Thịnh Thế Đích Phi
Chương 276
“Mẫu hậu có chuyện gì?” Nhìn Thái hậu mang theo một nhóm người hùng hùng hổ hổ xông vào, Hoàng hậu nhíu mày hỏi.
Thái hậu nhìn Hoàng hậu chằm chằm đầy tàn bạo, giọng nói lạnh lùng: “Thập hoàng tử ở đâu?” Hoàng hậu nhìn Thái hậu một cách thản nhiên, nhàn nhạt hỏi: “Thập hoàng tử? Mẫu hậu hỏi cái này làm gì?” Thái hậu “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Thập hoàng tử sắp phải đăng cơ kế vị. Ai gia là Hoàng tổ mẫu của nó, không dạy dỗ nó, thì còn ai có thể dạy dỗ cho nó?” Thần sắc Hoàng hậu vẫn bình tĩnh, liền cự tuyệt: “Tân hoàng tự có Thái phó và triều thần giáo dục, cũng không cần đến mẫu hậu phải phí tâm. Huống chi, Tân hoàng chưa đăng cơ, mẫu hậu lại là người sắp tuẫn táng theo Phụ hoàng của nó. Không nên gặp nhau.”
Hiển nhiên, mấy ngày nay Thái hậu thật sự đã chọc Hoàng hậu đến xù lông rồi, nếu không, lấy tính tình của Hoàng hậu, thì tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy.
Thái hậu bị tức đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngón tay chỉ vào Hoàng hậu run lên, một lúc lâu sau, mới nói: “To gan! Hoa thị, mặc dù ngươi là Hoàng hậu, nhưng lại không thể để lại nửa hoàng tử cho Hoàng thượng. Ai gia thấy, người nên tuẫn táng là ngươi mới đúng!” Thái hậu hết sức ghen ghét Hoàng hậu luôn ung dung thản nhiên ở trước mắt. Mặc dù Hoàng hậu không có con trai, thậm chí, ngay cả con gái duy nhất cũng không biết tung tích. Nhưng bên ngoài, ai cũng không thể động tới nàng ta. Không chỉ bởi vì nàng ta là con gái của Hoa gia, mà càng bởi vì nàng ta là vợ cả của Hoàng đế, là đích hậu của Đại Sở, mẹ cả của tất cả hoàng tử, công chúa. Vô luận hoàng tử nào lên ngôi, thì đều phải tôn nàng ta là Hoàng thái hậu.
Thái hậu không thể không thừa nhận, cho dù bà chướng mắt, chán ghét Liễu Quý phi, nhưng thật ra, bà và Liễu Quý phi mới giống nhau. Vô luận có được sủng ái hơn nữa, vô luận có bao nhiêu con nối dòng, nhưng không có danh phận vợ cả kia, thì ngay cả quyền cự tuyệt tuẫn táng, các nàng cũng không có.
Hoàng hậu nhắm mắt, nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ tiếc, trước khi Hoàng thượng lâm chung lại không có ý định để cho Bản cung đi theo. Mẫu hậu, thần thiếp thấy ngài vẫn nên hồi cung nghỉ ngơi sớm đi. Rất nhiều chuyện, không chỉ thần thiếp không làm chủ được, mà chỉ sợ trong thời gian ngắn, ngay cả Tân hoàng cũng không làm chủ được. Nếu mẫu hậu có gì muốn nói, thì không bằng đi tìm Lê Vương nói tốt hơn.”
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, dĩ nhiên bà muốn đi tìm Mặc Cảnh Lê. Nhưng từ sau khi Hoàng đế băng hà, Mặc Cảnh Lê cũng không thấy tiến cung thỉnh an bà. Cho dù tình cờ tiến cung, thì cũng tới bái kiến Hoàng hậu để thương nghị chuyện Tân hoàng đăng cơ thôi, đợi đến khi bà nhận được tin tức chạy tới, thì Mặc Cảnh Lê cũng đã xuất cung mất rồi. Hiện tại, quyền hành của Thái hậu đã bị tước đoạt sạch sẽ, muốn làm chuyện gì cũng đều rất khó khăn. Thái hậu biết, Mặc Cảnh Lê đã quyết tâm không muốn để ý tới mình nữa.
