Thiếu nữ hai mươi tám tuổi
Chương 86 : tốt nghiệp
Lạc Nham gần như muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng lời nói đến miệng anh lại do dự. Nếu anh lập tức đồng ý có phải mẹ Giản sẽ nghĩ anh không ổn trọng, không dáng giá để bà giao phó cả đời con gái của bà cho anh không? Còn nếu không đáp ứng, nhỡ đâu bà cảm thấy anh kiêu ngạo thì sao? Đây là lần đầu tiên anh phải giải quyết chuyện khó khăn như thế này, còn khó hơn xử lý chuyện học tập và công việc. Đúng lúc đang băn khoan thì nghe thấy giọng nói ngọng nghịu của Cố Tiểu Đồng: “Ca ca, ở lại nhà em ăn cơm nha.”
Lạc Nham cúi đầu nhìn bé, Cố Tiểu Đồng nhắc lại: “Ca ca, ở lại nhà em ăn cơm.”
“Được, anh ở lại.” Lạc Nham mỉm cười, sau đó hướng về phía mẹ Giản: “Được ạ, làm phiền dì.”
“Không phiền, vào đi thôi.” Mẹ Giản tươi cười đáp lại.
“Cảm ơn dì.” Lạc Nham cực kỳ lễ phép đi theo ba người vào nhà. Nhìn thân hình nho nhỏ của Cố Tiểu Đồng đi ở phía trước, hai búi tóc con con trên đầu lắc qua lắc lại vô cùng đáng yêu, anh không nhịn được mà cảm thán, tiểu nha đầu không uổng công được ba mẹ nuôi yêu thương, thời điểm mấu chốt đã giúp anh giải quyết vấn đề nan giải này.
“Hai đứa đã về rồi à, Lạc Nham cũng tới hả, mau vào mau vào ngồi đi.” Ba Cố từ phòng bếp đi ra ngoài, tươi cười nghênh đón.
Giản Nhất lập tức cảm giác được cơ thể Lạc Nham bỗng nhiên căng ra, nghiêng đầu xem thử, không hề phát hiện ra biểu tình dư thừa nào trên mặt anh.
“Chào chú ạ.” Lạc Nham cười nói.
“Chào cháu, mau vào rửa tay ăn cơm thôi.”
“Cảm ơn chú.”
Mẹ Giản kéo Cố Tiểu Đồng qua rồi nói Giản Nhất: “Giản Nhất, con dẫn Lạc Nham đi rửa tay đi.”
“Được ạ.” Cô sảng khoái đáp ứng.
Lạc Nham đi theo Giản Nhất vào nhà vệ sinh, lập tức hít sâu ba cái.
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh sao vậy?”
“Lo lắng.”
“Anh lo lắng cái gì?”
“Sợ biểu hiện không tốt, mẹ em sẽ chướng mắt anh.” Nói thì nói vậy, nhưng bước ra khỏi nhà vệ sinh đã lấy lại phong thái cũ, cần mẫn giúp ba mẹ cô bê thức ăn, ăn xong còn chu đáo ở lại dọn dẹp. Cô và Cố Tiểu Đồng ngồi xem TV còn anh nói chuyện phiếm cùng ba Cố.
“Chị ơi, em muốn uống nước.” Cố Tiểu Đồng lên tiếng.
Giản Nhất đem bình sữa đưa cho cô bé.
Cố Tiểu Đồng cự nự: “Em không dùng bình sữa nữa.”
“Vậy uống bằng cách nào?”
“Dùng ly ạ.”
“Sao lại dùng ly? Mấy tối trước không phải em đều dùng bình sữa sao?
“Em nhớn rồi.”
“Rồi rồi rồi, em lớn.” Giản Nhất đứng lên duỗi tay xoa đầu Cố Tiểu Đồng: “Chị đi lấy nước cho em.”
“Cảm ơn chị.”
“Hôn một cái.” Giản Nhất ghé mặt đến, Cố Tiểu Đồng lập tức hôn chụt một cái. Giản Nhất cẩm ly đi rót nước, trông thấy Lạc Nham đang cáo biệt ba Cố, cô vội nói: “Lạc Nham, em tiễn anh.”
“Được.”
Lạc nham lễ phép chào phụ huynh, chở Giản Nhất ra cổng tiểu khu, xe dừng lại ở ven đường, anh liền chuyển tầm mắt sang Giản Nhất.
