Thịnh đường mỹ nhân hương
Chương 2 : Phu quân tương lai hóa hồ ly chạy trốn
Tô Hợp mua trai đẹp kia về, đêm đó dặn Tôn quản gia sai người hầu hạ y tắm rửa sạchsẽ rồi đưa tới phòng Hòa La.
Hòa La đỏ mặt. “Tiểu thư!”
“Có chuyện gì à?” Tô Hợp ngạc nhiên.
“Người… sao người có thể đưa Bạch công tử tớiphòng em chứ?” Sắc mặt Hòa La bối rối. “Người bảo em phải làm sao bây giờ!”
“Bạch công tử?” Tô Hợp suy ngẫm một hồi mới hiểungười mà Hòa La nói là ai. “Hắn họ Bạch à?”
“Đúng vậy. Tiểu thư, em chỉ nhìn thấy hắn đángthương mới ——” Hòa La ấm ức nói, khóe mắt ẩm ướt. “Việc này mà truyền ra ngoài,sau này Hòa La sao có thể lập gia đình!”
Tô Hợp trầm ngâm. “Chuyện này đúng là do ta lolắng chưa chu toàn.” Nàng gập sổ sách lại, cầm một quyển hoàng lịch. “Ta xemxem ngày lành gần nhất, chọn cho em ngày thành thân rồi viên phòng luôn thể.”
“Tiểu thư!” Hòa La cuống đến mức nước mắt tuônnhư mưa. “Em… em không thích hắn!”
Tô Hợp kinh ngạc, suýt nữa ngã từ trên ghếxuống. “Cái gì?”
Nàng thầm kêu rên trong lòng. Mười lượng vàng,mười lượng, những mười lượng vàng của nàng đấy ——
Hòa La lau nước mắt. “Tiểu thư, em… người emthích, là Vô Hoặc công tử.” Chuyện đã tới mức này, nàng tuyệt đối không thểngượng nghịu mãi. Nếu còn như vậy, sớm muộn gì tiểu thư nhà nàng sẽ lại đi tìmchồng lung tung cho nàng mất.
“Biểu ca?” Tô Hợp bóp bóp trán, cảm giác đầumình rất đau.”Một năm hắn tới đây có mấy lần, sao em lại thích hắn?”
Hòa La kéo vạt áo, không ngừng khóc thút thít.
Mười lượng vàng, mười lượng vàng, trời ơi, mười lượngvàng …
“Bây giờ phải làm gì đây? Không biết có thể trảlại được hay không…”
Hòa La ngừng khóc, nắm lấy tay áo Tô Hợp.
“Tiểu thư, thật ra Bạch công tử cũng không tồi—— “
Tô Hợp chớp chớp mi.
Hòa La nói không sai. Dù sao mình cũng đangthiếu một gã chồng đặt trong nhà, tướng công cũng được, nam sủng cũng thế, xemnhư giải quyết xong băn khoăn trong lòng.
Mười lượng vàng —— Tô Hợp càng nghĩ càng thấyđau lòng. Nếu đã mất tiền, lãng phí là không tốt.
Hạ quyết tâm, Tô Hợp ra lệnh. “Đưa người tới phòng ta.”
Phòng Tô Hợp không lớn, cũng không giống nhưkhuê các tinh xảo của các thiếu nữ thông thường, càng nhìn càng giống phòng ngủcủa đàn ông.
Trang trí đơn giản, chỉ dùng một màn sa mỏng chephía bên ngoài giường ngủ chạm trổ hoa văn bằng gỗ.
Tô Hợp dựa nửa người trên ghế mỹ nhân, nhắm mắt lạicảm nhận mùi hương nhàn nhạt như có như không thoang thoảng trong không khí.
“Lần này cho hơi nhiều đan quế và long tiên.”Nàng lầm bầm lầu bầu, cầm sách và bút bên cạnh, hí hoáy viết.
Không thể không nói, lúc Tô Hợp im lặng thì cũngcó khí chất của một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Tấm màn sa trước mắt che phủ mỹ nhân đẹp nhưtranh.
Khi bị đưa tới nơi đây, người nào đó nhìn thấycảnh này bất giác thất thần.
“Đến rồi à?” Tô Hợp nói mà không hề ngẩng đầu.
