Thịnh Thế Kiều Y

Chương 405 : Nguyên nhân cái chết của hoàng thượng

Mọi người phỏng đoán ý nghĩa sâu xa của câu nói này, ai nấy đều thầm kinh hãi. "Phụ hoàng, người chết thảm quá!" Hiền vương đột nhiên quỳ xuống gào lên, nghẹn ngào nói: "Cố Thanh Hoàn chỉ là một ả đàn bà, đâu ra lá gan hành thích Hoàng đế, nhất định là có người đứng sau cô ta, xin Quý phi nương nương minh xét." Tô Thanh lập tức hiểu ý, bước ra nói: "Cố nữ y và Thái tử có tư tình, lẽ nào đã có âm mưu từ trước?" Ngay khi ông ta nói cây này ra, các quan viên đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Cao Minh Đào. Cao Minh Đào cười chế nhạo: "Quý phi, Hiền vương, tất cả chỉ là lời nói suông không có bằng chứng xác thực, xin nói năng cẩn thận." Đôi mắt Ân Quý phi chứa đầy nỗi đau, "Trước khi Lý công công quyên sinh theo Hoàng thượng, chính miệng ông ta đã nói với bản cung rằng ông ta có lỗi với Hoàng thượng, có lỗi với thiên hạ, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, tất cả đều là âm mưu của Thái tử." Bà ta vừa dứt lời, Hiền vương lại gào lên: "Chính Thái tử đã giết phụ hoàng!" Thấy Hiền vương tiên phát chế nhân*, Cao Minh Đào lập tức lớn giọng nói: "Lý công công là người thân tín nhất của Hoàng thượng. Tại sao ông ta lại nói những điều này với Quý phi, còn ai làm chứng cho những điều này? " (*) Tấn công trước để giành thế chủ động. "Tất cả cung nữ, thái giám trong điện đều là nhân chứng của bản cung." Giọng nói của Ân Quý phi đột nhiên trở nên sắc bén, "Thái tử thông đồng với Cố Thanh Hoàn hành thích Hoàng thượng, tội không thể tha, không xứng làm vua. Bản cung đề nghị chọn một vị minh quân khác để củng cố giang sơn." "Hoang đường!" Vương Các Lão thét lớn: "Thái tử là người do chính Hoàng thượng khâm định, há có thể để một người phụ nữ như Quý phi mở miệng tùy ý vu khống. Cái gọi là Thái tử hành thích Hoàng thượng trong lời của Quý phi hoàn toàn không thể tin được. Hoàng thượng băng hà, Thái tử kế vị, danh chính ngôn thuận, tại sao Thái tử lại muốn hành thích Hoàng thượng? Theo lão thần thấy, sợ rằng có kẻ đang ném đá giấu tay, điều hắn muốn chỉ là ngôi vị Hoàng đế kia mà thôi." Giọng nói của Vương Các Lão vừa lớn vừa dõng dạc hùng hồn, thêm vào đó khí thế uy phong lẫm liệt, nhìn có vẻ rất chính nghĩa, khẳng khái. Người bên phe của Thái tử đồng loạt hô phải. "Hỗn xược!" Ân Quý phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cao Minh Đào cũng phẫn nộ: "Khi Hoàng thượng băng hà, Quý phi không chiêu cáo thiên hạ ngay lập tức mà lại bưng bít tin tức cho đến hôm nay mới thông báo là vì mục đích gì. Quý phi khống chế hoàng cung, thậm chí một con ruồi cũng không thể chui lọt, động thái này là để che đậy hay muốn sắp xếp điều gì khác?" "Vì muốn chiêu cáo nguyên nhân cái chết của Hoàng thượng cho thiên hạ, bản cung đã lập tức ra lệnh cho Trương thống lĩnh âm thầm điều tra." Ân Quý phi không hề sợ hãi, "Trương thống lĩnh, lời của bản cung có phải là thật hay không?" Trương Vân Long bước ra, ôm quyền nói, "Lời của Quý phi đều là thật. Lưu Triệu Ngọc sợ tội tự vẫn là thật, Cố nữ y đổi phương thuốc là thật, tuy