Cô vừa mới quay đầu qua, Lạc Nham đột nhiên nhào tới ôm lấy cô hung hăng hôn lên, vừa nhiệt tình lại bá đạo, cánh tay rắn chắc hữu lực như muốn nhập cô vào thân thể mình. Một hồi lâu anh mới buông cô ra, thở hổn hển: “Vừa nãy anh căng thẳng muốn chết.”
“Cái gì?” Giản Nhất cũng thở dồn dập hỏi lại.
“Căng thẳng.”
“Sao lại căng thẳng?”
“Sợ không vượt qua được khảo nghiệm của ba mẹ em, bọn họ sẽ không cho chúng ta bên nhau.” anh nói.
Giản Nhất bật cười: “Sao có thể?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói: “Anh không muốn có chuyện chẳng may.”
Tim Giản Nhất chợt nóng lên, lo lắng bởi vì để ý, để ý bởi vì thích. Giản Nhất hiểu được ý anh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, cô vươn tay vòng qua cổ Lạc Nham rồi hôn lên môi anh. Mới vừa chạm tới, Lạc Nham đã đổi khách thành chủ ấn cô vào chỗ ngồi, hai người hôn nhau khó rời, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, còn may bọn họ vẫn ý thức được đang đậu xe ngoài đường cái.
Lúc trở về tâm tình của Giản Nhất rất tốt, vì dường như Lạc Nham đã vượt qua khảo nghiệm của ba mẹ cô. Giản Nhất đi vào phòng khách nghe thấy giai điệu nhạc thiếu nhi mà Cố Tiểu Đồng vẫn hay xem.
“Chị.” Cố Tiểu Đồng ngồi trên thảm ôm tiểu bạch cẩu.
Giản Nhất tươi cười hỏi bé: “Gì vậy em?”
“Em muốn uống nước.”
Lúc này Giản Nhất mới nhớ ra, cô đi tiễn Lạc Nham nên đã quên rót nước cho Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, chị xin lỗi, chị đi rót cho em ngay đây.”
Cố Tiểu Đồng rất không vui, cố hết sức mới bế được tiểu bạch cẩu lên chạy về phòng ngủ.
Mẹ Giản và ba Cố nghi hoặc hỏi: “Tiểu Đồng sao vậy?”
Giản Nhất: “Con quên rót nước cho em, con bé dỗi đó.”
“Để ba lấy cho.” Ba Cố nói.
Giản Nhất ngăn lại: “Không sao đâu ba, để con dỗ.”
Giản Nhất rót một ly nước ấm đi vào đặt lên đầu giường: “Tiểu Đồng, chị rót nước rồi nè, em uống đi.”
Cố Tiểu Đồng không thèm để ý Giản Nhất, chỉ làm việc của mình.
Giản Nhất đi tắm, lúc trở lại đã thấy ly nước vơi mất một nửa, Cố Tiểu Đồng ngồi trên thảm xem sách, tiểu bạch cẩu nằm dưới chân bé. Giản Nhất thử gọi, cô bé vẫn làm bộ giận dỗi, cô liền ôm lấy hôn loạn: “Không phải đang dỗi hả? Không phải đang dỗi hả? Nước trên đầu giường là ai uống, ai uống nha?”
“Em uống, em uống.” Cố Tiểu Đồng lập tức cười khanh khách, không còn giận dỗi nữa.
Lúc ngủ, Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng nói: “Tiểu Đồng, tha cho chị lần này nhé, sau này chị sẽ không vậy nữa.”
“Được ạ.”
“Vậy em còn yêu chị không?”
“Yêu chị.”
“Cảm ơn bé con.” Giản Nhất hôn lên trán bé: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Mỗi ngày ở nhà, Giản Nhất vẫn luôn ôm Cố Tiểu Đồng ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, nhưng vì cuối năm trong Like.Giản rất bận rộn, Giản Nhất cũng không thể ngủ nhiều như thế. Ba mẹ đến tiệm bánh không lâu, cô sẽ dẫn Cố Tiểu Đồng đến tiệm bánh làm việc.
Khoảng thời gian này, Like.Giản đã kiếm được khoản lợi nhuận bằng ba bốn tháng bình thường, điều này giúp Cố gia có một năm mới thật tốt. Không chỉ có thể trả được khoản nợ ngân hàng trong ba bốn tháng, mà còn mua được quần áo mới cho cả nhà. Mọi người mặc đồ đẹp ăn Tết và đến nhà Lạc Nham chúc Tết. Hai nhà vui vẻ ăn trưa cùng nhau, đến tối bọn họ cùng nhau đi xem phim. Mấy ngày sau, bốn người Giản Nhất, Lạc Nham, Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu lại cùng đi xem phim một lần nữa, sau đó quay lại guồng quay công việc và học tập bận rộn.
