Thịnh Thế Kiều Y

Chương 404 : Mời các vị cân nhắc quyết định

"A Ly!" "Bẩm gia, có A Ly." "Cầm ấn Thái tử của gia giao cho Thịnh Phương, bảo hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Bắc quân." Thiết Chiêm được tìm ra, không ngờ gã lại là thuộc hạ thân cận của Vu Quy, lúc tin này truyền đến tai hắn, thật sự khiến hắn kinh hãi. "Gia?" A Ly hoảng hốt, "Chuyện Vu Tướng quân còn chưa xác định, hành động lỗ mãng như vậy..." Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng, "Gia mặc kệ có kết luận hay không, gia chỉ tin Thịnh Phương và Hoằng Văn, bọn họ nói có kỳ quặc thì nhất định là có kỳ quặc. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, gia không thể thua được." "Vâng, gia." "Còn nữa, phái người đi Nam Trực Lệ và Bắc Trực Lệ đàm phán." "Nói thế nào ạ?" "Không cần nhiều lời, chỉ nói một câu, gia là Thái tử, Thái tử do phụ hoàng khâm định, không cần giết phụ hoàng đoạt vị." "Vâng, gia!" A Ly biến sắc. Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn chiến sự bên dưới, trong mắt chỉ còn sự sắc bén, "Lệnh cho Hoàng Kim Giáp, trong thời gian nửa chung trà giải quyết đám người kia. Gia không thể chậm trễ được." Vẻ mặt A Ly thay đổi, cậu lấy một chiếc còi từ trong ngực áo, dùng nội lực thổi lên. Tiếng còi chói tai không gì sánh bằng, khiến màng nhĩ người nghe đau nhức, nhưng âm thanh này lọt vào tai Hoàng Kim Giáp lại tựa như tiếng trống trận rền vang. Vẻ mặt bọn họ chấn động, tốc độ vung đao nhanh hơn! … Cung điện hoa lệ mờ tối. Chính giữa điện đặt một cỗ quan tài lớn, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, vừa vặn soi rọi vào những người đang bận rộn bên cạnh quan tài. Lý công công quyền thế ngập trời đập đầu chết trước quan tài Hoàng đế, máu bắn đầy đất, tình trạng thảm thiết không gì sáng bằng. Chết thì chết, nhưng chỉ mệt đám thái giám cấp thấp bọn họ đây thôi, phải lau chùi sạch sẽ hết các vết máu trên quan tài. Bên cạnh quan tài, một bóng người gầy gò nằm ngửa trên mặt đất, trong tay cầm miếng vải bố xanh từ từ lau chùi dưới đáy quan tài. Đột nhiên, bàn tay gã dừng lại, ngay sau đó gã ngưng mọi hành động, nằm ngay đơ dưới quan tài, cũng không biết là mệt mỏi hay vì gì khác. Một bàn chân đá đến, "Trần Tam, ngươi lén lười biếng hả, mau làm xong rồi cút về, để lỡ thời giờ thì cứ coi chừng cái đầu của ngươi đấy." Trần Tam biến sắc mặt, lí nhí nói: "Lão đại, tôi... tôi... đau bụng, không nhịn nổi." "Cút... cút... cút ngay... cái thứ biếng nhác còn hay tìm cớ." Trần Tam cười gượng, cầm khăn ra sức lau đáy quan tài mấy cái, rồi làu bàu chui ra ngoài, vừa ôm bụng chạy vừa nói: "Lão đại, tôi đi vệ sinh một lát rồi sẽ về ngay." "Kín miệng cho ta đấy." "Lão đại yên tâm." Trần Tam chạy như bay, cúi đầu đi vào nhà xí, trong nhà xí đã có nội thị đứng chờ. "Dưới đáy quan tài tìm được cái này, mau đi giao cho Tam gia." Người nọ không kịp nhìn kỹ, cầm đồ nhét thẳng vào tay áo rồi nhấc chân chạy, chỉ nhoáng lên vài cái, người