Có một số người, vì không muốn mất đi, cho nên tuyệt không thể nhúng chàm.. Thứ có thể cho, thứ không thể cho, chỉ cần anh muốn, hết thảy đều cho anh" ____________________ Thời điểm cậu bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, Cố An Khang đang ngồi ở đầu giường hút thuốc. "Tỉnh rồi?" Ánh mắt hắc bạch phân mình của hắn nhìn thẳng vào cậu, trong con ngươi dường như phản chiếu bóng dáng mơ hồ của bản thân. "Này, điện thoại" tiếp nhận di động hắn đưa tới, Lục Tự Quang mơ mơ màng màng mà nghe máy. Tiếng oán giận liên tiếp đâm vào màng nhĩ: "Cậu còn biết nghe máy a, còn tưởng rằng cậu chết ở nhà rồi!..." Lục Tự Quang vuốt vuốt đám tóc rối loạn xuống, "... Yên nào, có chuyện gì không?" Người bên cạnh dụi tàn thuốc, sáp qua hôn cậu. Hai má, cổ, thậm chí cả hầu kết. Lục Tự Quang cau mày huých cho hắn một cái khủyu tay, "Chết xa một chút, tôi đang nghe điện thoại a." Tên kia không nghe theo mà buông tha, ý xấu cúi đầu xuống. Lục Tự Quang nháy mắt cảm nhận được nơi yếu ớt mẫn cảm nhất ở thân dưới được khoang miệng ấm nóng bao lại, muốn giãy dụa, lại bị hắn kìm lại. Muốn liều mạng bảo trì chút lý trí cuối cùng để cùng người trong điện thoại trò chuyện, nhưng lại cũng chỉ có thể "Ừm ừm a a" mà đáp lại. "Ừm...f*ck, tôi biết rồi, đừng có dong dài!" Sau khi ném điện thoại xuống cũng chỉ có thể thuận theo mà dựa ở trên giường thở dốc, dùng cánh tay chống đỡ thân thể của bản thân. Mà người kia vẫn cẩn trọng ở dưới chăn chu đáo phục vụ. "A... Không được..." Khoái cảm run rẩy truyền đến, Lục Tự Quang nhịn không được run run, nắm lấy tóc hắn, "A a - " Sau khi phóng thích, tên kia  chui từ trong chăn a, nằm ở trên người cậu. "... Đừng đùa, một lát nữa tôi có hẹn với bọn A Tề." Hắn an phận mà từ trên người cậu xuống, lôi kéo cậu, "Đi tắm đi." .... Ở trong BELL BAR nhìn thấy Lục Tự Quang khoan thai đến muộn, Tề Gia nhịn không được phun ra một đống lời thô tục, "Lão tử call cho cậu đã hơn một giờ rồi, sao giờ mới đến? Lại cùng người nào đi phóng đãng rồi?" Lục Tự Quang soi gương trong phòng nghỉ, dấu vết trên cổ dù có giương nanh múa vuốt cũng che giấu không được, trong lòng âm thầm chửi mắng, TMD Cố An Khang. A Sâm ngồi ở một bên đùa nghịch dùi trống trong tay, "Ngày hôm qua Lâm Trạch Vũ kia gọi điện thoại cho tôi." A Sâm nhìn nhìn Lục Tự Quang, "Cậu ta nói muốn chơi cùng chúng ta, chút nữa sẽ đến, cậu nói xem như thế nào?" Lục Tự Quang dừng lại một chút, "Cậu nói cái người tối qua trên sân khấu của BELL?" Bĩu môi, "Kỹ thuật cũng không tồi." "Cậu nói trên giường?" A Sâm cố ý đùa giỡn hỏi ngược lại. Lục Tự Quang cũng không yếu thế chút nào, trả lại một câu vui đùa: "Cậu đã từng nghiệm qua hàng?" A Sâm cười cười, đứng lên móc từ trong túi quần ra điếu thuốc, 555 (*). (*) 555: tên một loại thuốc lá, bên VN mình quen gọi là "thuốc ba số" đó:) "Có lửa không?" Lục Tự Quang sờ sờ túi quần, lấy ra một cái Zippo màu bạc, đáy lòng trầm xuống, MN, cầm nhầm rồi. Cái gì cũng không nghĩ nhiều, tùy ý ném qua. A Sâm tiếp nhận nhìn thoáng qua, than thở, "F*ck, Zippo bản kỷ niệm, cậu cứ thế mà ném đến ném đi, cũng không đau lòng sao." Châm lửa, lại nghiền ngẫm mà nhìn nhìn, "Sao lại cầm được?" Lục Tự Quang bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không biết là của ai." Mùi thuốc lá 555 nồng nặccủa A Sâm  nhanh chóng lan tỏa ra, Lục Tự Quang ở trong làn khói hơi hơi nheo lại mắt. Cái thuốc lá này, thật sự rất vi diệu. Cậu đột nhiên nghĩ đến, trước đây mình hút dữ dội như vậy, nhưng chỉ vì một người, liền kiên quyết cai. Người kia sạch sẽ vô cùng; ôn nhu