Thiệu Hoa

Chương 41 : Ngồi tù (3)

Dần dần về sau, bạn học không còn đến thăm Thiệu Hoa nữa, Thiệu Hằng cũng không đến thăm anh nữa. Đại khái hơn tám tháng sau, Thiệu Hoa nhận được thư của Thiệu Hằng nói cậu ấy đi Mỹ du học, trong thư viết: “Anh, em hiện đi du học bên Mỹ, không thể thường xuyên đến thăm anh được. Anh nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Chờ đến khi em có kỳ nghỉ về nước, em sẽ lại đến thăm anh…” Xem xong thư Thiệu Hoa chỉ cười, anh thay Thiệu Hằng chịu tai tiếng, không phải để cho cậu ấy có thể sống tốt hay sao? Thiệu Hoa chỉ là không ngờ đến, Thiệu Hằng đi, vận rủi của anh cũng vì thế mà kéo đến. Thiệu Hoa với quản trại quan hệ không được tốt cho lắm, có lẽ nào bởi vì tính tình đại thiếu gia ngang ngược của anh? Khi anh vừa mới đến, một nhóm những phạm nhân cũ đều bảo anh phải có phí bảo hộ, phải đút lót này nọ, anh cảm thấy việc này chẳng ra làm sao hết, hết lần này đến lần khác anh đều không làm theo. Thực ra không phải anh không có tiền đút cho chúng mà là anh cảm thấy việc làm này thật “phi pháp”. Càng không cần nói đến cái gì mà “quy củ” của Vượng ca, Thiệu Hoa đều không bao giờ chịu cúi đầu nịnh bợ. Anh đối nghịch với Vượng ca bởi vậy mà ăn cũng không ít đòn, tuy rằng trước đây anh cũng từng đánh nhau và chưa từng bị thua, nhưng một mình anh cũng chẳng thể nào đánh lại được cả một nhóm phạm nhân hung hãn cùng xông vào. Vài lần anh đều bị đánh cho nằm sạp ra đất, cố gắng lắm cũng chẳng thể đứng dậy nổi. Thiệu Hoa tìm quản trại nói chuyện thì đều bị hắn xem như gió thổi qua tai. Không những thế còn có tên quản trại có lần đứng bên cạnh Vượng ca, giúp hắn trút giận lên người anh. Nhiều lần sau đó, những tên phạm nhân kia nhìn anh có ép cũng chẳng ra nước luộc, lâu cũng chán, chẳng buồn quản đến anh nữa. Gió êm sóng lặng một thời gian, Thiệu Hoa cũng đã quen với cuộc sống trong tù, một lòng nghĩ muốn có biểu hiện tốt, tranh thủ cơ hội giảm hình phạt. Nhà tù đối với anh mà nói cũng chẳng là gì. Chỉ là sau khi nhận được bức thư của Thiệu Hẳng không lâu thì vận rủi của anh ập đến. Ba tù nhân ở cùng phòng đối xử với anh cũng không tệ, Triệu Bảo Căn thì chẳng bao giờ thấy ai đến thăm cho nên Thiệu Hoa thường xuyên đem đồ ăn dì Tình làm chia cho cậu ta một nửa. Hai người kia thì có thứ gì tốt cũng hay san sẻ với cả phòng, “cuộc sống gia đình” mới này xem như cũng được coi là “ấm áp”. Đột nhiên có một ngày, nhà tù có sự thay đổi, Thiệu Hoa bị xếp ở cùng phòng với Vượng ca. “Tiểu tử, mày vào đây lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy biếu quà tao đâu.” Vượng ca vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Thiệu Hoa. Thiệu Hoa không buồn để ý đến hắn, trở mình nằm úp mặt đối diện với cái tường. Vượng ca liếc mắt ra hiệu, hai tên đệ đệ của hắn liền tiến tới đạp Thiệu Hoa xuống giường. “Các người muốn làm gì?” Thiệu hoa trừng mắt nói. “Mày nói xem.” Một tên vẻ mặt khiêu khích đáp lại. Thiệu Hoa cũng không nói cái gì, chỉ xoay một quyền đấm vào mặt tên này. “Tiểu tử, mày phản rồi, phản rồi!” Vượng ca vừa nói vừa xông lên. Vậy là “3 đấu 1” bắt đầu. Kết quả đương nhiên chẳng cần bàn, Thiệu Hoa chọi lại được mấy quyền cuối cùng lại bị đả đảo trên mặt đất. “ Gọi “ông nội” đi!” “Tao chính là ông nội mày đấy!” Thiệu Hoa bị dẫm lên tay, trên mặt đã sưng lên đến tím ngắt nhưng miệng thì nhất định