“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly vội vã đuổi đến, thấy hai bánh bao nhỏ Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm đều đang đứng bình yên ở đó, thì liền khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêng đầu hỏi thị vệ ở bên cạnh. Hai Kỳ Lân đang đảm nhiệm chức ám vệ tạm thời nhìn nhìn nữ nhân đang chật vật ở gần đó, lại nhìn nhìn lại Tiểu chủ tử của nhà mình đầy bất đắc dĩ, cho dù bọn họ cùng là người một nhà thì cũng không thể làm như không biết đuối lý mà nói là Tiểu chủ tử của mình bị ức hiếp được. Diệp Ly vừa nhìn thần sắc của ám vệ thì liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, liền liếc nhìn Mặc Tiểu Bảo một cái. Mặc Tiểu Bảo không sợ hãi chút nào, cái miệng nhỏ nhắn còn cười toe toét với Diệp Ly đầy ngọt ngào. Diệp Ly liền nhìn sang bên cạnh, thì thấy còn có thêm mấy đứa bé tuấn tú khoảng bảy, tám tuổi, gần đó là một cô gái thanh tú mặc màu áo đỏ thêu hình mấy cành hoa sen đan vào nhau đang bò dậy khỏi mặt đất đầy chật vật, trên bộ áo màu đỏ thẫm còn bị dính thứ gì đó, màu sắc quỷ dị khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Bên cạnh cô gái mặc áo đỏ thẫm này là một cô gái tuyệt diễm mặc áo màu đỏ tươi đang vươn tay muốn đỡ cô gái mặc áo đỏ thẫm kia dậy, nhưng lại bị một chưởng của nàng ta đẩy ra không chút khách khí. Cô gái tuyệt diễm này cũng không để ý, liền mỉm cười đứng qua bên cạnh. Diệp Ly nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng nhận ra cô gái mặc áo đỏ thẫm khiến cho nàng thấy hơi quen kia là ai. Đây là vị hôn thê của Thế tử Mộc Dương hầu mà nàng đã từng gặp một lần vào năm đó, bây giờ là Thiếu phu nhân của phủ Mộc Dương hầu, Thế tử phi Mộc Dương hầu. Chỉ có điều, thiếu nữ thanh tú dịu dàng mang theo nét e lệ ngày xưa, hôm nay cũng đã thành một phụ nhân có chồng mặc chính trang đỏ thẫm, trong ung dung lại lộ ra một tia cay nghiệt. Mộc thiếu phu nhân kia vừa đứng dậy liền giơ tay lên, quăng cho Dao Cơ đang đứng bên người nàng ta một cái tát. Mặc dù trong người Dao Cơ không có võ nghệ gì, nhưng vũ kỹ cao siêu, có thể nói là nhất tuyệt đương thời, nên tất nhiên, thân thủ nhạy bén là không phải nói chơi, nàng ta mới vừa vặn giơ tay lên, thì Dao Cơ cũng đã nghiêng người để tránh. “Thiếu phu nhân!” Dao Cơ lui về phía sau một bước, sắc mặt biến hóa, trầm giọng nói. Mộc thiếu phu nhân tát hụt, sắc mặt càng khó coi hơn, “Tiện nhân! Ngươi lại dám trốn! Ngươi cho rằng bây giờ còn là lúc có phu quân ở nhà, xảy ra chuyện gì cũng làm chỗ dựa cho ngươi sao?” Dao Cơ nhìn thoáng qua nàng ta, nói: “Ta không biết, bây giờ, Mộc Dương có thể làm chỗ dựa cho ta hay không, ta chỉ biết, bây giờ đang ở trong cung, nếu Mộc thiếu phu nhân thật sự muốn gây chuyện, thì đến lúc đó, xấu mặt cũng không chỉ là Thiếu phu nhân ngươi, mà còn có cả phủ Mộc Dương hầu nữa.” Mộc thiếu phu nhân không thể không dừng lại, đương nhiên, nàng biết cha mẹ chồng của nhà mình yêu thể diện của phủ Mộc Dương hầu nhất. Chuyện ngày hôm nay, mặc kệ là ai đúng ai sai, nhưng nếu mình đã mất mặt trong cung thì