vô cùng; đàn Folk (*) hay vô cùng. (*) Folk: thể loại nhạc dân gian, ballad Không nghĩ tới cuối cùng, thuốc cai rồi, nhưng lại giống như hít phải thuốc phiện không thuốc chữa mà yêu người kia, nhiều năm như thế, cai không được. Chuyến du lịch một chiều bay lâu như vậy, cũng không biết nơi nào mới được coi là điểm kết thúc. Nghĩ đến đây, cổ họng Lục Tự Quang có chút nghẹn lại. "Đến rồi." A Sâm tựa ở bên cửa sổ, nhìn một người mang theo cây Ghita Bass trên lưng từ bên ngoài  đi vào BELL BAR, dụi tàn thuốc. Không lâu sau cánh cửa phòng nghỉ bị gõ vang, đi vào là một người con trai tên Lâm Trạch Vũ - nói cậu ta là con trai, không bằng nói là một thiếu niên. Cậu ta đeo đàn trên lưng, đứng ở cạnh cửa, quần jean đơn giản cùng áo T-shirt, "Tôi là Lâm Trạch Vũ." "Chào " A Tề đi lên chào hỏi, "Mọi người đều ở đây, không cần giới thiệu đi?" "Nghe nói mọi người thiếu một tay Ghita Bass." Lục Tự Quang nhìn nhìn cậu ta, hỏi, "Cậu bao nhiêu tuổi, 18? Hay là 20? Đang đi học sao?" "17, không đi học. Cho nên, lúc nào cần cùng nhau tập luyện hoặc là biểu diễn đều được. Có muốn bây giờ chơi thử một chút hay không?" "Không cần." A Sâm đứng ở phía sau nhíu nhíu mày, "Một mình cậu, cha mẹ không lo lắng sao?" Thấy thiếu niên trước mắt không có ý định trả lời, tiếp tục nói: "Như vậy, cùng nhau chơi đi." Lâm Vũ Trạch hơi khẽ động khóe miệng nở nụ cười, động tác nhỏ như vậy, cơ hồ không phát hiện ra. Cậu ta rất trầm mặc, vốn là như vậy. Không muốn nói thêm cái gì, Guitar Bass lại đàn rất hay. Cá tính như vậy, thật là có chút giống A Sâm. Nhớ lại lúc ban đầu quen biết A Sâm là ở một cửa hàng đàn. Ngày đó, Lục Tự Quang cùng A Tề đi chọn đàn, A Sâm đúng lúc đang dạy trống ở tiệm đàn kia. Khi đó A Sâm đang thử trống, tùy tiện đánh một đoạn solo, quả thực đẹp trai đến không tả được. Nghe nói muốn lập nhóm, y kiêu ngạo cười nói, "Tôi cũng sắp là "lão già" hai mươi lăm rồi, chơi không nổi." Y không phải chưa từng chơi trong nhóm, bởi vì muốn đánh trống, bởi vì tuổi trẻ, cũng đã từng lập ban nhạc, chẳng qua là cuối cùng đành bỏ mặc. Hiện nay, mộng tưởng thật có thể làm cơm ăn sao? Trước khi đi, Lục Tự Quang mò ra một chiếc bút ở quầy hàng tiệm đàn, để lại một dãy số, "Nếu thay đổi ý kiến nhớ gọi điện cho tôi." A Sâm dưới ánh mặt trời hí mắt. Một tuần sau, Lục Tự Quang nhận được cú điện thoại kia. Bọn họ còn cần gấp một tay Ghita Bass. Lúc trước kia, vẫn lượn lờ biểu diễn ở trong các quán rượu, cùng với một tay Ghita Bass khác tạm thời hợp tác. .... Thành phố phồn hoa sặc sỡ sắc màu này, ban đêm luôn là màu đen thẫm như vậy, có đôi khi nhìn lại là màu xanh coban sâu thẳm. BELL BAR là một quán bar nổi danh nhất trên con phố đó. Vừa đến cuối tuần liền kín người hết chỗ. Ngày đó là bọn họ ở trên sân khấu của BELL biểu diễn một màn HIGH nhất từ trước đến nay. A Tề trước khi đàn ghi-ta solo thậm chí còn cởi phăng áo ra, dẫn tới ở một trận thét chói tai dưới đài. Bài cuối cùng, Lục Tự Quang hát ca khúc của Guns N Roses. Ánh sáng trên sân khấu rất mờ, không ai chú ý đến biểu cảm của cậu ra sao, tựa như năm đó, ở trong căn phòng tối đen, vẻ mặt của cậu ảm đạm mà lại sinh động, không ai nhìn thấy. Khán giả dưới đài tâm nguyện chưa hết mà hô encore (*), thanh âm lớn đến mức ở trong phòng nghỉ cũng nghe thấy rất rõ ràng. A Sâm dập thuốc, nghiêng mặt hỏi tay chơi Ghita Bass mới, "Sao nào, muốn cùng chơi một đoạn solo không?" Tay Ghita Bass nhìn thẳng vào mắt A Sâm, mang theo nét quật cường không chút nào lui bước, "Được a." A Sâm cũng nghiền ngẫm cười ra, cầm dùi trống đi ra ngoài, người