Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
Chương 18 : Bữa tối kinh khủng 3
Bữa tối kinh khủng 3
Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu là nơi dành cho quý tộc, huyết tộc còn có ở những tinh cầu khác nữa, ngoại trừ Vệ Tắc Toa còn có mười một tinh cầu khác, có thể nói là có mười hai tinh cầu, huyết tộc có tam đại gia tộc, từng gia tộc quản lý bốn tinh cầu, bởi vì có quá nhiều tinh cầu, nên hội nghị của tam gia tộc luôn được triển khai.
Tam đại gia tộc phân nhau nhiệm vụ, người kế thừa gia tộc Mễ Duy Đa là Duy Khắc. Mễ Duy Da là gia tộc nắm giữ binh quyền, tướng quân khai quốc. Người kế thừa gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì là Hạ Thụ. Quyền lợi của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Từ là nắm giữ khoa học kỹ thuật của tinh cầu. Người kế thừa gia tộc Andy Lôi Khắc là An Sắt. Andy Lôi Khắc là gia tộc nắm giữ tài vật chất, tài nguyên, năng lượng.
Người kế thừa của tam đại gia tộc cũng phải là nam.
Kỳ thật vẫn còn tồn tại người có thể chi phối tam đại gia tộc, đó chính là Huyết tộc nữ vương (Mẹ của quỷ hút máu. tương đương với Nữ Oa trong truyền thuyết Trung Quốc), nhưng huyết tộc nữ vương được bảo vệ ở Vệ Tắc Toa đệ nhị tinh cầu, người kế thừa duy nhất trong tam đại gia tộc chính là mà đứa con của nữ vương.
“An Sắt điện hạ.” Ma Đức lão quản gia từ đầu vẫn chưa xuất hiện, một thân âu phục thẳng tấp, râu màu trắng, ngũ quan kinh điển của một quản gia. Hướng An Sắt thi lễ.
“Có tin tức của gia tộc khác?” An Sắt răng để trên cổ Mộc trong ngực thoải mãn nói.
“Đúng vậy điện hạ, gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì đã gửi đến thiệp mời, buổi tối hôm nay có một buổi tiệc, tam đại gia tộc đều phải có mặt.” Ma Đức cầm gia huy con dơi màu xanh biếc đặt ở trên bàn.
“Điện hạ, đây là gia huy của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì.” Ma Đức cung kính nói.
Chỉ có nhận được gia huy mới có thể tham gia yến hội. Nếu nhận lời mời thì đem gia huy gia tộc chính mình tặng lại. Ma Đức vẫn đợi chủ nhân lên tiếng, mà An Sắt lại không lên tiếng chỉ dùng cằm ma sát đầu tóc bạc của Mộc, cảm thụ cảm giác ngứa ngứa.
Thời gian trôi qua, An Sắt chỉ là hưởng thụ máu người kia, hoàn toàn không có ý định trả lời, Ma Đức không khỏi có chút mê muội, chính mình chăm sóc An Sắt điện hạ thời gian lâu như vậy, khi nào thì ngài lại tham luyến máu của một huyết nô.
“Ma Đức, không cần nghĩ những thứ không nên nghĩ,” An Sắt con mắt như mèo nâng lên, lộ ra một cái tươi cười âm trầm lạnh như băng.
Ma Đức cả người chấn động, phát hiện chính mình thế nhưng nhìn chằm chằm An Sắt điện hạ sững sờ, mồi hôi lạnh lập tức nhanh chóng chảy xuốg.
“Đinh” một tiếng gia huy con dơi màu vàng hiện lên trên bàn, An Sắt cười nói “Ma Đức, giúp ta đưa cho Mỹ Lâm Hạ Tì. Lại đi đến chỗ Will hỏi thuốc đã điều chế đến đâu, thông tri cho Duy Khắc tướng quân, yến hội đêm nay là để xác định ý kiến cơ bản của mọi người, ba ngày nữa mới là hội nghị chính thức quyết định địa cầu đến tột cùng là do ai quản lý, vô luận bao lâu, đều nói hắn nhớ rõ ước định của cùng ta.”
“Vâng.” Ma Đức khom người thi lễ, cầm lên gia huy trên bàn lui đi ra ngoài.
Ngón tay thon dài của An Sắt chậm rãi xoa khuôn mặt trắng trẻo mượt mà của Mộc, mỉm cười, An Sắt đối với thiếu niên trong lòng, ý nghĩ khát máu chậm rãi nổi lên, làm cho An Sắt nhướng mày, ý nghĩ khát máu chính mình gần nhất càng ngày càng rõ, độc này quả thật lợi hại, làm cho An Sắt càng ngày càng khống chế không được mong muốn máu tươi của Mộc, chính mình đối với máu khác lại khó có thể nuốt xuống, chẳng lẽ chính mình phải chịu bị vật nhỏ trong lòng khống chế sao?
Nghĩ đến đây, An Sắt xuống tay dùng một chút lực, Mộc ăn đau tỉnh lại.
“…………Ngươi làm gì? Đau muốn chết!” Mộc ngây người ôm mặt bất mãn nói.
Thần a! Sáng sớm đã bị người này cắn một ngụm, bây giờ đầu còn choáng váng hoa mắt, lại nhéo mặt của ta! Cẩn thận ta trở mặt với ngươi! Mộc vừa xoa mặt vừa giận trừng mắt An Sắt.
“Một hồi đi thay quần áp, chuẩn bị buổi tối cùng bản điện hạ đi tham gia tiệc tối.” An Sắt đẩy Mộc ra, lạnh lùng sửa sang lại nếp nhăn quần áo, bỏ Mộc xuống, sải bước ly khai khỏi tầm mắt Mộc.
“Bệnh thần kinh! Ai u~~~ đau đau đau!” Đến đây vài ngày, không phải bị cắn chính là bị nhéo, ngược đãi tù binh a! Không có thiên lý a! Bệnh thần kinh chết tiệt, lúc lạnh lúc nóng, Mộc nói thầm.
“Thỉnh ngài đi thay quần áo.” Thanh âm bồi bàn đột ngột xuất hiện sau lưng Mộc.
“A!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên không khí, vang vọng cả tòa thành.
“Thần a! Lần tới ngươi xuất hiện có thể đừng có dọa người như vậy được không?” Mộc vỗ ngực đang đập loạn.
“Vâng.” Bồi bàn không hờn giận khom người thi lễ trả lời. mộc cũng không phát giận.
Trong phòng thay đồ của tòa thành, An Sắt xích lỏa thân trên, lộ ra thân thể trắng tinh khỏe mạnh, trên người có khe hở màu cam ấm áp. Khuôn mặt An Sắt cứng ngắt như sắt, nghe được tiếng kêu thảm thiết cổ quái kia, An Sắt khuôn mặt âm lãnh đột nhiên trở nên nhu hòa, mỉm cười dùng ngón tay thon dài kéo khóa quần………….(quá thô bỉ…tui đang tưởng tượng ảnh kéo khóa….hớ hớ…)
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
23 chương
26 chương
57 chương
10 chương
71 chương
107 chương
116 chương