cũng không chiếm được thứ gì tốt. Nhưng muốn nàng cứ bỏ qua cho Dao Cơ như vậy, thì nàng lại không cam lòng vạn phần. Lúc trước, khi Mộc Dương còn ở trong phủ, thì liền che chở nữ nhân này, khiến cho mình khó chịu khắp nơi, bây giờ, khó khan lắm mới đợi đến khi Mộc Dương xuất binh đánh giặc, thì mẹ chồng lại vì mình không có con, nên yêu thương trai của nữ nhân này, vì vậy, tất nhiên, cũng muốn cho nàng ta mấy phần mặt mũi. Hơn nữa, nữ nhân này còn khó đối phó hơn mấy năm trước, trong tối ngoài sáng đều không thể chiếm được chỗ tốt gì. Lần này, thật vất vả mới kiếm được cớ để phát tiết, thì nơi này lại đang ở trong cung, thậm chí còn kinh động đến Định Vương phi. Ôm hận nhìn lướt qua Diệp Ly và ba đứa nhóc đang đứng gần đó, cười lạnh một tiếng, nói: “Sao? Định Vương phi tới để làm chỗ dựa cho tiện nhân này sao? Sao ta lại không biết, từ khi nào mà một tiện thiếp của phủ Mộc Dương hầu chúng ta cũng khiến cho Định Vương phi phí tâm như thế?” Diệp Ly khẽ nhíu mày, nói Mộc thiếu phu nhân một cách lạnh nhạt: “Mộc thiếu phu nhân đã suy nghĩ nhiều rồi, Bản phi chỉ nghe thấy tiếng kêu ở bên này, nên mới chạy sang đây xem, tránh cho tiểu nhi gặp phải nguy hiểm thôi.” Trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Ly không khỏi than nhẹ đầy tiếc hận. Chỉ mới qua mấy năm, mà vị này Mộc thiếu phu nhân đã biến hóa khác với thiếu nữ hơi có một chút tâm kế nhưng vẫn thanh tú, dịu dàng ban đầu thật nhiều, đến nỗi khiến cho nàng không có cách nào hiểu hận ý của nàng ta dành cho nàng xuất phát từ đâu? Tuy hiện nay, Dao Cơ trở về phủ Mộc Dương hầu cũng xem như nàng đã bày mưu đặt kế, nhưng vị Mộc thiếu phu nhân này tuyệt đối sẽ không biết được. Mà trong lần gặp mặt của các nàng vào năm đó, Diệp Ly tự hỏi chính mình cũng không có nghiêng về phía Dao Cơ. “Xem ra Mộc thiếu phu nhân cũng không còn chuyện gì. Vậy Bản phi cũng sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ.” Diệp Ly nói xong, liền quay đầu nói với Mặc Tiểu Bảo: “Còn không kêu Quân Hàm tới đây, lại là con nghịch ngợm khắp nơi?” Mặc Tiểu Bảo vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, đi từ từ đến trước mặt Diệp Ly, rồi ngẩng đầu nói: “Con mới không có nghịch ngợm, con vừa tìm được một người bạn mới. Mẹ, con muốn chơi với hắn ta.” Mặc Tiểu Bảo chỉ chỉ đứa bé đang đứng bên cạnh, chính là tiểu thiếu gia duy nhất của phủ Mộc Dương hầu hiện nay – Mộc Liệt. Diệp Ly còn chưa nói gì, thì đã nghe Mộc thiếu phu nhân cười lạnh một tiếng, giọng nói the thé chói tai: “Ánh mắt thưởng thức của Tiểu Thế tử Định Vương phủ thật đúng là đặc biệt, đuổi theo muốn chơi với một đứa con trai của tiện thiếp đầy tha thiết mong chờ. Khó trách một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết……” Nói xong còn nhìn vạt áo của mình một cái đầy chán ghét, trên đó bị dính một vết ố tròn không biết là thứ gì, nổi bật một cách đặc biệt trên nền màu đỏ thẫm đầy ý vui mừng và ung dung của trang phục dành cho các mệnh phụ. Đứng ở bên cạnh, Dao Cơ kéo nàng ta một cái, khẽ nói: “Thiếu phu nhân, cẩn thận lời nói.” Mộc