Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 47 : Thi Thể Nam Dưới Mưa
Cố Duệ theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy một làn sương trắng trắng… hình đầu người! Cái đầu với quỷ khí vây quanh ấy chui qua ván gỗ và chậm rãi đến cạnh cô…
Cô nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu.
Yêu Yêu không nhúc nhích.
Bên cạnh anh ta cũng có một con Sơn Quỷ.
Cái con khỉ nhà anh, nếu anh sớm nói trên núi có “thứ thú vị” này thì có chết tôi cũng phải làm cho xong bài luyện mà lão già kia giao cho!
Người luôn luôn sợ ma quỷ như Cố Duệ, khi nhìn thấy mấy con Sơn Quỷ này, cô lập tức cảm thấy bàng quang của mình muốn “xả lũ” rồi.
Nhất là khi con Sơn Quỷ này còn thích thổi khí ở bên tai cô…
Đây không phải là lần đầu tiên gặp Sơn Quỷ nên Yêu Yêu rất bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy Cố Duệ ngồi đối diện, mày mặt nhăn nhó như đang cố kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, anh lại cảm thấy buồn cười.
“Đừng sợ, bình thường bọn chúng sẽ không làm hại cô đâu.”
Bình thường?
“Vậy mấy người che miệng hốc cây lại làm gì?”
“Che miệng hốc cây lại để phòng tránh trường hợp chúng nhập vào cơ thể của dã thú, một khi chúng có được thực thể (1), chúng sẽ làm hại chúng ta.”
Dã thú trong núi… Đột nhiên cô nhớ đến lúc che miệng hốc cây lại, Yêu Yêu và Lý Đại Hùng không hề có bất kỳ biểu hiện nào của sự căng thẳng. Ngược lại, hai người bọn họ còn rất bình tĩnh.
Giống như… bọn họ chắc chắn trong núi này không có dã thú vậy.
“Bị ăn sạch rồi.”
Nghe thế, Cố Duệ lập tức bình tĩnh lại. Sự sợ hãi đối với Sơn Quỷ cũng phai nhạt đi rất nhiều. Cùng lắm thì cô cứ xem bọn chúng như hình chiếu của mấy bộ phim khoa học viễn tưởng là được.
Cố Duệ vừa nghĩ lạc quan như vậy thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt… Tiếng bước chân?
Tiếng bước chân?
Cố Duệ theo bản năng nhìn về phía Yêu Yêu. Gì đây? Sơn Quỷ bay lơ lửng mà, chúng còn là quỷ hồn nữa, làm sao có thể phát ra tiếng bước chân được chứ?
Nhưng cô cũng thấy được sự nghi hoặc hiện ra trên khuôn mặt Yêu Yêu.
Không thể nào! Lấy trình độ tham ăn của ba người tên đầu trọc, sao trên núi này có thể còn con thú nào chưa bị lọt lưới chứ?
Cố Duệ và Yêu Yêu lắng tai cẩn thận nghe lại lần nữa. Tiếng bước chân này không phải của dã thú mà giống như của con người. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hình như thứ đó đi tới trước hốc cây thì đứng lại.
Không có động tĩnh gì nữa.
Mẹ kiếp!
Nếu hỏi trong núi còn có ai không, Cố Duệ sẽ chắc chắn trăm phần trăm rằng chỉ có tên đầu trọc và ông lão kia.
Mẹ nó!
Trời mưa tầm tã thế này mà còn đi hù người khác.
Nhưng để kiểm tra cẩn thận lần nữa, Cố Duệ lại nhìn qua cái lỗ nhỏ kia. Cô nhìn dọc xuống dưới ống quần người đó… Chân trần?
Một đôi bàn chân rất to của một người đàn ông.
Khốn nạn! Hù người ta thôi mà, có cần có “tâm” vậy không? Đi chân trần thế kia không sợ dính đầy bùn đất à?
Hơn nữa, Cố Duệ cảm thấy đôi chân này nhìn quen quen, giống như… Ánh mắt của cô bất giác nhìn lên trên.
Quần áo này nhìn quen lắm, hình như là…
Mẹ kiếp! Không xong rồi!
Mặt Cố Duệ trắng bệch. Cô nhìn thấy người đó đột nhiên khom lưng xuống…
Rầm!
Lực va chạm vào tấm ván gỗ quá lớn, khiến Cố Duệ đang dựa cũng bị văng ra cùng tấm ván.
Cô ngã xuống đất. Trong cơn đau đớn, cô nhìn thấy gió lạnh và mưa tạt vào hốc cây. Và cô cũng nhìn thấy thi thể nam không đầu kia.
Thi thể cao lớn cường tráng đứng ở ngoài hốc cây. Bởi vì thi thể này không có đầu nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của nó. Nhưng Cố Duệ rõ ràng cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn và đánh giá bọn họ.
Cố Duệ bình tĩnh nhìn lại thì thấy ở vị trí trên cổ hình như có hơi nước loáng thoáng có hình đầu người.
Là đầu của quỷ hồn.
Mẹ kiếp!
Chắc chắn là Sơn Quỷ đã nhập vào thi thể nam không đầu ở trong căn phòng cũ kia. Hơn nữa, nó lại còn đi từ gian nhà cũ kia đến đây nữa chứ! Hai người tên đầu trọc đã làm cái khỉ mốc gì vậy?
Nếu quỷ hồn không có thực thể thì không sao, Sơn Quỷ sẽ không hại người. Nhưng tình huống bây giờ thì sao đây?
Cố Duệ và Yêu Yêu bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì bọn họ bị ngăn ở trong hốc cây, nên khả năng có thể chạy ra ngoài là rất thấp. Bọn họ đều rất sợ hãi cỗ thi thể nam không đầu không mời mà đến này.
Cố Duệ lén thò tay ra, định lay tỉnh Lý Đại Hùng.
Nhưng trong nháy mắt…
Rầm!
Thi thể nam không đầu kia nhào về phía Yêu Yêu đang ngồi đối diện Cố Duệ.
Yêu Yêu sợ hãi hét lên một tiếng rồi bị thi thể nam không đầu đẩy ngã xuống chiếu.
Cố Duệ bị dọa đến lạnh toát cả người. Hơn nữa, cô còn nhìn thấy thi thể nam không đầu kia đang xé quần áo của Yêu Yêu.
Mẹ nó!
“Đại Hùng! Đại Hùng! Cậu mau dậy đi!”
Cố Duệ liều mạng hô to. Nhưng Lý Đại Hùng vẫn ngủ say như chết.
Phía bên kia, thi thể nam không đầu kia đã xé ngực áo Yêu Yêu ra, lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng mịn như tuyết…
Cố Duệ sốt ruột nhìn xung quanh rồi nhìn thấy cái nồi mà bọn họ đã dùng để hâm đồ ăn lúc nãy.
Cô cầm cái nồi kia lên.
Bốp!
Nồi sắt nện vào lưng thi thể nam không đầu kia khiến “hắn” dừng động tác trên tay lại. Nhưng lực tay của cô quá yếu, không đủ khiến “hắn” bị thương. “Hắn” xoay người rồi đá chân về phía cô. Cú đá này không phải là cú đá đơn giản mà người thường hay đá, đây là cú đá của lính. Cú đá rất mạnh. Nhưng Cố Duệ phản ứng lại rất nhanh. Cô dùng nồi sắt chắn ở trước mặt mình.
Rầm!
Cả nồi và người đều bị thi thể nam không đầu đá văng vào tường. Khắp người Cố Duệ cảm thấy đau đớn. Cô có cảm giác như muốn nôn sạch tim gan phèo phổi trong người mình ra.
“A Duệ.” Yêu Yêu kêu lên.
Sau khi Cố Duệ rơi xuống đất, thi thể nam không đầu kia không quan tâm đến cô nữa, “hắn” tiếp tục đè lên Yêu Yêu.
