Thịnh Thế Kiều Y

Chương 38 : Chương 38AI ĐÙA BỠN AI

"Vậy cô nói xem, ta là người hay ngỗng?" Triệu Cảnh Diễm đã đề phòng từ trước, nên né tránh rất nhẹ nhàng, còn cố ý hỏi trêu cô. Khóe miệng Cố Thanh Hoàn giật giật. Ngươi một nửa là người, một nửa là ngỗng, người ngỗng hợp thể. Miệng cô méo xẹo, ánh mắt dại ra, cô gào to lên: "Ngỗng, ta muốn ăn ngỗng." Triệu Cảnh Diễm thấy cô ta có thể khiến bản thân đắm chìm vào thế giới người điên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không khỏi híp mắt nhìn. Trở mặt nhanh thật. Hắn vẫy tay với cô: "Lục tiểu thư, ngỗng ăn không ngon, chỗ ta có kẹo, cô có muốn ăn kẹo không?" "Muốn, muốn, Thanh Hoàn muốn ăn kẹo." "Cô qua đây, qua đây ta sẽ cho cô ăn." Triệu Cảnh Diễm dẫn dắt từng chút một. Cố Thanh Hoàn nghiến răng ken két, trực giác mách bảo có gì đó không ổn, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được. Nếu cô không đến đòi kẹo, tám chín phần mười là sẽ bị bại lộ. "Kẹo kẹo, Thanh Hoàn muốn kẹo." Dứt lời, cô bỗng vọt tới trước mặt Triệu Cảnh Diễm, hai tay bắt đầu giở trò. "Kẹo ở đâu, ta muốn ăn kẹo." Chỉ nháy mắt, bộ y phục trắng tinh của Triệu Cảnh Diễm đã lấm bẩn, in đầy dấu tay. Hắn không những không giận mà còn cười tươi hơn, dang rộng tay ra, vẻ mặt bình chân như vại: "Lục tiểu thư, kẹo ở trên người ta, cô tìm đi, tìm được thì cho cô ăn." Thứ quan trọng nhất của tiểu thư khuê các là danh tiết. Rõ ràng nếu tay của cô gái này sờ lên thân thể của đàn ông thì cái danh tiết kia sẽ bị phá hủy. Dĩ nhiên nếu thật sự là người điên thì đấy lại là chuyện khác. Lục tiểu thư, cô chịu thua đi, thừa nhận mình giả điên đi, ta sẽ tạm tha cho cô một lần. Thân thể Cố Thanh Hoàn cứng đờ, có chút khó xử khi rơi vào tình thế đâm lao phải theo lao. Kẻ này rõ ràng là đến thăm dò cô, rốt cuộc cô đã để lộ manh mối gì? Cuối cùng cô cắn răng, ngươi đã một lòng muốn chết thì ta đây cũng tình nguyện đi chôn giúp. Đôi tay trắng nõn của cô sờ soạng phần thân trên của Triệu Cảnh Diễm thêm mấy cái, sau đó cô lập tức ngồi xổm xuống, đôi tay nhỏ bé mau chóng cởi dây rồi kéo phắt xuống, chỉ nháy mắt, cả quần lẫn tiết khố của Triệu Cảnh Diễm đều bị kéo xuống, để lộ cặp đùi trắng trẻo và thứ đồ chơi hơi vểnh lên. Triệu Cảnh Diễm đang say mê ngửi mùi thuốc thoang thoảng trên người Cố Thanh Hoàn thì bỗng cảm thấy hai chân mát lạnh. Hắn vừa cúi đầu nhìn xuống thì lập tức chết đứng. Khiếp sợ, xấu hổ, phẫn nộ... Đủ các loại cảm xúc bùng nổ, hắn không thể dằn được mà gào to một tiếng, theo bản năng nhấc chân phải lên, đạp thẳng về phía người ngồi trước mặt. Cố Thanh Hoàn dự liệu được hắn sẽ nhấc chân đá, cho nên nhẹ nhàng lách qua một bên né tránh. Quả nhiên, Triệu Cảnh Diễm mới nhấc chân được một nửa thì phát hiện có gì không đúng lắm. Quần hắn bị kéo xuống đến đầu gối, chân trái liên đới đến đùi phải, cả người ngã ngửa ra đằng sau, "rầm" một tiếng. Triệu Cảnh Diễm cảm giác được mông của mình, và cả bộ phận nào đó đều lành lạnh, tựa như