Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 62 : một lần nữa

Trong khoảnh khắc mắt cô lướt mắt qua đám đông náo nhiệt, bóng người đang núp sau gốc cây to bên đường, biết mình bị phát hiện nhanh chóng chạy trốn vào con hẻm bên cạnh bệnh viện, Giản Nhất nâng bước đuổi theo, nhưng được hai bước lại nhớ ra Cố tiểu Đồng đang đứng trong bãi xe. Cố Tiểu Đồng quay đầu lại nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Chị.” Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng, lại nhìn qua con hẻm, cuối cùng đi vào bãi xe bế Cố Tiểu Đồng lên: “Đi thôi, chúng ta đi gặp ba ba.” “Dạ.” Khi hai người vào phòng bệnh, trên mặt mẹ Giản đều là tươi cười ngồi trước giường bệnh. Trải qua một đêm tiêu hóa thông tin, ba Cố dường như đã tỉnh táo lại ít nhiều, nửa nằm nửa ngồi trên giường, trông thấy Giản nhất ông khá sửng sốt, sau đó mất tự nhiên tươi cười. Cô cũng mỉm cười với ông. Ba Cố ngẩn cười gọi” Giản Nhất.” Đã lâu không nói chuyện, thanh âm khàn khàn. Trong nhất thời, Giản Nhất không thể đối đãi với ông tự nhiên được như mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng, hơn nữa trong trí nhớ của cô, nguyên chủ không gọi ông là chú, hay ba mà trực tiếp gọi “Cố Trường Dũng”, vì vậy cô không biết phải nói gì cho phải. Mẹ Giản trông thấy Giản Nhất như vậy, cũng hiểu rằng cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng bà khẳng định nhanh thôi, cô sẽ chấp nhận ba Cố, cho nên mỉm cười gọi cô lại: “Giản Nhất, tới đây, ngồi xuống đi, con sao vậy Tiểu Đồng? Không nhận ra ba ba sao?” Cố Tiểu Đồng đứng bên cạnh Giản Nhất, mở to đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn ba Cố. Cô bé hội tụ đầy đủ những ưu điểm của ba Cố và mẹ Giản, chân mày bình tĩnh rất giống ba Cố. Thật ra thì ba Cố cũng không phải người điềm tĩnh đến vậy, ông thuộc kiểu người rắn rỏi lại nhiệt tình, nhưng chuyển sang Cố tiểu Đồng lại biến thành bình tĩnh, lãnh đạm. “Con gái.” Ba Cố khó khăn gọi một tiếng. Đôi mắt to tròn vẫn lăng lăng nhìn vào ba Cố, phỏng chừng như sau một đêm ngủ dậy liền không quen biết ba Cố. Ông vẫn mỉm cười: “Tiểu Đồng, con gái, ba ba đây.” Cô bé nhìn về phía mẹ Giản, thấy bà gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn Giản Nhất, nghe thấy chị gái nhỏ giọng nói: “Là ba ba đó, lại với ba đi.” Lúc này Cố Tiểu Đồng mới di chuyển ánh mắt quay lại chỗ ba Cố. “Con gái, lại đây.” Cố Tiểu Đồng lững thững bước đến bên giường, ba cố duỗi tay xoa mặt bé bảo: “Không nhận ra ba à?” Tựa như tìm lại được cảm giác quen thuộc, Cố Tiểu Đồng trìu mến chạm vào mặt ba Cố. Trên mặt ông đều là nuông chiều, mẹ Giản vừa nhìn vừa cười ngọt ngào. Giản Nhất hâm mộ không thôi, có một người ba yêu thương thật tốt. “Giản Nhất.” Mẹ Giản gọi cô. Giản Nhất vội giao hành lý cho bà, đáp: “Mẹ, con đem ít quần áo cho mẹ.” “Con vất vả rồi.” Bà nhận lấy gỡ ra xem, sau đó tiếp tục nói chuyện với ba Cố. Đã lấy lại cảm giác quen thuộc, nên Cố Tiểu Đồng lập tức thân thiết dính lấy ba ba của bé. Cả nhà ba người quây quần thân thiết, vừa nói vừa cười, Giản Nhất bỗng cảm thấy cô như một người ngoài cuộc, có chút cô đơn trong lòng mà lên tiếng: “Mẹ, để Tiểu Đồng ở lại đây với mẹ, con qua cửa hàng một chút, đến trưa sẽ quay lại đón em.” “Được.” Mẹ Giản đồng ý đáp. “Con đi đây.” “Đi đường cẩn