Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 71 : bóng đèn nhỏ

“Đừng vội sang đó.” Anh giữ cánh tay mảnh khảnh của cô ngăn lại. “Tại sao?” Giản Nhất nghi ngờ hỏi. “Có quá nhiều người.” Anh hất đầu chỉ sang Cố Tiểu Đồng trong ngực cô, cô bé đang cầm muỗng ăn dưa hấu, dính cả hạt trên khóe miệng, Giản Nhất nhanh chóng lấy tay gạt đi rồi nói: “Vậy chúng ta đi đường khác sang tiệm bên kia.” “Đi thôi.” Lạc nham đáp ứng. Ba người chọn một con đường khác đi vào tiệm bánh hai tầng. Tiếp theo Lạc Nham dẫn một vài phục vụ ra cửa giữ gìn trật tự, còn Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng lên văn phòng trên lầu hai, đặt cô bé ngồi xuống thảm, xếp các đồ chơi và sách vở trước mặt bé, dặn dò: “Chị phải làm việc, em ở đây tự mình chơi với cẩu cẩu nhé, được không?” Cố Tiểu Đồng ăn một ngụm dưa hấu gật đầu. “Chị làm xong việc sẽ lên luôn, em đừng chạy loạn để chị không tìm thấy, chị sẽ rất buồn đó biết không.” “Chị ơi em không chạy đâu, ngồi ở đây chờ chị.” “Thật ngoan.” Cô hôn lên mặt nhỏ non non mềm mềm của cô bé rồi xoay người ra khỏi văn phòng. Xuống lầu bàn bạc cùng Võ Thụy Thụy và Vương Miễn vài việc, cô lập tức đi vào bếp làm bánh theo đơn, không ngừng bận rộn. Toàn thể nhân viên trong Like.Giản đều chưa từng nghĩ đến, Giản Nhất thi đại học xong sẽ mang đến nhiều cơ hội như vậy. Cẩn thận suy xét cũng hợp tình hợp lý, một thủ khoa ban tự nhiên biết làm bánh ngọt, không phải người bình thường nào cũng làm được như vậy. Nếu có con, bọn họ cũng muốn nếm thử, ít nhất cái danh “thủ khoa ban tự nhiên” này so với các thương hiệu khác có sức hấp dẫn hơn nhiều. Tựa như suy nghĩ của nhân viên trong tiệm, các nhóm khác hàng đều nhắm vào danh hiệu thủ khoa ban tự nhiên này mà đến. Sau khi ăn bánh ngọt họ mới hiểu ra, vì sao trên Weibo lại đề cử cửa hàng này, hơn nữa Đinh Kiến Quân còn tự mình khen ngợi, quả nhiên hương vị không giống bình thường, rất nhiều người phải bật thốt tiếng khen ngợi ngay tay chỗ. Nhân viên cửa hàng nghe thấy càng nhiệt tình chiêu đãi hơn, đẩy không khí trong tiệm bánh lên cao trào náo nhiệt. Tân khách hứng thú đánh giá cách trang trí nội thất bên trong cửa hàng hai tầng. Trên một khung tường được giành riêng để ghim những ảnh chụp của nhân viên, đó không phải là ảnh chụp ID thông thường, mà là các kiểu dáng đáng yêu khác nhau. Ngoài ra còn có những ghi chú “đề xuất” được khách hàng dán lên góp ý cho cửa hàng. Bên cạnh đó còn có những châm ngôn tâm đắc kèm theo trong mỗi đơn hàng khi được giao đi, làm cho tâm tình người ta thực dễ chịu. Đây cũng là nguyên nhân khiến Like.Giản vẫn luôn có nhiều khách quen quay lại. Lúc này, không ít khách hàng phát hiện ra trên tường cũng có ảnh chụp của Giản Nhất, bên cạnh cô là một bé gái, dáng vẻ của hai người có nét hao hao, một bên là thanh lệ xinh đẹp, một người đáng yêu non nớt vô cùng xinh xắn. “Đây không phải là thủ khoa ban tự nhiên, Giản Nhất sao?” “Uầy, quá xinh. Bên cạnh là em gái cô ấy nhỉ, lớn lên rất giống nhau.” “Mẹ cô ấy sanh giỏi quá, vừa đẹp vừa thông minh.” Mẹ Giản trùng hợp nghe được lời khen cho hai cô con gái, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, đi vào bếp nói với Giản Nhất trong tiệm quá bận rộn. Giản Nhất mỉm cười: “Bận cũng tốt mà mẹ, chúng ta có thể kiếm thêm chút đỉnh, áp lực tiền bạc cũng giảm xuống.” “Bọn họ còn khen bánh tiệm chúng ta ngon.” Mẹ Giản cười không khép được miệng. “Chủ yếu là do chúng ta làm có tâm, hương vị tất nhiên sẽ có điểm riêng.” Giản Nhất nói. Mẹ Giản gật gù rồi đi giúp đỡ các sư phó