Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 60 : Có! Không Có!
Người này miệng thoáng mở ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ và kinh hãi.
Nhưng tròng mắt không có, hốc mắt trống rỗng, khiến người ta có cảm giác rất quỷ dị.
“Người này bị dọa chết.”
Một nha dịch quan sát tỉ mỉ rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Chắc chắc người này đã nhìn thấy một chuyện gì đó rất đáng sợ nên mở miệng muốn kêu cứu, nhưng sau đó lại bị hung thủ giết chết trong nháy mắt. Hơn nữa, không biết tại sao hung thủ lại móc mắt và phá hủy mặt người này.”
“Phá hủy mặt nạn nhân có hai nguyên nhân. Một là để che giấu danh tính nạn nhân. Trong tình huống sợ người khác nhận ra nạn nhân này, có khả năng hung thủ và nạn nhân quen biết nhau. Hung thủ lo lắng bản thân bị lộ nên đã phá hủy mặt nạn nhân. Làm như thế, nha môn sẽ không có cách nào điều tra ra thân phận của nạn nhân, hung thủ sẽ cảm thấy an toàn. Hai là không có mục đích cụ thể, chỉ vì một cảm xúc mãnh liệt nào đó, có thể là chán ghét hoặc ghen ghét, hoặc chỉ đơn giản là điên cuồng muốn phá hủy mặt nạn nhân. Nhưng việc hung thủ móc mắt nạn nhân thể hiện rằng hắn ta căm ghét, sợ hãi chuyện gì đó mà nạn nhân đã nhìn thấy, nhưng cũng có thể…”
Lúc mọi người chăm chú nghe đến say sưa, Cố Duệ dừng một chút. Thành công hấp dẫn sự chú ý của những người có mặt, cô nói tiếp: “Hung thủ chỉ đơn giản là muốn móc mắt nạn nhân.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đám nha dịch nghe mà rùng mình một cái…
“Muốn lấy tròng mắt làm gì? Đúng rồi, hình như Triệu đại nhân có lệnh cho chúng tôi tìm kiếm, kiểm tra xung quanh nhưng không tìm thấy tròng mắt nạn nhân. Chẳng lẽ thật sự hung thủ đã mang nó đi sao?”
Cố Duệ thuận miệng nói: “Chưa chắc, chắc gì hắn đã mang nó đi?”
Lý Đại Hùng: “Hả? Không mang đi? Giấu trên người à? Đừng nói là hắn ăn nó đấy?”
Cậu ta vừa dứt lời, toàn bộ nhà xác đều yên lặng. Mặt đám nha dịch xanh mét.
Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng một hồi lâu, nói sâu xa: “Kẻ tham ăn trong thiên hạ đều là người một nhà.”
Lời nói của cô đã thành công khiến Lý Đại Hùng và tên đầu trọc cảm thấy ghê tởm.
Đột nhiên…
“Có.”
Lúc này, lá bùa và Hàng Tinh có phản ứng.
Lá bùa hóa thành nước, Hàng Tinh cứng lại trong bọc nước. Sau đó, Hàng Tinh không có biến hóa gì.
Tên đầu trọc im lặng một hồi, nói: “Không có.”
Không có?
Không có tà ma.
Sắc mặt đám nha dịch rất phức tạp. Bọn họ không biết nên cảm thấy may mắn vì án này không có tà ma hay là buồn bực vì án này do người sống gây ra. Áp lực từ vụ án này lại tiếp tục đè nặng lên vai phủ nha bọn họ.
“Được rồi, nếu đã không liên quan đến ma quỷ thì quay về tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Tên đầu trọc quả quyết nói. Hai người Cố Duệ lập tức ôm chăn đi ra. Chỉ còn đám nha dịch ở lại nhà xác với vẻ mặt đau khổ.
Cô gái mới vừa rồi còn nghiêm túc phân tích vụ án một cách chuyên nghiệp như thể Sherlock Holmes nhập vào này, sao cô lại không kiên nhẫn gì hết vậy!
Cố Duệ quay về phòng chưa được bao lâu thì đến phòng tên đầu trọc, sau đó qua phòng Lý Đại Hùng.
Lý Đại Hùng vốn đang méo miệng nhịn đau. Sau khi thấy Cố Duệ bước vào, cậu ta vội vàng giấu tay ra sau lưng.
“Đưa tay ra.”
“A…”
“Tay phải.”
Lý Đại Hùng khẽ cắn môi. Cuối cùng, vì sợ vẻ mặt không biểu cảm của Cố Duệ, cậu ta đành đưa tay ra cho cô xem.
Nhưng Cố Duệ chỉ nhìn lướt qua vết bầm tím trên tay cậu ta rồi đặt một bình thuốc lên bàn.
“Tự bôi đi.”
“Thế cô bắt tôi đưa tay ra…”
“Chỉ tùy tiện nhìn cho vui thôi.”
Lý Đại Hùng thở gấp, cậu ta bất đắc dĩ tự mình bôi thuốc.
“Hắn ta rất lợi hại, không phải do tôi yếu.”
Đương nhiên Cố Duệ biết Lý Đại Hùng sợ tên đầu trọc mắng mình.