ta không chứng kiến Lý công công tự vẫn nhưng thái giám, cung nữ trong cung đều có thể làm chứng." Cao Minh Đào không nhịn được nữa, ông ta cười mỉa mai nói với Trương Vân Long: "Còn một việc e là Trương thống lĩnh không biết. Thái tử phụng lệnh về Kinh, trên đường bị tập kích vô số lần, lần nào cũng cửu tử nhất sinh, việc này cũng là thật." Trương Vân Long giật mình, Thái tử bị tập kích. Ai dám to gan như vậy? "Ai muốn Thái tử chết?" Cao Minh Đào gầm to, chỉ tay về phía Ân Quý phi, "Ai chỉ đạo màn kịch này? Ai là người được lợi?" Ân Quý phi thầm hốt hoảng, người run rẩy, nhìn về phía lão Túc vương vẫn đang im lặng suốt từ đầu đến giờ cầu cứu. Lão Túc vương nhận được ánh mắt, vừa chuẩn bị lên tiếng thì một người mặc trang phục của Cấm Vệ Quân vội vàng xông vào, "Trương thống lĩnh, Cố nữ y kêu oan trong ngục, nói rằng đã biết ai là hung thủ thật sự hành thích Hoàng thượng." Trương Vân Long nghiến răng: "Đưa cô ta vào điện." Cố Thanh Hoàn chầm chậm bước vào đại điện. Cô vào cung đã hai năm, có rất nhiều nơi đã đi qua, nhưng chỉ có nơi này là chưa từng đến. Ngói xanh tường thiếp vàng, khí thế hào hùng, uy nghiêm. Nơi đây là trung tâm quyền lực của Đại Chu. Triệu Cảnh Vĩ nhìn thấy cô, cảm thấy trái tim như thắt lại. Y phục màu trắng đã bị vấy bẩn, mái tóc dài xõa ra dính đầy bụi bặm, bết dính lại với nhau, khuôn mặt trắng ngần sưng phù một bên, duy chỉ có đôi mắt của cô vẫn sáng ngời, không hề hoảng loạn. Quần áo lấm bẩn cũng không làm giảm đi sự yêu kiều của cô, gã thích người con gái như vậy. Dục vọng trong lòng Triệu Cảnh Vĩ lại bùng lên chỉ trong nháy mắt. Cố Thanh Hoàn quỳ xuống, lưng thẳng tắp, cô vén sợi tóc trước mắt ra, "Hoàng thượng không chết vì thuốc." Vừa dứt lời, cả đại điện lặng ngắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về thân hình bé nhỏ của cô. Cố Thanh Hoàn cúi đầu, đột nhiên nở nụ cười, rồi lại ngẩng đầu lên nói: "Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc. Vật này khắc chế vật kia là quy luật của thế gian, cũng là quy luật của tự nhiên. Có thuốc độc, ắt phải có thuốc giải, thuốc giải cũng có thể là thuốc độc." Tô Thanh nhìn cô gái này, bừng bừng lửa giận, "Cố Thanh Hoàn, trên đại điện không cho phép ngươi ăn nói xằng bậy. Ngươi đang tính giả thần giả quỷ gì ở đây?" Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn ông ta: "Trong cuốn sách ‘Kim quỹ yếu lược’ của đại y gia Trương Trung Cảnh viết rằng, có bốn mươi tám loại thực phẩm không thể ăn cùng nhau. Ví dụ, cua và hồng khi ăn chung với nhau, gấp đôi tính hàn dễ làm tổn thương lá lách và dạ dày. Nếu ăn trong một thời gian dài sẽ dẫn đến mất mạng. Điều này chính là tương sinh tương khắc." Tô Thanh phất tay áo, "Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?" Cố Thanh Hoàn nhìn Ân Quý phi với ánh mắt đầy thâm ý: "Từ khi tế trời trở lại, sức khỏe Hoàng thượng trở nên suy nhược, thiếu máu nên mỗi ngày Ân Quý phi đều nấu bữa ăn khuya để bồi bổ cho Hoàng thượng. Những bữa ăn khuya này nhất định có cùng một loại thành phần đó chính là táo đỏ." "Đến phụ nữ trẻ em cũng biết táo đỏ có tác dụng