Cố Duệ siết lấy nồi sắt, nôn dịch chua ra. Nhìn thấy Yêu Yêu đang giãy giụa ở phía bên kia, lòng cô thắt lại.
Cô cầm nồi sắt và đứng lên…
Bốp!
Cô nện nồi sắt lên đùi Lý Đại Hùng.
Âm thanh nặng nề và tiếng Lý Đại Hùng hét thảm vang lên cùng lúc. Cậu ta nhảy bật dậy. Khi nhìn thấy tình hình đang diễn ra trước mắt, dù vẫn còn mơ hồ nhưng cậu ta vẫn tiến lên theo bản năng rồi tung một quyền về phía thi thể năm không đầu kia. Như cảm nhận được tiếng gió gào thét sau lưng, thi thể nam không đầu quay người lại và tung một quyền về phía Lý Đại Hùng.
Bốp!
Hai quyền va chạm vào nhau.
Thể lực của thi thể nam không đầu kia rõ ràng kém xa Lý Đại Hùng. Sau cú va chạm ấy, “hắn” bị buộc lùi về sau vài bước. Cố Duệ vui mừng, nhưng rất nhanh cô nhận ra bản thân đã vui mừng quá sớm.
Sau khi lùi ra sau, thi thể nam không đầu siết chặt tay lại, toàn thân tỏa ra sát khí.
Loại sát khí này khác với người bình thường. Và đây cũng là loại sát khí mà hai “lương dân” (2) Cố Duệ và Lý Đại Hùng không thể nào có được.
Đúng là lính có khác!
Thi thể nam không đầu đột nhiên vọt tới với tốc độ rất nhanh. Dù lực của “hắn” không mạnh bằng Lý Đại Hùng nhưng rõ ràng thân thủ và kỹ năng sử dụng lực của “hắn” lại hiệu quả hơn cậu rất nhiều. “Hắn” nhanh nhẹn nghiêng người né tránh đòn tấn công của Lý Đại Hùng. Rồi “hắn” bắt lấy cổ tay cậu và vặn mạnh một cái.
Rắc rắc!
Cổ tay Lý Đại Hùng bị “hắn” làm trật khớp. Sau đó cậu lại bị quăng vào tường.
Không ổn rồi!
Cố Duệ tiến lại gần và đập nồi sắt vào lưng thi thể nam không đầu kia. Thi thể nam không quay người lại và phất tay về phía Cố Duệ.
Cố Duệ khom lưng chui vào khoảng trống giữa thi thể nam không đầu và Lý Đại Hùng. Cô muốn gỡ bàn tay đang bắt lấy cổ tay Lý Đại Hùng ra.
Nhưng…
Rầm!
Lý Đại Hùng bị quăng vào tường. Cậu trượt xuống đất rồi ngất đi.
Mẹ kiếp! Cái tên ngốc to con này, sao sức chiến đấu của cậu lại yếu như vậy hả trời? Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Cố Duệ liền biết ba người bọn họ hôm nay lành ít dữ nhiều. Bên trái là Lý Đại Hùng đã ngất xỉu, bên phải là Yêu Yêu mỏng manh, yếu đuối đang trong tình trạng quần áo xộc xệch.
Và trước mắt cô là thi thể nam không đầu.
Cố Duệ yên lặng, chân cô lùi về sau.
Cô xoay người.
Và chạy!
Cô chạy ra khỏi hốc cây.
Yêu Yêu ngơ ngác nhìn Cố Duệ xoay người bỏ chạy.
Sau đó… thi thể nam không đầu vọt tới chỗ anh.
Rồi đè lên!
Trong hốc lúc này còn có hai con Sơn Quỷ khác. Nhưng từ lúc bắt đầu, chúng vẫn luôn im lặng nhìn mọi chuyện xảy ra… Dáng vẻ của chúng rất thờ ơ.
Bọn chúng thờ ơ nhìn Yêu Yêu bị thi thể nam không đầu xé quần áo.
Anh mím môi, hai mắt sầm lại.
Nhưng trong nháy mắt…
Có tiếng sấm chớp vang lên ở bên ngoài.