“Hoàng hậu, ngươi đang nói gì vậy? Ai gia chỉ đến để thăm Thập hoàng tử thôi.” Thái hậu nén giận, cắn răng nói.
Hoàng tổ mẫu muốn thăm cháu nội, tất nhiên không thể không cho thăm. Đúng lúc Thập hoàng tử cũng đã thức, Hoàng hậu chỉ đành sai người đi mời Thập hoàng tử ra.
Nhận được sự nhượng bộ của Hoàng hậu, lúc này, Thái hậu mới hài lòng ngồi xuống uống trà được cung nữ dâng lên, cũng mới rảnh rỗi nhìn Diệp Ly đang ngồi bên cạnh. Xưa nay, ấn tượng của Thái hậu với Diệp Ly không phải quá tốt, cũng không phải có nghĩa là bà có ý kiến gì với bản thân Diệp Ly, mà chỉ là từ khi mới bắt đầu thì lập trường đã khác nhau. Mà bây giờ, chính tính mạng của bà cũng sống bữa nay lo ngày mai, nhưng Diệp Ly lại trở thành vợ duy nhất của Định Vương, danh tiếng của Định Vương phi cũng danh dương thiên hạ như Định Vương. Điều này khiến cho Thái hậu, luôn tự xưng nữ kiệt một đời, làm sao mà có thể thấy thoải mái được?
“Định Vương phi?” Thái hậu cau mày hỏi.
“Phải. Bái kiến Thái hậu.” Diệp Ly đặt tách trà xuống, nhợt nhạt mỉm cười. Một bộ áo xanh ngồi trên ghế bên trái Hoàng hậu nhàn nhã ung dung, nhìn qua không giống như nữ trung hào kiệt danh chấn thiên hạ, mà như là một bức tranh cung nữ thanh nhã u tĩnh.
Thái hậu tự biết không có gì để nói với Diệp Ly, nên chỉ khẽ “Hừ” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Chỉ chốc lát sau, Thập hoàng tử đã sửa sang lại quần áo, đầu tóc gọn gang đi từ bên trong ra, đi theo phía sau bé, tất nhiên là mẹ ruột của bé. Vốn mẹ ruột của Thập hoàng tử họ Lý, sau khi sinh hạ Thập hoàng tử được phong làm Lý quý nhân, mà bây giờ, mọi người trong cung đều gọi một tiếng Lý nương nương. Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã thấp kém, lại đột nhiên được đẩy lên đầu cành, trở thành cô gái tôn quý nhất thiên hạ chỉ trong một tháng, nên thật ra, Lý thị thấp thỏm lo âu cũng không ít hơn Thập hoàng tử, vì vậy, nhiều khi, hành vi của nàng đều mất tự nhiên, nơm nớp lo sợ như chú chim nhỏ bị kinh sợ. Hộ gia đình nhỏ như vậy, nên tất nhiên không vào được mắt của Thái hậu, nhìn hai mẹ con đang nơm nớp lo sợ trước mắt, Thái hậu tức giân “Hừ” một tiếng.
Lý thị sợ hết hồn, lui ra sau, đứng không vững liền ngã quỵ xuống đất, “Thần thiếp… Thần thiếp bái kiến Thái hậu nương nương.” Từ trước tới giờ, Lý thị chỉ mới thấy Thái hậu được mấy lần, hơn nữa đều là dập đầu một cái đầu ở rất xa rồi thôi. Thân phận Thái hậu tôn quý, nên tất nhiên không phải những tần phi thấp như nàng có thể tiếp xúc được. Lúc này, đột nhiên nghe thấy Thái hậu “Hừ” lạnh, chân liền đứng không vững mà quỳ xuống theo bản năng.
Hoàng hậu nhíu mày hơi khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ vô cùng. Lý thị nhát gan như thế cũng không thể trách nàng ta, nhưng mẹ ruột của Tân hoàng lại không lên được mặt bàn như thế mới thật sự khiến cho người ta nhức đầu. Thập hoàng tử đứng bên cạnh thấy mẫu phi lại đột nhiên quỳ xuống, thì cũng bị kinh sợ mà quỳ xuống theo.
