Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 40 : Đóng Cửa Lại Nhé?
Nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân còn ngây thơ quá. Bởi vì cô nhìn thấy người đang tắm sau tấm màn kia…
Chân nâng lên. Đầu ngửa lên một góc bốn mươi lăm độ. Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn từ cổ chân đến đùi…
Tấm màn ngăn cách kia làm Cố Duệ cảm thấy bản thân như đang xem AV (1) phiên bản cổ đại. Cảnh tượng phía bên kia tấm màn ấy thật khiến người ta mỏi mắt chờ mong.
Đó là Lý Đại Hùng sao?
Không phải! Nhìn đường nét ấy, đôi chân ấy mà xem. Không hề giống Lý Đại Hùng.
Dáng người ấy chỉ bằng một phần hai Lý Đại Hùng.
Cửa sổ không mở ra nên vốn dĩ không có gió. Nhưng thế thì đã sao nào?
Trong mắt Cố Duệ, đây là một căn phòng được cô đánh giá là để nuôi heo nên hiệu quả chắn gió không tốt lắm. Vì thế, không biết gió từ đâu lọt vào, thổi bay tấm màn ấy. Và Cố Duệ đã nhìn thấy.
Mới liếc mắt qua một cái mà suýt chút nữa cô đã bấu lấy cây cột nhà và nghiến gãy mất răng cửa.
Mẹ nó!
Đôi chân dài, dài miên man. Nó thon thả, trắng muốt và đẹp không hề có tỳ vết. Làn da tinh tế và trắng như sữa bò. Đường cong tuyệt mỹ… Người này so với siêu mẫu còn siêu mẫu hơn. Hơn nữa, phong thái còn rất yểu điệu. Dù phần dưới đã bị thùng nước che lại nhưng vẫn không che được đường cong tuyệt đẹp của thắt lưng. Nói thật, với dáng người này, cho dù mặt người đó có biểu cảm như Vương ni cô, Cố Duệ cũng chấp nhận được.
Mái tóc đen huyền của người đó được búi hờ bằng một cây trâm gỗ. Hơi nước lượn lờ, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Cố Duệ đỡ trán.
Đây là một cô gái.
Không sai, là cô ấy chứ không phải hắn ta.
Vì sao trong phòng Lý Đại Hùng lại có con gái? Hơn nữa còn là tuyệt sắc mỹ nữ như thế này.
Cố Duệ trầm tĩnh một hồi lâu rồi quyết định xoay người đi ra ngoài.
“Đại Hùng, Đại Hùng, tên nhãi kia, cậu đi đâu rồi hả?” Bỗng nhiên có tiếng ông lão truyền đến. Cố Duệ nghe mà sợ muốn chết. Lão ta mới treo ngược cô nửa ngày trời, dù không có suy nghĩ giết chết cô nhưng lão sẽ đùa chết cô.
Trong tình thế cấp bách, Cố Duệ vén màn lên rồi leo vào thùng tắm không nhỏ lắm kia. Trong lúc đối phương đang kinh ngạc thì cô nhanh chóng nấp dưới ngực đối phương và che miệng cô ấy lại.
“Vị cô nương này, thật ngại quá, làm phiền một chút nhé. Để tôi trốn ở đây một lát, mong cô phối hợp giúp đỡ…”
Cố Duệ nhỏ giọng nói. Dù bận trốn ông lão kia nhưng cô vẫn không quên tranh thủ cảm khái sự mềm mại của bờ môi cô gái đang bị tay cô chặn lại, mùi hương cơ thể cô ấy, còn có… bộ ngực phẳng lì.
Khoan, ngực phẳng?
Cố Duệ cúi đầu nhìn xuống, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì cửa đã bị đá văng ra. Rầm!
“Yêu Yêu, tên nhóc Đại Hùng kia đâu… A, đang tắm à… Thật là, lần nào tắm cũng dùng nhiều hoa như vậy… Không sợ dụ ong mật bay tới sao…”
Vài sợi tóc của cô gái xinh đẹp mà ông lão gọi tên kia rủ xuống, chạm vào bên tai Cố Duệ khiến cô cảm thấy nhồn nhột. Cố Duệ mím môi, thầm nghĩ dù ngực cô gái này có kết cấu của đồng bằng nhưng da cô ấy… so với Cố Duệ cô thật sự là hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà lão già này thật quá đáng. Mỹ nhân người ta đang tắm rửa mà còn xông vào. Chẳng lẽ cô gái này là gái nhà lành bị bắt lên núi? Rồi bị ba tên thổ tặc kia cưỡng ép…
Trí tưởng tượng phong phú của Cố Duệ một lần nữa lại bay cao và bay xa.
