Thịnh Thế Kiều Y

Chương 39 : Chương 39VÌ SAO GIẢ ĐIÊN

Cô gái đang nằm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng rất yếu. Triệu Cảnh Diễm hoảng hốt đến mức chân như nhũn ra, bước lên trước nói: "Các ngươi đừng lo lắng, để ta truyền chân khí cho tiểu thư nhà các ngươi." Xuân Nê ngăn lại, nói: "Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu thư nhà nô tỳ..." Triệu Cảnh Diễm khẽ phất tay, nôn nóng nói: "Ngươi thì biết cái gì, tính mạng quan trọng hay là cái thụ thụ kia quan trọng, tránh ra, tránh ra!" Hắn dứt lời, hai chân khẽ chuyển động, người đã đến bên giường. Xuân Nê chỉ thấy trước mắt lóe lên, không khỏi sửng sốt há hốc mồm. Mẹ ơi, hóa ra Thọ vương là một cao thủ. Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng nâng Cố Thanh Hoàn dậy, trong lòng có hơi thương tiếc. Cô gái này nhẹ thật. Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, tựa như muốn vứt bỏ tạp niệm trong đầu. Hai tay đặt sau lưng Cố Thanh Hoàn, truyền từng chút chân khí một vào trong lồng ngực cô, điều khiển cho chúng đi đến tứ kinh bát mạch. Sau nửa canh giờ, Cố Thanh Hoàn khẽ rên một tiếng, bấy giờ Triệu Cảnh Diễm mới đặt cô nằm xuống. Xuân Nê nhào tới, thấy sắc mặt tiểu thư đã tốt hơn vừa nãy nhiều, nước mắt lại lã chã rơi. Triệu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm người trên giường, ánh mắt thâm sâu, hồi lâu vẫn chưa dời mắt đi. Đêm đầu thu se lạnh, ánh sao mờ nhạt. Triệu Cảnh Diễm kéo hai chân rã rời trở về phòng, không nói tiếng nào mà nằm lên giường. Tưởng Hoằng Văn đi tới hỏi: "Thế nào rồi?" "Vẫn chưa tỉnh lại. Đối với cô ta mà nói, một cước này quả thật quá nặng." "Đệ cũng thật vô tình. Hay là... ta vào thành một chuyến, mời vài đại phu đến đây xem bệnh thử." Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, vẻ mặt hơi uể oải: "Vô dụng thôi. Nguyệt nương nói chỉ có người gọi là Phúc bá kia mới khiến tiểu thư tỉnh lại được." "Phúc bá là ai?" "Ta nào biết, mấy nha hoàn kia không chịu nói." "Chẳng lẽ là ân sư dạy y thuật cho Lục tiểu thư?" Tưởng Hoằng Văn ngồi tựa trên giường, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, chậm rãi cầm sách trong tay lên, thế nhưng nửa chữ cũng không lọt vào đầu. "Hoằng Văn." "Hửm?" "Huynh nói xem, cô tiểu thư này là người như thế nào?" "Khó mà nói!" Tưởng Hoằng Văn lắc đầu: "Có điều, đôi mắt sâu thẳm kia khiến người ta không nhịn được mà muốn tiếp cận thăm dò." Triệu Cảnh Diễm thở dài nặng nề: "Ta chỉ muốn trêu cô ta một chút, buộc cô ta bại lộ thân phận thôi. Ai mà ngờ... cô ta thà làm chuyện như vậy cũng không muốn để lộ ra, thật ra ta biết... cô ta cũng chỉ là vì bị ta ép." Từ nhỏ, những vị tiểu thư khuê các của các gia tộc lớn đã được dạy bảo kỹ càng về công dung ngôn hạnh, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều vô cùng quy củ, hành động lỗ mãng như tụt quần của đàn ông vậy, chắc chắn là... Tưởng Hoằng Văn để sách xuống, nhìn hắn thật kỹ. "Một cô gái khuê các mới chỉ mười ba tuổi mà đã giả ngây giả dại từ khi ra khỏi bụng mẹ, rốt cuộc là... tại sao?