thận.” Cả mẹ Giản và ba Cố đồng thời cất tiếng. Giản Nhất giương mắt lên nhìn Cố Tiểu Đồng bên giường, cô bé đang chuyên chú vào ba Cố mà không để ý đến cô, trái tim Giản Nhất chùng xuống một lúc, cô quay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại đi chầm chậm dọc theo hành lang. “Chị ơi!” Cô nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại. Cố Tiểu Đồng đột nhiên chạy ra đây, ôm lấy chân Giản Nhất: “Chị đừng đi.” Một chút vắng vẻ vừa rồi liền được lấp đầy, cô nhận thấy bản thân càng ngày càng luyến tiếc sự ấm áp và hương vị của tình thân. Cho dù vừa rồi bị mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng xem nhẹ mà mất mát, nhưng ít nhất cũng nói lên một điều, cô có thể tiếp nhận những người xung quanh mình, thậm chí khi nghĩ lại chuyện tan vỡ hôn nhân với người chồng kiếp trước cũng không còn nhiều cảm xúc như ban đầu. Giản Nhất dỗ dành Cố Tiểu Đồng một lúc, thuyết phục được bé nghe lời quay lại phòng bệnh, cô mới đi vào thang may xuống lầu. Vừa xuống dưới thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, bóng dáng màu trắng cách đó không xa sững sờ một lúc rồi đột nhiên vụt chạy đi, Giản Nhất lập tức đuổi theo. Bóng người màu trắng chạy vòng quanh bệnh viện, từ cửa sau vọt ra ngoài, chui vào con ngõ bên cạnh. “Đứng lại!” Giản Nhất đuổi theo không bỏ. Người kia vẫn chạy loạn xạ, thấy sắp mất dấu, Giản Nhất nhanh chóng tháo balo vừa đuổi theo vừa ném về phía trước, “rầm” một cái đập trúng ót người nọ. “A” người nọ che đầu la lên, bước chân cũng ngừng lại, Giản Nhất nén thở chạy lên túm lấy. “Là ai?” Người áo trắng dùng một tay che ót, một tay ôm bụng thở hổn hển. Lúc này Giản Nhất mới phát hiện người này thật ra là một cô gái nhỏ tóc dài, nhưng vì đội mũ nên không thể nhìn rõ. Khi cô bé ngẩng đầu lên, khiến cô phải giật mình bởi vì cô nhận ra người này chính là cô bé ngồi đối diện mình và Lạc Nham lúc trên xe lửa, nhân vật nữ trong cặp tình nhân trung học kia. “Là cô!” Giản Nhất vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà hỏi. Cô gái vui vẻ hỏi lại: “Chị nhận ra em?” Giản Nhất đáp: “Còn không phải đã gặp trên xe lửa sao?” “Còn gì nữa?” Cô gái nôn nóng hỏi. “Còn cái gì? Cô đi theo tôi làm gì?” Giản Nhất nhíu mày. Vì Giản Nhất không nhận ra mình mà ủ rũ nói: “Chị thật sự không biết em à?” “Thế cô là ai?” Giản Nhất không vui hỏi. Đáy mắt cô gái khó nén được thất vọng, thình lình ngẩng đầu, hét lên: “Chị cũng vậy, chị cũng như vậy! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi cũng là em gái của chị, tại sao chỉ tốt với Cố Tiểu Đồng mà không nhận ra tôi, các người đều như vậy cả! Tại vì bà ấy là mẹ tôi mà các người đều chán ghét tôi! Giản Nhất giật cả mình, em gái? Em gái nào? Sao lại lòi ra thêm một đứa em nữa? Cố gắng lục lại trí nhớ của thân thể này để tìm thông tin, cuối cùng cô cũng biết, thì ra nguyên chủ còn một cô em gái cùng cha khác mẹ nữa, nhỏ hơn cô ba tuổi, tên là Hầu San San. Nhỏ hơn ba tuổi? Tức là mới mười lăm? Mười lắm tuổi lại dám yêu đương? Giản Nhất nghi ngờ thử gọi: “San San?” Hầu San San gật đầu. Giản Nhất khẽ thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay còn lo lắng bị kẻ xấu theo dõi, không ngờ lại là một tiểu nha đầu bám đuôi. Cho dù rất ngạc nhiên nhưng cô cũng yên tâm phần nào: “Đi theo