Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 296 : Liều mạng!
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 298: Liều mạng!
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: VVD
Trần Quả đứng dậy, mừng rỡ nhìn Tần Tiêu:
- Tiểu nhân đại nhân xá tội ột con đường sống, tiểu nhân một mực cảm ơn trong lòng. Vốn định đi Trường An bái kiến đại nhân, lại bởi vì chuyện vặt quấn lấy nên một mực không thể đi được. Tiểu nhân chưa có trở về Mạc Bắc...xin đại nhân thứ tội. Tiểu nhân, thật sự là quên không được Liên Nhi. Nàng để cho ta đợi ba năm lại đến tìm nàng, ta đợi nàng ở Lạc Dương. Cho dù không gặp mặt nhưng ở gần đó cũng khiến cho ta an tâm hơn một chút. Vì vậy ta đến Lạc Dương, một lần nữa làm một gã khám nghiệm tử thi. Ah, thi thể trong phòng đều do tiểu nhân khám nghiệm.
Tần Tiêu thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân:
- Làm sao ngươi không xuất hiện sớm một chút? Nếu như thế thì được rất nhiều chuyện, không cần phải gọi đám người Mặc Y đi nghiệm bút tích của phong thư rồi, ngươi nhất định là nhận ra nét chữ của Tô Tiểu Liên.
Trần Quả cười cười xấu hổ:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân. . . Một chữ bẻ đôi còn không biết, khi nhìn chữ Hán tất cả đều là ghi giống nhau... Tiểu nhân chỉ nhận được một ít văn tự Đột Quyết. Tiếng Hán này cũng thật vất vả mới nói được lưu loát nhưng không biết ghi, cũng sẽ không nhận thức. Khi khám nghiệm tử thi còn phải nhờ một người giúp ta chép lại.
Tần Tiêu cười khổ lắc đầu:
- Thôi, bây giờ không phải là thời điểm ôn chuyện phiếm, như vậy đi, Trương đại nhân để cho Trần Quả theo chúng ta cùng đi một chuyến Vĩnh Xương dịch trạm a, ta còn có chút chuyện muốn hỏi hắn, nữa nói không chừng hắn có thể phát huy một ít tác dụng.
Trương Nhân Nguyện gật đầu:
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Hai người mang theo Trần Quả cùng hơn mười tên bộ khoái Lạc Dương cưỡi khoái mã thẳng đến dịch quán Vĩnh Xương.
Dịch quán Vĩnh Xương sân nhỏ chỉnh tề, có mấy gian nhà ngói lớn và một bức tường thì hồ không có chỗ nào bất thường. Dịch thừa là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường dáng người cao lớn rắn chắc, hắn chắp tay mời đám người Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện tiến vào dịch quán.
Trương Nhân Nguyện không cần nói nhảm liền vung tay lên, bộ khoái bắt đầu tìm tòi tinh tế. Tần Tiêu gọi dịch thừa lại hỏi:
- Hai ngày gần đây có người ở kinh thành dừng chân trong dịch quán hay không?
Dịch thừa đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, Vĩnh Xương dịch trạm cách huyện Hà Nam không xa, đại đa số lữ nhân đều tình nguyện đi thêm một chút để tới huyện Hà Nam nghỉ ngơi. Vì thế, Vĩnh Xương dịch trạm không có đông người lắm. Hai ngày gần đây không có người ở Kinh Thành ngủ lại.
Tần Tiêu dò xét cẩn thận dịch thừa thình lình hỏi một câu:
- Ngươi xuất thân là võ tướng sao? Xem thân hình cốt cách của ngươi hẳn là xuất thân từ binh nghiệp. Cách hành lễ, hai đấm ôm chặt cũng chào theo nghi thức quân đội.
Dịch thừa có chút hoảng loạn một chút, hắn ôm quyền:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân đích thật là đã làm hai năm trong quân. Về sau mới bị điều đến Vĩnh Xương dịch trạm trở thành dịch thừa.
- À! Thì ra là như vậy!
Tần Tiêu hời hợt nói:
- Vĩnh Xương dịch trạm quản lý không tệ lắm, hôm nay đoàn người của chúng ta ở chỗ này, có thể an bài không? Ngủ trải giường chiếu, ẩm thực khí cụ, có từng đầy đủ không?
Dịch thừa bối rối á khẩu một hồi mới lên tiếng:
- Có lẽ ... Có lẽ không có vấn đề!
Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh bất động thanh sắc nói:
- Vậy thì tốt, trước dẫn ta đi nhà bếp nhìn rau ngâm đi. Bổn quan rất thích hầm lò rau ngâm (chắc dưa chua quá @@). Hơn nữa bổn quan phát hiện trạm dịch có không ít rau ngâm. Vĩnh Xương dịch trạm có lẽ cũng có không không ít a! Còn đứng ngây đó làm gì, sao không dẫn đường?
