Vừa hay gặp Trịnh sư bá của Toàn Thắng võ quán.
Trịnh sư bá tươi cười hồ hởi khen ngợi thành tích gần đây của cô, không phụ đại công ơn giáo dưỡng của Khúc sư đệ. Còn nói do cô xuất thân từ Toàn Thắng võ quán cho nên gần đây võ quán thu hút được rất nhiều đồ đệ đến học, còn dặn dò sau này trả lời phỏng vấn nhất định phải thường xuyên phải nhắc đến Toàn Thắng võ quán, không nên phụ công nuôi rèn dạy bao năm của Khúc sư đệ đối với cô.
Cuối cùng, Trịnh sư bá bảo đệ tử mang hai hộp lớn bánh trung thu và một làn hoa quả nhập khẩu đóng gói rất đẹp đưa cho cô. Bách Thảo từ chối, Trịnh sư bá sầm mặt trách cô không hiểu chuyện, nói là đây là quà của Toàn Thắng võ quán cảm tạ Dụ quán chủ của Tùng Bách võ quán mấy năm nay giúp đỡ chỉ bảo cho cô, bảo cô đêm biếu Dụ quán chủ.
Đến khi sư phụ Khúc Hướng Nam cũng bảo cô nhận.
Bách Thảo mới ngây người ôm hai hộp bánh cao cấp và xách lẵng hoa quả ra về, những đệ tử của Toàn Thắng võ quán nhìn thấy cô đều xúc động cung kính cúi chào:
"Bách Thảo sư tỷ!"
Ngơ ngẩn nhìn mỗi thân cây và đám cỏ quen thuộc, nhìn cánh cổng lớn màu nâu đỏ, Bách Thảo nhớ lại cảnh năm xưa lúc bị đuổi khỏi Toàn Thắng võ quán. Cây hòe ngoài cổng đã cao hơn rất nhiều, cành lá tươi tốt, đêm đó, cô vừa sợ vừa đói ngồi dưới gốc cây này, không biết đi đâu.
Giống như bị ngăn cách với thế giới.
Các đệ tử của Toàn Thắng võ quán tiễn cô, Bách Thảo trang trọng cúi chào họ, tâm trạng ngổn ngang trở về Tùng Bách võ quán.
Dụ quán chủ mỉm cười khoan hòa nhậnmón quà của Trịnh sư bá gửi biếu. Sau khi biết chuyện đó, Hiểu Huỳnh chửi bới Toàn Thắng võ quán một trận ầm ĩ, chửi chán mới hỏi Bách Thảo lức này đáng cắm cúi lau dọn:
"Đi chơi không? Tớ đã hẹn rồi, cùng đi cho vui?"
"Lát nữa phải tập."
"Thôi đi! Hôm nay là tết Trung thu, là ngày nghỉ được pháp luật quy định! Không nghỉ là vi phạm phấp luật!"
"Ha ha."
Bách Thảo bật cười.
"Đồ đầu đất, mặc kệ cậu.", Hiểu Huỳnh khoát tay, sắp đến giờ hẹn, Hiểu Huỳnh cầm túi xắc chạy vụt đi, miệng lẩm bẩm "Tập với chả tành, suốt ngày cặp kè với Nhược Bạch, Sơ Nguyên sư huynh không ghen mới lạ."
Phòng tập đã được lau dọn sạch sẽ.
Thay võ phục, Bách Thảo lấy trong ba lô ra một thứ, cầm trong tay, hồ hởi chạy đến phòng tập. Vì là ngày nghỉ, lúc này võ quán rất vắng, các đệ tử hầu như đều ra ngoài chơi, từ hành lang dài cô có thể nhìn thấy căn phòng rộng ngập ánh nắng sau lần cửa giấy và bóng Nhược Bạch đang lặng lẽ ngồi xếp bằng, mắt nhắm tịt.
Nghe tiếng bước chân cô, anh ngẩng đầu nhìn.
Ánh nắng sớm trong trẻo chiếu lên khuôn mặt tĩnh lẵng của anh, hình như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt thâm trầm nhìn cô như thăm dò.
Bách Thảo ngây người.
Không dám động đậy, giấu món đồ sau lưng.
"Ngồi đi."
Ngoài cửa, bầu trời xanh thẳm, điểm thêm vài dải mây trắng vẩn vơ, Nhược Bạch bình thản nói:
"Có một chuyện cần bàn với em."
"Vâng."
Bách Thảo cúi chào, rồi ngồi khoanh chân ngay ngắn trước mặt anh.
Nhìn dáng điệu chăm chú của cô, Nhược Bạch trầm tư một lát, nhớ lại cuộc nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm chiều qua.
...
...
...