Thiếu niên kính cẩn trả lời. “Vâng. Bạch Lược đatạ tiểu thư cứu giúp.” Thanh âm trầm ấm êm tai.
“Cứu?” Tô Hợp buông quyển sách trên tay xuống,đôi môi anh đào cong lên. “Ta cũng không cứu ngươi. Chỉ là mua ngươi mà thôi.”
Thiếu niên cúi đầu, không rõ sắc mặt.
“Ngươi nói tên ngươi là Bạch Lược?”
“Đúng vậy.” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắtmàu xám đong đầy mỵ sắc. “Nếu tiểu thư đã mua tại hạ, tại hạ đương nhiên sẽ dốchết sức giúp người.”
Lúc nói lời này, khóe môi Bạch Lược hơi hơi nhếchlên, nghiễm nhiên có cảm giác quyến rũ của một chàng trai mới lớn.
“Như vậy là tốt rồi.” Tô Hợp chợt có cảm giáchoảng hốt. Thiếu niên trước mắt giờ đây nhìn có vẻ trưởng thành hơn so với lúcban đầu. Chẳng lẽ là ảo giác? Lúc đầu nhìn hắn cùng lắm mới chỉ mười lăm, mườisáu tuổi, thế nhưng giờ lại giống như một gã thiếu niên mười tám, mười chín.
Nàng phục hồi lại tinh thần rất nhanh. Đối vớingười mà bản thân phải bỏ ra mười lượng vàng mua về, đương nhiên nàng sẽ dànhthời gian nghiên cứu từng chút, từng chút một.
“Nói về lai lịch của ngươi đi.”
“Tại hạ vốn là học trò phía tây thành Trường An,gia cảnh sa sút, cha mẹ đều đã mất, cho nên…”
“Dừng lại.” Tô Hợp không kiên nhẫn cắt ngang lờihắn. “Loại lai lịch này ta có thể tự nói ra mười kiểu khác nhau.”
Bạch Lược chớp mắt nhìn nàng, không nói gì.
“Bỏ đi.” Nàng xoa xoa đầu. “Dù sao ta cũng chỉcần đàn ông mà thôi. Về phần của lai lịch của ngươi —— sớm muộn gì ta cũng sẽ biếtrõ ràng.”
Khóe miệng Bạch Lược run run.
“Cởi ra.” Nàng chậm rãi đứng dậy.
“Cái gì?” Bạch Lược không biết là thật sự khôngnghe thấy, hay là thực sự không thể tin tưởng lỗ tai chính mình
“Ta nói,” nàng nở nụ cười ấm áp. “Cởi quần áora.”
Có lẽ Bạch Lược chưa bao giờ nghĩ tới, có mộtngày mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Dường như từ khi tiếp cận người con gái này, tấtcả mọi chuyện đều trở nên không hề bình thường.
“Tiểu thư, việc này…”
Tô Hợp đến gần hắn, nhìn hắn một lượt từ trênxuống dưới. “Quả nhiên không tồi.”
Không tồi?! Bạch Lược trong lòng tràn đầy hắctuyến. Nàng đang đánh giá cái gì? Bỗng nhiên trong lòng hắn có cảm giác khaokhát ném cô nàng này tới tận Tây Hải.
Dường như Tô Hợp rất vừa lòng gật gật đầu, vôtình biểu lộ sự quyến rũ. “Bạch Lược, từ nay về sau, ngươi sẽ là người đàn ôngcủa ta.”
Bạch Lược bối rối. Không được, tốt nhất nên sớmrời khỏi đây.
Hắn hít một hơi thật sâu, nở nụ cười mê hồn. “Cóthể trở thành người của tiểu thư, quả là một vinh hạnh cho tại hạ. Nhưng —— “
“Ngươi không muốn?” Tô Hợp chớp mắt.
Bạch Lược cảm giác không theo kịp suy nghĩ củanàng.”Tại hạ không phải là không muốn, tiểu thư xinh đẹp như vậy…”
Tô Hợp nhẹ nhàng thở ra. “Vậy cởi quần áo đi.”
Sặc ——? Bạch Lược cảm thấy bản thân hoàn toànhết kiên nhẫn.
Hắn cố gắng thử vận may lần nữa, thử hỏi: “Vìsao phải thoát y?”
Tô Hợp cau mày lại, giống như người yêu cầuthoát y là Bạch Lược chứ không phải chính mình.
