Thịnh thế sủng hậu

Chương 43 : Tùy theo lòng mình

Sau khi tắm rửa dâng hương xong, Thẩm Ấu An đi theo Thái hậu vào Phật đường. Phật đường này thờ một bức tượng của Phật Thích Ca Mâu Ni, trước mặt có bày đủ loại lễ vật dâng cúng, phía dưới thì có ba tám nệm lót. Thái hậu đi đằng trước, quỳ trên tấm đệm, tràng hạt trong tay bà xoay vòng Thẩm Ấu An đi theo sau Diêu Tử Tẩm, im lặng cúi đầu đứng một bên, nhưng lại nghe Thái hậu nói, “Cửu Bảo, qua đây quỳ bên cạnh ai gia này.” Thẩm Ấu An sững sờ một chút, nhưng vẫn nghe lời đi qua quỳ bên cạnh Thái hậu. Thái hậu quay qua nhìn nàng, rồi khép hờ hai mắt, bắt đầu niệm kinh. Thẩm Ấu An không biết bà đang niệm cái gì, chỉ quỳ một bên không lên tiếng. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên tại lại nghe được tiếng của Thái hậu. “Cửu Bảo, Phật gia có nói: tùy tâm, tùy duyên, tùy tính.” Thẩm Ấu An theo tiềm thức mà thẳng người lên, liền nghe Thái hậu nói, “Ai gia lần đầu tiên gặp con, thấy con là một người làm việc theo quy tắc, là kiểu mẫu của thế gia nữ tử. Lúc còn trẻ, ai gia cũng y hệt con, thường xuyên cẩn thận từng bước đi, sợ sẽ đi sai con đường, lại không dám nói nhiều, nhưng bây giờ ai gia thấy rằng, tất cả điều đó đều là sai lầm.” Đột nhiên Thái hậu mở mắt nhìn Thẩm Ấu An, nàng đưa tay qua đỡ bà đứng dậy. Thái hậu nắm lấy tay của Thẩm Ấu An, để nàng đỡ mình, trước mặt Phật không thể nói nhiều, nên Thái hậu dẫn Thẩm Ấu An về lại noãn phòng. Ngồi lên giường nhung mềm mại, một cung nhân tiến lên quỳ xuống trước mặt Thái hậu để đấm chân cho bà. Thái hậu nghiêng người, vẫy tay kêu Thẩm Ấu An, “Cửu Bảo qua đây, ngồi bên cạnh ai gia. Đứa bé ngoan, con đừng sợ.” Thẩm Ấu An đi qua ngồi xuống, Thái hậu kéo tay nàng nói, “Con theo ai gia đi lễ Phật, có cảm thấy nhàm chán không?” Thẩm Ấu An lắc đầu, “Nô tỳ không dám.” Thái hậu bật cười, “Ai gia không hỏi con có dám hay không. Mới vừa rồi ai gia còn nói với con, phải tùy tâm, tùy duyên, tùy tính. Đời này chuyện đau lòng nhất của ai gia là không thể làm theo ý mình. Lúc ai gia còn trẻ, tiên đế mở rộng hậu cung, rất nhiều phi tử xinh đẹp tiến cung. Thật ra trong lòng ai gia hận gần chết, nhưng khốn khổ là vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt, nhìn tiên đế an bài phi tử thị tẩm, còn phải giúp những phi tử đó đòi ban thưởng. Tiên đế khen ai gia nhân ái, nhưng trong lòng ai gia lại không muốn, cũng rất muốn làm loạn một lần, nhưng thân phận lại không để cho ai gia làm vậy. “Thái hậu nương nương hiền lương thục đức, đúng là khuôn mẫu để chúng nữ tử noi theo. “Vậy con cảm thấy nếu một nữ nhân mà cứ hiền lương thục đức, thay phu quân lo liệu tất cả mọi việc, thay hắn nạp thiếp nuôi con, hay tùy ý làm bậy, sống với ước muốn của mình, thì cái nào tốt hơn?” Thái hậu nói xong, Thẩm Ấu An lập tức im lặng, nàng không biết phải trả lời như thế nào, là một nữ nhân, tất nhiên phải giúp phu quân xử lý mọi chuyện trong hậu việc, nhưng khi Thái hậu hỏi nàng điều này, nàng lại cảm thấy nếu cứ sống một đời như vậy, thì chả khác gì một cái xác không hồn. Nhưng sao nàng lại dám có suy nghĩ này cơ chứ? Từ nhỏ phụ vương đã dạy mình rằng, thân là một nữ tử, phải hiểu rõ tam tòng tứ đức, nàng không thể vô thiên vô pháp như thế được. “Thái hậu nương nương, nô tỳ thấy rằng, là một nữ nhân thì phải nên giúp đỡ phu quân xử lý mọi việc, còn nếu nô tỳ phát hiện phu quân mà liếc mắt đưa tình với mấy người hầu gái tiểu thiếp, thì nô tỳ thà không cần một phu quân như thế.” Thẩm Ấu An không biết Thái hậu có vừa lòng với câu trả lời của mình không, nàng chỉ biết cúi đầu thấp thỏm lo lắng, suy nghĩ coi Thái hậu hỏi câu này là có ý gì. Đột nhiên một cung nhân đi vào thông báo, nói thế tử của Định Quốc Công phủ đến thỉnh an bà. Thái hậu lại bảo rằng, “Ngươi đi ra nói với thế tử, ai gia đang có khách, bảo hắn hôm khác lại đến.” Bà còn chưa nói xong, Lý Hồng Mậu bên ngoài đã hét um sùm, “Khách nào mà để cho cô mẫu hạ lệnh trục khách với chất nhi.” Lý Hồng Mậu đi vào, quỳ xuống cười hì hì với Thái hậu, bà trừng mắt nhìn hắn, cũng không kêu hắn đứng dậy, giả bộ giận dữ nói, “Con đúng là càng ngày càng không có quy củ, ai gia còn chưa kêu con đi vào, thế mà con cũng dám vào đây.” Lý Hồng Mậu thấy Thẩm Ấu An ở đây thì giật mình, hắn tưởng rằng Thái hậu nói thế chỉ vì muốn từ chối hắn. Thời gian này Thái hậu cảm thấy không khỏe, chính mình mà đôi khi cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa, vì vậy lần này hắn nghĩ chắc Thái hậu cũng như thế, nên mới muốn tìm cách đi vào dỗ dành bà, chưa từng nghĩ rằng Thái hậu thế mà có khách thiệt. Thái hậu không cho hắn đứng dậy, nên hắn chỉ có thể quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám nhìn Thẩm Ấu An nói, “Thẩm Tư Tẩm, do ta không hiểu quy củ nên làm cô mẫu tức giận, nàng có thể nói vài câu cầu tình cho ta với cô mẫu được không? Để người cho ta đứng dậy, đầu gối ta đều đau cả rồi…” Thấy hắn nói với vẻ đáng thương, mà Thái hậu luôn luôn yêu thương hắn, cho dù biết rõ hắn đang giả bộ, cũng không cần Thẩm Ấu An nói đỡ, đã bảo hắn mau mau đứng lên. Sau khi Lý Hồng Mậu đứng dậy, liền nhìn về phía Thẩm Ấu An nói, “Tại sao Thẩm Tư Tẩm lại ở chỗ của cô mẫu?” Thẩm Ấu An chưa kịp trả lời, Thái hậu đã lên tiếng, “Tất nhiên Cửu Bảo ở đây để bồi ai gia.” “Cửu Bảo?” Lý Hồng Mậu ngạc nhiên, Cửu Bảo là ai? Nhưng ngay sau đó nhanh chóng hiểu ra, chắc Cửu Bảo là nhũ danh của Thẩm Ấu An, nhìn Thẩm Ấu An áy náy nói, “Xin lỗi, do ta thất lễ, Thẩm Tư Tẩm đừng trách.” Tất nhiên Thẩm Ấu An không dám trách hắn, ngược lại người mà xưa nay luôn nuông chiều Lý Hồng Mậu lại bất mãn nói, “Trước mặt ai gia mà con không có quy củ thì cũng thôi đi, thế mà trước mặt Cửu Bảo mà cũng dám thất lễ như thế.” Thẩm Ấu An vội vàng khoát tay, “Nô tỳ không để ý.” Làm sao nàng dám để ý chứ, Lý Hồng Mậu đã có thể tùy ý làm bậy trước mặt Thái hậu, thì mình làm sao dám trách hắn, huống chi hắn chưa nói gì sai cả. Lý Hồng Mậu hắc hắc cười hai tiếng, “Cô mẫu, không phải ở đây đều là người trong nhà cả sao?” Lời này chạm đến tiếng lòng của Thái hậu, đều là người một nhà, một người là cháu của bà, một người là con dâu của bà. Lý Hồng Mậu liếc nhìn chỗ khác, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào con thần điểu mà hắn đưa cho Thái hậu. Tại sao tất cả lông của con thần điểu đó rụng sạch sẽ thế kia? Làm cho bây giờ nó trở thành một con chim trụi lông, đậu bên kia, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Đột nhiên hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nó, hết lần này đến lần khác muốn xác nhận đây chính là con thần điểu mà hắn đưa cho Thái hậu, hiện tại thấy tất cả lông mao màu sắc rực rỡ của nó đều rụng sạch, hắn đau lòng gào khóc, “Cô mẫu, lông của con thần điểu này đâu hết rồi?” Thái hậu cảm thấy chột dạ nói, “Ai gia cũng không biết tại sao mà lông của nó đều rụng hết.” Tất nhiên Lý Hồng Mậu không tin lời này của Thái hậu, đang yên đang lành mà tại sao lông của nó lại thành như vậy, nhưng mà lại có một chuyện kỳ quái, bộ lông rực rỡ màu sắc trước kia đã bị thay thế bằng một tầng lông thưa thơt, miễn cưỡng có thể che kín thân thể của nó, mà tầng lông này lại đều nhau đến kỳ lạ. Lý Hồng Mậu đau lòng đem cửa lồng mở ra, đem con thần điểu yêu thương để lên tay mình, đột nhiên nhớ đến mấy con chim mình nuôi ở nhà, mỗi khi nha đầu Lý Mộ An tức giận, đều rút mấy cái lông của bọn nó để trút giận, nhưng dù tụi nó có thảm như thế nào, thì cũng không thể thảm hơn con này được. Con chim này là con mà lúc trước hắn thích nhất, lông nó vừa dài vừa đẹp, hắn đặc biệt chọn nó để đưa cho Thái hậu. Bây giờ hắn nhẹ nhàng vuốt ve con chim đáng thương ấy, nó tủi thân, giờ phút này biết mình là chỗ dựa của nó, nên cúi đầu áp vào tay của Lý Hồng Mậu. Thái hậu chắc chắn xác nhận, lông nó là hoàn toàn tự rụng, không liên quan đến mình. Thẩm Ấu An ngồi một bên, quan sát con chim mà toàn thân chỉ có một lớp lông mỏng, càng nhìn càng thấy quen quen, không phải nó giống với quả cầu bằng lông gà mà hoàng thượng mới đưa cho nàng sao? Thì ra nó không phải làm từ lông gà, mà chính là lông chim. Thái hậu thấy vẻ mặt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Mà động tác rõ ràng như thế, tất nhiên Lý Hồng Mậu nhìn ra được, đem con chim trụi lủi đó đến trước mặt Thẩm Ấu An, con chim đó thật sự rất xấu, nhìn từ xa còn đỡ, khi nó đến gần lại dọa Thẩm Ấu An giật mình. Thái hậu ở một bên vỗ vào lưng Lý Hồng Mậu nói, “Con muốn chết sao, còn không mau đem con chim kia đi ra, dám hù dọa Cửu Bảo.” Lý Hồng Mậu thấy Thẩm Ấu An giật mình, cúi đầu nhìn con chim trên tay, cũng thấy nó xấu. Hắn thích con chim này là do bộ lộng của nó đẹp mắt, bây giờ lông đều rụng hết, hắn nhất thời đau lòng, thế mà lại dọa Thẩm Ấu An sợ hãi, làm hắn cảm thấy có chút hối hận, nên đem con chim thả lại vào lồng tre, vì vậy một con chim vừa mới cảm nhận ấm áp khi nãy, bây giờ lại buồn bã trở về lồng tre, biến thành một con chim trụi lông. Nói đến cùng thì cũng do con chim này xui xẻo, vốn bởi vì bộ lông đẹp nên được Lý Hồng Mậu chọn để đưa cho Thái hậu, thế mà hết lần này đến lần khác gặp phải Tề Cảnh Hoán, là người mà thấy thứ gì tốt đều muốn đem về cho nàng dâu của mình. Hôm nọ Tề Cảnh Hoán đến VĨnh Thọ Cung để dùng bữa với Thái hậu, lúc về thì đi ngang qua lồng của con thần điểu này. Lúc đó nó đang đứng trong lồng, mặt hướng về