng dùng, ngay cả chỗ cô mẫu cũng dám dùng khổ nhục kế, vì thế sao mình không thể chứ!
Tề Cảnh Hoán liếc hắn, sau đó bưng chén trà trên bàn, nói, “Dạo này tâm tình Thái hậu không tốt, đệ cũng biết nguyên nhân, rảnh thì qua bồi bà ăn điểm tâm đi.”
Mới đầu Lý Hồng Mậu không hiểu ý tứ của hắn, nghĩ nghĩ một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ, há mồm ngạc nhiên nói, “Nhưng với tính tình của Lý Mộ An thì thần sợ sẽ náo loạn đến Thái hậu.”
“Ngày thường đệ không có quy củ, nhưng bà có trách mắng đệ chuyện gì không? Thái hậu tốt tính, yêu thương tiểu bối, Chiêu Đức thái tử phi vừa qua đời, trẫm bảo Ấu An qua đó, ngày thường đệ thông minh như thế, sao không nghĩ đến việc mang vị kia trong phủ của đệ nhập cung hả?”
“Không phải là do vi thần sợ nàng gây náo loạn sao? Vi thần sợ cô mẫu không thích thân phận của nàng, cho nên không dám dẫn nàng đến.”
Quả thật hắn sợ, dù người nhà nhiều năm dung túng cho hắn như thế, nhưng Định Quốc Công phủ không phải gia đình bình thường, hắn sợ khi mình nói rõ ý muốn với phụ thân và mẫu thân, hai người sẽ phản đối, đến lúc đó nhất định Mộ An sẽ khó chịu. Cho nên bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra, hắn không xác định được phụ thân mẫu thân có thể để mình cưới nha đầu này làm nương tử hay không, cho nên chuyện này phải lên kế hoạch cẩn thận.
Tề Cảnh Hoán cũng hiểu lo lắng của hắn, kiếp trước khi Lý Hồng Mậu nói mình muốn lấy Lý Mộ An, ai ai cũng phản đối kịch liệt. Định Quốc Công phủ là thế tộc trăm năm, Lý Hồng Mậu lại là thế tử, với thân phận như thế thì sao Lý Mộ An có thể làm chủ mẫu của Định Quốc Công phủ cơ chứ. Nếu là con gái nhà bình thường cũng không sao, nhưng nàng là nữ thổ phỉ, lại còn là thổ phỉ luôn đối nghịch với triều đình.
“Đệ biết thân phận của nàng như thế nào không?”
Lý Hồng Mậu nghẹn giọng, “Còn có thể là cái gì, nàng chỉ là một cô bé mồ côi thôi, do vi thần trên đường về nhà gặp được nàng, tiền tài trên người đều bị thổ phỉ cướp đi, không còn nhà để về.”
“Vô liêm sỉ.”
Tề Cảnh Hoán tức giận vỗ bàn, “Đến bây giờ đệ còn không biết thân phận của nàng. Thân là thế tử của Định Quốc Công phủ, thế mà đệ dám mang một nử tử thân phận không rõ ràng về nhà, bây giờ còn dám dối gạt trẫm.”
Lý Hồng Mậu nghe hắn nói thế thì cũng nổi giận, gì mà nử tử thân phận không rõ ràng. Hắn chỉ biết đó là cô nương hắn thích, thế mà biểu ca dám nói nàng như thế, mắng hắn thì thôi đi, còn bảo mình dối gạt huynh ấy, Mộ An chỉ là một cô bé mồ côi, đúng là mình còn chưa nói việc nàng từng đi trộm đồ, cùng lắm thì chỉ dối gạt chuyện này thôi, hắn nói láo khi nào!
Từ trước đến nay hắn không sợ trời không sợ đất, bây giờ Tề Cảnh Hoán còn nói Lý Mộ An như vậy, tự nhiên hắn sẽ nổi giận, quên luôn vị trí thần tử, gân cổ nói, “Sao thân phân nàng lại không rõ ràng, nàng là người đệ thích, đệ muốn cưới nàng làm vợ.”
Tề Cảnh Hoán vui vẻ, nhướn mày bảo, “Đệ muốn cưới nàng, được thôi! Đệ dám nói với cữu cữu, dám nói với mợ không? Đệ dám không?”
Cơn giận của Lý Hồng Mậu đột nhiên biến mất. Bây giờ hắn còn trông cậy vào biểu ca có thể giúp mình nói với phụ thân mẫu thân một tiếng, để hắn lấy Lý Mộ An.
Hắn cúi đầu không nói lời nào, Tề Cảnh Hoán tiếp tục lên tiếng, “Không phải trẫm nói nàng không tốt, mà trẫm đang nói đệ làm việc không cẩn thận. Đệ dẫn nàng trở về, sao lại không điều tra thân phận của nàng, bé gái mồ côi, một bé gái mồ côi mà có tính tình như thế à? Đệ thấy nàng giống đứa bé mồ côi lắm sao?”