đã không thấy đâu. Trần Tam nheo mắt, đứng yên đi tiểu rồi mới rời khỏi nhà xí. Sau thời gian nửa chung trà, Tô Tử Ngữ lại bước vào nhà lao đầy mùi ẩm mốc. Cố Thanh Hoàn đang rủ mắt xuống, vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng trên mặt đất. "Một tin tốt, một tin xấu, nghe cái nào trước?" Thân hình Cố Thanh Hoàn run lên, nhìn thẳng về phía hắn ta. Tiếp sau đó, cô ra sức lắc đầu, như muốn vứt bỏ thứ gì đó ra khỏi đầu vậy, môi cô hơi mấp máy, khẽ khàng phun ra hai chữ, "Tin xấu." Ánh mắt Tô Tử Ngữ sầm xuống, trong lòng như có nỗi đau tróc ra. "Tử Kỳ, một tin tốt, một tin xấu, nàng nghe cái nào trước?" "Tin tốt." "Vì sao?" "Bởi vì nghe tin tốt rồi, tâm trạng vui sướng, tin xấu có tệ đến mấy chăng nữa cũng đỡ được mấy phần." Tô Tử Ngữ mấp máy môi: "Tin xấu chính là Lý công công đập đầu vào quan tài tự sát, tin tốt là tìm được cái này bên dưới quan tài, ngay trong vũng máu của Lý công công." Hắn ta lấy nửa hạt thóc trong ngực áo ra ném qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Cố Thanh Hoàn, ở gian ngoài đã có tiếng bước chân đến gần. Tô Tử Ngữ hạ giọng nói nhỏ: "Ta chỉ có thể giúp đến đây, đúng rồi, Lý công công đã chết, có điều tra chuyện của ông ta cũng chẳng nghĩa lí gì." Cố Thanh Hoàn nhanh chóng nhét hạt gạo vào tay áo, hai mắt như dại ra, một câu "Đa tạ" mãi nghẹn trong cổ họng. Tô Tử Ngữ nhìn cô thật kĩ, bàn chân khẽ bước, lặng yên rời đi. Cố Thanh Hoàn không kịp suy nghĩ nhiều thì người đàn bà coi ngục đã đến, bưng vào một mâm không biết đựng món gì, "Ăn cơm đi." "Đa tạ." Người đàn bà coi ngục lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên giơ chân đạp đổ cái mâm, chửi bới: "Bảo ngươi ăn thì mau ăn đi, ở chỗ của ta còn ra vẻ thiên kim đại tiểu thư cái gì, đừng nói ngươi chỉ là một nữ y tép riu, cho dù là quý nhân trong cung cũng phải giống như con chó mà phủ phục trước mặt ta." Cố Thanh Hoàn kinh ngạc giật mình, theo lý, người này đã nhận tiền của cô, đáng lẽ... Cô chợt ngước mắt lên, lại thấy ánh mắt bà ta nhìn vào cái mâm, cô lập tức hiểu ra. "Ta ăn, ta ăn." Người đàn bà coi ngục thấy cô đã hiểu ý mới hùng hổ đi ra ngoài. Đợi bà ta rời đi rồi, Cố Thanh Hoàn nhào đến, dùng thân thể che cái mâm lại, ngón tay đưa vào mò mẫm, lấy ra được một tờ giấy. Trên tờ giấy viết bốn chữ: "Đình về, Chiêm đến!" Khóe miệng Cố Thanh Hoàn giương lên một nụ cười bình thản. Đình Lâm của cô đã trở về. Tốt lắm! Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lạnh lẽo, cô bỗng đứng thẳng người dậy, nhắc váy lên, dùng chân đạp cửa ngục, "Người đâu, người đâu... Cơm này ôi thiu rồi, ta không muốn ăn cơm thiu, các người đổi cơm mới đến cho ta, người đâu, người đâu." Người đàn bà coi ngục nghe vậy, đi vòng trở lại, lớn tiếng chửi bới: "Câm miệng cho ta, ồn ào gì thế." Cố Thanh Hoàn vờ như không nghe thấy, ra sức đấm đá cửa ngục, chỉ trong chốc lát, áo quần đã lộn xộn. "Thả ta ra, ta bị oan, thả ta ra, mau thả ta ra!" "Câm miệng, câm