Hàn Mộ Vi liền lập tức ngây dại ra, nửa ngày nói không ra lời. Cô có chút ngốc, lời như thế, cảnh tượng như thế, không phải hẳn là nên xuất hiện ở phim truyền hình sao? Vì sao lại xuất hiện ở trong đời thật, hơn nữa nhân vật chính lại còn là cô?! Cỡ nào cũng không thể tưởng tượng ra chuyện này được. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Cũng không có nghĩ tới việc yêu đương. Quá khứ mười tám năm, đầu cô dường như đã chết lặng, ngoại trừ việc muốn rời khỏi Hàn gia. Hoàn toàn không hề nghĩ đến những chuyện gì khác. Sau đó có tiểu bao tử, cô mới có thể nghĩ đến chuyện hoc tập, kiếm càng nhiều hảo cảm giá trị, tự mình trải qua một cuộc sống tốt đẹp...... Ở trong khoảng thời gian tự do ngắn ngủi của coi. Cô hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng cô có lẽ đã ý thức được, chính mình để tâm quá mức đến Mặc Dung Uyên. Nhưng mà, Yêu đương? Kết hôn? Cô hoàn toàn không có nghĩ tới. Cô không có kinh nghiệm, liền cảm thấy chuyện này giống như đến trường, cảm thấy chuyện này giống như đi học, phải học từng chút từng chút một, làm từng bước mà tiến hành. Thậm chí ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa tưởng tượng ra được. Mà hiện tại, người đàn ông trước mắt này lại đột nhiên ôm lấy cô, lược bỏ qua chuyện tỏ tình yêu đương, liền trực tiếp cầu hôn với cô?! Hàn Mộ Vi ngốc tại nơi đó. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong bất tri bất giác, thang máy tự động đi xuống, lại xuống tới lầu một. Lâm Anh Hồng cùng bà Trần đang chờ thang máy, lại nhìn thấy trong thang máy gắt gao có một nam một nữ đang ôm nhau, không hẹn mà cùng mà mở to hai mắt nhìn...... "Hai người, các người......" Lâm Anh Hồng không dám tin tưởng mà nhìn cảnh tượng ở trước mặt. Tuy nói bà ta cũng có một chân trong việc hoài nghi Hàn Mộ Vi và Mặc Dung Uyên. Nhưng thật ra trong lòng bà ta cũng có chút chột dạ, rốt cuộc Hàn Mộ Vi cùng Mặc Dung Uyên hai người họ ngày thường tiếp xúc với nhau cũng không hề có động tác thân mật gì. Quả thực cứ giống như là anh trai em gái bình thường. Cho nên khi thấy một cảnh như thế, bà ta đương trường liền trợn mắt há hốc mồm. Mặc Dung Uyên lạnh lùng mà nhìn bà ta một cái. Cái nhìn băng lãnh kia lại khiến cho tim của Lâm Anh Hồng có cảm giác đập loạn nhanh hơn. Chân vốn định bước vào trong thang máy lại đột nhiên ngừng lại. Cửa thang máy mở ra, rồi khép lại. Hồi lâu người ở trong ngực vẫn không phát ra âm thanh gì. Mặc Dung Uyên thở dài thanh, một lần nữa ấn tầng lầu đi lên. Hắn biết bản thân nóng vội. Chỉ là, vừa nãy lúc Hàn Mộ Vi đi ra ngoài để mua nước tương, hắn cũng vừa mới trở về. Từ sau lưng cô nhẹ giọng tiến lên, vốn là nuốn dọa coi một chút, lại không nghĩ rằng thấy được màn kia...... Biểu cảm trên mặt của Hàn Mộ Vi làm tâm hắn bị nắm lại. Chỉ là một cái biểu tình, thế nhưng Mặc Dung Uyên lại phát hiện ra chíng mình lại sinh ra một loại cảm xúc đang lòng như thế. Hắn lúc này mới phát hiện, bản thân mình một chút cũng không hề muốn để cho Hàn Mộ Vi chịu ủy khuất, bị thương tổn...... Chỉ là, hắn cùng Hàn Mộ Vi nghĩ giống nhau, tình yêu nam nữ là khó nhất giải thích. Những người này nếu như nhận định là như thế, liền rất khó thay đổi được suy nghĩ của những người họ. Mà hết thảy này, người bị tổn thương chỉ có Hàn Mộ Vi. Cô vẫn còn là một cô gái nhỏ đơn thuần, mà lai bị những lời suy đoán ác ý như thế đồn đãi truyền đi...... Mặc Dung Uyên theo bản năng mà đuổi theo, lại không đuổi kịp thang máy. Không kịp chờ thang máy đi xuống, hắn xông lên thang lầu...... Tốc độ của hắn thật nhanh, cũng không phải chưa từng có chuyện cùng thang máy thi chạy, chuẩn xác mà ở năm tầng đuổi theo thang máy, ngăn cản cô...... Cơ hồ không có tự hỏi, hắn một phen tiến lên ôm lấy cô! Ngay cả hắn cũng chưa nghĩ ra hết, liền đem câu nói này nói ra khỏi môi: "Hàn Mộ Vi, chúng ta kết hôn đi!" Lời nói sau khi nói ra, trong nháy mắt ngay cả chính hắn cũng ngẩn người ra. Nhưng mà giây tiếp theo, lại biến thành chờ mong cùng thấp thỏm bất an khẩn trương...... Cô sẽ đồng ý sao? Hay là cự tuyệt? Cô...... Thích hắn sao? Nguyện ý cùng hắn ở bên nhau sao? Hay là...... tất cả những chuyện này đều chỉ có hắn một bên tình nguyện?