thiếu phu nhân trừng mắt nhìn Dao Cơ đầy hung dữ, cơn tức giận trong lòng càng sâu. Vết ố bẩn trên quần áo của nàng chính là kiệt tác của vị Thế tử Định Vương phủ đang mặc áo gấm màu đen mà nhìn qua càng tuấn mỹ ngoan ngoãn vô cùng kia. Vốn nàng mang theo Dao Cơ đi tới trong vườn hoa, thuận tiện chế giễu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sỉ nhục hai mẹ con này mấy câu. Trùng hợp lại nhìn thấy hai đứa bé, một áo trắng, một áo đen, đang chơi đùa trong vườn hoa. Nàng gả cho Mộc Dương đã nhiều năm nhưng vẫn không có con, vì vậy, khi thấy con của người khác thì luôn hâm mộ và yêu thích vô cùng. Đương nhiên là ngoại trừ Mộc Liệt do Dao Cơ sinh ra. Mộc thiếu phu nhân thấy hai đứa bé đang chơi đùa trong vườn hoa, thì liền đi qua muốn nhìn xem hai đứa bé này một chút. Mà ám vệ đi theo bên cạnh Mặc Tiểu Bảo thấy nàng ta không có ác ý, đồng thời, cũng thấy Tiểu Thế tử nhà mình ra hiệu bằng tay, nên cũng không ngăn cản. Ai biết, nàng ta vừa mới ngồi xổm xuống, còn chưa đụng vào Mặc Tiểu Bảo, thì một thứ gì đó trong ngực Mặc Tiểu Bảo liền nhảy thẳng về phía Mộc thiếu phu nhân. Mộc thiếu phu nhân sợ hết hồn, liền vội vàng muốn tránh ra, nhưng lại bị thứ gì đó gạt chân một cái, ngã nhào xuống đất. Một con vật nhỏ nhắn đen thui ướt nhẹp, không biết là mèo hay chó giẫm lên người nàng ta mấy cái rồi chạy trốn thật nhanh ra ngoài. Cái này còn chưa xong, Mặc Tiểu Bảo hù dọa người khác xong, chẳng những không xin lỗi câu nào, mà còn châm chọc cười nhạo không chút khách khí, hơn nữa, còn lôi kéo Mộc Liệt đang đứng bên cạnh cười cười nói nói. Thì ra, lúc nãy, những lời mà Mộc thiếu phu nhân sỉ nhục Dao Cơ và Mộc Liệt đã bị Mặc Tiểu Bảo có tai thính mắt tinh nghe thấy, cho nên, Mặc Thế tử, bạn học Tiểu Bảo quyết định hành hiệp trượng nghĩa một lần, thuận tiện kết giao bạn bè. Khi bọn họ đang nói chuyện, thì các mệnh phụ và tiểu thư đi theo sau Diệp Ly đã đến. Nhìn bộ dáng chật vật này của Mộc thiếu phu nhân thì cũng không khỏi hiện lên thần sắc kinh ngạc và kinh ngạc sững sờ. Mộc thiếu phu nhân bị mọi người nhìn thì vừa thẹn vừa giận, nàng xuất thân thanh quý (gia đình trong sạch, cao quý), gả vào phủ Mộc Dương hầu thì cũng sống an nhàn sung sướng, ai ai cũng phải nhún nhường ba phần, có khi nào đã bị mất mặt đến như vậy. Dưới cơn nóng giận, một ngọn lửa giận xông thẳng lên đầu, cũng không làm chủ miệng của mình được nữa, liền nhìn Diệp Ly đầy khiêu khích, nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ta chỉ muốn làm quen với Thế tử Định Vương phủ thôi, nhưng nó lại hại ta biến thành như vậy, không phải không có giáo dưỡng thì là cái gì?” Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, có lẽ chuyện này là Mặc Tiểu Bảo sai, nhưng Mộc thiếu phu nhân nói như vậy cũng thật sự quá nặng. Huống chi, người của Định Vương phủ cũng không tới phiên phủ Mộc Dương hầu đến dạy dỗ! Các phu nhân, tiểu thư ở đây đều nhìn Mộc thiếu phu nhân đang chật vật trước mặt như kẻ điên. Còn không đợi Diệp Ly mở miệng, thì cái đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo ló ra từ sau lưng Diệp Ly, “Không, mẹ, không phải như thế, con không phải cố ý.” Đôi mắt to đen nhánh ướt sũng đảo quanh, ngay lập tức, trái tim của các phu nhân, tiểu thư đang đứng vây xem ở chung quanh đều cùng nghiêng về một bên. Diệp Ly mỉm cười. cúi người sờ sờ đầu nhỏ của con trai, hỏi: “Vậy đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe xem!” Mặc Tiểu Bảo nói đầy uất ức: “Con đứng ở bên kia thấy một con chó nhỏ bị rớt xuống nước, liền kêu người vớt nó lên. Con và Lãnh tiểu ngốc đang suy nghĩ biện pháp chuản bị lau sạch lông cho chó con, thì đột nhiên, vị đại thẩm này vỗ lên vai con một cái từ phía sau. Con sợ hết hồn nên buông chó con ra, sau đó… Mẹ, con không có cố ý làm dơ áo của đại thẩm…… Nhưng mà… Vị này đại thẩm rất tức giận, mẹ, chúng ta bồi thường lại cho thẩm ấy một cái khác được không? Con không có tiền, mẹ trả giúp con trước, sau này, khi con trưởng thành, nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho mẹ.” Nhìn đứa bé tuấn mỹ, đáng yêu còn chưa cao tới đùi đang mang theo vẻ mặt đầy thành thật thương lượng với mẹ của mình ở trước mắt, trái tim của các phu nhân, tiểu thư ở đầy liền mềm thành một vũng nước. Nếu bọn họ sống cùng với Diệp Ly, thì sẽ biết một từ, đó là lừa đảo. Trong nháy mắt, một đám phu nhân, tiểu thư luôn sống an nhàn sung sướng bị đứa bé đáng yêu, thiện lương, ngoan ngoãn, còn can đảm dám nhận lỗi ở trước mặt lừa đến không biết phương hướng. “Tiểu Thế tử, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, như vậy, Mộc thiếu phu nhân sẽ không để ý đâu.” Ở bên cạnh liền có người đã mở miệng an ủi. “Thật sao?” Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn phu nhân nói chuyện, trong đôi mắt to ướt sũng tràn ngập lo lắng. “Đương nhiên là thật, một bộ quần áo cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tiểu Thế tử không cần để trong lòng.” Vị phu nhân kia vội cam đoan, hoàn toàn không để ý đến khổ chủ còn đang đứng ở bên cạnh. Ám vệ đứng ở bên cạnh nhìn Mặc Tiểu Bảo tràn đầy kính ngưỡng. Tiểu Thế tử nhà bọn họ còn nhỏ như vậy mà đã biết cái gì gọi là nghệ thuật nói dối, cái gì gọi là tránh nặng tìm nhẹ, cái gì gọi là nói dối mà không chớp mắt, thật sự là… Tương lai đầy triển vọng nha. Đương nhiên, nếu bỏ qua con chó con bị rớt xuống nước kia là do chính Tiểu Thế tử không cẩn thận làm rớt xuống, nếu bỏ qua sự thật là con chó đó rớt xuống sau khi vị Mộc thiếu phu nhân này đi vào Ngự hoa viên, nếu càng bỏ qua việc Tiểu Thế tử lau khô lông cho con chó con, nhưng thật ra là càng làm ướt nhiều hơn, hơn nữa lại làm cho màu lông của nó càng thêm sặc sỡ; thì thật ra, Tiểu Thế tử nhà bọn họ cũng không nói dối. Nhìn nhìn khuôn mặt đầy thương tiếc của những nữ nhân bị Tiểu Thế tử lừa gạt kia, liền thầm lắc đầu: Có rảnh rỗi thương tiếc Tiểu Thế tử mà có đôi khi ngay cả Vương gia cũng phải ăn buồn bực của nhà bọn họ, còn không bằng thương tiếc con chó con không biết lúc này đã chạy đi đâu tắm đi. Diệp Ly vỗ lên đầu nhỏ của con trai một cái không nặng không nhẹ, nhìn như an ủi, nhưng kỳ thật là đang cảnh cáo bé có chừng có mực. Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, ngoan ngoãn rút về bên cạnh Diệp Ly, tay trái lôi kéo Lãnh Quân Hàm, tay phải lôi kéo Mộc Liệt, bày ra một bộ dáng bé ngoan. Diệp Ly nhìn Mộc thiếu phu nhân đã tức giận đến xanh cả mặt, mỉm cười nói: “Là do tiểu nhi tinh nghịch, kính xin Mộc thiếu phu nhân tha lỗi. Tiểu nhi và Mộc Tiểu công tử vừa gặp đã thân, hãy để các bé chơi với nhau một lát. Thiếu phu nhân nghĩ sao?” Trên khuôn mặt của Mộc thiếu phu nhân hiện lên một tia chán ghét, nói một cách lạnh lùng: “Trời sinh tính tình của Mộc Liệt đã ngang bướng, thô tục vô lễ vô cùng, chỉ sợ sẽ làm hư Tiểu Thế tử.” Mọi người đều câm nín, đầu óc của nữ nhân này bị hư sao? Mặc dù đa số mọi người đều có thể đoán được nguyên nhân mà Mộc thiếu phu nhân làm như vậy, dù sao, cũng có không ít người biết, mẹ ruột của tiểu công tử phủ Mộc Dương hầu là vũ cơ đệ nhất kinh thành năm đó – Dao Cơ; nhưng là thân là một phu nhân đương gia có đầu óc, không nói bây giờ, Định Vương phủ có thể đắc tội hay không, chỉ nói bại hoại thanh danh của nam đinh duy nhất trong nhà khắp nơi như vậy thật sự rất hay sao? Lập gia đình mấy năm cũng không sinh được đứa con nào, không chừng tương lai còn phải dựa vào đứa thứ tử này đó. Diệp Ly nhíu mày hơi không vui, “Lúc nãy, Mộc thiếu phu nhân còn chất vấn giáo dưỡng của Định Vương phủ đây. Xem ra không phải Mộc thiếu phu nhân cảm thấy Tiểu công tử sẽ làm hư tiểu nhi, mà là sợ tiểu nhi làm hư Tiểu công tử mới đúng.” “Vương phi nói đùa, có thể lọt mắt xanh của Tiểu Thế tử, thì đã là phúc phận của Liệt nhi.” Mộc thiếu phu nhân còn muốn nói gì đó, thì một giọng nữ hơi nghiêm khắc vang lên trong đám người ở phía sau. Sắc mặt Mộc thiếu phu nhân trắng bệch, đám người nhường ra một con đường, người đi tới chính là phu nhân Mộc Dương hầu với khuôn mặt đầy nghiêm nghị. “Mẹ……” Mộc thiếu phu nhân không cam lòng, liền mở miệng nói. “Im ngay!” Phu nhân Mộc Dương hầu trừng mắt nhìn nàng ta một cái đầy hung dữ, rồi xoay người, phúc thân, mỉm cười nói với Diệp Ly: “Con dâu không hiểu chuyện, kính xin Vương phi đừng trách.” Diệp Ly cười nói: “Phu nhân Mộc Dương hầu nói quá lời, cũng là tiểu nhi nghịch ngợm, vẫn nên mời Mộc thiếu phu nhân đi thay bộ quần áo khác trước đã.” “Vương phi nói rất đúng.” Phu nhân Mộc Dương hầu gật đầu, nói với Mộc thiếu phu nhân: “Còn không đi mau, quần áo tóc tai không ngay ngắn còn thể thống gì?” Mộc thiếu phu nhân đỏ mặt, không cam lòng, liền trợn mắt nhìn Mộc Liệt một cái, rồi mới xoay người đi. Dao Cơ nhìn Diệp Ly một cái, rồi cũng xoay người đi theo. Những người khác thấy sắc mặt Định Vương phi khó coi, thì cũng biết không phải lúc nói chuyện, nên liền lần lượt cáo lui, rồi giải tán đi dạo trong Ngự hoa viên. Phu nhân Mộc Dương hầu dặn dò Mộc Liệt mấy câu, rồi cũng cáo từ. “Bái kiến Vương phi, Tiểu Thế tử.” Mộc Liệt chắp tay cúi đầu với hai người theo quy củ. Lãnh Quân Hàm mở to hai mắt nhìn ca ca mới trước mặt này đầy tò mò. Mặc Tiểu Bảo nói một cách bất mãn: “Thế tử thì Thế tử, tại sao còn muốn thêm