Nhưng cô vẫn lo lắng cô gái này sẽ vì hoảng sợ mà hét lên.
Nhưng bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân đặt lên thành thùng tắm. Cái cằm duyên dáng hơi động, bờ môi đỏ mọng, xinh đẹp và ướt át kia chậm rãi mở ra: “Sư tổ, sư phụ sai cậu ta đi ra ngoài bắt thỏ hoang rồi.”
Ừm, âm thanh này… thật là có sức hút và thật quyến rũ, như thể trong đôi môi ấy ẩn chứa hương thơm say nồng của rượu nữ nhi hồng.
Cố Duệ cắn môi. Cô không thích kiểu con gái này. Quá quyến rũ! Vừa nhìn là biết chẳng phải gái nhà lành!
Tuy rằng cô còn chưa nhìn kỹ mặt người ta…
“Thỏ hoang? Ham ăn như vậy thì còn gì là người Khuê Sơn nữa hả? Còn Yêu Yêu, lần sau đừng có dùng nhiều hoa như vậy nữa…”
“Vâng, sư tổ. Nhưng nếu như vậy, hoa tửu (2) con ủ…”
“Ừm… Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm.”
“Vâng, sư tổ.”
Ông lão chắp tay ra sau lưng rồi xoay người rời đi…
Mà lúc này, Cố Duệ vẫn không động đậy gì.
Đương nhiên là không động đậy gì rồi, ông lão kia còn chưa ra khỏi cửa mà.
Nhưng Cố Duệ không nhúc nhích không phải vì điều đó mà là vì cô vẫn luôn cúi người che giấu dáng người nhỏ xinh của mình. Lúc đầu cô còn cảm khái mỹ nhân này có khuyết điểm là ngực quá phẳng nên cũng ngại nhìn chằm chằm ngực người ta. Tuy rằng đây là điểm duy nhất mà cô có thể hơn đối phương.
Vì thế cô cúi đầu.
Sau đó, cô lại phát hiện một vấn đề. Tuy rằng so về ngực thì cô “cao” hơn người ta một chút nhưng người ta cũng có… nhiều hơn cô một thứ.
Ví dụ như thứ ở giữa hai chân chẳng hạn…
Cố Duệ lẳng lặng nhìn cho đến khi cô cảm thấy nước này có vẻ như trong quá mức cần thiết rồi.
Nhìn thấy rất rõ ràng…
Ấy, nếu nhìn nữa thì ngại quá.
Cố Duệ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đẹp đến không bút mực nào tả xiết của đối phương.
Quá đẹp.
Phải nói là đẹp đến giới hạn cao nhất của cái đẹp. Nhưng nét đẹp ấy lại quá mức tuyệt mỹ khiến người ta không dám chạm vào.
Đối phương cúi đầu. Khuôn mặt hơi ửng hồng. Đôi mắt đẹp như đóa hoa nở ở miền cực lạc. Người đó cắn nhẹ môi dưới như thể đang nhẫn nhịn một điều gì đó.
Bộ dáng này suýt nữa là khiến Cố Duệ mê đắm không thấy lối về.
Là con gái? Hay con trai?
Cô mới nhìn lầm sao?
Cái thứ ở giữa ấy…
Cố Duệ cảm thấy bản thân đã gây ra tội nghiệt rồi.
Cuối cùng ông lão cũng đi ra, còn tốt bụng đóng cửa lại.
Ừm, vẫn còn đạo đức xã hội.
“Cái đó…” Cố Duệ kéo dài giọng nói. Bây giờ cô nên nói gì mới tốt nhỉ?
Tôi thấy rồi?
Ngại quá, tôi lỡ thấy rồi?
Cái đó… Tôi lỡ thấy mất rồi!
Mấy cái đó không phải cái chính!
Trong đầu Cố Duệ lướt qua rất nhiều câu nói. Cuối cùng cô mở miệng: “Nước lạnh rồi, có muốn tôi giúp anh đun nóng lên không…”
Yêu Yêu? Cô gái/chàng trai mím môi, nói: “Không cần… Cô ra ngoài trước đi đã.”
Giọng nói nhu nhược như thế… Thật muốn ăn hiếp mà…
Cô Duệ bình tĩnh, đang muốn đứng dậy thì…
Rầm! Cửa lại bị đá văng ra.
Cố Duệ lật đật chui vào lại.
Nước trong thùng vì động tác của cô mà tràn ra khỏi ngoài.
“Sư huynh, anh đang làm gì vậy? Nghịch nước à?”