tôi làm gì?” “Muốn đến sống cùng chị.” Hầu San San đáp. Khóe miệng Giản Nhất run rẩy: “Vì sao?” “Bởi vì chị thương Cố Tiểu Đồng như vậy, em cũng là em gái chị.” Cô nhóc nói chuyện đương nhiên. “Cô và Tiểu Đồng không giống nhau.” “Không giống chỗ nào? Con nhóc đó cũng không phải cùng họ với chị mà?” Giản Nhất không muốn dây dưa chuyện này nhiều thêm: “Ba cô đâu?” “Đấy là ba của chúng ta.” Giản Nhất: “Đang ở đâu?” “Ông ấy khóc rất nhiều.” “Khóc cái gì?” “Hối hận chuyện trước kia đã ly hôn với mẹ chị, không tỉnh táo đã gây chuyện trong trường chị, hủy hoại danh tiếng của chị, trong lòng áy náy nên cứ khóc.” Giản Nhất nhặt chiếc cặp dưới đất lên, vỗ nhẹ vài cái rồi bước ra khỏi con hẻm. Hầu San San hét lên: “Chị, ba của chúng ta bảo em đến tìm chị, ông ấy bệnh sắp chết rồi nên để em đến đây. Nói trước kia mình quả khốn nạn đã ném chị cho mẹ chị, bây giờ rất áy náy, cũng rất nhớ chị, mong chị đến bệnh viện thăm ông ấy một lần.” “Không phải vừa nãy cô chỉ nói muốn đến sống với tôi à?” Giản Nhất hỏi. “Đúng vậy, một mặt đến chuyển lời của ba cho chị, mặt khác em cũng muốn sống cùng chị.” “Vậy cô làm chuyện lén lút như vậy làm gì, vừa theo dõi vừa giám sát, chỉ vì để tôi đến bệnh viện thăm ba cô.” “Ba của chúng ta.” Hầu San San sửa đúng. Giản Nhất mặc kệ cô nhóc, đi ra khỏi con hẻm. Vừa ra đến lề đường thì có tiếng còi xe vang lên, cô nhìn sang trông thấy lạc Nham xuống xe gọi cô: “Giản Nhất.” Dáng người anh cao gầy, mặc trang phục giản dị đứng trước cửa xe, vẻ lười biếng cùng khuôn mặt đẹp trai và khí chất nổi bật, nhanh chóng thu hút ánh mắt của Hầu San San. Lần trước trên xe lửa, cô chỉ lo nhìn điện thoại và nói chuyện yêu đương nên không để ý đến hai người, hơn nữa lúc đó Lạc Nham giữ cuốn sách trước mặt. Chỉ cần nhìn giá trị nhan sắc của anh, thân hình đạt chuẩn Hầu San San đã không nhịn được, lập tức bước lên chào hỏi: “Hi, soái ca.” “Xin chào.” Anh lịch sự đáp lại, sau đó đến chỗ Giản nhất. Bị gạt sang một bên, Hầu San San xấu hổ quay lại nhìn Giản Nhất. Giản Nhất hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?” “Tới đón em.” “Là anh rể của em à?” Câu hỏi đột ngột của Hầu San San khiến Lạc Nham giật mình. Giản Nhất lập tức kéo cô nhóc qua một bên: “Cô muốn làm gì?” “Đi gặp ba đi.” “Không đi.” “Chị còn giận ông ấy đúng không?” Cô giận cái gì? Đối với cô, hai người này vô cùng xa lạ. Lại nói, ngày đó Hầu Đức Vinh và Giản Lệnh Hoa đã náo loạn đến mức như vậy, nếu bây giờ cô không nói một lời đã chạy tới chỗ ông ta thì phải giải thích thế nào? Xem mẹ Giản là gì? Hơn nữa cô cũng không thích Hầu Đức Vinh. “Không giận, cô về sớm đi. Tôi rất bận.” Giản nhất nói. “Em không đi, cứ theo chị đấy.” Hầu San San bướng bỉnh tuyên bố. Giản Nhất nhức đầu không muốn để ý, cô đến gần Lạc Nham, anh cúi đầu hỏi nhỏ: “Ai vậy?” “Em gái.” “Em gái nữa?” “Đây là cùng cha khác mẹ.” Nghe vậy anh chỉ gật đầu: “Đi thôi, quay lại tiệm chúng ta bàn chuyện kinh doanh.” Giản Nhất gật đầu đi theo anh vào xe, Hầu San San cũng chui vào từ một cánh cửa khác, còn rất ra vẻ mà nói: “Anh rể, cho em quá giang nhé.” Lạc Nham mỉm cười gật đầu. Ngược lại Giản Nhất không vui: “Hầu San San!” “Chị, anh ấy không phải bạn trai chị à?” Sau đó lại hỏi: “Nếu không phải em thì theo đuổi nhé, dù sao em cũng chia tay rồi.”