"Tôi thừa nhận, mấy trận vừa rồi Bách Thảo đánh rất tốt, có thể thấy cô ấy tiến bộ tất nhanh", thấy anh một lần nữa nhắc đến tư cách tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới, Thẩm Ninh nhướn mày, lật giở những tờ báo trên bàn, "Nhưng cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới này, nói trắng ra chỉ là tiết mục giải trí".
"...Một cuộc thi đấu quốc tếthực sự khác hẳn chương trình giải trí."
Mắt dừng lại trên bức ảnh Bách Thảo xoay người đá trúng đầu Thôi Nhật Hạnh, Thẩm Ninh cau mày nói:
"Ví dụ tối qua, tôi xem hết trận truyền hình trực tiếp. Bắt đầu từ hiệp ba, khi Thôi Nhật Hạnh đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, nhưng đòn cuối cùng Bách Thảo lại không cương quyết!"
"Tôi từng thấy Thôi Nhật Hạnh trong giải vô địch thế giới lần tước, đại diện cho Hàn Quốc xuất chiến tại cuộc thi lớn như vậy, cô ấy sẽ dốc hết sức, chiến đấu đến phút cuối cùng, khi trọng tài chưa tuyên bố kết thúc trận đấu cô ta tuyệt đối không từ bỏ", Thẩm Ninh cười nhạt, "Còn trận đấu tối qua, cậu có biết tại sao tinh thần của Thôi Nhật Hạnh chỉ ở mức bình thường không?"
Nhược Bạch yên lặng.
"Đó là vì cô ta không muốn vị thương trong tận đấu đó", Thẩm Ninh gập tập báo sang bên, "cô ta muốn dành phong độtốt nhất cho cuộc đấu tranh chức vô địch thế giới, tốn nhiều tâm lực cho một tiết mục giải trí, đối với cô ta là không đáng!"
Mặt Nhược Bạch biến sắc.
"Lại nói Bách Thảo”ngước nhìn anh, Thẩm ninh nói tiếp,
"Một đòn quan trọng như vậy, một đòn có thể KO đối thủ, có thể quyết định thắng thua, vậy mà cô ấy lại thu chân về! Nếu tối qua là trận tranh chức vô địch thế giới, Thôi Nhật Hạnh hoàn toàn có thể nắm bắt cơ hội trong lúc Bách Thảo thu chân về, trọng tâm chưa ổn định sẽ cho một đòn phản kích chí mạng, thậm chí hoàn toàn có khả năng KO Bách Thảo!"
"Cô ấy sợ đả thương đối phương."
Nhược Bạch trầm giọng giải thích.
"Đây là thi đấu! Trong lúc thi đấu không chuyên tâm tập trung tinh lực lại còn phân tâm những chuyện đó, một tuyển thủ như vậy, tôi có thể yên tâm tiến cử đại diện quốc gia tham dự giải vô địch thế giới sao?", Thẩm Ninh lạnh lùng nói, "Cậu không nên nói nhiều, tôi sẽ không vì cuộc đấu giải trí này mà từ bỏ Đình Nghi, để quay sang ủng hộ Bách Thảo đâu."
"Huấn luyện viên đã đồng ý với tôi sẽ cho Bách Thảo cơ hội."
Lưng hơi cứng, Nhược Bạch nhìn thẳng vào Thẩm Ninh, nói cứng cỏi.
"Trước chuyến đi Hàn Quốc, huấn luyện viên đã nói, chỉ cần Bách Thảo chứng minh thực lực của mình. Cô ấy đã thắng mọi trận đấu ở Hàn Quốc. Đoạt danh hiệu tuyển thủ Ưu tú nhất, hai lần đánh bại Kim Mẫn Châu, Vân Nhạc tông sư cũng thừa nhận tư chất và thực lực của cô ấy."
"Cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới này, cố nhiên là tiết mục giải trí nhưng Bách Thảo lần nào cũng thắng với số điểm rất cao. Cho dù đối thủ chưa vận hết toàn lực, nhưng tỉ số chênh lệch như vậy, cũng có thể chứng minh thực lực của cô ấy. Hơn nữa..."
"Nhược Bạch nghiêm túc nói:
"...Bách Thảo cũng bảo lưu thực lực. Nếu tham dự giải vô địch Taekwondo thế giới cô ấy sẽ xuất sắc hơn hiện nay."
Thẩm Ninh liếc nhìn anh nói:
"Nhược Bạch, tôi biết cậu bỏ rất nhiều tâm huyết vào Bách Thảo, nhưng..."