Giọng nói lỗ mãng của Lý Đại Hùng truyền tới.
Tốt quá, cuối cùng Cố Duệ cũng xác định được người này là trai.
Mà cô hiện tại đang dựa người vào một người so với con gái còn “nữ tính” hơn…
Mặt đối mặt, khoảng cách này rất thú vị, nhưng…
Đầu hơi đau rồi…
“Không… Không có gì.”
“Chơi vui không?”
“Ừm, cũng kha khá.”
“Em cũng vào cùng nha…”
“Không, không, cậu đô con quá, thùng tắm sẽ nứt mất.”
“Ừm, hình như tướng em quá to con rồi.”
“Đúng vậy, quá béo.”
“…”
Cố Duệ nghe đến đó thì suýt nữa là phì cười.
Lý Đại Hùng suy sụp nói: “Sư huynh chỉ biết ăn hiếp em thôi… Em bắt được thỏ rồi, đang tính nấu bữa khuya, anh ăn không?”
“Nếu nấu dở thì không ăn.”
Giọng nói rõ ràng là đang bắt bẻ nhưng lại mang vẻ dịu dàng, uyển chuyển.
Lý Đại Hùng lầm bầm trong miệng, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố Duệ thở phào nhẹ nhõm, đang tính đứng lên.
“Đúng rồi, sư huynh.”
“Cậu nhóc” Đại Hùng lại xoay người quay lại.
Mặt Cố Duệ đã mất hết cảm xúc rồi.
“Nói.” Yêu Yêu sư huynh quay mặt đi, vẻ mặt đã không còn từ nào có thể miêu tả rồi.
“Có muốn em đóng cửa giùm không?”
“… Cậu đi đi.”
“Vâng.”
Đại Hùng đá chân một cái. Rầm! Cửa đóng lại.
Cả người Cố Duệ như muốn nhũn ra.
Nhưng Yêu Yêu nói: “Cái kia… Tôi đi ra trước nhé.”
“Chẳng lẽ anh không thấy nếu anh ra trước thì anh sẽ ngại lắm à?”
Vì sao không phải là cô ngại?
Yêu Yêu suy nghĩ một lát. Đột nhiên mặt anh ửng hồng rồi lại trắng bệch. Anh cắn môi, nói: “Cùng ra đi.”
Cùng ra đi.
Cố Duệ đứng đắn gật đầu.
“Ừm.”
Lúc này, nên gật đầu thì gật đầu, nên đứng đắn thì đứng đắn.
Vì thế hai người cùng đứng dậy và bước ra khỏi thùng gỗ.
“Cái kia…”
“Cô là con gái, choàng thêm cái này đi.”
Yêu Yêu mặc đỡ một lớp áo ngoài vào. Còn chưa thắt dây lưng lại, anh đã vội vàng đưa một cái áo ngoài to rộng khác cho Cố Duệ.
Cử chỉ này làm Cố Duệ lập tức có thiện cảm với người này.
“Cảm ơn.”
Cố Duệ bước qua, định nhận lấy áo thì…
Chân cô bị trượt.
Cô còn chưa khoác được áo thì đã kéo áo mà đối phương vừa mặc xuống.
Thật ra thì không có gì.
Áo tụt thì mặc lại là được.
Cố Duệ đứng dậy, tính đưa lại áo cho người ta…
Rầm!
Cửa, lần thứ ba, bị đá văng ra.
Sau đó, Cố Duệ một thân quần áo lộn xộn và… Yêu Yêu…
“Yêu Yêu, làm sao để thịt thỏ hết tanh…”
Tên đầu trọc, ông lão, Lý Đại Hùng, ba người đứng đấy.
Khi thấy cảnh tượng này… thì cả ba đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lý Đại Hùng lẩm bẩm: “A, trong nước có máu. Rất nhiều máu, nước đỏ thành như vậy… Hai người đã làm gì vậy?”
Tên đầu trọc: “Chúng ta đến không đúng lúc sao?”
Ông lão: “Con nhóc kia, cô đã làm gì Yêu Yêu nhà chúng tôi rồi?”
Cố Duệ sực nhớ ra cô đang bị thương và có máu chảy ra.
Sau đó cô lại suy nghĩ tiếp. Hiện tại cô nên nói đây là máu của cô hay là máu của Yêu Yêu thì tốt hơn nhỉ…
(1) AV: Adult Video.
(2) Hoa tửu: Rượu được ủ lên men với thành phần chính là cánh hoa.
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
47 chương
13 chương
68 chương
8 chương
10 chương
88 chương