chữ Tiểu nữa?” Diệp Ly tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Chỉ có con nhiều chuyện. Gần đây có tốt không?” Tất nhiên, câu sau là hỏi Mộc Liệt. Lúc đầu tuyển đứa bé này đi theo Dao Cơ về kinh thành, thì đương nhiên, đứa bé này đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Cho dù là Diệp Ly thì cũng rất đánh giá đứa bé gần mười một tuổi mà nhìn qua cũng chỉ như bảy, tám tuổi này rất cao, có thể sống sót đi ra khỏi lòng bàn tay của Tần Phong, thì tuyệt đối đều là cao thủ. Cho nên, mục đích của Mộc Liệt không chỉ đơn giản là giả trang con trai của Dao Cơ và Mộc Dương, mà vào lúc quan trọng, thì thậm chí, đứa bé này còn quan trọng hơn cả chính bản thân Dao Cơ. “Đa tạ Vương phi quan tâm, Liệt rất tốt.” Mộc Liệt bày ra một gương mặt ông cụ non, nghiêm mặt, nói. Diệp Ly mỉm cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, “Con nít con nôi, nghiêm túc như vậy làm gì? Ngươi cũng không sợ dọa Mộc Dương sao?” Mộc Liệt bị hành động thân mật đột nhiên này khiến cho cả người cứng ngắc, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cũng hơi đỏ lên, nhưng không tự biết, mà còn nghiêm mặt nói: “Bọn họ chỉ cho rằng ta trưởng thành sớm, kỳ tài ngút trời thôi.” Diệp Ly cười một tiếng, “Cũng thấy được, người của phủ Mộc Dương hầu còn rất thích ngươi.” “Hừ!” Mộc Liệt bĩu môi, nói: “Chỉ cần là con trai của phủ Mộc Dương hầu thì bọn họ đều thích, nghe nói mấy năm nay, phu nhân Mộc Dương hầu sắp điên lên vì cháu trai rồi, nhét nữ nhân vào phòng Mộc Dương liên tục, cho đến khi chúng ta vào phủ Mộc Dương hầu, thì mới đỡ hơn một chút. Có điều, bà ta vẫn muốn một đứa cháu đích tôn, cho nên, mỗi ngày đều cho nữ nhân kia uống thuốc, quả nhiên, uống thuốc nhiều liền ảnh hưởng đến đầu óc, hừ!” Diệp Ly sửa sang lại quần áo của nó, nói khẽ: “Mấy ngày nữa, ta và Vương gia sẽ rời kinh. Hiện tại, Lãnh Nhị đã đến biên quan, Phượng Tam cũng phải về với chúng ta. Đến lúc đó, trong kinh thành chỉ còn lại ngươi và Dao Cơ. Tự các ngươi phải cực kỳ cẩn thận, hiểu không? Nếu gặp rắc rối gì, thì cứ việc thoát thân trước. Bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.” Trong mắt Mộc Liệt hiện lên một tia chấn động, nghiêm mặt nói: “Vương phi cứ việc tâm, Dao Cơ không phải ngu ngốc, ta cũng không phải. Người của phủ Mộc Dương hầu sẽ không hoài nghi. Chúng ta sẽ xử lý chuyện trong Sở kinh thật tốt, nhất định sẽ không khiến cho Vương gia và Vương phi phải lo lắng.” Diệp Ly khẽ thở dài hơi áy náy: “Ngươi vẫn còn nhỏ……” Trong nháy mắt, Mộc Liệt trong liền xù lông, “Ta mới không phải đứa trẻ! Ta là Kỳ Lân!” Quân dự bị. “Ừ, ừ…” Diệp Ly vội trấn an: “Chờ đến khi ngươi trở về, ta liền kêu Tần Phong đặc biệt nhận ngươi vào Kỳ Lân. Cho nên, phải chú ý an toàn, nhớ chưa?” “Đa tạ Vương phi!” Mộc Liệt nói đầy vui mừng. Hắn tự nhận bản lãnh cũng không thua người khác, nhưng Tần thống lĩnh lại luôn lấy lý do nhỏ tuổi mà không cho hắn gia nhập Kỳ Lân. Hừ, hừ! Không phải hiện tại, hắn cũng đang làm nhiệm vụ sao? Hơn nữa, còn là nhiệm vụ mà những người cao to như trâu kia vĩnh