"Để Đình Nghi tham gia, kết quả có thểdự đoán được, Đình Nghi không chỉ không thể đánh bại Lý Ân Tú, ngay tuyển thủ của Nhật Bản cũng chưa chắc có thể chiến thắng. Còn nếu Bách Thảo xuất chiến có lẽ còn có thể ngang hàng với Lý Ân Tú!", lưng thẳng, Nhược Bạch đăm đăm nhìn Thẩm Ninh, mắt long lanh như tuyết trên núi, nói tiếp:
"Đúng, tôi bỏ rất nhiều công sức với Bách Thảo. Bởi vì tôi chưa từng thấy một tuyển thủ nào mà kiên nhẫn, nghiêm túc, gan góc, có tư chất, có nghị lực và mẫn cảm kĩ thuật như cô ấy, mà không chỉ bởi cô ấy là sư muội của tôi."
"Tôi tin cô ấy sẽ trở thành một tuyển thủ Taekwondo ưu tú."
Nhược Bạch kiên định nói:
"Chỉ cần huấn luyện viên cho cô ấy cơ hội."
...
...
Trên chiếc chiếu cói màu vàng.
Nghe Nhược Bạch nói xong, Bách Thảo hơi giật mình, ngây người ra hỏi:
"Ra nước ngoài thi đấu?"
"Đúng."
Đó là giao ước của anh với huấn luyện viên Thẩm Ninh. Vào giây phút cuối cùng của buổi chiều hôm đó, Thẩm Ninh đã đồng ý, nếu Bách Thảo có thể chứng minh thực lực của mình trong những cuộc thi đấu quốc tế chính thức, cô sẽ tiến cử Bách Thảo thay Đình Nghi tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới.
Thời gian tới đây.
Sẽ lần lượt đến Tokyo của Nhật Bản, Cambridge của Anh, Chicago của Mỹ tham gia ba trận đấu đẳng cấp quốc tế, coi như khởi động trước giải vô địch Taekwondo thế giới. Vốn định cử Đình Nghi, nhưng bây giờ huấn luyện viên đồng ý đẻ Bách Thảo xuất chiến.
Bách Thảo băn khoăn hỏi:
"Bao giờ đi?"
Nhược Bạch cau mày nói:
"Trận đấu ở Tokyo thứ sáu tuần sau phải lên đường."
"...Được."
May lúc đi Hàn Quốc đã làm hộ chiếu, nếu không chưa chắc đã kịp. Bách Thảo thầm nghĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy Nhược Bạch cau mày, dường như có chuyện gì đó đang phân vân chưa quyết được.
"Sao thế? Nhược Bạch sư huynh?", cô căng thẳng hỏi.
Nhược Bạch trầm ngâm nhìn cô rất lâu, nói: "Tôi không biết có nên để em đi không?"
Bách Thảo ngây ra, không hiểu. Rất ít khi thấy Nhược Bạch do dự, trước nay mọi chuyện anh đều trực tiếp quyết định sau đó mới nói với cô.
"Sang năm em thi đại học", Nhược Bạch nhăn mày, "Liên tục đi nước ngoài thi đấu sẽ ảnh hưởng tới học tập."
Bách Thảo nói ngay:
"Không sao, thực ra hầu hết nội dung chương trình đã học ở lớp 11 rồi, lớp 12 chỉ là ôn lại. Em có thể mang sách đi theo, lúc nào không thi đấu em sẽ tranh thủ học!"
Nhược Bạch lắc đầu.
Taekwondo đối với cô đương nhiên quan trọng thi đạihọc lẽ nào không quan trọng sao? Nếu thi đấu khiến cô không đỗ vào trường theo nguyện vọng, như vậy là lợi bất cập hại.
"Em có thể mà!"
Hai mắt kiên định nhìn anh, Bách Thảo nài nỉ.
Mặc dù không biết tại sao Nhược Bạch sư huynh đột nhiên yêu cầu cô ra nước ngoài thi đấu, nhưng cô có thể suy đoán, chuyện này có liên quan đến giải vô dịch Taekwondo thế giới. Trước đây những cuộc thi đấu như vậy đề do Đình Nghi đi, bây giờ Nhược Bạch sư huynh đã giúp cô có được cơ hội...
"Nếu không...", thấy Nhược Bạch vẫn im lặng, Bách Thảo mắt sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một cách, "...Huynh có thể kiểm tra em!"
Kiểm tra.
Nhìn vẻ tự tin của cô, Nhược Bạch tràm ngâm gật đầu, đứng dậy khỏi chiếu để tiến hành kiểm tra cô ngay lúc đó. Bách Thảo thoáng ngẩn người rồi cũng vội đứng lên theo.
"Bịch, bịch."
Chạy đến phía góc chiếu màu vàng, cô lôi ra thứ gì đó giấu ở trong ba lô rồi nhanh như con hươu chạy đến bên anh.
Đó là một quả lựu căng tròn, chín đỏ.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
28 chương
41 chương
87 chương
93 chương