Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 259 : Hàn Mộ Vi, chúng ta kết hôn đi!
Đặc biệt là cái ngày hôm đó gặp được ba người Hàn Mộ Vi, Mặc Dung Uyên và Mặc Quân Dư đabg chạy bộ cùng với nhau. Trần nãi nãi, vốn dĩ liền đã nghi ngờ mối quan hệ của Hàn Mộ Vi và Mặc Dung Uyên. Bây giờ lại hghe Hàn Mộ Vũ và Lâm Anh Hồng nói như thế, lập tức liền tin, thậm chí là còn thêm mắm thêm muối nói:
"Tôi nói mà...... Trước đó bọn họ lại còn chạy bộ cùng với nhau, thoạt nhìn cứ giống như là gia đình một nhà ba người nữa là. Tôi lúc đó còn tưởng là mình đã suy nghĩ quá nhiều......"
Lại nhìn Hàn Mộ Vũ nói: "Người nhà con làm sau lại để cho chị gái của con qua lại đàn ông như vậy......"
Bà Trần dùng bộ dạng ngại ngượng mà nói tiếp.
Hàn Mộ Vũ cắn cắn môi dưới, một bộ dạng khó thể mở miệng nói ra. Kỳ thật cô ta biết, cô ta càng là như vậy, những người này đều sẽ càng tin tưởng hơn mà không hề nghi ngờ gì.
Thở dài, bà Trần nói: "Ai, mỗi nhà đều có chuyện khó nói mà...... Con trở về nên trấn an cha mẹ của con một chút......" Lại nhìn người ở bên cạnh nói: "Bà nói xem các cô gái bây giờ, làm sao ngay cả lễ tiết ngại ngùng cũng không hề có thế?"
Giọng nói bén nhọn của Lâm Hồng Anh mà cười nói: "Tôi thấy người đàn ông kia cũng không hề tệ. Tuổi tác còn trẻ thoạt nhìn còn tuấn tú lịch sự, trong nhà cũng không biết là làm gì đó. Trước đó tôi còn nhìn thấy hắn ta đi xe cũng không tồi, ra cửa còn thường xuyên có tài xế đến đưa đón......"
Bà ta ở ngoài mặt là đang khen Mặc Dung Uyên. Thật ra lại đang nói trong nhà của Mặc Dung Uyên rất có tiền, cho nên Hàn Mộ Vi mới có thể làm như vậy. Vài vị lão thái thái nghe xong, bộ dáng vẻ mặt thổn thức.
"......"
Hàn Mộ Vi an tĩnh mà đứng ở chỗ ngoặt, trong tay xách theo một lọ nước tương.
Vừa mới cô bắt đầu nấu ăn, đột nhiên phát hiện không có nước tương, liền đi xuống dưới lầu mua một lọ. Không nghĩ tới nghe thấy được một cuộc nói chuyện như vậy......
Sườn mặt của Hàn Mộ Vũ thoạt nhìn thập phần ngọt ngào mỹ lệ, cô ta không nghĩ ra, một cái người tươi cười ngọt ngào mỹ lệ như thế, như thế nào có thể như thế tùy ý liền bịa đặt ra một cái chuyện xưa ra được thế?
Cô từng trải nghệ qua uy lực của lời đồn đãi. Chuyện xưa ba người thành hổ cũng có nghe qua. Liền giống như chuyện cô không phải là người câm, nhiều người nó, cô liền bị nhận định là người câm.
(Ba người thành hổ: là một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, được diễn thành thành ngữ ý chỉ lời đồn quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có. P/s ở đây câu chuyện hơi dài dòng nên mình không ghi rõ ra một người thông cảm nhe, mọi người có thể tra trên mạnh nhe!!^^)
Mà hiện tại, quan hệ của cô và Mặc Dung Uyên rõ ràng không phải là như thế. Mà lại bởi vì suy đoán của những người này, giống như cô và hắn thật sự đang có cái gì đó......
Muốn chứng minh cô không phải người câm, chỉ cần nói chuyện là được.
Nhưng nếu muốn chứng minh cho quan hệ của cô cùng Mặc Dung Uyên, cô nên làm như thế nào đây? Trên thế gian này thứ khó giải thích nhất chính là chuyện tình yêu nam nữ. Cho dù không có, bọn họ cũng chỉ nguyện ý tin tưởng những gì bọn họ tin tưởnh. Một khi đã như vậy, liền không cần thiết giải thích đi! Dù sao những lời đồn đãi cô nghe còn ít hay sao? Thân chính không sợ ảnh nghiêng( 身正不怕影斜 giống nghĩa với câu "Cây ngay không sợ chết đứng). Cô không có làm chuyện như thế, không phải như bọn họ nói có, thì thật sự sẽ có.
Hơn nữa, bọn họ tính là gì của coi? Cô hoàn toàn không cần phải để ý đến bọn họ, cô làm sao mà có thể bị bọn họ làm cho khó chịu?
Cùng lắm thì giống như trở lại thời điểm quá khứ không ai tin tưởng mình thôi. Cùng lắm chính là trở lại thời điểm lúc trước khi ánh mắt mọi người nhìn cô đều lộ ra vẻ rất kì lại. Không hề muốn chủ động đến bắt chuyện với cô thôi......
Khuôn mặt của Hàn Mộ Vi vô cảm mà đứng ở trong thang máy, an tĩnh mà nhìn chằm chằm vào chai nước tương ở trong tay.
Đang ở thời điểm phát ngốc ra, thang máy đột nhiên dừng lại ở chỗ tầng thứ năm. Mặc Dung Uyên với mái tóc có chút hỗn độn cứ như thế mà đi đến. Ngay thời điểm Hàn Mộ Vi ngẩng đầu lên nhìn hắn, Mặc Dung Uyên tiến lên một bước, thở hổn hển một chút, đột nhiên gắt gao mà ôm lấy cô!
"Đinh"...... Thang máy ngừng ở tầng lầu hai người ở.
Cửa mở, không ai đi ra. Một lát sau, cánh cửa lại khép lại
Hai người ôm nhau ở trong thang máy, người đàn ông cao lớn gao gắt ôm chặt lấy cô gái ở trong lònh, dựa vào đỉnh đầu của cô, thở dài thanh......
"Hàn Mộ Vi, chúng ta kết hôn đi!"
Truyện khác cùng thể loại
555 chương
10 chương
131 chương
77 chương
30 chương
9 chương
3 chương
56 chương