“Mười lượng vàng của ta không thể lãng phí.Tướng mạo của ngươi không tồi, vậy ta đành chấp nhận dùng tạm thôi.” Nàng nóixong, ngón tay tự động kéo sợi dây mảnh trước ngực, cởi bỏ y phục của chínhmình.
Bờ vai Tô Hợp trơn mịn xinh xắn, xương quai xanhtinh tế, mặc một chiếc yếm màu tím nhạt trước ngực, cảnh trí trước mặt khiếnngười ta sôi sục huyết mạch.
Bạch Lược đỏ mặt.
Tư tưởng của cô gái này phóng khoáng đến thếsao? Chẳng lẽ —— trong mắt nàng, không chỉ chuyện kinh doanh phải “có lời” màcả chuyện quan trọng kia nữa ?
Tô Hợp hơi hoang mang. “Sao thế? Ngươi xấu hổà?”
Bạch Lược mặt đỏ chuyển thành xanh. “Khôngphải.” Hai chữ đơn giản này, hắn cắn răng mà phun ra.
Tô Hợp nghĩ nghĩ. “Chẳng lẽ ngươi không có kinhnghiệm?” Nàng hơi khó xử. “Nếu thế, ta đành phải tự mình ra tay vậy.”
Bạch Lược cảm thấy khó thở.
Nàng vươn tay kéo vạt áo hắn, lại bị hắn láchmình tránh ra.
“Ngươi sợ à?” Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt tái métcủa hắn. “Đừng sợ. Tuy rằng ta cũng không có kinh nghiệm, nhưng dù sao ta cũngxem qua một vài quyển sách. Sẽ không làm ngươi thấy khó chịu.”
Bạch Lược cảm thấy tim mình đập nhanh khủngkhiếp.
“Chẳng lẽ không cần bồi dưỡng cảm tình ư? Nhanhnhư vậy…”
Tô Hợp lắc đầu. “Ta ghét nhất lãng phí thờigian. Dù sao, ta cũng chỉ muốn có một người đàn ông. Đúng lúc có ngươi ở đây,như vậy là được rồi.”
“Vì sao ——lại là ta?”
Tô Hợp chớp chớp mắt nhìn hắn, giống nhau câuhỏi của hắn thật buồn cười.
“Không phải ngươi, còn có thể là ai?” Nàng nhẹnhàng nở nụ cười. “Tiền của ta, chưa bao giờ sử dụng phí phạm.”
Bạch Lược cau mày, hai tay giữ chặt vạt áo, sốngchết không buông.
Tô Hợp tiến lại gần, gần sát vào ngực hắn, túm lấythắt lưng hắn.
Bạch Lược run run, nghĩ có thể tránh được haitay nàng, lại bỗng nhiên phát hiện bản thân không còn sức lực.
Tô Hợp cười nhẹ. “Ta biết ngươi căng thẳng. Đểta giúp ngươi nhé.”
Thoạt nhìn giống như một cô gái mảnh mai ôn nhu,vậy mà có thể dễ dàng mang hắn lên giường.
Trái tim Bạch Lược như muốn rớt ra khỏi lồngngực, nàng không phải là muốn ——
Tô Hợp nhấc tay cởi bỏ vạt áo hắn, cúi đầu hônlên ngực hắn.
Biểu hiện của Bạch Lược khác hẳn với những ngườikhác khiến cho người ta phải suy nghĩ lại.
Cho nên thời điểm mà Tô Hợp nhắm mắt đang muốnhôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc của Bạch Lược, bỗng nhiên cảm giác có điều gì đókhông thích hợp.
Tay có cảm giác, giống như đang cầm một bộ lôngvậy ——
Tô Hợp lập tức mở mắt.
Một con hồ ly trắng, thay thế cho gã trai ngãchỏng vó nằm ở dưới thân nàng, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
Tô Hợp ngẩn ngơ. Sau đó nhanh chóng nhắm mắtlại, lại mở mắt ra.
Vẫn là hồ ly. Hồ ly biến thành đàn ông, còn có đànông biến thành hồ ly?
Từ lúc Tô Hợp chào đời tới nay, lần đầu tiênthấy buồn bã vì đàn ông.