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm trầm xuống, vẻ thâm trầm hiện lên trong mắt. Lời này như thể nói ra nghi vẫn trong lòng hai người, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không ai mở miệng. Bỗng nhiên A Ly xông vào phòng, mặt xanh mét, vội vàng nói: "Gia, mới vừa nhận được tin tức, trong phủ Thái tử... đã xảy ra chuyện." "Cái gì?" Hai huynh đệ trăm miệng một lời, một người lăn từ trên giường xuống, một người nhảy dựng từ trên giường lên. Hai người liếc nhau, đều thấy được thâm ý từ trong mắt đối phương. "Ở đây gia vừa suýt chút nữa thì mất mạng, bên kia Thái tử đã lại gặp chuyện không may, xem ra, có người rắp tâm không cho bản vương sống yên ổn đây mà." Tưởng Hoằng Văn rũ mắt, suy nghĩ sâu xa, vội bảo: "Đình Lâm, hồi Kinh thôi, đệ ra ngoài quá lâu rồi, tình hình trong Kinh khác thường vậy, chỉ sợ không yên ổn được nữa." "Không được, cô ta còn chưa tỉnh lại, ta phải đợi cô ta tỉnh lại đã, chuyện khác nói sau." Tưởng Hoằng Văn bình tĩnh nhìn hắn, cũng không nói gì, dáng vẻ như thể "Ngươi là vương gia, ngươi nói thế nào thì là thế ấy." Triệu Cảnh Diễm bị hắn ta nhìn chằm chằm đến nỗi, chỉ muốn độn thổ, khẽ nhíu mày lại, "phạch" một tiếng, mở quạt ra phe phẩy. Chỉ là một đại phu giả ngây giả dại, một kẻ bé nhỏ như vậy, làm sao có thể so sánh với đại sự trong Kinh. Mà thôi, rồi sẽ có ngày gặp lại. Nếu bản thân đã lấy hai phần lợi nhuận của Khánh Phong Đường, vậy thì coi như mình trông nom thay cho cô ta, rồi lén giúp đỡ chút đỉnh, xem như là bù đắp sai lầm. Sau này thế nào cũng sẽ có cơ hội gặp lại. Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ rõ ràng, lập tức nói: "Người đâu, truyền tin bản vương bị ám sát ra ngoài, chuẩn bị lương thảo, ăn uống no nê, một canh giờ sau bản vương sẽ hồi Kinh. … Mưa thu dần tạnh, trời xanh mây trắng. Cố Thanh Hoàn tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau. Cô từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của Phúc bá. Cô nhấc tay lên, cánh tay nặng như đeo chì, "Không phải Phúc bá vào Kinh sao... Sao lại trở lại?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, Cố Thanh Hoàn cũng ngạc nhiên không thôi, giọng cô khàn khàn, tiếng như muỗi kêu. Trong đầu cô lập tức hiện lên vài đoạn ký ức, khiến cô không khỏi thở dài trong lòng, xem ra một cú đá kia đã gây tổn thương rất nặng cho bản thân. Phúc bá vươn tay bắt mạch cho cô, một lúc sau mới nói: "Cái mạng này của tiểu thử xem như đã cứu lại được rồi. Bằng không lão nô..." Viền mắt Phúc bá đỏ ửng lên, nghẹn ngào nói không nên lời. Một cú đạp kia đã gây tổn thương đến toàn bộ lục phủ ngũ tạng của tiểu thư, hơn nữa cô còn ngâm mình trong nước lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, có thể nói là tình hình vô cùng hung hiểm. Cũng may Thọ vương truyền mấy phần chân khí cho tiểu thư, bằng không... Cũng nhờ vậy mà lúc ông chạy tới, tiểu thư vẫn còn một hơi thở. Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Phúc bá, làm phiền bá rồi." Phúc bá quay lưng lại chùi nước mắt: "Lần này là nhờ Tử Ngang, Tào gia am hiểu nhất là chữa trị nội thương." Cố Thanh Hoàn cả kinh hỏi lại: "Hắn... Không phải là cần vào Kinh nhận thi thể sao..." Phúc bá gật đầu nói: "Hắn nói người chết cũng đã đi rồi, đương nhiên người sống quan trọng hơn. Trước đây lão nô còn có phần không hiểu vì sao tiểu thư muốn cứu Tào gia, bây giờ xem ra... Tích phúc được phúc, tích oán được oán, vẫn là tiểu thư có phúc dày." Cố Thanh Hoàn quay đầu đi chỗ khác, hỏi: "Hiện tại hắn ở đâu?" "Hồi tiểu thư, hắn ở hậu viện chế thuốc cho tiểu thư." "Sau này ta phải cảm tạ hắn thật tử tế mới được." Cố Thanh Hoàn thầm cảm kích: "Được rồi, các người vào điền trang có bị người của Thọ vương phát hiện không?" Phúc bá vội nói: "Hôm tiểu thư gặp chuyện không may, ngay trong đêm đấy, Thọ vương đã trở về Kinh thành." Nhanh như vậy đã chạy. Sự phẫn nộ dâng lên trong lòng Cố Thanh Hoàn. Kẻ này nhất định là sợ bản thân chết thì không tiện bàn giao với Cố gia nên mới lén trốn đi. "Chuyện lần này, theo ý lão nô là tiểu thư lỗ mãng. Thân thể tiểu thư đáng giá ngàn vàng, lỡ như có mệnh hệ nào thì đám nô tài bọn ta biết sống sao đây. Trước sinh mạng, mọi thứ chỉ là hư vô, tiểu thư là người hành y, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không hiểu sao?" Phúc bá nói năng uyển chuyển, nhưng Cố Thanh Hoàn lại hiểu rõ. "Hơn nữa, nếu tiểu thư đã chia hai phần lợi nhuận của Khánh Phong Đường cho hắn thì cứ để cho hắn phát hiện tiểu thư giả ngây giả dại cũng đâu có sao?" Cố Thanh Hoàn mỉm cười, cười đến có vẻ quái dị. "Tiểu thư, cô còn cười được. Đám người Nguyệt nương đều hận không thể khóc chết luôn rồi kìa." Phúc bá thở dài não nề, bản thân ông cũng lén lút khóc đến mấy lần rồi. Cố Thanh Hoàn khẽ rên một tiếng, ánh mắt nhìn ra phía cửa, ý bảo Phúc bá đóng cửa lại, bản thân có lời cần nói. Phúc bá hiểu ý, đóng cửa phòng rồi nhích người lại gần. Đôi môi Cố Thanh Hoàn khẽ mấp máy. Phúc bá nghe được phân nửa, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chảy xuống, sắc mặt ông cũng dần dần trắng bệch. Nghe xong, ông không nhịn được mà ngồi phịch xuống trước giường, một hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được. "Tiểu thư... Tiểu thư... Cô..." Cố Thanh Hoàn gật đầu, trong đôi mắt đen láy như lóe lên những tia sáng kì dị, nổi bật trên gương mặt tái nhợt, xinh đẹp lạ thường. Phúc bá nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi thán phục, nào có ánh sáng gì tỏa ra từ mắt tiểu thư, đấy rõ ràng là sự giảo hoạt của tiểu thư khi tính kế ai đó mà. Cố Thanh Hoàn đắc ý nhướng mày, toát ra nụ cười ngây thơ hiếm thấy, nhưng hẳn là nên có ở tuổi này. Đây là một kế hoạch đã tiêu tốn quá nhiều tâm huyết và tinh lực của cô, mà người bị tính kế chính là vị vương gia quần là áo lượt được Hoàng đế thương yêu, Triệu Cảnh Diễm. Kế hoạch này đã được cô vạch ra ngay từ đêm đầu tiên nhìn thấy Thọ vương. Chuyện Thái tử năm ấy dính dáng quá nhiều đến