viễn cũng không có cách nào thay thế được! Chỉ nhìn vẻ mặt của Mộc Liệt thì cũng đã biết nó đang suy nghĩ gì, Diệp Ly cũng chỉ lắc đầu cười khẽ một tiếng. “Đi lấy nước! Đi lấy nước……” Đột nhiên, ở đằng xa vang lên tiếng ồn ào, Diệp Ly đứng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng hỗn loạn, hai thị vệ chia ra đứng ở bên trái và bên phải của Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm. Mộc Liệt đứng lên một băng ghế nhìn, rồi nhướng mày nói: “Đó là phương hướng của lãnh cung. Là điện Thu Lương, hiện nay, Liễu Quý phi bị nhốt ở đó!” “Điện Thu Lương? Trùng hợp như thế, Đại điển đăng cơ của Tân hoàng, sao điện Thu Lương lại cháy chứ?” Diệp Ly trầm ngâm. Suy nghĩ một chút, rồi phân phó người bên cạnh: “Mang Tiểu Thế tử đi tìm Vương gia, ta đi qua xem xem.” “Vương phi?” Thị vệ ở phía sau nói hơi chần chờ. Diệp Ly lắc đầu, nói: “Trong cung sẽ không có nguy hiểm gì lớn, bảo vệ ba đứa bé cho tốt, đi đi.” Mộc Liệt nói một cách bất mãn: “Tiểu gia mới không cần bảo vệ, Vương phi, ta bảo vệ người!” Diệp Ly buồn cười nói: “Vậy cũng không được, bây giờ, ngươi đi theo ta thì sẽ bị người khác hoài nghi. Ngoan, đi theo Tiểu Bảo và Quân Hàm. Hai đứa tiểu quỷ không được phép rời khỏi ngươi.” Cũng không cho Mộc Liệt có cơ hội phản bác, Diệp Ly đã phi thân bay mất. Mộc Liệt bày ra một gương mặt nghiêm túc, nhưng vành tai nhỏ đã nóng lê, nhìn Mặc Tiểu Bảo hơi không được tự nhiên một cái, rồi lầu bầu: “Được rồi, tiểu gia chịu khó thuận tiện bảo vệ các ngươi luôn.” Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, “Ai cần ngươi bảo vệ?” Lãnh Quân Hàm cười híp mắt, vươn đôi tay nhỏ bé về phía Mộc Liệt, “Ca ca, Bảo Bảo.” “Lãnh tiểu ngốc! Rốt cuộc đệ có biết thân sơ hay không?” Mặc Tiểu Bảo giận dữ. “A… Lãnh tiểu ngốc, Mặc Tiểu Bảo… Ha ha……” Vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo đầy hắc tuyến, ha ha em gái ngươi đó! Lúc Diệp Ly chạy tới điện Thu Lương, thì lửa lớn đã thiêu cháy hất cả nửa thiên điện. có thể nói, điện Thu Lương là lãnh cung trong lãnh cung, lâu năm không sửa chữa, cỏ dại mọc thành bụi, gần như khiến cho người ta không thể tin được đang ở trong hoàng cung. Trong ngày thường cũng rất hiếm khi có người tới, huống chi, hôm nay lại là Đại điển đăng cơ, nên tất nhiên càng không có ai sẽ đến đây. Cho dù có cháy, thì những cung nữ, thái giám nhìn thấy kia cũng cách rất xa, đợi đến khi bọn họ xuyên qua từng cái vườn ngự uyển, từng cái hành lang gấp khúc thì cũng đã mất rất nhiều thời gian. Ít nhất, khi Diệp Ly chạy tới, thì còn không thấy có ai chạy tới cứu hỏa. “Vương phi.” Đám thị vệ vẫn không ở lại hết bên cạnh Mặc Tiểu Bảo, mà phân ra làm hai đuổi theo Diệp Ly. “Cứu mạng…… Cứu mạng…” Tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên ở bên trong, Diệp Ly cau mày, đây không phải là tiếng của Liễu Quý phi. Tiếng nói cao ngạo nhưng lạnh lùng của Liễu Quý phi, thì Diệp Ly tuyệt đối sẽ không nhận sai, cho dù nàng ta đang suy yếu cũng sẽ không có giọng như vậy. “Cứu mạng……” Diệp Ly phi thân bay vào trong điện Thu Lương, hai thị