Vì thế trong lúc nàng ôm đầu đau khổ chìm đắmsuy tư trong thế giới quan của mình, hồ ly nhẹ nhàng lẻn đến cửa sổ, sau đókhông chút do dự nhảy ra ngoài.
Tô Hợp theo bản năng nhìn về phía giường, nơi ấychỉ còn lại đơn độc một bộ y phục của nam giới, dường như còn lưu lại chúthương nhàn nhạt.
Ngày hôm sau, Tô Hợp vác cặp mắt thâm quầng rakhỏi cửa phòng.
Vẻ mặt Hòa La mờ ám hỏi. “Tiểu thư, đêm đẹp mặcdù rất tốt nhưng vẫn phải chú ý thân thể.”
Tôn quản sự ho khan một tiếng, cặp mi hoa râmgiãn ra. “Đại tiểu thư, lúc nào thông báo làm hôn sự?”
Tô Hợp lắc đầu. “Chờ ta suy nghĩ kỹ rồi tínhsau.”
Tôn quản sự cố gắng nén cười. “Lão gia và phunhân trên trời linh thiêng, nếu biết được sẽ rất yên tâm.”
Lần đầu tiên Tô Hợp không đi tới Mỹ nhân hương,một mình nằm ở chỗ râm phía sân sau, phe phẩy Đàn Hương phiến trong tay.
Cha mẹ Tô Hợp chỉ có đứa con duy nhất là nàng,lúc nhỏ khi nàng sinh ra, thân thể suy nhược mang nhiều bệnh, phải đưa đi nơikhác để điều dưỡng, cứ cách ba năm mới trở về đoàn tụ cùng cha mẹ một lần.
Năm nàng mười bảy tuổi, đột nhiên nghe được tincha mẹ qua đời.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể quay trở về LạcDương tiếp quản Mỹ nhân hương, trên đường trở về đã cứu Hòa La thoát khỏi tay bọnsơn tặc đã giết chết cả nhà Hòa La.
Đương nhiên, Tô Hợp cứu người cũng không phải docó lòng tốt. Cứu Hòa La, hơn phân nửa nguyên nhân là lúc ấy nàng đồng cảm vớitình cảnh mất người thân của Hòa La, non nửa nguyên nhân là Hòa La có cái tênhợp ý nàng mà thôi.
Nàng trời sinh tính lạnh lùng, nhưng đối vớingười nhà, cũng không phải là không có tình cảm. Cha mẹ đột nhiên qua đời, ngaycả lần cuối cùng nàng cũng không kịp nhìn mặt cha mẹ, chỉ nghe Tôn quản sự nói tâmnguyện cuối cùng của cha mẹ là hy vọng nàng sớm xuất giá.
Nếu là lúc bình thường, nghe những lời này nàngchỉ cười nhạt. Xuất giá? Nàng cần gì phải xuất giá?
Nhưng nay, cha mẹ đã không còn ở nhân thế, chodù là vì hoàn thành tâm nguyện của hai người, cũng không thể không tìm nam nhânđó trở về. Gã Bạch Lược, nàng cũng không chán ghét, còn mất mười lượng vàng, cứnghĩ cứ như vậy là xong, ai ngờ ——
Hồ ly.
Không phải chưa từng nghe qua những truyền kỳtrong dân gian, chuyện xưa kể hồ ly hóa thành mỹ nhân xinh đẹp kết hợp với thưsinh áo vải, nhưng chưa từng nghe qua hồ ly tinh cũng có thể hóa thành đàn ông.
Thảo nào tướng mạo lại đẹp tới như vậy.
Nàng bắt đầu oán hận loại động vật này, trái timtrĩu nặng khi nghĩ tới đống con cháu tương lai và mười lượng vàng.
Hòa La và nô lệ núi Côn Luân đi vào, tới đứngtrước mặt Tô Hợp.
Tô Hợp mở mắt nhìn gã: “Ngươi tên là gì?”
Người nô lệ Côn Luân màu da ngăm đen, trên mặtcó một vết bớt màu đỏ. Ánh mắt cương nghị, nhìn qua rõ ràng là một người trunghậu.
“Cha mẹ nô tài gọi nô tài là Ma Da.” Hắn nóingập ngừng, lời nói có chút không tự nhiên.
