Thịnh thế sủng hậu

Chương 36 : Thẩm hi.

Thẩm Ấu An vừa mới xuống xe ngựa liền gặp Thẩm Hi ra đón. “Cô cô.” Thẩm Hi kích động gọi một tiếng, chạy đến trước mặt rồi dừng lại, vén áo choàng, quỳ trên mặt đất; “Chất nhi thỉnh an cô cô.” Thẩm Ấu An nhìn hắn cười một tiếng; “Đây là sao, trước đây không phải không muốn gọi ta là cô cô sao? Mau dậy đi.” Thẩm Ấu An nâng Thẩm Hi đứng dậy, Thẩm Hi liếc mắt về phía sau xe ngựa nàng, nhỏ giọng nói; “Cô cô, tại sao bệ hạ lại cho người xuất cung?” “Đi vào trước rồi nói.” Thẩm Ấu An cắt đứt lời hắn, Thẩm Hi gật đầu, mang theo Thẩm Ấu An tiến vào bên trong. Vừa vào viện nhỏ, bà vú Dư và Mạn Xuân liền đi ra thỉnh an Thẩm Ấu An, viện trong hầu hạ đều là nô bộc năm ngoái mới mua, thấy chủ nhà đều thỉnh an Thẩm Ấu An, cũng vội vàng quỳ xuống. Thẩm Ấu An vừa cười vừa nói; “Hôm nay sao thế, trước đây không có quy củ, sao bây giờ tất cả đều dùng đại lễ vậy? Tất cả mau đứng lên.” Mạn Xuân đỡ bà vú Dư đứng dậy, người khác cũng đứng lên theo, viện nhỏ này là tự Thẩm Ấu An chọn lựa, tất nhiên quen thuộc cấu tạo nơi này, đi theo bà vú Dư vào bên trong phòng, tất cả hạ nhân hầu hạ xung quanh lui ra, Mạn Xuân muốn nói chuyện, lại bị bà vú Dư kéo lại; “Chỉ sợ thế tử có chuyện muốn nói với quận chúa, bọn nô tỳ liền cáo lui trước.” “Bà vú…” Thẩm Ấu An muốn nói gì đó, bà vú Dư khoát tay một cái nói; “Hôm nay là sinh nhật quận chúa, nô tỳ đã chuẩn bị đồ ăn quận chúa thích, để trong phòng bếp phải bưng ngay cho quận chúa.” Nói xong liền kéo Mạn Xuân đi ra ngoài. Thẩm Ấu An và Thẩm Hi ngồi đối mặt trước bàn, Thẩm Hi nói; “Cô cô, bệ hạ có ý gì? Hắn đối với cô cô lại có ý gì?” Thẩm Hi đi vào liền đi thẳng vào vấn đề, Thẩm Ấu An sững sờ một cái, lắc đầu; “Ta cũng không rõ ràng lắm.” Nàng thật sự không rõ ý của bệ hạ là gì, thành thật mà nói hiện tại bệ hạ rất tốt với nàng, nhưng nàng đều không hiểu bệ hạ lắm. Thẩm Hi ở ngoài cung, cũng không biết nàng ở trong cung như thế nào, lần trước Thẩm Ấu An xuất cung hắn cũng không thấy, chỉ nghe Đại quản gia nói nàng hình như không tệ, hắn lại không tin, ở trong cung làm một nữ quan, hầu hạ bệ hạ, có thể tốt sao? Đại Dục từ kiến quốc đến nay không có người nào thân phận như cô cô bị sung làm nữ quan, hành động lần này của bệ hạ là có ý gì? “Cô cô, hôm trước ám vệ bên cạnh bệ hạ đến nói cho cháu biết hôm nay người sẽ xuất cung, bảo cháu ở nơi này đợi người, không được phép nói cho người khác, cô cô, hành động lần này của bệ hạ giống như là có ý với người.” Có ý với mình sao? Có lẽ vậy, nhưng mà chính nàng cũng không rõ, không phải là hắn chán ghét mình sao? Thẩm Ấu An khẽ cười nói; “Cháu mới bao nhiêu tuổi, đừng nói bậy.” Thẩm Hi hừ một tiếng; “Cô cô cũng chỉ lớn hơn cháu hai tuổi mà thôi, sang năm cháu tham gia lễ phát quan rồi, nếu bệ hạ vô tình với người, vì sao lại đặc biệt cho phép người xuất cung.” “Có ý cũng tốt, vô tình cũng được, hắn là bệ hạ.” Thẩm Hi ngừng lại, đúng vậy, hắn là bệ hạ, là người đứng đầu thiên hạ, làm gì tất nhiên không đến phiên người khác nhúng tay, nhưng mà mình muốn biết, bệ hạ có tâm tư gì với cô cô, đem người giữ bên người làm nữ quan là có ý gì, An Bình Công phủ bọn họ từ Đại Dục kiến triều bắt đầu liền ở kinh giống vương, một đời truyền thừa xuống, mấy đời trung lương, tận tâm tận lực phụ tá triều đình, luật pháp tổ tông làm vương phủ giáng xuống tước vị, bọn họ không có lời nào để nói, nhưng mà dựa vào cái gì? Cô cô là quận chúa, sao có thể làm cung nhân để sai sử, lúc vừa mới biết được chuyện này, hắn giận muốn điên lên, nhưng mà hắn không thể tránh được, hắn chỉ là thế tử An Bình công phủ, hắn không có bất kỳ chức vụ gì, không chiếm được danh tiếng của thế tử An Bình công phủ, cái gì cũng không làm được. “Cô cô, người nói cho cháu biết bệ hạ đối với người là có ý gì, nếu thật sự có ý với người, vậy cháu…” Nói đến phần sau hắn không nói được nữa, hắn muốn nói vậy hắn liều chết cũng phải vì cô cô tranh thủ một vị trí cao, nhưng hắn lấy gì để tranh, hắn không làm được gì cả. “A Hi, ta hỏi cháu, nếu cháu chán ghét một người, cháu có đem nàng giữ bên người không?” “Chán ghét loại nào ạ?” Thẩm Ấu An ngẩn ra, “Chính là loại chán ghét từ tận đáy lòng.” Thẩm Hi ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Ấu An cười nói; “Cô cô, nếu chán ghét từ tận đáy lòng, vì sao cháu phải giữ lại bên người mình để chọc mình phiền chán, tất nhiên là đuổi xa xa rồi, nhắm mắt làm ngơ.” “Thế, thế cô nương lúc trước làm cháu tổn thương, cháu còn thích nàng không?” Đối với lời này của Thẩm Ấu An nói Thẩm Hi hơi kinh ngạc, sao cô cô lại hỏi loại vấn đề này, không lẽ trước đây cô cô tổn thương bệ hạ, chắc là không thể nào, trước kia cô cô chưa gặp bệ hạ, sao có thể làm tổn thương bệ hạ được chứ? Hắn thở dài, chỉ mình nói, “Cô cô, cháu mới mười bốn tuổi, người hỏi loại vấn đề này thực sự có tốt không?” Thẩm Ấu An cười xấu hổ, đúng vậy, sao nàng có thể hỏi Thẩm Hi loại vấn đề này? Hắn làm sao biết được chứ? “Cô cô, người có nghĩ tới hay không, nếu bệ hạ có ý với người, người phải làm gì, thuận theo bệ hạ ở hậu cung làm một phi tử, hay là đi theo vô số nữ tử hậu cung tranh hậu vị.” “Ta, ta sẽ không làm phi.” “Thế cô cô muốn làm hoàng hậu.” Thẩm Ấu An vô ý lắc đầu. “Thế cô cô không muốn làm hoàng hậu, không muốn làm phi, bệ hạ có thể đồng ý không?” Thẩm Ấu An ngừng một lát nói; “Ta không biết, cho tới bây giờ ta không nghĩ tới vị trí hoàng hậu.” Đúng vậy, nàng không nghĩ làm phi, cũng không muốn làm phi, từ nhỏ phụ vương đã dạy bảo nàng nên biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao nàng có thể vứt bỏ tự tôn đi làm thiếp chứ? Cho dù làm phi, đó cũng làm thiếp, nhưng vị trí hoàng hậu, nàng cũng chưa nghĩ qua, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ lập gia đình, từ lúc nàng bắt đầu vào cung làm nữ quan, nàng không nghĩ tới phải lập gia đình, từ trước nàng chỉ muốn hai mươi lăm tuổi được thả ra cung liền coi giữ lăng của phụ vương mẫu phi, nếu bệ hạ không cho mình xuất cung, nàng cũng nguyện ý ở bên trong Thánh Ninh Cung hầu hạ bệ hạ, nếu bệ hạ muốn làm loạn, nàng sẽ xuống tóc xuất gia, hoàng gia sẽ không cho phép một ni cô làm phi. Thẩm Hi xem như hiểu, cô cô hắn không muốn làm phi, còn hậu vị, nàng lại không dám nghĩ, Thẩm Hi âm thầm buồn bực, buồn bực mình vô dụng, nếu tổ phụ còn sống, sao cô cô có thể như vậy. “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay là sinh nhật cô cô, cháu đã chuẩn bị một phần lễ vật cho cô cô.” Nói xong liền cầm cái hộp bên cạnh đưa cho Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An cười nói, “Là gì vậy?” Thẩm Hi cười nói; “Hiện tại không được mở ra, đợi cô cô trở về hẵng mở.” “Ừm.” Thẩm Ấu An cười gật đầu. Nàng chợt nhớ tới cảnh tượng bệ hạ tặng quà sinh nhật cho nàng, bệ hạ, là bệ hạ đó, tất cả quà hắn đưa cho mình đều do hắn tự tay làm, có thể làm cho một người đứng đầu quốc gia vì nàng chuẩn bị quà, sao mà nàng có may mắn này, nàng biết hôm nay Thẩm Hi hỏi nàng những việc này là có ý gì, hắn lo lắng mình ở trong cung bị ủy khuất, lúc trước bệ hạ liên tục chèn ép An Bình công phủ, chỉ sợ hiện tại An Bình công phủ ở trong triều cũng không được tốt lắm, mọi người đều biết bệ hạ không thích An Bình công phủ, nàng vào cung làm nữ quan, người khác chỉ nghĩ rằng An Bình công phủ làm liên lụy nàng, lại không biết, thật ra là nàng làm liên lụy đến An Bình công phủ. Mặc dù A Hi mười bốn tuổi, vừa vặn làm thế tử An Bình công phủ, một chức quan cũng không có, những người đồng lứa, cũng chỉ có mình An Bình công một mình ở trong triều miễng cưỡng có vị trí, những người khác cũng có vị trí cao hơn, đường đường là An Bình vương phủ, sau khi hoàng thượng kế vị, trong một đêm, giống như chia rẽ, biến thành như vậy. “A Hi, nếu ta nói ta không xảy ra chuyện gì ở trong cung? Cháu phải làm gì?” Thẩm Hi trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu lên nói; “Cô cô, cháu muốn vào quân doanh.” Bệ hạ chèn ép An Bình công phủ, dựa vào quan hệ phụ thân, căn bản không có người nào nguyện ý giúp hắn mưu quan, hắn chỉ có thể đi con đường quân doanh, từng chút từng chút, bò dậy. Thẩm Ấu An hít một hơi thật sâu, quả nhiên, nàng cũng biết, hắn hỏi mình những vấn đề này không thích hợp, nhập quân doanh, sao có thể dễ dàng, huống chi hiện tại An Bình công phủ ở trong quân nhất quyền lực cũng không có, hắn đến chỗ đó, không biết có thể sống trở về hay không. “Thẩm Hi, ta nói cho cháu biết, cháu muốn làm quan, nghĩ trợ giúp ta, vậy mới chứng thực được bản lĩnh của mình, để bệ hạ xem cháu có thể làm được, nhưng mà nhập quân doanh, ta không đồng ý, cháu biết con đường kia khó khăn bao nhiêu không? Từ từ bò dậy, không nói đến nguy hiểm, coi như cháu thực sự bò dậy được, cháu phải dùng bao nhiêu năm, khi đó cháu có thể giúp cô cô được gì, nếu cháu muốn giúp cô cô, liền an phận làm thế tử An Bình công là được, chớ để cô cô lo lắng, ta không cần cháu vì ta làm gì, chỗ bệ hạ không cần cháu lo.” “Chẳng lẽ cái gì cháu cũng không được làm sao? Cô cô, người bảo cháu sau này sao có mặt mũi đi gặp tổ phụ.” Trong lòng Thẩm Ấu An cứng lại, lập tức nói; “Cháu biết tổ phụ cháu lo lắng cái gì, ông lo lắng nhất là sau khi ông đi An Bình công phủ xuống dốc, tính tình phụ thân cháu cháu cũng biết rồi đó, tổ phụ cháu gởi gắm hết hi vọng ở trên người cháu, nếu cháu có gì không hay xảy ra, đây mới thực sự là không còn mặt mũi gặp tổ phụ.” Thẩm Hi cũng biết chuyện nhập quân doanh không thực tế, nhưng hắn suy nghĩ rất lâu, hiện tại bị Thẩm Ấu An nói như vậy mới biết được hóa ra hắn nghĩ còn rất đơn giản. Thẩm Ấu An thấy hắn không nói lời nào, mới nói; “Cháu yên tâm, ta ở trong cung rất tốt, bệ hạ cũng rất tốt với ta, còn bệ hạ có tâm tư gì, chúng ta cũng không thể đoán được.” “Nhưng mà, cô cô…” Thẩm Ấu An đứng dậy nói; “Không cần nói nữa, sau này quyết định cái gì phải nghĩ đến hậu quả trước, cháu là thế tử An Bình công phủ, chỉ cần một ngày bệ hạ không tước tước vị An Bình công phủ, cháu chính là thế tử An Bình công phủ, bệ hạ sẽ không thể không cho cháu làm quan.” Nói những lời này chỉ vì muốn bỏ đi ý niêm nhập quân doanh của Thẩm Hi, nói thật, hiện tại Thẩm Ấu An hơi bực bội, sau này phải như thế nào, nàng vẫn luôn không dám nghĩ tới. Thẩm Hi còn nhỏ tuổi, nghe nàng nói như vậy cũng ngầm bực vì mình suy nghĩ không chu toàn, đứng dậy nói; “Cháu biết, cô cô mau ngồi xuống, bảo bà vú Dư mang món ăn lên, chúng ta ăn mừng.” Thẩm Ấu An khoát tay nói; “Không cần, ta phải trở về.” “Có phải cô cô giận cháu hay không, cháu không dám nữa, sau này không dám nghĩ linh tinh nữa, cô cô mau ngồi xuống.” Thẩm Ấu An tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói; “Không phải giận cháu, ta thực sự phải đi về.” Dừng một chút, nàng nói tiếp; “Bệ hạ còn ở bên trong xe ngựa đợi ta đấy.” “Cái gì?” Thẩm Hi kinh ngạc trừng to mắt, bệ hạ cũng tới, hơn nữa còn không vào, ở bên ngoài chờ, như vậy có thể hiểu là bệ hạ coi trọng cô cô hay không.