làm việc. Bận rộn hết một tuần, tình hình kinh doanh của Like.Giản không những không có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại ngày càng đông khách. Mỗi ngày đều có cảm giác không thể làm hết vệc, không còn cách nào Lạc nham và Giản Nhất phải tiếp tục thuê thêm bốn năm nhân viên nữa. Vừa vặn lúc này ba Cố cũng được xuất viện. Ba mẹ con Cố gia sáng sớm đã đến bệnh viện đón người. Mẹ Giản hưng phấn cả đêm không ngủ được, nửa đêm thức dậy làm một bữa cơm thanh đạm cho buổi trưa hôm sau, sáng dậy sớm đến bệnh viện nhưng thần thái vẫn rất sáng láng. Giản Nhất nắm bàn tay nhỏ mũm mĩm của Cố Tiểu Đồng đi theo bà vào trong. “Ba ba.” Vừa vào đến phòng bệnh, Cố Tiểu Đồng đã reo lên. “Con gái đến rồi à.” Ba Cố tươi cười nói. “Con đến với chị đó.” Cố Tiểu Đồng ngọng nghịu khoe. Ba Cố bật cười hướng về phía Giản Nhất. Giản Nhất thoải mái chào ba. Ba Cố ôn hòa mỉm cười: “Mấy ngày nay vất vả cho con.” Giản Nhất cười cười phủ nhận, người một nhà nhẹ nhàng thu dọn xuất viện, ra đến cổng lớn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tạm biệt được bệnh viện, những bi thương và khó khăn đều được đẩy lùi về phía sau. Mẹ Giản đặc biệt cảm khái. “Mẹ ơi, đi thôi.” Giản Nhất gọi bà hoàn hồn. “Ừ.” Người một nhà vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Lạc Nham đến gần, Giản Nhất sững người, thầm nghĩ sao anh lại đến đây? “Ca ca.” Cố Tiểu Đồng kêu lên. “Chào Tiểu Đồng.” Lạc Nham tiến lên chào từng người Cố gia, lúc trước anh đem quà tới thăm ba Cố cho nên hai người đã sớm nhận biết nhau. “Giản Nhất, có phải con lại làm phiền Lạc Nham đến đón chúng ta không?” Mẹ Giản nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi. Giản Nhất ngẩn người: “À, vâng, vâng.” “Lần sau đừng như vậy, cậu ấy giúp chúng ta quá nhiều rồi.” “À, được, được, được ạ.” Giản Nhất quẫn bách gật đầu, giương mắt hung hăng trừng Lạc Nham. Lạc Nham nâng khóe môi mỉm cười, tiếp nhận hành lý trong tay Giản Nhất nhét vào cốp xe, đưa một nhà Cố gia về. Trên xe mẹ Giản và ba Cố một tạ hai cảm ơn anh rối rít. Lạc Nham cũng lễ phép đáp lại. Đến cổng Cố gia, hai vợ chồng họ lại mời anh vào nhà ngồi chơi, Lạc Nham khéo léo từ chối, mẹ Giản liền bảo: “Giản Nhất, con tiễn Lạc Nham nhé.” Giản Nhất gật đầu nói được. Mẹ Giản đỡ ba Cố vào nhà, Cố Tiểu Đồng dẫn tiểu bạch cẩu đi theo. Giản Nhất lúc này mới có cơ hội hỏi anh: “Sao anh lại đến đón bọn em?” Lạc Nham ai oán nói: “Một tuần rồi em không thèm để ý đến anh.” “Ai nói, mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau, mỗi ngày đều chào hỏi mà.” “Sau đó em mỗi ngày đều vào trong bếp không ra nữa.” Giản Nhất nghẹn lời. Lạc Nham duỗi tay muốn nắm tay cô, bị cô ngăn lại: “Đừng động, trước nhà em có camera đấy, sẽ bị phát hiện. Tay Lạc Nham cứng đờ giữa không trung. “Chị ơi chị, vào ăn dưa hấu.” Cố Tiểu Đồng từ phòng khách chạy ra, tay nhỏ cầm một miếng dưa hấu đưa lên miệng cô. Giản Nhất ngước mắt ra hiệu với Lạc nham. Anh nói: “Buổi chiều anh đặt hàng, em mang đến cho anh nhé.” Giản Nhất không trả lời, anh nhất quyết bất động. “Được rồi.” Cô đành đồng ý. Lúc này Lạc Nham mới hài lòng rời đi. Sang buổi chiều, Lạc Nham mở cổng biệt thự nhà mình thì thấy Giản Nhất đang nắm tay Cố Tiểu Đồng đứng đó, mặt tức khắc đen lại. “Sao Tiểu Đồng cũng đến?” Anh hỏi. “Không ai trông.” Cô đúng sự thật trả lời. “Ba em đâu?” “Ông mới ra viện, hành động vẫn còn chưa tiện lắm, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.” Lạc Nham cúi xuống xem Cố tiểu Đồng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cô