Một bàn tay ngọc mềm mại đỡ lấy cánh tay của bé, cho dù là bàn tay của một cô gái, thì lực nâng kia cũng không phải một đứa bé mới bảy tuổi nho nhỏ có thể chống lại được. Cho nên, tất nhiên, cái quỳ này của Thập hoàng tử cũng không quỳ được nữa, không khỏi nhìn người đang nắm tay mình ở bên cạnh đầy kinh hoàng. Diệp Ly ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn đứa bé đang mở to mắt đầy hoảng sợ trước mặt, khẽ mỉm cười nói: “Dưới gối nam nhi là vàng, thân là nam tử hán không thể tùy tiện quỳ xuống.”
Vốn nước mắt đã tụ đầy trong đáy mắt, đứa bé đang muốn khóc lên liền nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trước mặt đầy ngơ ngác. Trong thời gian ngắn cũng quên mất khóc, mà chỉ cảm thấy, cô gái áo xanh trước mặt cực kỳ dịu dàng, hiền hòa, khiến cho bé cảm thấy càng thoải mái và an tâm hơn cả ở bên cạnh mẫu phi. Hơn nữa, hình như vốn trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, lại cũng dần dần bình tĩnh trở lại, không khỏi lặng lẽ nhích lại gần Diệp Ly.
Lúc này, Hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý thị: “Muội muội, muội làm gì vậy? Vẫn chưa chịu đứng dậy sao? Các ngươi còn không mau đỡ Lý nương nương dậy.”
Cung nữ hầu hạ xung quanh liền vội vàng đỡ Lý thị đứng dậy, dìu qua ngồi xuống ghế ở bên cạnh. Lý thị nhìn Hoàng hậu và Thái hậu hơi run sợ, bất an, rồi lại nhìn Diệp Ly đang mỉm cười với con của mình ở đối diện, luống cuống xoắn vạt áo hoa lệ thêu tơ vàng.
Nhưng lúc này, sắc mặt của Thái hậu đã tối sầm xuống, vỗ bàn, nói một cách đầy lạnh lùng: “Định Vương phi, ngươi làm vậy là có ý gì? Ai gia là bà nội của Thập hoàng tử, chẳng lẽ còn không nhận được một cái quỳ bái này sao?”
Diệp Ly mỉm cười không nói, cúi đầu trấn an Thập hoàng tử đang thấp thỏm lo âu. Hoàng hậu lại nói một cách bình tĩnh: “Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, mẫu hậu, người xác định nhận được một cái quỳ bái này sao?” Mặc dù Thập hoàng tử còn chưa chính thức đăng cơ, nhưng bắt đầu từ khi Di chiếu được ban bố, bé đã là Hoàng đế Đại Sở. Thân là Hoàng đế, cho dù là mẹ ruột, thì cũng không cần lạy. Huống chi, mới vừa rồi đó là hành lễ sao? Đó rõ ràng là Thập hoàng tử và Lý thị bị Thái hậu dọa cho sợ mà quỳ xuống. Nếu cái quỳ này thật sự quỳ xuống, thì đó mới là trò cười lớn.
Thái hậu cưỡng chế một bụng tức giận, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói với Thập hoàng tử: “Túc Vân, tới đây để Hoàng tổ mẫu nhìn xem.”
Thập hoàng tử có lúc nào được gặp Hoàng tổ mẫu, chỉ cảm thấy khuôn mặt của lão thái bà hung ác trước mặt này cực kỳ đáng sợ, vội vàng trốn ra sau lưng Diệp Ly. Ánh mắt Thái hậu hơi trầm xuống, nhưng cũng không tức giận, liền lấy một khối ngọc bội ra đung đưa, nói: “Đến đây, để Hoàng tổ mẫu nhìn xem, cái này là lễ ra mắt mà Hoàng tổ mẫu tặng cho cháu.”