bổ máu, bổ khí." Vẻ mặt Ân Quý phi đầy căm ghét. Nhưng biểu cảm trên mặt Cố Thanh Hoàn lại dần trở nên nghiêm nghị, cô dừng lại một lúc và nói: "Cách ba ngày Ân Quý phi lại không dùng món có táo đỏ đó nữa mà nấu một loại canh thanh nhiệt cho Hoàng thượng uống." "Phàm việc gì cũng không thể quá mức, tốt quá hóa dở, vì vậy bản cung mới thay đổi ba ngày một lần, nấu ít canh thanh nhiệt cho Hoàng thượng." Cố Thanh Hoàn thầm nhủ ta đợi chính là câu nói này của bà, "Trong món canh thanh nhiệt này của nương nương đã thêm một nguyên liệu là tôm viên." Ân Quý phi bắt đầu hoảng loạn, nhưng lại cố gắng trấn định nói: "Hoàng thượng ăn chay, thức ăn mặn chỉ không kị cá và tôm. Cố nữ y, bản cung lúc nào cũng lấy sức khỏe của Hoàng thượng làm đầu, lẽ nào như vậy cũng là sai ư?" Mọi người nhìn hai người kia người hỏi người trả lời mà như lạc trong sương mù, không hiểu gì cả. Ngay khi bọn họ còn đang nghi hoặc thì nghe Cố Thanh Hoàn gằn từng chữ, "Trong ghi chép của ‘Kim quỹ yếu lược’, ăn táo đỏ và tôm cùng lúc sẽ khiến người tử vong." "Hoang đường!" Ân Quý phi giận tím mặt, "Hoàng thượng chưa từng ăn hai thứ này cùng lúc." Vẻ sáng ngời trong đôi mắt của Cố Thanh Hoàn càng chói lóa hơn, "Mặc dù không ăn cùng lúc nhưng thức ăn lại vào cùng một dạ dày. Tuy dược tính yếu hơn lúc ăn cùng nhau, nhưng nước chảy đá mòn, hàm lượng trong ba tháng cũng dư dả rồi." "Ngươi... ngươi... ăn nói xằng bậy." Hai bên huyệt Thái dương của Ân Quý phi giần giật. "Bữa ăn cuối cùng của Hoàng thượng chính là cháo hoa cúc do Quý phi đưa tới. Hoàng thượng luôn thích ăn cháo mà cháo hoa cúc lại có tác dụng thanh nhiệt giải độc." Quý phi đưa tay đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói không sai, hoa cúc là do bản cung sai người đem từ bên ngoài vào cung." "Có phải nương nương đã thêm thịt bằm vào cháo?" Ân Quý phi run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, mặt trắng bệch như tờ giấy, "Cố nữ y thật biết nói chuyện, Hoàng thượng không bao giờ ăn thịt. Người vừa ngửi mùi thịt sẽ nôn, làm sao có thể ăn được cháo có thịt bằm của ta cơ chứ." "Đó là vì Lý công công đã gạt Hoàng thượng, thịt này là thịt tôm chứ không phải thịt lợn. Hoàng thượng luôn tin lời Lý công công, vì vậy ngay cả khi ngửi thấy mùi, Hoàng thượng cũng vẫn ăn vài muỗng." Cao Minh Đào lập tức truy vấn: "Vậy nếu ăn thịt lợn và hoa cúc cùng lúc sẽ thế nào?" Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên mỉm cười với ông ta. Sự lạnh lùng lãnh đạm từ trong cốt cách khiến nụ cười của cô càng tăng thêm ý vị thâm sâu. "Nhẹ thì hôn mê, nặng thì tử vong." "Hả!" Mọi người đều đồng thanh hoảng hốt, đỉnh đầu như bị sét đánh vậy. Ân Quý phi như lảo đảo sắp ngã, bà ta nhanh chóng chụp lấy tay vịn của long ỷ bên cạnh. Sao có thể được, làm sao cô ta biết được chuyện bí mật như vậy? Trán Tô Thanh lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu, trái tim thì như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu như... nếu như lời của Cố nữ y là thật, thì... thì người hành thích Hoàng đế thật sự là Quý phi. Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, thét lên, "Lý công công đã hầu hạ Hoàng thượng mấy chục năm, vô cùng trung thành với Hoàng thượng. Sao ông ta có thể bị nương nương sai khiến mưu hại Hoàng thượng cơ chứ. Cố nữ y, lời nói dối của ngươi quá hoang đường rồi đấy." Cố Thanh Hoàn lạnh lùng liếc nhìn ông ta, rồi chầm chậm dời tầm mắt về phía lão Túc vương đang ngồi im lặng một bên, giơ tay lên nói: "Vậy thì, chúng ta phải hỏi lão Túc vương mới biết được." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Hạt thóc còn được gọi là túc; túc đồng âm với Túc, tuy Lý công công đã chết nhưng vẫn lưu lại manh mối dưới quan tài. Như sét đánh giữa trời quang, vẻ mặt mọi người đều như gặp phải quỷ, tầm mắt đều đổ dồn vào lão Túc vương. Chỉ thấy ông ta khẽ mỉm cười, từ từ đứng dậy khỏi ghế, hai bàn tay vỗ vào nhau. "Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời. Bản vương không ngờ rằng dù Cố nữ y ở trong đại lao sâu thăm thẳm cũng có thể điều tra sự việc một cách chuẩn xác như vậy, là ta đánh giá thấp ngươi rồi." Trương Vân Long rống lên đầy giận dữ, "Lão Túc vương, thì ra chính ông là người giở trò, ông không sợ..." Vừa nói được một nửa, Trương Vân Long đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, đôi chân không còn sức lực, người ngã ngồi xuống đất. Quần thần cũng kinh hãi, đồng thời cũng nhận ra cả người mình đến sức để giơ tay cũng không còn. Trương Vân Long liếc nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán, hắn ta nhìn thấy ở bốn góc của đại điện đều đặt một cái đỉnh đồng, mà trong đỉnh có khói trắng đang lượn lờ bốc lên. Âm thầm, không màu không vị. Lão Túc vương chậm rãi bước đến trước mặt Thanh Hoàn, khom lưng nhìn thẳng vào cô. Bàn tay to lớn duỗi ra, kéo lấy chiếc cằm hơi nhọn của cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên. "Cố Thanh Hoàn, ngươi rất thông minh, vậy ngươi có biết bước tiếp theo bản vương sẽ làm thế nào không?" Cố Thanh Hoàn bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt của ông ta, con ngươi trong đôi mắt ấy sâu như hang động tối tăm vô tận, sâu xa khó lường, lấp lóe vẻ lạnh lẽo của thanh kiếm âm u sắc bén, đâm thẳng về phía cô. Cô không ngờ lão Túc vương lại xé bỏ lớp mặt nạ nhanh như vậy, trầm ngâm một lúc lâu, cô cười khổ lắc đầu, "Ông sẽ giam bọn tôi lại, phong tỏa hoàng cung, phong tỏa tin tức và bố cáo với bên ngoài rằng Cố nữ y và Thái tử mưu sát Hoàng thượng, dùng cái cớ này để phát động binh biến." Ánh mắt lão Túc vương uy nghiêm lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười: "Ngươi nói đúng hết mọi mưu toan của bản vương rồi đấy. Thái tử giết cha, cả đời này chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết chết hắn. Sau đó, ta dùng ngươi làm mồi nhử để ép hắn buông bỏ giang sơn quyền lực, ngươi thấy kế hoạch này thế nào?" Cố Thanh Hoàn chợt hoảng sợ, nhưng vẫn gắng gượng nói: "Không tốt lắm, ông đã đánh giá quá cao vị trí của ta trong trái tim hắn, giang sơn và nữ nhân, hắn ắt sẽ chọn giang sơn." "Thật sao?" Khuôn mặt lão Túc vương vô cùng dữ tợn, ông ta cười nói: "Bản vương lại cảm thấy hắn ta là một kẻ si tình đấy."