vệ ngẩn ra, lúc vội vàng muốn chạy vào theo, thì ở bên trong liền vang lên tiếng nói của Diệp Ly, “Ở ngoài!” Bản thân điện Thu Lương chính là một tòa thiên điện, bên trong cũng không lớn, cho nên Diệp Ly vừa đi vào liền thấy cô gái đang ngất xỉu trên mặt đất, liền vội vàng ngăn cản hai thị về đang muốn đi vào theo. Cô gái này mặc một bộ áo màu hồng nhạt, nhìn thân hình thì chắc là một thiếu nữ, hơn nữa, nhìn từ chất vải thì hiển nhiên cũng không phải một cung nữ. Bước lên đỡ cô gái kia dậy, Diệp Ly liền đi ra thật nhanh. Cũng may mà cô gái này vừa nhìn thấy cháy nên đã chạy ra ngoài, nhưng không biết tại sao mà lại ngất xỉu khi chỉ còn cách của có mấy bước. Nếu ở sâu hơn, dựa vào tiếng nói của nàng ấy, thì chỉ sợ bọn họ cũng không nghe thấy. Mang theo thiếu nữ đi thật nhanh ra khỏi điện Thu Lương, mới đặt người xuống trên con đường trải đầy đá xanh ở bên ngoài. Xoay người lại, thì thấy ngọn lửa lớn đã bao vây cả điện Thu Lương, nếu bọn họ chậm một hai bước, thì chỉ sợ thiếu nữ này cũng chỉ có thể bị chết cháy ở trong. “Vương phi, Liễu Quý phi……” Thị vệ ở phía sau nhắc nhở. Diệp Ly lắc đầu nói: “Thôi, lửa quá lớn, chờ lửa tắt rồi lại vào xem.” Cúi người hơi vén mái tóc dài trên mặt thiếu nữ lên, một dung nhan thanh tú liền hiện ra, chỉ có điều, nhìn thoáng qua thì thấy, từ khóe mắt đến vành tai của nửa mặt trái lại có thêm một vết thương bị phỏng nặng vẫn còn đang chảy máu, trên quần áo cũng có một vài dấu vết bị cháy. Thị vệ cúi đầu kiểm tra một chút, rồi nói: “Nàng ấy trúng thuốc mê, chắc bị cái gì đó bị cháy rớt trúng mặt của nàng ấy, nên mới khiến cho nàng ấy tỉnh lại, sau đó mới giãy giụa bò ra ngoài.” “Đây là……” Diệp Ly nhìn nửa bên mặt vẫn còn nguyên vẹn của thiếu nữ, mặc dù đã không gặp mấy năm, hơn nữa, lúc ấy, nàng ấy vẫn còn quá nhỏ, nhưng trí nhớ vẫn luôn đáng tự hào của Diệp Ly vẫn để cho nàng nhận ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, con gái ruột của Liễu Quý phi và Mặc Cảnh Kỳ, Nhị công chúa Đại Sở. “Công chúa Trân Ninh.” Công chúa Trân Ninh đang nằm trên mặt đất cố gắng mở mắt ra, ngay cả khi uy lực của thuốc mê có lớn hơn nữa, thì trên mặt bị vết phỏng thật sâu, lớn gần bằng một bàn tay, hơn nữa mạo hiểm và tuyệt vọng mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết cũng khiến cho nàng thanh tỉnh mấy phần. Diệp Ly cúi đầu nhìn thiếu nữ trên mặt đất, hầu như nàng chưa từng thấy một thiếu nữ nào ở cái tuổi này lại có một đôi mắt tĩnh mịch không có cảm xúc gì như vậy. Sự an tâm sau khi thoát chết cũng trở nên chết lặng và không có chút sức sống nào trong nháy mắt. Ngẩng đầu nhìn điện Thu Lương đang cháy hừng hực trong ngọn lửa đầy mãnh liệt trước mắt, rồi lại nhìn thân thể đang khẽ run của công chúa Trân Ninh, gần như Diệp Ly đã có thể suy đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Không sao rồi.” Diệp Ly thấp giọng nói. Công chúa Trân Ninh nhìn nàng ấy đầy ngơ ngác, há miệng nhưng lại không nói ra được một lời. Một hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, biến mất vào trong mái tóc đen nhánh…