Thập hoàng tử do dự nhìn khối ngọc bội kia một lát, rồi quay đầu nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu đang cúi đầu uống trà, lại nhìn mẫu phi của mình, Lý thị lại vẫn đang luống cuống xoắn vạt áo, nơi nào có thời gian chú ý đến bé, cuối cùng chỉ đành phải nhìn Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ giọng cười nói: “Thích không? Thích thì liền nhận lấy. Nhớ phải cám ơn Hoàng tổ mẫu.”
“Cháu cám ơn… Hoàng tổ mẫu.” Thập hoàng tử nhận lấy ngọc bội, bỏ lại một câu cám ơn Hoàng tổ mẫu rồi liền chạy trốn ra sau lưng Diệp Ly. Khiến cho Thái hậu mới vừa bày ra dung nhan hòa ái muốn kéo bé nói chuyện liền chụp vào khoảng không, sắc mặt lại vặn vẹo một lần nữa. Hoàng hậu nhìn thấy, nén cười, thừa dịp Thái hậu còn chưa tức giận, liền nói một cách lạnh nhạt: “Hôm qua, Thập hoàng tử bị chút ít kinh sợ, nếu mẫu hậu quan tâm cháu, không bằng ngày khác lại đến thăm.” Thái hậu không còn cách nào, chỉ đành phải oán hận phẩy tay áo bỏ đi.
Đưa mắt nhìn Thái hậu ra cửa, Diệp Ly mới nhướng mày cười hỏi, “Thái hậu bị sao vậy? Bị ý chỉ tuẫn táng khiến cho sợ hãi đến ngay cả đầu óc của mình cũng đều quên mang ra cửa sao?” Chứng kiến Thái hậu như vậy, Diệp Ly thật đúng là có chút không quen, trước kia, Thái hậu ở trong mắt nàng, cho dù không phải bí hiểm, thì ít nhất cũng vẫn có chút thủ đoạn. Nhưng xông cung điện của Hoàng hậu một cách cường ngạnh, còn hù dọa đến Tân hoàng chưa đăng cơ như hôm nay, thì quả thực là thủ đoạn thấp kém nhất.
Hoàng hậu cười nói: “Thái hậu cũng là bị bức đến nỗi mất chừng mực. Dù sao, đứng trước chuyện sống chết, ai có thể không sợ hãi, hoảng sợ, mất bình tĩnh.”
Diệp Ly cau mày nói: “Lê Vương đâu? Chẳng lẽ Lê Vương thật sự không để ý đến Thái hậu sao?”
Hoàng hậu lắc đầu nói: “Chuyện giữa mẹ con bọn họ, thì ta cũng không hiểu nỗi.” Tỷ như, cho tới bây giờ, nàng còn chưa hiểu, rốt cuộc Thái hậu có thương yêu hai đứa con trai không, hay rốt cuộc bà ấy thương đứa nào nhiều hơn. Mà hai huynh đệ Lê Vương và Mặc Cảnh Kỳ cũng không tránh khỏi đều hận mẹ ruột của mình đến nỗi hơi không hợp với đạo làm người.
“Đứa bé này tên là Mặc Túc Vân?” Diệp Ly cúi đầu nhìn Thập hoàng tử nhút nhát đang trốn ở bên cạnh mình, hỏi, “Tên thật hay.” Thật ra, tên của các đứa con trai đồng lứa của Mặc Cảnh Kỳ đều được đặt hơi không thích hợp. Tên của Định Vương Khai quốc đời thứ nhất là Mặc Lãm Vân. Mặc dù không ai quy định hoàng gia cần phải tránh tục danh của Vương gia, nhưng tên như vậy luôn khiến cho người ta có mấy phần khó chịu.
Hoàng hậu nhìn Thập hoàng tử, trong mắt lướt qua một tia trìu mến, nói: “Là người của Khâm thiên giám đặt.” Cho tới bây giờ, Mặc Cảnh Kỳ chưa từng đặt hai mẹ con này vào trong mắt, nên tất nhiên cũng không thể trông cậy vào chính hắn ta đặt tên hay gì khác.