Toàn thân Dịch thừa run lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
- Hồi bẩm đại nhân. . . Vĩnh Xương dịch trạm, không có hầm lò rau ngâm.
Tần Tiêu nhìn thẳng dịch thừa đột nhiên quát chói tai một tiếng:
- Người đâu, bắt tên gian tặc này lại cho ta.
Vài tên bộ khoái bên cạnh nhảy bổ vào đè ngã dịch thừa xuống dưới đất. Dịch thừa dùng sức giãy dụa, lớn tiếng kêu oan.
Tần Tiêu cười lạnh nói:
- Được rồi, ngươi cũng đừng kêu lên, ngươi căn bản không phải dịch thừa. Dịch quán Đại Chu ta đủ mọi phương tiện, ngươi còn nói không có hầm lò rau ngâm? Quả thực là chuyện cười của thiên hạ! Hơn nữa ngươi còn không biết được trong dịch quán có bao nhiêu giường chiếu khí cụ, làm gì có dịch thừa như thế. Ngươi rõ ràng chính là người trong quân đội, trung thực khai ra, lai lịch của ngươi là gì.
Dịch thừa ngẩng cao đầu, khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu, đôi mắt mở vô cùng lớn! Tần Tiêu quát to một tiếng không tốt, cấp thiết tiến lên bóp cằm hắn, nhưng cũng đã quá muộn dịch thừa đã cắn lưỡi tự vận!
Làm cho người ngạc nhiên chính là trong dịch trạm rõ ràng cũng chỉ có một dịch thừa là hắn, không có thuộc hạ và hạ nhân. Xem ra đồng lõa của hắn phần lớn cũng đã rút lui, lưu hắn một người cản phía sau, tự cho là bình yên vô sự.
Chúng bộ khoái lục soát mà hầm lò, quả nhiên trong vạc rau ngâm phát hiện vài cỗ thi thể, xem ra là dịch thừa cùng hạ nhân. trước kia
Trương Nhân Nguyện cả kinh nói:
- Tần đại nhân, xem ra Vĩnh Xương dịch trạm thật đúng là nơi phát sinh vụ án. Cho dù đã thu thập rất sạch sẽ, không có vết máu, nhưng từ thi thể của dịch thừa thì có thể kết luận, chỗ này đã phát sinh ra chuyện lớn không phải tầm thường.
Tần Tiêu suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to đôi mắt vội la lên:
- Nhanh đi huyện Hà Nam! Bằng không thì không còn kịp nữa.
Trương Nhân Nguyện ngạc nhiên hỏi:
- Tần đại nhân vì sao lại vội vã đi huyện Hà Nam như thế?
Tần Tiêu một bên đi ra ngoài một bên vừa nói:
- Hiện tại không kịp giải thích rõ ràng! Trương đại nhân, ngươi dẫn theo người lập tức chạy tới huyện nha Hà Nam, phải tìm được huyện Hà Nam Huyện lệnh Vương Tử Diệp nghiêm mật giám sát cũng bảo vệ hắn. Ta cùng Trần Quả, trước đi gặp Tô Tiểu Liên tiếp ứng Phạm Thức Đức cùng Mặc Y, sẽ tới sau cùng Trương đại nhân tụ hợp!
Trương Nhân Nguyện trở mình lên ngựa:
- Đã như vầy, lão phu đi . Lại có người dám náo Lạc châu lão phu tọa trấn như vậy, thật sự là tức chết người! Tần đại nhân, ngươi cũng cẩn thận một chút, nhanh chóng đến huyện Hà Nam cùng lão phu tụ hợp!
Hai người chia ra hai đường, cỡi khoái mã chạy vội đi.
Tần Tiêu trong lòng thầm nghĩ: Tô Vạn Niên phải đi Nhạc Châu, theo lý thuyết đi đường thủy từ Hán Thủy xuôi dòng xuống, là cực kỳ thuận đường. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác vòng quanh Lộ nhi từ thần đô, phương hướng phía nam, ràng là có chuyện trọng yếu muốn làm. Hẳn là chính là đón Tô Tiểu Liên sao? Huyện Hà Nam để cho Vương Tử Diệp xử lý án kia cố ý không động vào hắn để thả dây dài câu cá lớn. Giả như hắn thật sự có quan hệ cùng Thúy Tiên Ngọc hiện tại thì tình cảnh hiện tại của hắn nhất định là rất nguy hiểm. Nanh vuốt của địch nhân đã vươn tới Vĩnh Xương, huyện nha Hà Nam còn có thể thái bình sao?
Lại là một âm mưu khổng lồ ...
Thời điểm cách nhà của Tô Tiểu Liên không xa, vừa vặn đón đầu gặp được Mặc Y cùng Phạm Thức Đức.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
206 chương
21 chương
13 chương