“Đệ…” Lý Hồng Mậu muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình không thể phản bác được. Quả thực hắn chưa điều tra qua thân phân của Lý Mộ An, lúc đó chỉ cảm thấy nàng thú vị nên mới mang nàng về nhà, đâu nghĩ đi điều tra cái gì. Thuở nhỏ hắn luôn thuận buồm xui gió, chưa bao giờ trải qua bất cứ khó khăn gì, đâu ai dám tính kế hắn, Lý Mộ An chỉ là một cô nương, cùng lắm mà một cô nương hung dữ mà thôi, nhưng hắn lại thích nàng như thế!
Tề Cảnh Hoán thấy hắn còn chưa biết thân phận thật sự của Lý Mộ An, không nhịn được nhíu mày. Kiếp trước biểu đệ này của hắn với Lý Mộ An náo loạn như thế cũng rất đáng tiếc. Mặc dù cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, nhưng đường đường một thế tử lại phải ở rể cho một trại thổ phỉ, làm cho cữu cữu cùng mợ trong lòng đều giá lạnh, ngay cả mẫu hậu cũng thương tâm rất lâu.
“Lý Mộ An rất tốt, nếu đệ thật sự thích nàng, không nói với cữu cữu với mợ cũng được, nói với mẫu hậu trước đi. Mẫu hậu thương đệ, sẽ không để ý đến mấy chuyện đó, nhưng quan trọng nhất, nếu đệ muốn cưới nàng, thì trước hết phải biết rõ thân thế của nàng mới được.”
Kiếp trước Định Quốc Công cùng phu nhân không đồng ý cho Lý Hồng Mậu cưới Lý Mộ An không phải là thân phân nàng quá thấp, mà tại vì nàng là thổ phỉ. Nhưng chuyện này cũng phải do Định Quốc Công phủ có đồng ý hay không, căn bản là Lý Mộ An không muốn gả cho Lý Hồng Mậu. Ngươi muốn cưới ta, được thôi, nếu ngươi dám đến Thanh Phong Trại của ta làm con rể thì ta gả cho người, còn nếu không thì cút về Định Quốc Công phủ của người đi, từ này kiều quy kiều, lộ quy lộ, không ai liên quan tới nhau. Lúc nàng ta ra điều kiện như thế, chắc không ngờ Lý Hồng Mậu thật sự buông tha cho thân phận thế tử, cam tâm tình nguyện làm con rể cho một trại thổ phỉ.
Lý Hồng Mậu thấy Tề Cảnh Hoán nói cũng có lý, hắn còn chưa điều tra thân phận của Mộ An, nhưng Mộ An không phải là một đứa bé mồ coi sao?
“Đi tra thân phận nàng cho rõ ràng, dù nàng mồ côi nhưng vẫn phải có phụ thân mẫu thân, không thể từ tảng đá nhảy ra được. Đệ muốn cưới nàng, chẳng lẽ không quan tâm tới tam sinh lục mối sao?”
Tề Cảnh Hoán không muốn nói nhiều với hắn, chuyện này chỉ có thể để hắn tự mình đi điều tra, mình nhúng tay vào sợ sẽ hỏng việc. Người này là biểu đệ của hắnn, người kia cũng thật lòng quan tâm tới Ấu An, hắn thật sự không muốn chia rẻ hai người. Huống hồ ở kiếp trước lão hổ trên núi này cũng là một vấn đề nan giải, cha của Lý Mộ An là lão hổ trại chủ của Thanh Phong trại, ông không có gây ra tội ác tày trời gì, thổ phỉ thì như thế nào, giống như Lý Mộ An kiếp trước cũng đã nói, Thanh Phong Trại bọn họ tuy là thổ phỉ, thế nhưng chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý nào, đúng là bọn họ có cướp chút tiền bạc, nhưng lại chưa bao giờ đụng vào dân chúng. Chắc cũng vì như thế mà bọn họ đắc tội với mấy quan lại tham ô, bị coi là họa lớn của triều đình, bởi vậy triều thần ào ào dâng tấu, bảo hắn xuất binh xử lý trại thổ phỉ đó. Chỉ là một trại thổ phỉ nho nhỏ, Tề Cảnh Hoàn không để vào trong lòng, bất quá Lý Hồng Mậu tự động xin đi giết giặc, nên hắn mới đáp ứng. Nếu đời này việc Lý Hồng Mậu thích Lý Mộ An, có thể đem Thanh Phong trại chiêu hàng, đem nó nhập vào quân đội, thì cũng là chuyện tốt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
15 chương
172 chương
203 chương
10 chương
10 chương