Diệp Ly nhìn đứa bé đáng thương trước mặt hơi buồn cười, lá gan của đứa nhỏ này cũng quá nhỏ, đương nhiên cũng có thể bởi vì mấy ngày nay bị kinh sợ. Đừng nhìn mỗi ngày, Lãnh Quân Hàm đều bị Mặc Tiểu Bảo ức hiếp, kêu Lãnh tiểu ngốc, Lãnh tiểu ngốc. Nhưng Lãnh Quân Hàm còn có khả năng cơ trí và can đảm hơn đứa bé trước mặt này lớn không chỉ gấp mười lần. Cũng khó trách Hoàng hậu lại lo lắng như thế.
Thân là Hoàng đế, to gan, bị nuông chiều đến hư như Mặc Thụy Vân thì tất nhiên không được, nhưng có khả năng ngay cả ngồi lên ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ bị sợ hãi đến khóc như Thập hoàng tử, thì lại càng không được. Đứa trước thì còn miễn cưỡng có thể chống đỡ giữ thể diện, nhưng đứa sau, thì ngay cả thể diện cũng không chống đỡ nổi.
Nhìn Thập hoàng tử, Hoàng hậu thở dài, nói một cách đầy mệt mỏi: “Đại trưởng công chúa và triều thần giao người cho Bản cung, nhưng Bản cung làm gì có nhẫn nại để làm thay đổi tính tình của một đứa bé chứ? Đứa bé này thật sự đã bị dạy đến nỗi quá nhu nhược, nhát gan.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Công chúa Trường Nhạc được Hoàng hậu nương nương dạy dỗ thông tuệ hào phóng, đợi một thời gian nữa, Thập hoàng tử cũng sẽ khá hơn một chút.”
Hoàng hậu cười khổ, “Hiện tại làm gì mà có thời gian để đợi, ngay cả trước mắt cũng không ứng phó nỗi nữa. Nếu đến khi thật sự ngay cả nghi thức đăng cơ mà Thập hoàng tử cũng không kiên trì được, đến lúc đó, cho dù Lê Vương và Liễu gia đề nghị muốn lập Tân quân khác, thì cũng không thể nói lại được. Đến lúc đó……” Hoàng hậu cũng không nói đến ra, nhưng đến lúc đó, chỉ sợ đứa bé này và Lý thị cũng đều không sống được nữa. Vô luận cuối cùng bên nào thắng, thì đều tuyệt đối sẽ không cho phép người thừa kế chính thống nhất của ngôi vị Hoàng đế còn sống trên đời.
“Như vậy, Hoàng hậu nương nương định…” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi Hoàng hậu. Nàng không tin Hoàng hậu không biết rằng, đây chính là cơ hội thoát thân tốt nhất của nàng ấy. Trước mắt, trong Sở cung hỗn loạn và thế cục hỗn loạn trong tương lai gần như có thể đoán trước được này, căn bản không phải nâng đỡ một Tân hoàng là có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Hoàng hậu thở dài nói: “Đi một bước tính một bước thôi.”
Diệp Ly lắc đầu thở dài, “Hoàng hậu nương nương tội gì phải làm vậy? Chẳng lẽ nương nương thật không muốn có một ngày còn có thể gặp lại Vô Ưu sao?”
Thần sắc của Hoàng hậu đang bình tĩnh, nghe Diệp Ly nói thế thì khẽ xuất thần.
Hoàng hậu đang suy nghĩ nghiêm túc, nên Diệp Ly cũng không quấy rầy nàng ấy, mà cười híp mắt hỏi Thập hoàng tử trước mặt: “Tiểu điện hạ, cháu mấy tuổi rồi?” Thập hoàng tử nháy mắt mấy cái, nhìn tỷ tỷ dịu dàng, hòa ái trước mặt, nói một cách rụt rè: “Bảy tuổi.” Giọng trẻ con mềm nhẹ khiến Diệp Ly cảm thán, trước giờ, Tiểu Bảo nhà mình luôn nói chuyện có thứ tự, lại hết sức thanh thúy, giọng trẻ con rụt rè, nghiền ngẫm từng chữ một mới đủ một câu như vậy thì dường như cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy. Đứa bé đáng yêu như thế, lại sinh ra trong hoàng cung, còn bị đẩy lên vị trí này, thật sự đáng tiếc.
“Mấy ngày nay, Tiểu điện hạ có sợ không?”
Thân thể nho nhỏ của Thập hoàng tử run lên, trên mặt hiện lên sự hoảng sợ. Hiển nhiên đang nhớ lại những chuyện đã gặp phải mấy ngày nay, ngay lập tức, nước mắt lưng tròng, nhìn Diệp Ly gật đầu. Diệp Ly than thở ôm thân thể nho nhỏ của bé, nói: “Không cần sợ, có rất nhiều người có bảo vệ Tiểu điện hạ. Sau này Tiểu điện hạ sẽ trở thành Hoàng đế Đại Sở, biết cái gì là Hoàng đế không?”
Thập hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ly, nói: “Biết, là giống như Phụ hoàng.”
“Ừ… Phụ hoàng của cháu thì không đáng để noi theo. Nhưng có điều… Cháu có thấy Phụ hoàng của cháu rất uy phong không? Tất cả mọi người đều sợ ông ấy.”
Thập hoàng tử gật đầu, Diệp Ly cười nói tiếp: “Cho nên, Tiểu điện hạ sẽ trở thành Tân Hoàng đế của Đại Sở, sau này, tất cả mọi người đều sợ cháu, vì vậy, cháu không cần sợ bọn họ. Bọn họ không dám làm cháu đau.” Trong giọng nói của Thập hoàng tử vẫn còn mang theo tiếng khóc, “Nhưng… Nhưng hu hu… Ngày hôm qua, hức, Túc Vân hơi sợ……”
Diệp Ly vội vỗ lưng Thập hoàng tử, nhẹ giọng dỗ, thật ra, nàng cũng không giỏi dỗ trẻ con. Mặc Tiểu Bảo không cần người dỗ, Lãnh Quân Hàm đang tạm thời ở tại Định Vương phủ cũng là đứa bé ngoan, “Đừng sợ, đừng sợ… Tiểu điện hạ dũng cảm lên. Đứa bé dũng cảm thì không cần sợ gì cả, người khác mới không dám ức hiếp cháu, hiểu không?”
Có lẽ Diệp Ly an ủi có tác dụng, hoặc đơn thuần chỉ là giọng nói của Diệp Ly khiến cho đứa bé cảm thấy an tâm. Thập hoàng tử dần dần nín khóc, đôi mắt nhìn Diệp Ly đầy trông mong, nói: “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ sẽ ở cùng Túc Vân sao?” Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ, nàng cũng không thể ở bên cạnh nó. Ngược lại, nếu tương lai đứa bé này thật sự không trở thành một quân vương ưu tú độc lập, thì nói không chừng, bọn họ còn có thể trở thành kẻ địch nữa. Nhưng nhìn đứa bé bảy tuổi tội nghiệp trước mặt rụt rè từng ly từng tí như vậy, thì lòng của ai có thể thật sự cứng như sắt đá mà không quan tâm đây?
“Không nghĩ tới ngươi còn biết dỗ trẻ con.” Hoàng hậu cũng đã phục hồi tinh thần lại từ lâu, chỉ là, thấy Diệp Ly và Thập hoàng tử đang nói chuyện, thì chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị, nên liền ngồi ở bên cạnh nhìn xem. Hoàng hậu cười nói với Diệp Ly: “Lại nói, đứa bé này rất nhát gan, đây vẫn là lần đầu tiên tin tưởng một người vừa mới gặp mặt như vậy. Ngay cả gặp mặt nhiều như Bản cung, mà bình thường cũng chỉ hành lễ theo quy củ mà thôi.” Diệp Ly cười nói: “Có lẽ vì ta cũng đang có con nhỏ, cho nên, tương đối có duyên với trẻ con.”
Hoàng hậu cho rằng nàng ấy nói đến Mặc Tiểu Bảo, liền mỉm cười nói: “Nếu đứa bé này có can đảm và thông tuệ như Tiểu Thế tử, thì Bản cung cũng không cần lo lắng.”
