Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi
Chương 53 : Hoa mẫu đơn
Vẫn là tươi cười như hoa , giọng nhỏ nhẹ vâng vâng dạ dạ để " hạ hỏa " cho anh chàng thiếu soái .
Đột nhiên Vương Kì Hạo xoay người cô , đánh mắt lên căn phòng trên tầng hai .
- Em nhìn thấy ngã rẽ đó chứ . Căn phòng ở cuối ngã rẽ đó là mục đích em đồng ý đến cái bữa tiệc nhàm chán này với tôi .
Âu Hân quay lại nhìn anh , ánh mắt dò hỏi .
- Không phải em muốn trộm vài thông tin sao ? Căn phòng đó là thư phòng của Lý lão gia tử . Tôi sẽ đến bắt chuyện với ông ấy để rời sự chú ý của mọi người .
- Đại thiếu soái , anh có phải là Đại thiếu soái thật không vậy ?
- Tôi nói rồi . Là em muốn tôi làm chứ tôi không muốn làm .
Nhìn nụ cười xảo quyệt của ai kia mà Âu Hân lại càng tăng thêm thắc mắc . Ý của anh là vì cô muốn anh làm Đại thiếu soái nên anh làm sao ?
Xin nhắc lại lần hai .....
Cô gặp anh là anh đã yên vị trên ghế đấy mấy năm rồi . Làm ơn muốn lãng mạn thì phải nói chuẩn .
Âu Hân cũng không bận quan tâm nữa mà đi lướt qua anh cười duyên dáng , hướng về phía cầu thang .
Đột nhiên lại thấy tay mình bị nắm chặt . Quay lại thì lại thấy Vương Kì Hạo mặt nghiêm túc nhìn .
- Nếu có bị phát hiện nhớ gọi tên tôi là được .
Nhìn gương mặt đó , giọng nói đó mà tôi thấy tim mình đập nhanh vài nhịp . Sau một hồi ngơ ngác thì tôi nở nụ cười hình bán nguyệt , nhìn lại anh bằng một bộ mặt ngây thơ , hồn nhiên .
- Chẳng may bị phát hiện , nhớ cứu em nha ông xã .
Sau đó không đợi ai kia hết sửng sốt trước câu nói của bản thân thì tiểu yêu tinh nọ đã bỏ chạy . Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ sườn xám của cô vợ mà nụ cười trên môi anh nở rõ hơn .
Hân Hân , coi như là giúp cha em huấn luyện em thêm một chút . Để cho em thấy cái tên " Bay Dép " ( Joserp ) gì đó vốn không thể rèn em giỏi được hơn là tôi rèn em .
.....
Âu Hân đi trên bậc thang , đôi mắt đen kín đáo nhìn xung quanh . Đồng Âu Hân một khi đã thành Jenly Xeno thì hoàn toàn khác . Ánh mắt , khí chất , thần thái hay gương mặt đều là sự lạnh lùng , nghiêm túc . Vừa đi cô vừa quan sát và suy nghĩ .
Căn biệt thư này không phải là bé , theo cấu trúc hình tròn rỗng ở giữa , cũng có khoảng 4 tầng lầu , nhưng thư phòng cất giấu nhiều thông tin quan trọng lại ở tầng hai . Hơi khó khăn một chút vì tầng hai vẫn có vài người đi lên . Nhưng đúng như Vương Kì Hạo nói . Anh nói chuyện với Lý lão gia tử đã thu hút rất nhiều người vào " hóng chuyện " nên không còn ai chú ý nhiều đến tầng hai .
Đang mải suy nghĩ chợt Âu Hân thấy có bóng đi sau cô . Bước chân người này rất nhẹ , có linh cảm xấu khiến cô bất giác nhíu mày .
- Đồng tiểu thư không ở dưới đó lên đây làm gì vậy ?
Giọng nói này ...
Âu Hân bình tĩnh xoay người lại khi nghe giọng nói có hơi quen . Quả nhiên ...
Cô đoán Tề Phi chắc không hẳn là người Trung Quốc vì chất giọng người này rất đặc biệt . Tuy gương mặt có vài nét Phương Đông nhưng chỉ rất nhỏ . Vì ở gần Joserp nhiều mà Âu Hân cũng đoán ra được Tề Phi hẳn là người Phương Tây nên chất giọng có chút đặc biệt .
Cô cười nhẹ nhàng , lịch sự cúi đầu như để chào hỏi .
- Tôi đang muốn tìm nhà vệ sinh . Còn Tề tiên sinh ...?
- Tôi đi theo Đồng tiểu thư lên đây .
Trong đôi mắt đen ấy thoáng qua tia ngạc nhiên nhưng Âu Hân không khỏi cảm thán trong lòng .
Hiếm khi gặp được người thẳng thắn đến như vậy mà . Âu Hân vẫn rất " quý cô " mà cười khẽ như cho đối phương biết là cô đang nghĩ bản thân nói phương đang nói đùa .
Nụ cười khẽ che miệng đó của Âu Hân không khỏi làm con mắt đào hoa của Tề Phi nhìn không chớp . Cậu ta cố nuốt cái cảm giác rục rịch trong người mà tỏ ra bình thường .
Chết tiệt thật .
Tề Phi không khỏi chửi thầm một tiếng . Mái tóc hồng nhạt của Âu Hân với hành động lời nói cô không khỏi làm cậu ta nghĩ đến câu nói của Dịch Cẩn khi nãy .
Cái gì mà " Cô ấy không phải hoa mẫu đơn " chứ . Đây là một bông hoa mẫu đơn đặc biệt nhất mà cậu ta từng gặp có được không ?
Liệu cô thật giống như loài hoa mẫu đơn không ?
Dịu dàng e ấp như một thiếu nữ mới lớn .
Đơn giản nhưng quyến rũ và sang trọng .
Hoa mẫu đơn còn cho thấy sự thuần khiết , trong sáng .
Nếu so cô là hoa mẫu đơn thì đúng là sai lầm cho Tề Phi khi không có con mắt tinh tường và đầu óc nhạy bén như Dịch Cẩn .
Âu Hân cười khẽ rồi mới đáp :
- Tề tiên sinh đúng là rất biết cách nói đùa . Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi trước .
Rồi cô cũng đi như một cơn gió trước khi Tề Phi kịp thoát khỏi suy nghĩ .
Vì Tề Phi nên trên đó , cô lại có cảm giác không an toàn khi đối mặt với cậu ta nên cuối cùng vẫn phải rút lui trước . Thở dài một tiếng rồi đi ra sân vườn của Lý gia .
Theo sau cô là một con người mang ý nghĩ không hay chút nào khi từ đầu tới giờ đều dõi theo bóng cô .
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
8 chương
19 chương
66 chương
21 chương
38 chương