Từ lúc Chiêu Đức thái tử phi qua đời, mọi người đều biết quan hệ của bệ hạ và vị hoàng tẩu này vô cùng thân thiết, cho nên tâm tình bệ hạ luôn không tốt, các đại thần mỗi khi lên triều vô cùng cẩn thận khi muốn thượng tấu điều gì, nếu trốn được thì liền trốn, rất sợ bệ hạ giận cá chém thớt, bởi vậy tấu chương thúc giục bệ hạ lập hậu lập tức ít lại, yên tĩnh hơn xưa. Hôm nay không biết vì sao mà Vinh Thân Vương lại dẫn đầu nhắc lại việc lập hậu, nếu chuyện này cho người khác nói thì Tề Cảnh Hoán chỉ cười ứng phó, nhưng VInh Thân Vương lại khác, ông là đệ đệ của tiên đế, hoàng thúc của Tề Cảnh Hoán, quan trọng nhất là, mặc dù tiên đế có nhiều hoàng đệ, nhưng chỉ lưu lại mỗi mình Vinh Thân Vương ở lại Dục Đô để phụ giúp việc triều chính, ông rất được tiên đế tín nhiệm. Vinh Thân Vương phụ tá nhiều năm, nhưng không có tà tâm nào đối với triều đình, toàn tâm toàn ý làm tròn trách nhiệm của một Vinh Thân Vương. Kiếp trước lúc Tề Cảnh Hoán không có con nối dõi, mấy vị hoàng thúc khác đều rục rịch kiếm thời cơ để soán ngôi vị, nhưng vị hoàng thúc này lại hoàn toàn im ắng, mà từ trước đến nay ông chưa bao giờ nhúng tay vào việc lập hậu, nay lại dâng tấu chắc chắc có nguyên nhân. Tất nhiên Tề Cảnh Hoán không không đối xử với ông như mấy đại thần khác, cứ bất mãn là cầm tấu chương quăng lên mặt bọn họ, bây giờ hắn chỉ cười trừ, nói rằng việc lập hậu là đại sự, cần phải suy xét kỹ càng. Vương Thân Vương không nói nhiều, ông dâng tấu là do đáp ứng người khác, ông chưa bao giờ muốn bắt buộc vị hoàng đế cháu trai của mình làm bất cứ điều gì cả. Vốn là do Vinh Thân Vương dâng tấu mà mấy đại thần khác mới lên tiếng phụ họa, bây giờ ông không nói lời nào, nên bọn họ cũng đành lui về phía sau. Sau khi hạ triều, Tề Cảnh Hoán mời một mình Vinh Thân Vương đến Ngự thư phòng, hoàng thúc của hắn luôn thông minh, có thể được ở lại Dục Đô, mà phụ hoàng mình cũng trọng nhiều năm thì tất nhiên không phải người bất tài, lần này ông nhắc tới việc lập hậu trên triều, sợ là hơn phân nửa có dính dáng tới Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa của Hầu phủ. Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa là đích nữ của vua Nhân Tông, trước khi lấy chồng thì được ông vô cùng sủng ái, Vinh Thân Vương là con vợ kế, sau khi mẫu thân qua đời thì được Hiếu Chiêu hoàng hậu nhận nuôi, có quan hệ không tệ với Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, mà ông cũng thật lòng yêu thương cô muội muội này, có thể đả động làm ông nói về việc lập hậu với mình thì cũng chỉ có mình Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa mà thôi. Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa luôn làm cho người khác nhức đầu, là đích nữ của vua Nhân Tông, bà có thân phận cao quý, mặc dù tiên đế đã qua đời, nhưng bà vẫn có mối quan hệ tốt với vài vị trong tôn thất, có lẽ nguyên nhân là do Hiếu Chiêu hoàng hậu. Bà là con gái của Hiếu Chiêu hoàng hậu, tướng mạo cũng thừa kế từ mẹ ruột của mình, lúc còn trẻ là mỹ nhân nũng nịu, huống chi với thân phận lúc đó, bà chính là thiên chi kiều nữ, được hoàng hậu tự mình nuôi dưỡng, mỗi lần gặp vị hoàng huynh nào thì tùy ý làm nũng, ai không mềm lòng cơ chứ? Cho nên mọi người ai cũng đều thật lòng yêu thương bà. “Sao hôm nay Vinh hoàng thúc lại đột ngột nhớ tới việc lập hậu thế?” Tề Cảnh Hoán ngồi trên ghế thường ngày dùng để phê duyệt tấu chương, nhìn Vinh Thân Vương ngồi phía dưới đang uống trà. Vinh Thân Vương nghe hắn hỏi thì để chén trà xuống nói, “Bệ hạ, lập hậu là căn bản của việc trị quốc.” “Vinh hoàng thúc, chỉ có thế thôi sao? Giờ Thìn hôm qua, có phải Phúc Tuệ hoàng cô cô đã đến phủ của người nửa canh giờ hay không?” Tề Cảnh Hoán thẳng thắn nói rằng mình đã biết rõ chuyện này, Vinh Thân Vương nghe hắn nói như vậy thì hoàn toàn không kinh ngạc, cũng không giận dữ vì thấy phủ đệ của mình bị vị hoàng đế này giám sát, ngược lại, trong lòng ông có tia vui mừng, thân là đế vương, cho dù người thân cận nhất cũng phải đề phòng, huống chi mình chỉ là hoàng thúc của hắn. Vinh Thân Vương không có ý định lừa gạt Tề Cảnh Hoán nên nói thẳng, “Chuyện này đúng là có liên quan tới Phúc Tuệ, như nếu chỉ vì Phúc Tuệ mà thôi thì thần sẽ không đang tấu, tư tình sao có thể trộn lẫn với quốc sự, chỉ là bây giờ bệ hạ đã tròn hai mươi, đăng cơ cũng hơn một năm rồi.” Ngụ ý là, ngươi đã hai mươi rồi, chừng nào mới lấy vợ đây? Tề Cảnh Hoán khẽ cười, nói là quốc sự không thể bị tư tình cá nhân quấy nhiễu, nhưng vẫn có một chút tư tình cá nhân bên trong, nếu không phải vì Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, thì ông sẽ không bị kẻ xấu lây nhiễm, kiếp trước lúc hắn hai mươi mốt tuổi, hoàng thúc mới dâng tấu kêu hắn lập hậu, sao bây giờ lại sớm hơn một năm? Vinh Thân Vương sờ râu của mình, cười nói, “Tất nhiên người còn sống không thể không dính dáng tới tình cảm, dù sao Phúc Tuệ cũng là hoàng cô của người.” Tề Cảnh Hoán thu lại nụ cười, bình thản nói, “Nếu Vinh hoàng thúc nói vậy, thì trẫm phải nể tình Phúc Tuệ hoàng cô, tức là phải lập nữ nhi của hoàng cô làm hoàng hậu? Vinh hoàng thúc nghĩ con gái Trương Nhược Huyên của Phúc Tuệ hoàng cô có thể làm hoàng hậu sao?” Thấy Vinh thân vương không trả lời, Tề Cảnh Hoán tiếp tục nói, “Nhìn kỹ thì, Trương Nhược Huyên kia kiêu căng ương bướng như mẫu thân của nàng, tự phụ ngạo mạn như phụ thân, trên đường ức hiếp nữ nhi của các quan lại, lại hung hăng với quý nữ của những thế tộc cao quý, hoàng thúc nghĩ nàng có thể làm quốc mẫu, quản lý phi tần của lục cung, làm người đàn bà cao quý nhất thiên hạ?” Vinh Thân Vương bị Tề Cảnh Hoán nói đến á khẩu, tất cả chuyện này đều là sự thật, ông không thể cãi lại, dù sao đó cũng là cháu ngoại gái của mình, lúc nhỏ có kiêu căng một tí, nhưng không thể không chịu nổi như lời bệ hạ nói, nhưng Vinh Thân Vương cũng hiểu được ý của hắn, vị hoàng đế cháu trai của mình căn bản là không muốn lập Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu. Vinh Thân Vương thở dài nói, “Lập hậu là chuyện lớn, triều thần chỉ có thể góp chút ý kiến cho