có vật gì đang chui vào. Một tiếng gầm giận dữ vang tận trời xanh. Triệu Cảnh Diễm không còn kịp suy nghĩ gì nữa, vùng vẫy nhấc chân lên, đá mạnh về phía Lục tiểu thư. Cố Thanh Hoàn đang muốn nhảy ra nhưng bàn chân kia đã đạp lên ngực cô, cô đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể tựa như một chiếc lá bay ra ngoài, rơi xuống hồ nước. "Tiểu thư!!" Xuân Nê kêu lên thảm thiết, lập tức nhảy theo xuống. Đúng ngay lúc này, vài tiếng kêu nhỏ vang lên xung quanh, một mũi tên dài rạch nát không trung, mười mấy kẻ bịt mặt mặc đồ đen không biết ở đâu xông tới, trường kiếm trong tay đều đâm về phía Triệu Cảnh Diễm còn đang ở trên mặt đất. Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sầm xuống, hắn lập tức xoay người, lăn vài vòng trên mặt đất, tránh loạn cả lên, miệng thì không ngừng hét: "A Ly, cứu ta!" "Không xong rồi!" Sắc mặt Tưởng Hoằng Văn đại biến, A Ly đã phóng ra ngoài như mũi tên rời cung. Tưởng Hoằng Văn suy tính, cuối cùng vẫn không nhảy vào theo, chu môi lại, huýt lên vài tiếng. Thị vệ của Thọ vương đang thủ ở khắp nơi nghe được tiếng huýt sáo, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra, quấn lấy đám người áo đen giao chiến. Nước từ bốn phương tám hướng xộc về phía Cố Thanh Hoàn, trong ao mọc đầy lục bình, Cố Thanh Hoàn chìm xuống dưới đáy ao, lập tức cảm thấy khó mà thở nổi. Đầu óc của cô bỗng trở nên trống rỗng, lồng ngực đau đến độ như muốn nứt ra. Nếu cô không đoán nhầm, hẳn là cô đã bị nội thương rất nặng. Đúng lúc này, cô loáng thoáng nghe được mấy tiếng hét thảm thiết, rồi lại nghe được tiếng đánh nhau, trong lòng chưa từng hoảng hốt đến thế này. Cô cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng nặng hơn, dần dần mất ý thức. Tưởng Hoằng Văn thấy người của Thọ vương đã chiếm được ưu thế, người trong hồ lại chưa được cứu lên, thầm thở dài rồi tung người nhảy vào trong nước. … Điền trang tĩnh mịch đã khôi phục được sự yên ổn của ngày xưa, nhưng mùi máu tươi thoảng qua trong không khí dường như đang tuyên bố rằng, nơi này từng xảy ra một trận ác chiến. Triệu Cảnh Diễm đổi nước ngâm trong thùng gỗ lần thứ mười tám, trên mặt không còn vẻ cười cợt như ngày trước, hai mắt nhắm nghiền. Tưởng Hoằng Văn cầm một thanh chủy thủ trong tay, dùng khăn lau tới lau lui nhiều lần, cũng không nói lời nào. A Ly vén màn bước vào. Triệu Cảnh Diễm mở bừng mắt, lạnh lùng nói: "Thế nào?" "Là tử sĩ*, tổng cộng mười người, võ công rất cao, không để lại bất cứ manh mối nào." (*) Tử sĩ: tức những kẻ có nhiệm vụ ám sát, nếu thất bại sẽ tự sát ngay lập tức. Triệu Cảnh Diễm nghe mà tức giận không thôi, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Cùng một bọn người ở Vạn Hoa Lâu lần trước?" A Ly trầm tư một chốc: "Hồi gia, dựa theo chiêu thức võ công thì hẳn là cùng một bọn." Tưởng Hoằng Văn cười khẩy: "Rốt cuộc đệ chọc đến ai mà ba lần bốn lượt bị đuổi giết vậy." "Sao ta biết được." Triệu Cảnh Diễm trừng mắt: "Ông đây trừ rượu chè gái gú cờ bạc, chơi bời lêu lổng ra thì mấy năm nay chưa từng làm được việc gì ra hồn. Đã thế mà vẫn còn có người cảm thấy không yên tâm." Tưởng Hoằng Văn nhíu mày nói: "Chắc không phải là lão Nhị, hắn mới bị Hoàng đế trách mắng, không thể lại ra tay. Phải chăng là lão Tam?" Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt, không tiếp lời. Lão Nhị cũng được, lão Tam cũng thế, bản thân hắn đã là một vương gia nhàn tản, chắc chắn là để lộ sơ hở ở đâu đó mới bị người khác đuổi giết hết lần này đến lần khác. Điều càng khiến hắn lo lắng là kiểu truy sát này thực tế không nhằm lấy mạng của hắn mà giống như đang thử thăm dò. Lần này hắn mang hơn ba mươi thị vệ đến Giang Nam, tất cả đều là cao thủ hàng đầu, chưa kể đến ám vệ ẩn núp trong bóng tối. Dùng ám vệ bồi dưỡng nhiều năm để thăm dò một vương gia quần là áo lượt, dám ra tay mạnh bạo như vậy, thật đúng là khiến người ta phải khiếp sợ. Thế gian này, trừ hai vị kia ra chắc chẳng còn ai có năng lực đến vậy. Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài nói: "Cô gái kia thế nào rồi?" A Ly cắn môi: "Hồi gia, vẫn... vẫn chưa tỉnh lại." "Vì sao còn chưa tỉnh lại?" Triệu Cảnh Diễm không hiểu. Tưởng Hoằng Văn lắc đầu nói: "Một cước kia của đệ, chưa nói đến người ta là một cô gái yếu đuối, cho dù là một gã đàn ông cao to, thô kệch còn chưa chắc đã chịu được đâu." Triệu Cảnh Diễm đỏ mặt nói: "Ai... ai... ai mà ngờ được... cô ta lại xài chiêu như vậy. Mặt mũi của gia... cả đời anh minh thần võ của gia đều mất sạch rồi." Tưởng Hoằng Văn vừa nghĩ đến đường đường là một vương gia lại bị tiểu cô nương còn chưa cập kê lột quần liền không nhịn cười được. Lại nghĩ đến cái mông trắng bóc nào đó... Cả người hắn ta lập tức run rẩy, ngã lăn ra giường cười ngặt nghẽo. Triệu Cảnh Diễm thẹn quá hóa giận, cầm lấy cái bầu múc nước tạt ra, Tưởng Hoằng Văn bị giội cho ướt nhẹp. Hắn ta phun một ngụm nước ra, vừa muốn cười lại không dám cười, mặt cũng đỏ ửng cả lên. "Đình Lâm, từ hôm nay trở đi, ta mới nhận ra Lục tiểu thư có phần thú vị đấy. Đi, A Ly, theo ta đi thăm Lục tiểu thư một phen." A Ly cúi đầu thấp xuống, buồn bực nói: "Hoằng gia, tiểu nhân không dám đi." "Vì sao?" A Ly mím môi, cứng ngắc quay mặt sang một bên, nói: "Tiểu nhân sợ nhìn thấy phụ nữ khóc." "Hồi gia!" Tiếng nói của thị vệ vang lên bên ngoài phòng. Ba người trong phòng yên lặng, Triệu Cảnh Diễm hỏi thật nhỏ: "Chuyện gì?" "Nguyệt nương, nô tỳ bên người của Lục tiểu thư mới vừa rời khỏi, xin gia ra lệnh có cần phái người đi theo không." Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn hai mặt nhìn nhau, Tưởng Hoằng Văn nói: "Chẳng lẽ là đi mời đại phu?" Triệu Cảnh Diễm hơi phiền muộn trong lòng, vội nói: "Bám theo." "Vâng, gia!" "Hoằng Văn, huynh mau đi xem xem, đừng nói là cô ta bị đá làm sao rồi." Triệu Cảnh Diễm thay đổi sắc mặt. Hắn hiểu rõ khả năng của mình, bởi vì quá tức giận nên một cú đá kia của hắn đã dùng đến năm sáu phần lực, lỡ như... Tưởng Hoằng