Quản lý nam sủng 1 Ngồi trong xe thể thao bay, Mộc tò mò nhìn xuyên qua tấm kính, ánh mắt tròn xoe nhìn xe bên ngoài đi tới đi lui hưng phấn mà nắm lấy góc áo, có rất nhiều xe ở đây, các loại màu sắc kiểu dáng, tất cả mọi người đều hướng một chỗ chạy tới – Mỹ Lâm Hạ Tì, nơi cử hành yến hội. “An Sắt, huyết tộc nơi này giống như quý tộc a. An Sắt, nhà ngươi có địa vị quý tộc như thế nào? Bọn họ đều gọi ngươi là điện hạ, ngươi hẳn là người có địa vị cao nhiều quyền phải không?” Mộc vừa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa hưng phấn nói. “Ân.” An Sắt vuốt môi, tà tà lên tiếng, nhắm mắt lại không có âm thanh. “An Sắt, An Sắt, ngươi xem quốc kỳ (cờ nước) nơi nó lạ quá, như thế nào là một con chim én (kỳ thật là con dơi) a.” Mặt Mộc đều nhanh tiến gần đến cửa kính, hét lên. Tựa nhự một đứa nhỏ đỏ mặt vì hưng phấn, đối người lớn hỏi Đông hỏi Tây, Mộc từ mười lăm tuổi đã không có bước ra khỏi cửa một bước, sau lại bị ngâm làm rượu thuốc, giờ lại đang là tù bình. Nào có cơ hội lớn đến như vậy, cuộc sống trước đây cùng với cuộc sống tù binh hiện tại, không bằng nói là một loại giải thoát, tinh linh từ một nơi hư không giải phóng ra, người có thể ràng buộc Mộc cũng chỉ có Lạc. “…………….Ân.” An Sắt chỉ là lên tiếng, An Sắt lúc này thân thể cũng không có dễ chịu, cái loại độc kỳ lạ này, chỉ có thể hút máu Mộc, vật nhỏ này còn hồn nhiên không biết, tinh thần hăng hái kêu tên hắn, thanh âm kêu ‘An Sắt’ giống như có một cái lông chim ở trong lòng An Sắt gãi gãi, thật ngứa. “An Sắt? Ngươi làm sao vậy?” Mộc quay đầu, rốt cục phát hiện An Sắt có điểm không thích hợp. An Sắt hôm nay mặc một thân màu trắng, áo choàng màu trắng, cúc áo màu trắng, lễ phục dạ hội dài che khuất một nửa đùi An Sắt, mà cặp chân thon dài kia mặc một cái quần dài màu trắng, ôm sát chân, vẽ ra một thần thể gầy nhưng đẹp, giầy cũng không phải giầy da, mà là một đôi giày cổ cao, làm cho người ta có cảm giác một người không nhiễm một hạt bụi, quần áo như vậy đem lên người hắn làm cho An Sắt lãnh khí cùng mị hoặc biến thành thánh khiết cùng hồn nhiên. Tựa như một nam hài còn trẻ. Mộc buồn nôn rét lạnh một chút, người này đều hơn mấy ngàn tuổi đi, còn ăn mặc vô lại như vậy, lừa ai chứ?! Mộc đảo mắt nhìn mặt An Sắt, trước mắt nhoáng lên một cái, tên kia liền đem chính mình bế vào trong lòng, làm cho Mộc kì quái ngại ngùng, hai đại nam nhân ôm như vậy là bộ dáng gì chứ? Cho dù là bộ dáng chính mình dừng ở mười lăm tuổi, trong lòng vẫn là một cái đại nam nhân hai mươi tuổi nha! Ngay tại thời điểm Mộc xuất thuần, một loại đau lại lạnh như băng, xuyên qua da thịt trên cổ, đau không có ngôn ngữ hình diễn tả, Mộc ngẩn người, rồi liền hiểu được, đây là điểm duy nhất không tốt khi bị biến thành thù nhân – hiến máu không vô thời hạn. “………..Ân………Ân………….” Mộc trên mặt nóng nhu bị lửa đốt, đây là cái gì a! Một đại nam nhân kêu ra loại rên rỉ mất mặt này thật sự là…..Mộc gắt gao cắn môi, môi bị cắn đến trắng bệch, bị hai loại cảm giác này tra tấn đến mắt đầy hơi nước. Cuối cùng, Mộc nhịn không được cảm giác máu trong thân thể dần biến mất cùng rét lạnh, sợ chính mình biến thành thây khô vội vàng cầu xin nói: “…..