Ngày Giản Nhất trở lại trường, vì phòng ngừa Cố Tiểu Đồng khóc nên cô tránh mặt cô bé lén đi, nhưng sau khi Cố Tiểu Đồng biết vẫn khóc một trận. Đến trường, Giản Nhất bắt đầu bận rộn, ngoài chuyện lên lớp hàng ngày, cô còn đầu tư thời gian cho môn cờ vây mà cô yêu thích.
Giải cờ vây sinh viên quốc tế còn chưa kết thúc, các trận tứ kết, bán kết và chung kết giằng co trong gần một năm. Giản Nhất không phụ sự mong đợi của mọi người mà giành được giải quán quân, làm chấn động một thời. Danh tiếng của cô ở Đại học đế đô không hề tầm thường, càng bởi vì phẩm chất tích cực tự mình cố gắng mà trở thành tấm gương cho các sinh viên theo đuổi. Hơn nữa, còn là đối tượng thầm mến của các chàng trai, tuy nhiên vì Lạc Nham vẫn thường xuyên xuất hiện hết lần này đến lần khác, khiến trái tim bao chàng trai điêu đứng.
Đối với việc giành được ngôi vị quán quân giải cờ vây sinh viên quốc tế, Giản Nhất cũng không mang theo sự kiêu ngạo khi tham dự các giải đấu khác. Lạc Nham thông qua các mối quan hệ, giúp cô mời các kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp đến, một mặt để học hỏi kiến thức, mặt khác có thời gian sẽ đi hẹn hò cùng anh. Lúc rảnh rỗi sẽ về Nam Châu một chuyến thăm ba mẹ và em gái. Cuộc sống xung quanh Giản Nhất diễn ra vô cùng thuận lợi và hạnh phúc, vốn dĩ bốn năm là một khoảng thời gian rất dài, nhưng vì mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, bất tri bất giác học kỳ hai đã kết thúc, bước vào một kỳ nghỉ hè mới. Giản Nhất đang ở trong phòng ngủ cùng Nguyên Lị sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị lên vùng núi làm giáo viên tình nguyện, đúng lúc này Cố Tiểu Đồng gọi đến.
“Chị ơi, ngày mốt em tốt nghiệp mẫu giáo rỗi.” Cố Tiểu Đồng bây giờ không còn là cô nhóc ba bốn tuổi nữa, mà đã thành một đứa bé lên sáu. Cao hơn rất nhiều, từ đầu dưa hấu chuyển sang mái tóc dài ngang vai, để tóc mái bằng. Vừa xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm vẫn không thay đổi chút nào, cũng là một cô em bám chị gái như xưa.
“Ồ, giáo viên của em nói sẽ cử hành lễ tốt nghiệp sao?” Giản Nhất cười hỏi.
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng ở đầu kia trả lời.
“Tiểu Đồng muốn chị đến à?”
“Vâng.”
“Được, chị sẽ đến, chờ chị nha.”
“Được ạ.”
Lúc Giản Nhất đến trường mẫu giáo, tất cả các bé ở đây đều mặc đồng phục và mũ cử nhân phiên bản nhỏ, rất dễ thương, đáng yêu nhất đương nhiên là Cố Tiểu Đồng.”
“Chị, chị ơi!” Cố Tiểu Đồng vẫn luôn đứng trước cổng nhà trẻ đợi, vừa trông thấy chị gái đã lập tức lao đến ôm lấy eo cô: “Chị tới rồi.”
Giản Nhất cúi xuống ôm Cố Tiểu Đồng, hôn lên mặt bé, Cố Tiểu Đồng cũng hôn trả lại, sau đó kéo tay Giản Nhất: “Chúng ta vào thôi chị.”
Mặc dù ba mẹ đều đến, nhưng vì có Giản Nhất Cố Tiểu Đồng càng vui hơn, một lúc sau cả nhà Lạc Nham cũng đến.
Sau buổi lễ tốt nghiệp mẫu giáo ngắn ngủi của Cố Tiểu Đồng, Giản Nhất liền chia tay gia đình và Lạc Nham, thu dọn ba lô lên tàu đến vùng núi nghèo khó. Đi cùng cô ngoài Nguyên Lị còn có hai nam sinh cùng trường, bốn người nói nói cười cười, ngồi ba mươi sáu tiếng trên xe lửa tiến tới vùng núi nghèo.
Vừa đến nơi gọi là cổng trường, cả nhóm bọn họ đểu kinh sợ.
Đây là trường học sao?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
5 chương
8 chương
164 chương
1 chương
12 chương