không chịu thua. “ Mẹ nó, vẫn còn già mồm à.” Vượng ca túm tóc Thiệu Hoa, kéo anh đến gần giường, ấn đầu anh tới gần mép, sau đó nháy mắt bảo một tên nhấc ván giường lên còn mình thì kéo tay trái của Thiệu Hoa đặt phía dưới, hắn ra hiệu cho tên kia buông tay ra, ván giường vì thế mà sập xuống tay anh làm anh kêu lên một tiếng. “Gọi ông nội” “Tao là ông nội mày, cả nhà mày.” Vượng ca giận tím mặt, tát Thiệu Hoa một cái, sau đó để một tên tiểu đệ giữ chặt Thiệu Hoa còn hắn thì nhảy lên trên ván giường, đúng chỗ đè lên tay trái của anh mà nhảy thật mạnh mấy cái. Thiệu Hoa dường như còn nghe thấy tiếng xương cốt đứt đoạn, đau, rất đau, nhưng anh cắn chặt răng, không muốn bật ra dù chỉ một tiếng. “Gọi ông nội!” “Tao…” Không đợi Thiệu Hoa nói hết, Vượng ca đã nhảy xuống đá vào mặt anh. Sau đó kéo tay trái anh ra, nhấc chân giường lên, đá tay anh vào đó rồi sập chân giường xuống, sau đó hắn còn ngồi vắt chân trên giường. “A—-“ Thiệu hoa cuối cùng nhịn không được kêu lên. “Gọi ông nội! Còn nữa, nếu mày dập đầu nhận sai, tao sẽ tha cho mày!” Vừa rồi hai tên đệ đệ kia của hắn cũng ngồi lên giường, hét lớn: “Mau nhận lỗi với bọn tao!” Thiệu Hoa vẫn là nói không ra tiếng, thở không ra hơi. “Hừ” Vượng ca rốt cục cũng không thể tiếp tục gây sức ép nữa, liền kêu mấy tên tiểu đệ cũng đứng lên, đem Thiệu Hoa kéo sang một bên rồi mặc kệ anh nằm đó. Thiệu Hoa há miệng thở hồng hộc, đi tới cửa gọi quản trại. “Chuyện gì?” “Tôi muốn gặp bác sĩ.” “Trễ thế này rồi không bác sĩ gì hết.” “Ngón tay tôi gãy mất rồi, cần gặp bác sĩ ngay.” Quản trại nhìn thoáng qua bàn tay trái của anh, còn dữ tợn nói: “Không phải nó vẫn hoàn hảo mọc trên tay mày à?” Thiệu Hoa nhìn vào tay trái của chính mình, có thể nhìn rõ nó đã sưng tấy lên, da đều đã bị rách, xương ngón tay có chỗ còn có thể thấy dường như chọc thẳng ra ngoài. Anh định nói gì đó nhưng đã bị quản trại dùng gậy côn thọc qua song sắt đập một cái vào người: “Đừng ầm ĩ nữa, để cho người khác còn ngủ.” Nói xong liền rời khỏi. Đêm này Thiệu Hoa đau đến không ngủ được. Ngày hôm sau quản trại vẫn không cho anh đi gặp bác sĩ, ngày thứ ba cũng không cho anh đi, rồi ngày thứ tư cũng thế. Đồn trưởng của trại giam này chỉ cho anh nghỉ một tuần, không cần đi nhà xưởng lao động nữa. Ngày thứ năm, cũng là ngày cuối tuần đã tới, dì Tình theo thường lệ đều đến thăm Thiệu Hoa. Thiệu Hoa quả thực tinh thần không tốt chút nào, anh không muốn gặp dì Tình, nhưng mà không thể nghĩ ra nổi lý do nào để cự tuyệt, đành phải đem tay trái dấu phía dưới, không để dì nhìn thấy. Thế nhưng cũng chỉ cần nhìn những vết bầm dập tím tái của anh cũng đủ để dì chảy rất nhiều nước mắt. “Đại thiếu gia, cậu làm sao vậy?” “Đánh nhau.” Nhìn mặt Thiệu Hoa dì Tình lại không ngừng lau nước mắt : “ Tại sao lại đánh nhau ra nông nỗi này chứ?” “Không đau, không có việc gì đâu. Dì Tình đừng khóc, cháu trước đây chẳng phải cũng hay đánh nhau sao? Lần đó gãy xương nằm bệnh viện dì cũng chưa có mắng cháu mà.” Nói xong Thiệu Hoa liền cúi xuống nhìn bàn tay trái của mình. “Đại thiếu gia, cậu xem mặt cậu này, đều xưng thũng cả rồi…” “………..” Cuối cùng Thiệu Hoa cũng an ủi được dì Tình, lúc dì đi, vẫn là khóc không hết nước mắt. Lần này gãy xương không được chữa trị, mãi cho đến mười năm sau, khi Thiệu Hoa mở nhà xưởng, có tiền rồi, anh mới tìm đến bác sĩ chữa trị bàn tay trái này.