Tia sét, dữ dội, đáng sợ.
Yêu Yêu cảm thấy tia sét ấy đang tiếng tới gần mình.
Là…
Cách ba mét ngoài hốc cây, một người đang đứng trong tư thế giống với Lý Đại Hùng ngày đó – tế kính.
Dứt khoát, lưu loát, có cả sự chuẩn xác và quả quyết.
Đứng, bày thế, canh góc và niệm chú!
Môi cô mấp máy.
Là chú ngữ sao?
Nhưng dù sao thì nó cũng đã làm tấm kính phát sáng và dẫn sét.
Một tia sét lớn từ trên trời đánh về phía tấm kính rồi bị kính bắn ngược lại. Tia sét bắn ngược bay theo góc độ mà Cố Duệ đã canh và bắn vào người thi thể nam không đầu.
Tia sét chiếu sáng cả hốc cây.
Ánh sáng bạc chói mắt chiếu vào Yêu Yêu, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của anh càng thêm mỹ lệ. Lý Đại Hùng đang bị hôn mê cũng bị những tia sét nho nhỏ bắn ra làm tê người, tỉnh lại.
Tia sét mạnh đến nỗi khiến thi thể nam không đầu bốc cháy lên. Rồi ba giây sau, “hắn” bị cháy thành tro bụi.
Hai con Sơn Quỷ còn lại trong hốc cây thấy thế thì sợ hãi kêu lên…
Khoảnh khắc tia sấm diệt tà ma ấy bổ tới, sự thê lương và cô độc của bọn chúng trong những năm tháng đằng đằng ấy lại hiện về.
Sấm sét tan đi.
Mưa rơi tầm tã. Cố Duệ ôm lấy tấm kính, quay đầu nhìn tên đầu trọc và ông lão đã xuất hiện trong màn mưa từ lúc nào.
Mưa quá lớn, tầm mắt bị hạn chế nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt của bọn họ. Cô nói: “Nếu vừa rồi chỉ là một trò kiểm tra của hai người thì tôi chỉ muốn nói: Mẹ kiếp, sáng tạo hơi lố rồi đấy!”
Sau đó, cô ném tấm kính sang một bên rồi đuối sức ngồi bệt xuống đất.
Vẻ mặt tên đầu trọc và ông lão đều trầm xuống.
Yêu Yêu sửa sang quần áo bị xé rách trên người lại. Anh vịn tường bước ra ngoài và đi tới trước mặt cô.
“Tôi tưởng là cô sẽ bỏ chạy.”
Cố Duệ ngẩng đầu, mỉm cười. Hạt mưa vuốt nhẹ lên gương mặt không mấy xinh đẹp của cô rồi rơi xuống.
Nụ cười ấy đúng chuẩn gợi đòn của Cố gia – bất kham và ngạo mạn.
“Tuy anh chưa đủ để tôi phải hi sinh bản thân để cứu giúp. Nhưng loại Sơn Quỷ rác rưởi này vẫn chưa đủ trình khiến tôi sợ đến mức bỏ chạy. Thứ có thể xử lý được, sao tôi phải bỏ chạy chứ!”
Thứ có thể xử lý được, sao tôi phải bỏ chạy chứ!
Lời nói này lại được phát ra từ miệng một người có thể lực yếu, một tay mơ mới nhập môn, chưa học đã gì đã bị trách phạt.
Cô như thế… cực kỳ ngầu, cực kỳ bá đạo!
Yêu Yêu lập tức bật cười. Nụ cười của anh khiến mưa đêm bớt mịt mù đi.
Dù là tên đầu trọc hay ông lão đều lập tức nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy.
Bọn họ thấy kinh sợ.
Hai mắt chó của bọn họ muốn đui luôn rồi.
***
(1) Thực thể: cơ thể thật, có hình thù xác định.
(2) Lương dân: cùng nghĩa với cụm “công dân gương mẫu”.
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
47 chương
13 chương
68 chương
8 chương
10 chương
88 chương