ngay!" Người đàn bà kia không ngờ cô bỗng nhiên phát rồ, tức giận đến mặt tái như màu gan heo, đang định chửi tiếp thì thấy một vật từ trong tay áo Cố Thanh Hoàn rơi xuống. Bà ta tập trung nhìn, vẻ mặt thâm sâu, mặc kệ Cố Thanh Hoàn ầm ĩ, vội vã rời đi. Cố Thanh Hoàn lập tức bình thản trở lại, đôi mắt phượng lạnh lùng dịch chuyển đến trên mặt đất, trên đấy, một khối hổ phù lặng lẽ nằm yên, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhạt nhòa. Cô nhặt nó lên, lau chùi lớp bụi dính ngoài hổ phù, nhét lại vào tay áo. Hồi lâu sau cô mới lẩm bẩm: "May mà Đình Lâm để nó lại cho mình, mong rằng... các ngươi đừng để ta thất vọng." Nói rồi, cô lấy nửa hạt gạo từ trong tay áo ra, nhìn nó trầm tư. Hoàng cung sau giờ Ngọ vô cùng an tĩnh. Nếu như là bình thường, cung nữ, thái giám đã tụm năm tụm bảy cùng một chỗ phơi nắng; trong Ngự Hoa Viên, các phi tần ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, ra ngoài hít thở không khí trong lành. Mà hôm nay, trên con đường đá xanh chẳng thấy nửa bóng người, bầu không khí chỉ còn sự chết lặng. Trong lòng mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bức tường cung cao kia đã chia cắt trong ngoài thành hai thế giới. Người trong cung không ra được, người ngoài cung cũng không vào được. Màn đêm đúng hẹn buông xuống. Đây là buổi tối yên tĩnh cuối cùng trước khi dông tố kéo đến. Cố Thanh Hoàn nhìn không chớp mắt ra ngoài cửa ngục, cô đang đợi. Giờ Tuất một khắc, một người mặc đồ Cấm Vệ Quân đứng ngoài cửa ngục, ngón tay khẽ khều, ổ khóa liền mở ra. Hắn đi vào trong ngục, ngồi xổm xuống, "Sao hổ phù lại ở chỗ cô?" "Thái tử cho ta." Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo. Người đến chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, hắn quỳ một gối xuống, "Chủ tử có gì sai khiến?" Thiên Tử Vệ chỉ nhận phù, không nhận người, hổ phù ở trên tay ai thì người đó là chủ nhân của bọn họ, cho dù nó đang ở trên tay kẻ tình nghi mưu sát Hoàng đế. Cố Thanh Hoàn nhắm mắt mỉm cười, ông trời thương xót, cô không cược sai. "Hoàng thượng không phải do ta giết, bọn họ là nhằm vào Thái tử. Ta muốn biết tất cả chuyện ăn uống, sinh hoạt của Hoàng thượng suốt ba tháng qua." Khóe miệng người kia mấp máy: "Đang ở chỗ của xá nhân ghi chép sinh hoạt." "Ta phải xem trước khi trời sáng, trễ nữa thì không còn kịp rồi." "Được!" Người kia lập tức đồng ý. "Có thể để Thiên Tử Vệ xuất cung, nghênh đón Thái tử về triều không? Ta sợ giữa đường có mai phục." Người kia suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Thiên Tử Vệ có một ngàn người, rải rác trong Cấm Vệ Quân, nếu tất cả đều rời Kinh ắt sẽ khiến người khác hoài nghi, ta sẽ lệnh cho năm trăm người xuất cung nghênh đón Thái tử, năm trăm người bảo vệ hoàng cung." Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cẩn thận một chút, đi đi." Người kia lặng lẽ rời khỏi, bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới cảm thấy bụng mình trống rỗng. Một ngày hai đêm, cô không có một giọt nước vào miệng, mắt chưa chợp lấy một khắc, cả người tựa như một cây cung đang căng hết mức, cực kì mệt mỏi. Cô cười khổ, dứt khoát ngửa người về sau, nằm lên mặt đất dơ bẩn. Buổi tảo triều sáng mai, tin tức Hoàng đế băng hà sẽ truyền khắp thiên hạ, từng ngóc ngách, từng người dân trong thiên hạ này đều sẽ biết Hoàng đế chết trong tay cô. Một chuỗi hiệu ứng cánh bướm sẽ xảy ra, người hận cô, người bảo vệ cô, người đoạt ngôi, người đánh trả, dục vọng, dã tâm, trách nhiệm, tính mạng của tất cả mọi người sẽ hiển hiện trước mặt mọi người vào ngày mai. Có thể dự đoán được rằng, giang sơn này, hoàng cung này sắp lâm vào kiếp nạn và sự chém giết ác liệt thế nào, đó cũng sẽ là ác mộng của vô số người. Máu chảy thành sông, nơi mũi Cố Thanh Hoàn tựa như đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt đợi người kia trở lại. … Năm Bảo Khánh thứ bốn mươi mốt, ngày Hai mươi tám tháng Ba. Giờ Dần hai khắc. Kinh thành giới nghiêm, Cấm Vệ Quân nhanh chóng khống chế hoàng thành, bách tính ở yên trong nhà, không được phép ra khỏi cửa. Lập tức, trong cung gửi bố cáo, thông báo Hoàng đế băng hà, chết vì trúng độc, kẻ hạ độc là nữ y Cố Thanh Hoàn. Trong Kinh, quan lại hàm nhị phẩm trở lên vào triều nghị sự. Kinh thành im lặng hệt như một tòa thành trống rỗng. Binh bộ Thượng thư Cao Minh Đào và Vương Các Lão đồng thời xuất hiện ở cửa Nam hoàng thành. Nếu như là thường ngày gặp mặt, cả hai tất sẽ nói chuyện phiếm đôi ba câu, nhưng hôm nay, hai người chỉ khe khẽ mỉm cười, nhìn quầng thâm trên mặt đối phương, chỉ có thể cố gắng mở to mắt. Buổi tảo triều hôm nay sẽ là một trận đánh ác liệt, bọn họ và gia tộc sau lưng bọn họ không có bất kỳ đường lui nào, chỉ có thể thề quyết bảo vệ Thái tử đăng cơ. Tất cả đều chưa biết kết quả, tất cả đều có số mệnh. Nếu thắng thì quyền thế ngập trời, địa vị, tiền bạc theo đó mà đến. Nếu thua, vậy là do bọn họ đặt cược sai cửa. Giờ Dần ba khắc. Quan viên nhị phẩm cùng mặc đồ tang đứng trong triều đình, lẳng lặng chờ đợi bão táp tiến đến. Chỉ chốc lát, Ân Quý phi từ phía sau rèm chậm rãi bước ra, mặc dù trên người chỉ mặc áo trắng nhưng phong thái vẫn ngút ngàn như trước. Bà ta liếc nhìn bách quan phía dưới, chậm rãi mở miệng. "Giờ Dần một khắc đêm kia, bệ hạ nôn ra máu mà chết, máu có màu đen, là trúng độc mà chết. Bệ hạ sinh thời chỉ ăn cháo, uống thuốc, Cấm Vệ Quân đã kiểm nghiệm, cháo không có độc, thuốc đã thay đổi. Phương thuốc mới do thái y Cố Thanh Hoàn, Lưu Triệu Ngọc quyết định, buổi chiều hôm sau, Lưu Triệu Ngọc được phát hiện sợ tội tự sát. Trong cơn kinh hãi, bản cung tạm giải Cố Thanh Hoàn vào đại lao trong cung." Giọng điệu Ân Quý phi trong trẻo, mang theo sự đau thương vô ngần, nước mắt trào ra, bà ta dừng một hồi rồi nói: "Hoàng thượng chết không nhắm mắt, các ngươi đều là đại thần của triều đình Đại Chu, bản cung phá lệ bước lên trước triều là mong các vị xem xét, đưa ra quyết định."