trong cung cũng như đám người quyền quý trong kinh. Cô muốn báo thù, rửa hận cho Tiền gia, Thịnh gia thì nhất quyết phải có một chỗ dựa thật vững chắc, một chỗ dựa có thể giúp cô có thể hoạt động tự do trong cung và Kinh thành. Không người nào biết, mấy năm nay cô đã phải lo lắng rất nhiều vì chuyện tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc. Thế nên, cô mới tổ chức chữa bệnh từ thiện, dùng cách ôm cây đợi thỏ, lấy danh tiếng Kim thần y thu hút một nhân vật nắm giữ quyền lực to lớn trong Kinh đến. Dựng lồng là để bắt chim, hơn nữa phải là con chim lớn. Ông trời phù hộ, cuối cùng cô đã khiến con chim lớn Triệu Cảnh Diễm sa vào lồng thành công. Triệu Cảnh Diễm mới vào lồng, cô đã liều lĩnh đưa ra yêu cầu muốn nhổ Cố phủ tận gốc, cũng ném hai phần lợi nhuận của Khánh Phong Đường ra làm mồi. Quả nhiên, Triệu Cảnh Diễm bị yêu cầu của cô làm chấn động, cô cũng thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của hắn. Trên đời này, những thứ gì quá dễ dàng đạt được thì sẽ khó mà khiến người ta có hứng thú. Thế nên cô cố ý xóa sạch tất cả các manh mối có thể tạo nên mối liên hệ giữa mình với Kim thần y. Triệu Cảnh Diễm không tra được bất kỳ tin tức gì thì sẽ càng có hứng thú với cô hơn. Mà càng hứng thú, hắn càng muốn tra cho ra. Lần lượt đùa bỡn, lần lượt thăm dò, ngươi lùi ta tiến, ngươi tiến ta lùi, tầm mắt và tâm tư của Triệu Cảnh Diễm bấy giờ đều tập trung trên người cô. Ngày ấy, hắn đến viện tử của cô, cô đã cố ý đốt loại hương giống hệt với loại dùng trong chiếc xe ngựa bị cướp. Nếu như hắn đủ cẩn thận thì sẽ phát hiện ra một chút dấu vết. Với bản lĩnh của hắn, chỉ dựa vào chút manh mối này, không quá ba ngày sau sẽ tra được thân phận thật sự của cô. Một danh y nổi tiếng khắp Giang Nam, một kẻ điên bị nhốt trong nội viện. Sự cách biệt của hai người này đã đủ khiến cho sự hứng thú của Triệu Cảnh Diễm đối với cô tăng thêm ba phần. Hơn nữa, sự tính toán của cô đối với Tưởng Hoằng Văn, Hiền vương, phụ thân Cố Nhị gia và cả những người khác đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm. Bấy giờ, sự hứng thú của hắn đối với cô hẳn đã cao tới chín phần. Thế nên, hắn mới bám theo cô đến điền trang. Chín phần hứng thú cộng thêm nghi vấn đầy bụng, lòng hiếu kỳ đã đầy ắp đến mức sắp tràn ra, vậy nên mới có cớ sự bên hồ nước. Cái quần kia là do cô cố ý kéo, chỉ có như vậy hắn mới có thể tung ra một cước kia. Mà một cước này đối với một cô gái yếu đuối mà nói, hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng. Dùng nửa cái mạng đổi lấy sự áy náy ngập tràn của Thọ vương, vậy chẳng khác nào chim đã nằm gọn trong lồng. Như vậy, kế hoạch kế tiếp của cô mới có thể dần dần tiến hành được. Cố Thanh Hoàn thở ra một hơi thật dài. "Phúc bá, lần này vào Kinh mang hãy theo đám người Lục Điệp đi cùng. Đến nơi rồi, cứ đi tìm Thọ vương luôn, nói với hắn quy củ cũ, cho hắn hai phần lợi nhuận, để hắn âm thầm giúp đỡ. Còn nữa, về sau nếu Khánh Phong Đường có việc gì thì cứ đi tìm hắn là được."