chơi Ghita Bass đuổi theo. (*) encore: ý nghĩa là yêu cầu hát thêm. Trong một buổi biểu diễn, khi ca sĩ hát bài cuối cùng trong đỉnh điểm cao trào, đồng thời trên màn hình sẽ xuất hiện những dòng chú thích. Lúc ca khúc cuối này được hát xong, mọi người đều cùng hô "Encore", ý của người hâm mộ là hát lại lần nữa. (theo: baidu) Nhìn thiếu niên kia chơi Ghita Bass trên sân khấu, cái bóng lưng kia, ánh mắt kia, đột nhiên cảm thấy, cậu ta và A Sâm giống như, giống như là đồng loại. Người thiếu niên kia, cậu ta tên là Lâm Trạch Vũ. Nhìn hai người ra sức diễn tấu trên sân khấu cùng tiếng reo hò cổ vũ dưới đài, A Tề không khỏi líu lưỡi cảm thán, "Hôm nay thật sự là vui tới bến, cư nhiên ngay cả cái tên A Sâm này cũng chơi thêm đoạn solo." Lục Tự Quang không trả lời, túm một chiếc áo khoác không biết là của ai ở trên ghế ném lên thân trên ở trần của A Tề. Quả thật, trước đây vẫn chưa thấy lần nào gặp tên băng sơn A Sâm này HIGH như vậy. Nghĩ lại cảnh tượng sôi động lúc nãy- Nếu thật sự có một sân khấu lớn như vậy cho bọn họ, thì tốt rồi. Nếu, nếu có thể, thật sự nghĩ muốn cứ như vậy mà hát. ... Lúc buổi biểu diễn chấm dứt đã là rạng sáng. Lâm Trạch Vũ thu dọn xong đồ đạc liền đi, nhìn bóng lưng của cậu ta, lời tán dương A Sâm nói đến bên miệng lại nuốt vào. Ba người ở BELL BAR gọi chút rượu, chuẩn bị chúc mừng một phen. A Tề nuốt một ngụm bia, sảng khoái tràn trề, "MN thật sự là đã lâu không sảng khoái như vậy. Đến nào, vì màn biểu diễn đêm nay HIGH như vậy, cụng ly - " Cốc bia chạm vào nhau, bọt bắn tung tóe. "Lại nói thằng nhóc hôm nay kia, ôi chao thật đúng là không tồi. A Sâm cậu cũng cảm thấy vậy đi?" Vừa nói đến cậu ta, trong đầu Lục Tự Quang liền lập tức hiện lên cặp mắt sắc bén trầm mặc kia. Mở hộp thuốc lá ra, trống không. "Còn thuốc không?" A Sâm ném cho cậu một hộp 555, Lục Tự Quang rút ra một điếu, lấy cái Zippo màu bạc kia ra, châm lửa. Hút thật sâu một hơi - MN hơi cay cay. Quả thực vẫn là hút không quen. Hút quen Thất tinh (Mild Seven) rồi, đột nhiên đổi sang hút 555, cổ họng cay cay lại có chút vướng vướng. Có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì quá quen thuộc, quá ỷ lại, cho nên không bỏ được. Cậu nhìn thoáng qua Zippo trước mắt, không nói gì. Lúc di động vang lên, cậu mới miễn cưỡng dứt ra từ trong suy nghĩ của mình. "Cậu bên đó kết thúc rồi?" Người trong điện thoại giọng nói có chút trầm thấp hỏi cậu. "Ừ." "Cậu ở đâu?" "Đang ở BELL." Hắn trầm mặc một chút, "MN, lúc cuối cùng cậu hát bài kia thật HOT -" đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ quen thuộc, mang theo một chút hạ lưu. Lục Tự Quang chấn động, cậu không biết hắn vừa rồi trốn ở góc nào nhìn cậu. Tên thấp giọng mắng tục một tiếng, lão tử nhớ cậu muốn chết, "Cậu hiện tại đến đây đi." Ngữ khí mệnh lệnh, giống như không có một tia thương lượng. "... Cũng được, tôi có thứ trả lại cho anh." Lục Tự Quang cúp điện thoại, đem Zippo cất vào trong túi quần, "Tôi đi trước." Kỳ thật, trừ bỏ cái tên, khuôn mặt, chiều cao cùng dáng người, những chỗ khác hai người bọn họ một chút cũng không giống. Cố An rất ôn nhu, nhưng tên kia kia luôn rất nóng nảy. Cố An xưa nay cũng không mắng chửi người, nhưng tên kia hở một chút liền miệng đầy lời thô tục. Cố An đàn Folk rất hay, nhưng tên kia đối với âm nhạc lại dốt đặc cán mai. Cố An xưa nay không hút thuốc, nhưng giữa các đốt ngón tay tên kia lại bị khói thuốc hun thành màu vàng. Ánh mắt, biểu cảm, động tác, còn có tình cảm nhỏ bé... Cố An Khang, anh chỗ nào giống anh ấy. Anh có chỗ nào so được với anh ấy.