bệ hạ, cuối cùng vẫn do bệ hạ và Thái hậu quyết định. Nhược Huyên dù có kiêu căng một chút, nếu không thể làm hoàng hậu thì chắc cũng có thể làm Quý phi nhỉ?” Vinh Thân Vương đúng là rất yêu thương Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, vị muội muội này của mình cả đời kiêu ngạo, bây giờ lại có việc đến cầu xin ông giúp đỡ, đương nhiên ông muốn làm hết sức mình. Thật ra ông hiểu rất rõ tính tình của cháu ngoại gái của mình, chính xác là không thể làm hoàng hậu được, chưa nói đến vị trí quý phi, không bằng ở ngoài gả cho con trai của một thế tộc, có Phục Tuệ Đại trưởng công chúa và mấy vị thân quen khác trong hoàng tộc làm hậu thuẫn, thì nàng nhất định sẽ không gặp phải ủy khuất gì. Chỉ là nàng luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành hoàng hậu, tuyên bố ra ngoài nếu không phải hắn thì sẽ không gả, vì thế mình chỉ có thể mặt dày cầu xin vị trí quý phi cho nàng. Từ lúc đầu ông đã không ôm hy vọng rằng nàng được phong làm hoàng hậu, cố gắng xin xỏ vị trí quý phi, mà nếu bệ hạ thật sự muốn lập cháu ngoại gái của mình làm hoàng hậu, ông chắc chắn sẽ đứng ra khuyên nhủ, dù sao không thể suy nghĩ cho mình cháu ngoại gái mà gài bẫy cháu trai, huống chi đứa cháu trai này không phải là người bình thường, hắn chính là hoàng đế của Đại Dục, nếu bẫy hắn thì có khác gì bẫy Đại Dục đâu? Tề Cảnh Hoán cười cười với Vinh Thân Vương, “Ý tứ của Vinh hoàng thúc, trẫm đã hiểu.” Vinh Thân Vương thở phào nhẹ nhõm, “Thế là được rồi, thân phận của Nhược Huyên nha đầu như thế, cho nàng một vị trí thấp thì sợ rằng…” Ông còn chưa nói xong, Tề Cảnh Hoán đã xen ngang, “Trẫm hiểu ý của hoàng thúc, Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa là bào muội của phụ hoàng, là trưởng công chúa của Đục Dục, thể diện của bà cũng chính là thể diện của hoàng thất.” Nói đến đây thì Vinh Thân Vương vô cùng vui mừng gật đầu, đúng là cái này, mà ông chưa kịp bày tỏ sự vui mừng thì Tề Cảnh Hoán đã nói tiếp, “Làm phiền Vinh hoàng thúc về nói lại với Phúc Tuệ hoàng cô, không cần nghĩ tới vị trí quý phi, cho dù vị trí phi tần thấp nhất trẫm cũng không cho nàng.” Vinh Thân Vương nghẹn lời, không hiểu hỏi, “Sao lại thế? Thân phận của Nhược Huyên không thể làm Quý phi sao?” “Theo Vinh hoàng thúc thì với thân phận của Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, bà sẽ cam lòng để nữ nhi của mình quỳ gối trước nữ nhân khác sao? Trương Nhược Huyên không làm hoàng hậu được thì cũng không thể vào cung.” Vinh Thân Vương bị hắn chặn làm cho không còn lời nào để nói, thầm nghĩ thằng nhãi này được à nha, so với hoàng huynh của mình thì làm việc quyết đoán hơn nhiều, nhưng khi nghĩ tới cái cảnh muội muội kia của mình nghe được tin này, bà chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, đến lúc đó sẽ náo động làm cho hoàng thất không còn mặt muĩ nào hết. Chiêu bài tình thân đã không thể dùng, thì phải nghĩ biện pháp khác. Vinh Thân Vương nói, “Bệ hạ, tuy là như thế, nhưng mọi việc còn có thể thương lượng mà!” Thấy Vinh Thân