phía mặt trời, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, bộ lông rực rỡ phủ toàn thân hấp dẫn ánh mắt của Tề Cảnh Hoán, làm hắn thấy nó rất đẹp, nên kêu người vặt lông nó, đem về làm quả cầu cho Thẩm Ấu An chơi. Với tính tình của nàng thì nàng sẽ không đá cầu rồi, nhưng cái tính cứ thấy thứ gì tốt thì nhất định phải đem về cho nương tử, nên bộ lông xinh đẹp của con chim đáng thương kia bị vặt sạch, vẻ đẹp của nó đều biết mất, làm nó trở thành một con chim trụi lông. Thẩm Ấu An ngồi bên cạnh Thái hậu cảm thấy có chút chột dạ, dù không phải chính mình nhổ lông của con chim kia, nhưng quả cầu làm từ lông nó còn đang ở trong phòng của mình. Lý Hồng Mậu nhìn Thẩm Ấu An mà cảm thấy nhức đầu, ngôi sao gây rối ở nhà mình cứ suốt ngày làm phiền muốn hắn đưa nàng tiến cung gặp Thẩm Ấu An. Với tính tình của nàng như thế, hắn làm sao dám đem nàng vào cung. Trong Định Quốc CÔng phủ, nếu nàng cảm thấy khó chịu thì đánh bọn nô tài trong viện của hắn mấy cái thì thôi, nhưng mà đến nơi này, nàng còn như thế thì thật không được rồi. “Thẩm Tư Tẩm muốn ở lại Vĩnh Thọ Cung luôn, hay chỉ tạm thời sang đây hầu hạ Thái hậu thôi?” Thái Hậu cười cười nói, “Bây giờ Cửu Bảo ở đây giúp ai gia giài sầu, hay là sau này vẫn về lại Thánh Ninh Cung đi?” Lý Hồng Mậu hiểu rõ nên chỉ cười nói, “Sao bệ hạ có thể để cho Thẩm Tư Tẩm ở Vĩnh Thọ Cung hầu hạ thế này hoài cơ chứ?” “Lời này không thể nói bậy, chờ tương lai con đón dâu, ai gia sẽ rước nàng dâu của con vào đây, ngày ngày ở chỗ này bồi ai gia, coi đến lúc đó con có đồng ý hay không?” “Tất nhiên đồng ý rồi.” Lý Hồng Mậu dở khóc dở cười nói, “Hầu hạ cô mẫu vốn là bổn phận mà cháu dâu phải làm, tất nhiên chất nhi đồng ý.” Thái hậu mỉm cười, “Được rồi, con hiếu thảo nhất, chờ con tìm được nàng dâu rồi nói tiếp.” Lý Hồng Mậu thở dài, “Chuyện tìm vợ như thế này không thể gấp được, phải từ từ, phải từ từ.” “Con cũng đã hai mươi tuổi, người ở tuổi này đều có con hết trơn.” Lý Hồng Mậu thấy Thái hậu lại muốn càu nhàu, vội vàng khoát tay nói, “Chuyên của bệ hạ còn quan trọng hơn con. Chờ bệ hạ lấy vợ rồi, con sẽ lấy vợ.” Nói xong còn quay đầu nhìn Thẩm Ấu An chằm chằm, Thẩm Ấu An nhất thời xấu hổ, không nhịn được nói, “Dù bệ hạ chưa lập hậu, nhưng phi tần trong cung lại không ít, đến bây giờ ngay cả thiếp thất mà thế tử cũng không có, hay không bằng để Thái hậu ban cho người vài mỹ nhân đi.” Lý Hồng Mậu ngẩn người, dùng ánh mắt quái dị nhìn Thẩm Ấu An, sau đó vội vàng đứng dậy nói, “Cô mẫu, chất nhi còn có chút chuyện cần xử lý, ngày khác lại đến thỉnh an cô mẫu.” Không chờ Thái hậu mở miệng, hằn liền phủi mông nghênh ngang rời đi. Lúc đi còn quăng cho Thẩm Ấu An một ánh mắt không rõ ý tứ, thầm nghĩ không hổ là nữ nhân mà bệ hạ vừa mắt, một câu kia vừa đâm chọt vừa muốn hại hắn, nhìn ôn nhu vô hại như thế, ai ngờ vừa mở miệng lại làm cho người khác á khẩu. Trong lòng Lý Hồng Mậu âm thầm thề rằng, về sau không thể trêu chọc nữ nhân này nữa, nếu vừa rồi mà cô mẫu thật sự theo ý nàng mà ban thưởng cho mình một đống nữ nhân đem vể, thì chắc chắn vị tổ tông trong nhà sẽ quậy đến lật trời.