Ân……An Sắt, đau quá, ta không được…….Ân…..Buông ta ra!” Mộc như thế nào cũng không nghĩ dến An Sắt tuy ngừng hút máu, nhưng lại không ngừng liếm cổ mình, làm cho Mộc thiếu chút nữa hùa theo, thật là đáng sợ. Mộc nổi giận đẩy người đang ôm mình. Con ngươi An Sắt giống như miêu đảo qua, mang theo một cảm giác không giống như bình thường, lại giống như khát cầu, cảm giác hít thở không thông lại mang theo vẻ xinh đẹp, giống như đang mê hoặc mình, Mộc chấn động, người này, sẽ không phải là phát – tình đi?! Mộc lập tức đỏ từ cổ lên mặt. Này này này……………chình mình là thẳng! Thẳng đó! An Sắt trong mắt lộ ra một tia sáng tỏ, từ trong lòng ngực xuất ra cái gì, nằm ở trên người Mộc, giống như không chú ý đến thân thể xấu hổ đang cứng ngắt của người dưới thân, hai ngón tay đem một cái hạng quyển (vòng đeo cổ) bằng vàng đặt tại trên cổ Mộc, hạng quyển còn có một con dơi làm bằng vàng đang giương cánh nhe răng, hạng quyển rất lớn, nhưng sau khi đeo vào liền tự động co lại kề sát cổ. “Đây là cái gì?” Mộc nghi hoặc nói, ngón tay càng không ngừng vuốt ve cổ, cái này dán vào cổ thật chặt, rất khó chịu. “Đây là dấu hiệu của ta, hạng quyển có gia huy con dơi màu vàng, ngươi là nhân loại, đi vào nơi này nhiều ít có điểm không tiện, nó có thể bảo vệ ngươi không bị huyết tộc khác xâm phạm, cũng đại diện cho quyền lợi của ta.” An Sắt lại ngẩng đầu cặp mắt mèo kia đã không còn mị hoặc vừa rồi, trấn tĩnh cùng cảnh giác một lần nữa hiện lên trong mắt hắn. (Gia huy hạng quyển: Đây dấu hiệu thân thuộc của nam sủng). “…………….Nga, cảm ơn, An Sắt.” Mộc ôm ngực kỳ quái, nhẹ giọng nói, vừa rồi, nghe được An Sắt là vì lo chính mình, ngực cảm thấy ấm áp kỳ lạ, hốc mắt cũng ướt lên………. “Còn có…………” An Sắt ngừng một chút, nhìn thấy Mộc đã muốn ngẩng đầu nhìn chính mình, mới nói “Phải bảo ta An Sắt điện hạ, hết thảy kế tiếp ngươi đều phải nghe an bài của ta, biết không?” “………Nga, đã biết.” Mộc gật gật đầu, tuy có nghi ngờ, nhưng mà biểu tình An Sắt rất nghiêm túc, Mộc vẫn là nhu thuận gật đầu. “Điện hạ, chúng ta tới rồi.” Ma Đức đem xe dừng lại, Mộc tò mò nhìn bên ngoài cửa sổ, nơi dùng xe này cũng giống như ‘sân bay’ kia ở nhà An Sắt. . Cửa mở, các vị huyết tộc có địa vị hoặc là có quyền lợi liền đứng tại chỗ chờ người thừa kế của một trong tam đại gia tộc xuống xe. Mười người hầu đứng ở bên cạnh thảm đỏ, xếp hàng cúi người cung kính nói: “An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ!” Cửa xe mở một hồi, cũng không có thấy người đi xuống, nghi ngờ một hồi, mới nhìn thấy An Sắt một thân bạch trang tràn ngập cao quý cùng thánh khiết, mặt lạnh như băng đi ra, nhất thời tiếng người truyền đến vô số “An Sắt điện hạ quý an.” Động tác thỉnh lễ ôn tồn chỉnh tề mà khiêm tốn. Mộc sửng sốt, địa vị An Sắt hiển nhiên so với bất luận kẻ nào nơi này đều cao hơn, cũng không giống cậu là hữu danh vô thật, cậu chưa bao giờ được nhận qua kính ngữ thật tình, không ai đem Viêm