bé đăm chiêu nhìn ăn một lúc sau đó nắm tay Giản Nhất, kéo cô bỏ đi: “Chị, chúng ta về nhà thôi.” Lạc Nham: “….” Cuối cùng Lạc Nham phải dùng mỹ thực để lôi kéo cô bé vào nhà, một đĩa mì Ý ngon lành để trên bàn cho cô bé ăn, lúc này Cố Tiểu Đồng mới bỏ xuống quyết tâm kéo Giản Nhất về. Giản Nhất giãi bày cùng anh: “Hết hè em phải đến đế đô nên muốn ở bên cạnh Tiểu Đồng nhiều hơn.” Lạc Nham gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó vừa đi vừa nói chuyện: “Thật ra mỗi tuần em đều có thể về nhà.” “Nhưng không phải ngày nào cũng được gặp Tiểu Đồng.” “Em thật sự thương Tiểu Đồng.” Anh cảm thán. “Đương nhiên rồi.” Bất tri bất giác cô đi theo anh vào một gian phòng, Lạc nham đột ngột xoay người áp cô vào tường, gương mặt anh tuấn ghé sát vào cô thấp giọng nỉ non: “Vậy lúc nào em mới thương anh nhiều hơn?” Cô chưa bao giờ ở gần anh đến thế, đặc biệt là hơi thở mát lạnh của anh vẫn luôn phả nhẹ vào má cô. “Thương anh thêm chút nữa nhé.” Lạc Nham đè thấp giọng, mang theo từ tính mê hoặc. “Phải thương thế nào?” Cô cũng nhẹ nhàng hỏi lại. “Như thế này.” “Kiểu nào?” Lạc Nham chăm chú nhìn vào đôi môi của cô, môi Giản Nhất rất đẹp, hồng nhạt căng mọng như có thể nhỏ ra nước. Anh khẽ cúi xuống chậm rãi tiến lại gần, khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau, Cố Tiểu Đồng thình lình gọi: “Chị ơi.” Lạc Nham vuốt mày, lửa giận trong lòng dâng lên đỉnh đầu, nhưng anh phải nhận mệnh lấy lòng Cố Tiểu Đồng, dù sao bé con này chỉ cần tùy thời cũng có thể khiến anh “tấc đất cắm dùi”, khiến anh không thể nhìn thấy Giản Nhất. Nhưng anh chỉ muốn ở bên cạnh cô lâu hơn một chút, hôn một cái thôi tại sao lại khó khăn như vậy. Đây là vợ tương lai của anh đó. Trong lúc Lạc Nham đang chán nản, Giản Nhất đột nhiên kiễng chân lên hôn chụt một cái vào má anh, cảm xúc mềm mại ấp áp khiến Lạc Nham ngây ngẩn. Giản Nhất hỏi: “Thương như vậy được chưa?” Thất thần một hồi, đợi khi anh hoàn hồn lại Giản Nhất đã bước đến bàn trà lau miệng cho Cố Tiểu Đồng, nhưng điều đó không ngăn được Lạc Nham vui vẻ, anh nhìn theo bóng lưng cô nói “được.” Giản Nhất nghe vậy, động tác lau miệng cho Cố Tiểu Đồng thoáng dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Theo phong cách ngày thường có lẽ cô đã dơ ngón tay làm dấu “ok” với Lạc Nham, nhưng vào lúc này cô lại ngượng ngùng không dám nhìn anh, chỉ là trong lòng cũng rất vui. Thì ra chỉ cần thích một người ai cũng đều có thể biếm thành thiếu nữ. Thích, có thể làm người ta trở nên ngượng ngùng. “Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng non nớt gọi cô. “Ừ?” Cô phản ứng lại. “Về nhà.” “Được.” Giản Nhất đưa lưng về phía Lạc nham đứng lên: “Em ở đây một lúc lâu rồi, trong tiệm còn rất bận phải về thôi.” “Anh đưa em về.” “Không cần đâu.” Khi Giản Nhất nghiêng đầu, anh có thể nhìn thấy đôi má ửng đỏ và nụ cười nhẹ nơi khóe môi cô, có lẽ trái tim cô cũng đang ngọt ngào như anh bây giờ. Lạc Nham hạnh phúc đáp ứng: “Được rồi, trên đường nhớ cẩn thận.” “Vâng.” Giản Nhất vừa đi, tim Lạc Nham chợt thấy vắng vẻ, mới tách ra đã giống như bị tương tư thế này, anh không nhịn được mà nghĩ, đại học đế đô nhanh chóng khai giảng thì tốt rồi. Nhưng mà, các trường học mới được nghỉ hè mà thôi. Giản Nhất chạy xe đạp điện chở Cố Tiểu Đồng đến đầu phố đại học, trông thấy Giản Hiểu Huy vác cặp cụp đuôi ũ rũ, lếch thếch đi trên đường. “Anh ơi.” Cố Tiểu Đồng nhận ra Giản Hiểu Huy, vui vẻ hò reo. Giản Nhất dừng xe lại, quan sát Giản Hiểu Huy từ trên xuống dưới, chẳng lẽ lại bị đánh nữa?