Vương muốn thương lượng, Tề Cảnh Hoán nhướn nhướn mày. Vinh Thân Vương nói, “Từ trước đến nay bệ hạ luôn có chủ kiến của mình, đối với việc lập hậu thì chắc người cũng đã có ý định rồi, bệ hạ hợp ý ai, muốn lập người đó làm hoàng hậu, sau này vi thần sẽ toàn lực ủng hộ, chỉ cầu vị trí Quý phi thôi.” Vinh Thân Vương nói xong còn tự mình cảm thấy xấu hổ, ông chỉ là suy đoán, nghe nói gần đây bệ hạ sủng hạnh nữ quan bên cạnh mình, nếu chỉ là nữ quan bình thường thì cũng chả phải chuyện lớn gì, nhưng lần này thân phận của nàng ta rất tốt, lúc đầu mang danh tuyển tú để vào cung, bị bệ hạ giữ lại làm nữ quan bện cạnh, huống hồ muội muội của mình cũng nói, hình như bệ hạ có ý lập Thẩm Ấu An làm hoàng hậu, thật ra ông không tin lời này cho lắm, nếu bệ hạ muốn làm thế thì đã làm từ năm ngoái rồi, không cần kéo dài tới tận bây giờ. Lúc đó trực tiếp lập nàng làm hoàng hậu sẽ dễ dàng hơn bây giờ nhiều lắm, hiện tại muốn phong nàng làm hậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối. Ánh mắt của Tề Cảnh Hoán xẹt qua Vinh Thân Vương, hừ lạnh một tiếng nói, “Vinh hoàng thúc, nếu trẫm muốn nữ nhân, cho dù tất cả mọi người có phản đối, trẫm vẫn có thể để nàng lên làm hoàng hậu, không cần bất cứ kẻ nào ủng hộ.” Vinh Thân Vương cười xấu hổ, chưa từ bỏ ý định nói tiếp, “Bệ hạ, chỉ là một Quý phi mà thôi, Nhữ Dương Hầu phủ, Vinh Thân Vương phủ, còn Đức Thân Vương phủ sẽ ủng hộ việc lập hậu của bệ hạ vô điều kiện.” Nói thế này thì giống như đây là một vụ mua bán có lời, Tề Cảnh Hoán khẽ cười, “Có Tam gia cao quý như thế này đứng sau Quý phi, hoàng hậu của trẫm có thể yên ổn ngồi trên phượng vị sao? Huống hồ Vinh hoàng thúc lại thỉnh cầu vị trí Quý phi, Nhữ Dương Hầu phủ cũng muốn thỉnh cầu vị trí đó sao?” Vinh Thân Vương nghẹn lời, cảm thấy bực mình, sao bệ hạ này dầu muối đều không ăn, chỉ có vị trí Quý phi mà thôi, nếu hoàng hậu tương lai còn không thể áp chế được một Quý phi thì sao có thể làm hoàng hậu được chứ? Như hiểu suy nghĩ của ông, Tề Cảnh Hoán nói tiếp, “Năm đó Lâm phi cũng là Quý phi, có thể gia tộc của mẫu hậu trẫm không bằng gia thế của Lâm phi, cho nên nhiều năm trôi qua, mẫu hậu đều bị Lâm phi áp chế. Nếu không phải cuối cùng phụ hoàng dốc sức diệt trừ Lâm gia, thì không biết trẫm có thể thuận lợi đăng cơ không nữa? Thuở nhỏ trẫm đã thấy khốn khổ của mẫu hậu, sao trẫm lại có thể để cho hoàng hậu của mình bị một phi tử khác đàn áp? Huống hồ ngôi vị hoàng đế của trẫm sẽ nhường cho con trai trưởng của mình thừa kế, nếu phi tử của trẫm dám như Lâm phi tham lam không biết đủ, thì trẫm cũng không như phụ hoàng, mà sẽ làm cho vận mệnh của Lâm gia kết thúc sớm hơn hai mươi năm.” Lời nói cuối cùng này có ý uy hiếp rõ ràng, Lâm phi làm Quý phi được hai mươi năm, mà hắn nói không để bà làm lâu như thế, tức là hắn muốn truy đuổi giết hết người của Lâm gia, để bà hoàn toàn không thể làm Quý phi. Bây giờ bệ hạ đang bất mãn với Nhữ Dương Hầu phủ, thậm chí cũng tức giận với Vinh Thân Vương phủ, còn có cả Đức Thân Vương phủ nữa.