Liệt Qua Mộc cậu trở thành người chân chính trong gia tộc. Mộc nóng nảy, lúc này xem như xong rồi, thời điểm vừa rồi mới lên xe không phát hiện, đem cúc áo mắc kẹt ở trong cửa xe, như thế nào rút cũng rút không được! Gấp chết người rồi! Mọi người đều ngẩng đầu lên, lại thấy An Sắt chậm chạp không rời đi vị trí cửa xe, cũng không có ý tứ ly khai, người hầu do dự không biết có nên đi qua hay không, thanh âm nghi vấn của đám người dần dần cao lên, mà An Sắt vẫn một mặt lạnh như băng, không tỏ vẻ gì, chính là hai con mắt uy nghiêm đảo qua mọi người, thanh âm lập tức giống trong bấm nút tắt, lặng yên không tiếng động. Mộc cũng nghe thấy tiếng nghị luận, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, cắn răng một cái, hung hăng kéo, một tiếng đinh, cái nút xinh đẹp màu vàng kia bắn ra bên ngoài, rơi trên mặt đất, lăn thành một vòng tròn. Mộc choáng váng, cái này…………….xong đời! “………An Sắt, An Sắt, cúc áo của ta…………….rớt.” Mộc mang theo tiếng khóc nứt nở, vươn một cánh tay nhỏ bé túm lấy góc áo An Sắt che ở phía trước. Mọi người đã sớm nghi ngờ, một cánh tay nhỏ bé từ trong xe vươn ra túm lấy góc áo An Sắt vĩ đại của bọn họ. Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ hôm nay An Sắt điện hạ mang người lại đây? Chỉ thấy An Sắt điện hạ, giống như bất đắc dĩ lộ ra một cái tươi cười, đem tất cả mọi người nghi hoặc ở đây làm cho khiếp sợ đến ngây dại, kế tiếp, An Sắt điện hạ xoay người, cúi lưng, giống như ôm lấy cái gì đó, khi xoay người lại, tất cả mọi người đều thấy rõ, đó là một người, một cái nhân loại chân chính, tóc ngắn màu trắng cùng khuôn mặt búp bê tinh xảo, ánh mắt màu đen chớp chớp, đỏ mặt e lệ, dán chặt trong ngực An Sắt, người kia chính là ———————- Mộc. “Người hầu?” An Sắt giống như không có thấy mọi người hóa đá, không có nghe thấy âm thanh hút một ngụm lương khí (khí lạnh). Gọi người hầu một tiếng, y hoàn toàn không bị ảnh hướng bước đến. “An Sắt điện hạ, xin hỏi ngài cần cái gì?” Người hầu cung kính nói, trên mặt không dậy nổi tươi cười. Bởi vì tất cả người hầu đều là người máy, đây là đặc sắc của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì – gia tộc công nghệ cao. “Đem cậu ta đưa đến phòng thay đồ của các ngươi, đổi một cái quần màu trắng.” An Sắt đem Mộc trong lòng ngực đưa cho người hầu, y xung kính hành lễ rồi tuân lệnh. Tiếp nhận Mộc, trên mặt Mộc hồng đến nhìn không thấy rõ bộ dáng, vừa rồi thật dọa đến cậu, cậu cũng chưa trải qua loại sự tình này, hiện tại trong lòng bàn tay còn có một tầng mồ hôi. Nhìn bóng dáng An Sắt hướng đám đông đi tới, Mộc lại đáng chết mà phá lệ cảm thấy an tâm! ……………………. An Sắt điện hạ đột nhiên hướng này đi đến, còn mang theo khí tràng cường đại, làm cho mọi người tỉnh táo lại, liền không dám làm trò cùng lắm lời trước mặt An Sắt điện hạ, đành phải tạm thời giả bộ không thấy gì tiếp tục theo đuôi An Sắt điện hạ đi vào hội trường. Trong hội trường, mọi người đã sớm có mặt, tây trang lễ phục nhiều màu, các loại phu nhân cùng tiểu thư xinh đẹp, các loại nam nhân nắm giữ quyền lực, An Sắt chính là một ngôi sao chói mắt trong đám người này, từ sau khi tiến vào hội trường, ánh mắt của nhóm nữ nhân như là phát sáng, dính sát vào trên người người An Sắt điện hạ quyền cao chức trọng này, anh tuấn cao quý này. Đối mặt với nhóm nữ nhân thỉnh lễ này, chứng tỏ là quý tộc có tu dưỡng, thật không dễ dàng xem nhẹ, An Sắt tựa hồ đã sớm thích ứng loại chuyện này, ở trong hội trường thành thạo nói chuyện vui vẻ. Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì. Chủ nhân yến hội lần này, né tránh đi xuyên qua mọi người, trực tiếp tới bên người An Sắt, mà Duy Khắc Mễ Duy Đa, khóe mắt vừa lúc thấy một màn này, Duy Khắc buông xuống chén rượu trong tay, mang theo tươi cười, hướng mỹ nữ trong lòng ngực hôn hôn tay xin lỗi, cũng theo hướng đó chạy đi. “An Sắt điện hạ quý an a, thật sự là không nghĩ đến ngài thật sự sẽ đến.” Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì một đôi đồng tử xanh biếc như có sinh mệnh, mang theo khiêm tốn cùng ôn như không thể chống cự, tóc cùng áo choàng xanh thẫm, nhan sắc như được thần minh chi thụ ban cho (cái này không hiểu lắm:((). Còn có khuôn mặt luôn tươi cười không phân rõ giới tính, mang theo hấp dẫn khó hiểu, lúc này y đối diện An Sắt càng biểu hiện rõ nét ôn nhu. “Đã lâu không gặp, Hạ Thụ điện hạ, nghe nói ngài mở yến tiệc, là người thừa kế tam đại gia tộc, tôi vì cái gì mà không đến chứ?” An Sắt khóa miệng tuy cười, nhưng trong đáy mắt không có ý cười. Ai mà không biết, hai người này tuy ngoài mặt là bạn bè thân thiết cùng hợp tác thật tốt, nhưng bên trong là sóng to gió lớn. Nhất là Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì. Y đối An Sắt trong tay nắm nhiều tài nguyên mà thèm nhỏ dãi đã lâu. Khoa học kỹ thuật cần nhất chính là nguồn lực. “Ha hả, An Sắt điện hạ, nói vậy là đã biết ta muốn mời mọi người đến là vì mục đích gì đi?” Hạ thụ điện hạ, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp nháy nháy, như là tinh linh cố ý đùa giỡn, ánh mắt mê hoặc nhưng không có một chút nữ tính. “Đúng vậy, bất quá phải nhắc nhở Hạ Thụ điện hạ, ngàn vạn lần không cần lòng tham, tham lam là bước đầu tiên của sa đọa. Hơn nữa, yến hội này cũng không có ý nghĩa gì.” An Sắt vuốt tóc ngắn màu vàng, ánh mắt cao quý toát ra lãnh khí nói. Ánh mắt xung quanh đều hướng về nơi này, tuy rằng đều làm bộ nói chuyện với nhau, nhưng là hai gia tộc trong lúc trao đổi tốt như vậy, ai chịu buông tha chứ? “Hắc! Đã lâu không thấy hai người, như thế nào rồi?” Một thanh âm dễ nghe không kiềm chế được giọng đánh vỡ không khí áp lực, Duy Khắc mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen của Đại tướng quân, những sợi dây màu vàng theo di chuyển của hắn bay lung tung. ………………. Nguyệt có chuyện nói! Bản tác giả sẽ tăng chương là số lượng từ! 3500 từ, Hy vọng các vị điện hạ tiếp tục ủng hộ ta a a a a!!! Mọi người đối truyện có cái vấn đề gì liền nhắn lại nga! Cảm ơn nhắc nhở của Qủy Hậu điện hạ là số lượng tứ quá ít, Nguyệt sẽ cố gắng mà thêm nhiều chường cùng số lượng từ! …………… Tự nhiên tui thấy mình bị khổ:((