Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 1
Cơm đã nấu chín sở dĩ phải liên tục được hâm lại, là vì để giữ cho cơm luôn thơm ngon, nếu không sẽ bị thiu rất nhanh. Điều này cũng giống với việc nam nữ, một khi đã quan hệ tình dục, thì sẽ giống như việc hâm cơm vậy, làm đi làm lại không biết mệt — nguyên nhân ư? Vì bọn họ muốn giữ tình yêu luôn tươi mới mà.
Nếu nói như vậy, thì cơm với người cũng giống nhau thôi.
Trên đây là kết luận mà tôi rút ra được khi ngồi bên ngoài một cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu, vừa bóc lạc, uống bia, vừa châm chọc. Tối nay, tôi lại bị bạn cùng phòng A Thải nhốt ngoài cửa.
Bạn trai cô ấy đến.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, chín rưỡi rồi. Theo kinh nghiệm quá khứ mà đoán, thì ít ra cũng phải mười rưỡi tôi mới có thể về nhà.
Nói thật, đối với hành vi chiếm đoạt phòng của người khác thế này, càng ngày tôi càng không thể nhịn thêm được nữa, hoặc nói trắng ra, là càng ngày tôi càng cảm thấy khinh thường bạn trai A Thải: để thỏa mãn dục vọng của mình, mà ba ngày hai lượt, đêm hôm đi đẩy một cô gái độc thân như tôi ra ngoài cửa, đàn ông như vậy, thật không thể hiểu được hắn có đức tính gì đáng để yêu, đó là phòng tôi bỏ tiền ra thuê, chứ hắn có cái lông gì liên quan đâu. Nhưng mà, bạn cùng phòng A Thải lại thường xuyên khoa trương, ba hoa chích chòe, khoe về hắn trước mặt tôi, cái tướng phì nộn kia chắc chắn là do chơi bời lêu lổng mà thành, thậm chí còn thiếu một cái răng cửa, thế mà vẫn ảnh hưởng gì đến hình tượng của hắn, cứ như trong lòng của cô ấy, hắn đã là người không thể thay thế được rồi.
Điều này đã chứng minh một đạo lý: tình nhân trong mắt, chẳng những hóa Tây Thi, mà còn hóa thành Phan An.
Gió càng ngày càng to, bia của cửa hàng tiện lợi cũng càng ngày càng đông lạnh, sau khi hắt xì hơi liên tục ba cái, tôi lại có một cảm giác thật bi đát — hi sinh mình để tác thành cho “đời sống tình dục” của người khác, kết quả: sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa, còn phải tự trả tiền chữa bệnh, nếu xin phép nghỉ ốm, còn bị trừ lương nữa.
Họ vừa thỏa mãn ham muốn tình dục, vừa tiết kiệm được tiền thuê phòng khách sạn, nhưng lại làm hại túi tiền của tôi thê thảm.
Tôi càng thêm khinh bỉ gã đàn ông kia.
Giờ đã mùa thu rồi, chẳng mấy chốc mà sang đông. Thật sự tôi không hy vọng, giữa đêm đông mưa sa gió giật, tôi còn phải đứng ngoài đường đông lạnh thành tảng băng. Cảnh giới giúp người làm niềm vui của tôi cũng không thể thăng hoa đến mức cực hạn như thế đâu. Tôi không muốn đã làm mất thời gian, không gian, tiền tài rồi, lại còn ảnh hưởng đến cả tính mạng mình nữa.
Thượng đế nhân từ ơi, xin ban cho con một nơi để con lúc nào cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi, không bị người khác làm phiền đi. A men!
*
Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Thân Mê, sinh ra trong một gia đình gia giáo truyền thống, từ nhỏ đã được bố mẹ giáo huấn khuôn phép như sách vở, mà tôi cũng vốn là một đứa trẻ biết nghe lời, tuân thủ giáo huấn của bố mẹ, đến nỗi bây giờ cũng vẫn là xử nữ, còn bị chị em thân thiết gọi đùa là “Sinh Mễ”. (*)
(*) Nghĩa là gạo sống. Vì đây là biệt danh của bạn í, nên tớ để nguyên là Sinh Mễ nhé. Sinh Mễ và Thân Mê có cách đọc hơi giống nhau.
申谜 [shen mi] – Thân Mê
生米 [sheng mi] – Sinh Mễ
Tôi luôn phản đối mọi người gọi tôi như vậy. Cái tên đó làm tôi rất xấu hổ, nhất là ở giữa đám đông, cứ gọi như vậy thường khiến mọi người thì thầm bàn tán. Nhưng mà, phản đối vô hiệu, tôi vẫn cứ bị gọi như vậy, cũng không biết là vì muốn cười cợt cái tên của tôi, hay là muốn giễu cợt tấm thân xử nữ của tôi nữa.
Thực ra tôi cũng không phải người cổ hủ, cái chính là do xem phim thần tượng nhiều quá, nên thường không phân biệt rõ ràng đời sống hiện thực với phim truyền hình khác nhau thế nào, nhất là cái tật xấu thích ngắm trai đẹp mãi không sửa được, thường tưởng tượng có một ngày lãng mạn, mình và một bạch mã hoàng tử hào hoa phong độ nhường ấy gặp nhau, rồi từ đó rơi vào bể tình.
Chỉ tiếc là ở hiện thực, đàn ông đẹp trai thực sự rất ít, đàn ông đẹp trai có phong độ lại càng ít, mà đàn ông đẹp trai, phong độ lại có đức tính cao quý thì thực sự chỉ có thể trở thành gấu mèo triển lãm trong vườn bách thú mà thôi.
Cho nên, tôi vẫn cứ như cũ, ôm lấy màn hình tivi, quẳng cái vận cứt chó sang một bên, coi mình thành cô nữ diễn viên kia, ảo tưởng một chút.
Điện ảnh thật quá tài giỏi, có thể tạo ra cho nam diễn viên một thân thế đẹp không tì vết, si tình, lương thiện, đẹp trai, quyến rũ, có thể vì bạn mà vứt bỏ tất cả, nguyện mãi không xa rời, quan trọng nhất là, họ chắc chắn không bị hôi chân, nếu không làm sao mà dám chân không chạy trốn cùng nữ diễn viên trong cảnh nguy nan, hay bình thường còn dám vào một nhà hàng Nhật Bản, cởi giầy ngồi xuống, mời nữ diễn viên ăn cơm.
Tôi cũng đã từng hẹn hò cùng một tên con trai ngoại hình không tệ lắm đến một nhà hàng của Nhật, nhưng khi anh ta vừa cởi đôi giày sang trọng kia ra ngồi xếp bằng, đang lúc cực kỳ cao hứng, tâm đắc giới thiệu về điểm đặc biệt của nhà hàng với tôi, tôi cũng vô cùng khiêm tốn mà hỏi một câu: “Nhà hàng Nhật cũng có món tương chao à?”
Kết quả là, tiền ăn bữa hôm đó tôi phải tự trả.
Cổ nhân đã dạy: “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã.” (Hiểu biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết, mà tự biết mình không hiểu không biết, thì xem như đã tự hiểu biết vậy @@ cái bác Khổng Tử này nói mệt nhỉ >.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
351 chương
73 chương
39 chương