“Ừ, hắn rất mạnh. Cả ba người chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn ta. Nhưng cậu đâu cần phải giấu. Ngày mai vết thương ở tay nặng hơn, trước sau gì không bị phát hiện.”
Lý Đại Hùng ngại ngùng gãi đầu: “Tôi đâu biết nó sẽ trở nặng hơn đâu.”
Cố Duệ nhìn cánh tay bị sưng của Lý Đại Hùng, nói: “Khá giống với công phu nội gia, nếu chỉ ngoại thương thì sẽ không có tác dụng chậm như vậy.”
“Đó là Ưng Trảo Công, chạm áo bắt mạch, phân cân thác cốt, điểm huyệt bế khí. Tay cậu vẫn còn ở đây vì hắn ta vẫn chưa luyện thành công công phu này đấy.” Tên đầu trọc lảo đảo bước vào. Anh ta đặt bầu rượu lên bàn rồi ngồi xuống.
“Ưng Trảo Công tập trung vào khổ luyện, không có thiên phú gì cũng có thể luyện được. Nhưng muốn luyện tới trình độ này ít nhất phải mất mười năm. Môn võ công này còn yêu cầu hằng năm phải dùng tay không trộn đá trong một cái chảo sắt được đốt nóng. Tuổi quá nhỏ, xương tay chưa phát triển hết sẽ không được luyện. Nếu không, xương tay sẽ bị hỏng trong lúc luyện. Vậy thì không tốt. Cho nên, thông thường mười tám, mười chín tuổi mới có thể bắt đầu luyện. Mà tên áo đen kia ít nhất đã ba mươi tuổi.”
Như vậy à… Thế thì ít ra cũng biết được đối phương không còn trẻ.
Hơn nữa, mùi chua kia cũng được xem như một manh mối.
Chỉ là…
“Thế liên quan gì đến chúng ta?” Cố Duệ hỏi lại.
“Không liên quan.” Tên đầu trọc nhún vai, nhìn sang Lý Đại Hùng đang ngại ngùng.
“Lớn rồi, cũng biết xấu hổ là gì, cũng đã biết ngượng khi bị người ta mắng… Thật ra ta mắng cậu không phải vì cậu làm không tốt.”
Lý Đại Hùng cảm động: “Sư phụ…”
Tên đầu trọc: “Mà là vì nhìn mặt cậu như thể muốn bị mắng. Ta mắng quen rồi, cậu cũng phải quen với điều đó đi, bởi vì ta sẽ không sửa thói quen này đâu.”
Lý Đại Hùng: Cái con khỉ nhà người!
Sau khi thành công khiến cả tinh thần và thể xác Lý Đại Hùng bị tổn thương, Cố Duệ quay lại phòng mình.
“Căn phòng kia! Đúng là nó kéo dài tới căn phòng kia.”
Thấy cửa không đóng, Thanh Vũ lập tức vọt vào. Nhưng khi nhìn thấy Cố Duệ đang cởi áo ngoài thì cậu ta lập tức lui ra.
Cố Duệ không thèm để ý đến điều này. Đừng nói là bây giờ đang mặc áo trong, cho dù đang mặc áo ba lỗ, cô cũng không cảm thấy gì.
Vì thế, cô đi ra cửa.
“Là cái phòng nhỏ kia à? Tôi quên hỏi, phòng đó để làm gì vậy? Phòng đó nhìn không giống như cho người ở.”
“Phòng đó vốn là phòng chứa củi của phủ nha U Châu nhiều năm trước. Mấy Thứ Sử sau này từng dùng phòng đó với nhiều công dụng khác nhau. Cuối cùng, phòng đó lại thành phòng để không. Và cứ để trống như thế cho đến giờ. Tối hôm qua cô cũng thấy, phòng ấy đã lâu không dọn dẹp, đồ đạc lộn xộn. Nhưng đúng là có thể giấu người trong đó. Tôi vừa cho người dọn sạch nơi đó, sáng mai chúng ta lại quay lại xem xem.”
Thanh Vũ không dám nhìn thẳng vào Cố Duệ.
Cố Duệ nhướng mày: “Vừa rồi tên đầu trọc cũng đã kiểm tra cái xác kia, đã xác định là không có tà ma.”
Thanh Vũ quay đầu nhìn Cố Duệ, nhíu mày: “Cho nên, cô và hai người kia sẽ đi?”
Cố Duệ: “Không.”
Vẻ mặt Thanh Vũ dịu lại.
“Dù sao cũng phải ăn hết một vòng U Châu chứ.”
“…”
Thanh Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cậu ta cáo từ.
Nhìn Thanh Vũ rời đi, Cố Duệ hơi híp mắt lại. Án này khá thú vị đấy.
Sao Lư Dịch Chi lại chú ý đến nó như vậy?
Nhưng dù sao cũng là người nhà người khác chết, Cố Duệ không rảnh đến mức thức trắng đêm lo lắng cho nhà họ Trần. Cô tắm rửa rồi ngả lưng lên giường, ngủ.
Đương nhiên, cô dám cá tên đầu trọc và Lý Đại Hùng cũng có cùng suy nghĩ với cô.
Khuê Sơn này chẳng phải là thánh mẫu. Có việc muốn nhờ? Đưa tiền rồi hẵng nói!
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
47 chương
13 chương
68 chương
8 chương
10 chương
88 chương