“Tốt.” Tô Hợp gật gật đầu.”Ma Da, từ nay về saungươi phụ trách việc bảo hộ an toàn cho cửa hàng cùng với nhà cửa nơi này. HòaLa, em đưa Ma Da đi thay một bộ quần áo mới, tiện thể gọi Tôn quản sự tới đây.”
Nét mặt già nua của Tôn quản sự vẫn đậm ý cười.Nghe nói đại tiểu thư tìm, còn cho rằng muốn sai lão chuẩn bị hôn sự.
“Tiểu thư, lão nô đã xem qua, mùng tám tháng saulà ngày tốt, vậy —— “
“Tôn thúc.” Tô Hợp đặt Đàn Hương phiến trướcmặt, che đi biểu hiện sắc mặt. “Ta muốn ra ngoài vài ngày. Mọi chuyện ở Mỹ nhânhương trong những ngày này giao cho thúc xử lý .”
“Đi ra ngoài?” Tôn quản sự sửng sốt. Chẳng lẽkhông phải muốn chuẩn bị hôn sự sao? “Tiểu thư quay về núi Thanh Yêu ư?”
“Không sai.” Tô Hợp gật gật đầu. “Chuyện này,không được để lộ cho ai biết.”
“Lão nô biết. Nhưng thưa đại tiểu thư, còn Bạchcông tử thì sao?”
Tô Hợp phe phẩy Đàn Hương phiến. “Chờ ta trở lạinói sau.”
Bạch công tử? Bạch công tử đã biến thành hồ ly chạytrốn .
Tôn quản sự không nhìn thấy biểu hiện của TôHợp, tiếp tục thắc mắc.
“Sao lại không thấy Bạch công tử nữa? Tiểu thưđã đưa hắn tới nơi nào rồi ư?”
Đàn Hương phiến thu lại, lộ ra khuôn mặt phiếmhồng của Tô Hợp. Trong đôi mắt trong trẻo lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Hắn chạythoát. Nhưng sớm muộn ta cũng lôi hắn trở về.”
Mười lượng vàng của Tô Hợp, không thể tốn côngvô ích.
Tôn quản sự hoảng hốt nhìn ánh mắt sắc lạnh củatiểu thư nhà mình. Bỏ trốn? Bạch công tử nhìn qua không giống với kiểu ngườiphong tình khó hiểu—— chẳng lẽ là tiểu thư quá mức thô bạo?
Lão lo lắng nhìn Tô Hợp không chớp mắt. Tiểu thưtừ nhỏ bị đưa tới núi Thanh Yêu, cũng không biết học hỏi cái gì từ vị đạo sĩkhùng điên kia, tình tính đã không giống với những cô gái bình thường cũng khôngsao, hiện tại khó khăn lắm mới tìm được (hoặc là mua được) một tướng công cótướng mạo xuất chúng như thế, lại dọa người ta chạy mất.
Chuyện chung thân đại sự của Tô Hợp, vẫn nhưtảng đá lớn đeo trước ngực Tôn quản sự. Tiểu thư ngày nào còn chưa thành thân,thì ngày đó lão vẫn không thể đối mặt với bài vị của lão gia và phu nhân. Rõràng tiểu thư nhà mình là một mỹ nhân, tại sao vẫn không thể gả ra ngoài? Đỗcông tử kia biến thành tri kỷ thì thôi, lão cũng không trông cậy gì nhiều vàoVô Hoặc công tử mỗi năm chỉ ghé thăm có vài lần, tiểu thư mới bỏ tiền mua vềmột chàng trai, sao lại dọa người ta chạy mất?
Chậc chậc. Tôn quản sự lắc đầu. Đợi đến lúc tiểuthư đi bắt người trở về, lão phải suy nghĩ xem có cách nào để tiểu thư đối xửtốt với người đó hơn mới được.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Cái gọi là hồ ly, chính xác là loại động vật cực kỳ gian xảo. Tuy nhiên, dù cólà loại động vật gian xảo cỡ nào, cũng không thể thoát được lòng bàn tay của TôHợp ta.
Lời của Bạch Lược:
Cái gọi là hóa thân hiện hình, chính là bản năng tự bảo vệ trinh tiết của độngvật. Tam giới mà biết chuyện ta bị Tô Hợp lăng nhục, mặt mũi ta biết giấu vàođâu, nhất định ta sẽ làm cho cô gái đó sống không bằng chết.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
11 chương
13 chương
27 chương
74 chương
88 chương