Diệp Ly cúi đầu, vuốt đầu đứa bé đang hiện lên vẻ mặt thất vọng. Đứa bé đã bảy tuổi cũng không phải thật sự đều nghe không hiểu mọi thứ, bé vẫn có thể hiểu được sự thất vọng và lo lắng về bé trong giọng nói của người lớn. Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Đứa bé này không ngu ngốc, tốn nhiều tâm tư một chút, thì cũng chưa chắc không thể tốt. Chỉ là…….”
Diệp Ly nhìn Lý thị đang ngồi ngẩn người ở đối diện, nhíu mày. Không phải nàng kiên quyết không để ý tình mẹ con, nhưng Lý thị thật sự không thích hợp nuôi dạy trẻ con. Bởi vì có rất chuyện, chính nàng ta không hiểu và không thể làm được, nên tất nhiên cũng không thể dạy con cái gì. Nàng ta chỉ có thể cho con sự cưng chiều. Nếu sinh ra trong gia đình dân chúng bình thường, thì như vậy cũng chưa chắc có gì xấu, cùng lắm thì chính là dạy ra một thiếu gia ăn chơi bình thường, hoặc cây cảnh nuôi trong nhà thôi. Nhưng Thập hoàng tử sinh ra ở hoàng gia, hơn nữa, bây giờ lại đang đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió, một người mẹ như Lý thị, thì quả thật không có cách nào cho con mình một sự giáo dục thích hợp.
Hoàng hậu hiểu ý của nàng ấy, gật đầu nói: “Ta biết, ta sẽ thương lượng với Đại trưởng công chúa. Có lẽ, mời chính Đại trưởng công chúa tiến cung dạy cho Thập hoàng tử là một chủ ý hay. Dù sao, trước kia, Đại trưởng công chúa đã từng phụ tá hai đời Tiên hoàng, có danh xưng là công chúa có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.”
Nếu là cô gái khác, thì tất nhiên sẽ thừa cơ hội này mà nuôi Thập hoàng tử dưới danh nghĩa của mình. Dù sao, mặc dù là Hoàng hậu, nhưng đến cùng cũng không phải là mẹ ruột của Tân hoàng, sau này, khi Tân hoàng tự chấp chính, thì tình cảm thâm hậu dành cho mẹ cả và mẹ ruột sẽ quyết định cuộc sống và tôn vinh trong tương lai. Nhưng Hoàng hậu lại không muốn tước đoạt tình mẹ con giữa Lý thị và Thập hoàng tử. Nàng không có con trai thì sao? Như vậy cũng không có nghĩa nàng sẽ phải tước đoạt con trai của người khác. Cũng như con gái của nàng, Trường Nhạc của nàng vĩnh viễn là con gái bảo bối của nàng.
“Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.” Diệp Ly cười nói. Hoàng hậu không nuôi Thập hoàng tử, trong lòng Diệp Ly cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù, hiện tại, Hoàng hậu không chịu đi cùng Phượng Chi Dao, nhưng ai dám khẳng định, sau này, nàng ấy sẽ không có lúc nghĩ thông suốt chứ? Nếu đến lúc đó đã nuôi dưỡng ra tình mẹ con với Thập hoàng tử, thì ngược lại sẽ rất khó xử. Đến khi đó, Diệp Ly trở về cũng khó truyền lời cho Phượng Chi Dao.
“Nương nương….” Lý thị nói hơi bất an. Mặc dù nàng ngu dốt, nhưng vẫn hiểu Hoàng hậu nương nương không hài lòng với mình. Ở trong cung này, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là con trai. Vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn tách khỏi con trai.
Hoàng hậu nói một cách lạnh nhạt: “Muội yên tâm, Bản cung chỉ mời Đại trưởng công chúa tiến cung dạy dỗ cho Thập hoàng tử, sẽ không tách mẹ con các muội ra.”
“Đa tạ… Đa tạ nương nương.” Nghe vậy, lúc này Lý thị mới thở phào nhẹ nhõm, nói một cách mừng rỡ.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
105 chương
28 chương
137 chương
111 chương
11 chương