Văn nhanh nhẹn xoay người đi ra khỏi phòng. A Ly đi cũng không được, không đi cũng không được, thấy Vương gia ngẩng đầu nhìn mình, hắn mới xoay người đi theo. Xuân Nê ngồi bên giường trông chừng, nước mắt rơi như mưa. Tiểu thư đến giờ còn chưa tỉnh lại, phải làm sao mới được đây. "Lục tiểu thư đã tỉnh chưa?" Một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài phòng. Xuân Nê không nhịn được nữa, gọi Thải Vân, Minh Nguyệt và trông nom tiểu thư, tự mình xốc màn đi ra, chống nạnh đi đến trước mặt A Ly. A Ly chột dạ, sợ hãi lui về sau hai bước, run rẩy nói: "Lục tiểu thư đã tỉnh chưa?" Bím tóc dài của Xuân Nê vung lên, viền mắt đỏ ửng, chống nạnh mắng: "Đám người lòng dạ xấu xa các người, cho các người ăn, cho các người ở, vậy mà... Nếu tiểu thư nhà ta xảy ra bất trắc gì, Xuân Nê ta dù cho có thành quỷ cũng không tha cho đám người các ngươi." "Cô nương, Vương gia nhà ta..." "Ta nhổ vào, ngươi im miệng cho ta!" Xuân Nê phun nước bọt đầy mặt A Ly. "Tiểu thư nhà ta là kẻ ngốc, chẳng lẽ các ngươi cũng ngốc giống vậy! Các ngươi đúng là đồ lòng dạ ác độc mà, không ngờ lại đá tiểu thư của ta rớt xuống hồ... Tiểu thư đáng thương của ta ơi..." Xuân Nê không nói nổi câu nào nữa, gân cổ gào khóc. A Ly nghe tiếng khóc của Xuân Nê mà tê cả da đầu, thấy tình thế không ổn vội vàng chạy trốn nhanh như một làn khói. Tưởng Hoằng Văn há miệng, đang muốn nói vài câu an ủi, tiếng khóc của Xuân Nê lại chói tai hơn ba phần. Mẹ ơi! Trái tim hắn ta hẫng đi mấy nhịp rồi cũng chuồn mất. … "Cái gì, tiểu thư bị Thọ vương đá trọng thương?" Trần Bình hoảng hốt đến biến sắc mặt. "Mau, mau chóng đi phủ Kim Lăng tìm Phúc bá, chỉ có Phúc bá mới cứu được tiểu thư." Nguyệt nương nức nở nói. Trần Bình quả quyết nói: "Ta tự đi, phía tiểu thư..." "Tiểu thư có bọn ta trông nom, ngươi đi nhanh lên, muộn nữa thì không kịp mất." "Hồi gia, Nguyệt nương đi đến điền trang bên cạnh, gặp gã phu xe hôm đó, chưa nói mấy câu thì phu xe kia đi về phía đường lớn. Nói là muốn đến phủ Kim Lăng đi mời một người tên là Phúc bá." Triệu Cảnh Diễm mới ra khỏi thùng gỗ, nước trên người còn đang nhỏ xuống, nói liên thanh: "Mau... Mau... Đi theo... đi theo..." "Vâng, gia!" Triệu Cảnh Diễm lấy khăn mặt lau qua, "A Ly, mau thay áo quần cho gia, gia đi xem xem." "Đệ còn dám đi à, đệ không sợ người ta hắt nguyên chậu nước dơ đuổi đệ đi hả?" Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến tiếng khóc của nha hoàn kia, trong lòng còn thấy sợ hãi không thôi. "Huynh thì biết cái gì?" Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm trông đầy lo lắng: "Đại phu cũng không thể tự chữa cho mình. Nếu như mấy bệnh vặt vãnh thì mấy người bên cạnh cô ta còn biết xử lí. Giờ vội vã đi mời người, đương nhiên là bị nội thương rất nặng. Ta không yên tâm, phải đến xem sao." Tưởng Hoằng Văn giận quá, không khỏi cười mỉa mai: "Đã biết từ trước thì còn tội gì." Triệu Cảnh Diễm hơi đỏ mặt, phất tay áo nói: "Việc này... có thể trách ta sao?"