Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?
Chương 6
Ta lớn như vậy, chưa bao giờ chán ốm như vậy, cha ta nói chỉ cần ta có thể hái được hoa Vi Đà trên núi Vân Hương, sẽ để cho ta đi tham gia đại hội võ lâm, nhưng là phải hái được hoa Vi Đà này, có dễ vậy sao?
Núi Vân Hương là ngọn núi duy nhất ở Bạch Vân trấn của chúng ta, đến mỗi mùa thu, trên núi Vân Hương sẽ nở một loại hoa Vi Đà, nghe cha Đầu To nói loại hoa này có thể trị ho lao, là dược liệu khó có được. Nhưng cố tình loại hoa này chỉ nở hoa ở giờ hợi (9-11h đêm), đến giờ tý thì hoa liền tàn, muốn hái được hoa này nhất định phải ở một khắc nở hoa kia hái hoa xuống mới được. Nói cách khác, ta phải ở giờ hợi chạy đến trên núi Vân Hương hái hoa, ta đây cũng không làm được!
Ai cũng biết trên núi Vân Hương trừ có hoa Vi Đà ra còn có sói hoang, trời vừa tối sói hoang liền từ trong ổ chạy tán loạn bốn phía, Sở Tiểu Bắc ta trời không sợ, đất không sợ, sợ nhất chính là chó. Bắt ta giờ hợi đến núi Vân Hương? Đây không phải là muốn giết ta sao!
Nhưng là, nếu như không hái được hoa Vi Đà thì không được đi đại hội võ lâm, không được đi đại hội võ lâm thì không gặp được Võ Lâm Minh Chủ, không gặp được Võ Lâm Minh Chủ, ta làm sao làm nữ nhân của hắn được đây? Ta cắn răng một cái, quyết định bất cứ giá nào, dĩ nhiên vì lý do an toàn, ta gọi thêm Kim Nguyên Bảo.
Ta lừa gạt Kim Nguyên Bảo nói ta rất muốn đến trên núi Vân Hương nhìn Hoa Vi Đà, kêu cậu ta đi theo ta. Nhưng cậu ta một lời liền từ chối, "Không được, trời quá tối rồi, trên núi có nguy hiểm."
"Có nguy hiểm mới bảo ngươi đi cùng ta!" Ta nói.
"Ngươi biết rõ có nguy hiểm còn muốn đi, đây không phải là hồ đồ sao?" Kim Nguyên Bảo nghiêm mặt, thái độ cứng rắn.
Cậu ta không đi theo ta, ta làm sao hái được Hoa Vi Đà chứ? Ta nói, "Như vậy đi, ta hôn ngươi một cái, ngươi hãy theo ta đi xem hoa." Ta vừa nói, phải đi hôn mặt của cậu ta.
Không ngờ Kim Nguyên Bảo thế nhưng mặt đỏ lên, đẩy ta ra, "Ngươi tránh xa ta ra một chút!"
Ta vẫn nghĩ không thông, phương pháp đối với người nào cũng đều hữu dụng, ở trên người Kim Nguyên Bảo vì sao liền cố tình không thể thực hiện được đây? Cậu ta chẳng những không cảm kích, lại còn kêu ta tránh xa một chút! Quá mất mặt! Ta cố chấp, dậm chân nói, "Quỷ hẹp hòi! Ngươi không đi thì thôi, tự ta đi!"
Kim Nguyên Bảo khinh thường liếc ta một cái, "Chỉ bằng lá gan con chuột của ngươi?"
Lời nói này thật quá đáng! Chẳng những vũ nhục nhân cách của ta, còn so ta với con chuột, quả thật không đặt Sở Tiểu Bắc ta ở trong mắt! Ta hét lên với cậu ta, "Ngươi đợi đó mà, ta ngày mai sẽ hái hoa xuống cho ngươi xem!"
Lời tuy như thế, một mình buổi tối khuya đi lên núi Vân Hương thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng. Vì vậy ta liền tìm Đầu To tới, gọi cậu ta đi theo ta, kết quả cậu ta vừa nghe buổi tối muốn đi núi Vân Hương, nhanh chân mà bỏ chạy, run một thân toàn thịt béo, hai ba cái sẽ không có bóng người. Ta vẫn còn chưa có dậm chân đâu, thật là đến con chuột cũng không bằng!
Hết cách rồi, ta chỉ có thể nhắm mắt tự mình đi, ai kêu cha ta nhất định phải bắt ta hái được hoa Vi Đà mới bằng lòng cho ta đi đại hội võ lâm chứ? Mẹ ta luôn nói với ta, hạnh phúc là phải tự mình tranh thủ! Cho nên lúc này ta phải tự mình hái hoa. Hơn nữa, ta đã sớm thề trước mặt Kim Nguyên Bảo. Nếu là ngày mai không hái được hoa Vi Đà, đời này sẽ bị tiểu tử Kim Nguyên Bảo kia xem thường!
Ngày đó gần tối, đến giờ Tuất ta liền từ trong nhà len lén chạy ra ngoài, cầm cây đuốc trộm từ trong phòng bếp của mẹ ta, một đường chạy tới dưới chân núi Vân Hương. Thừa dịp sắc trời còn không phải là rất tối, ta đi dọc theo đường núi lên núi, mới đi trong chốc lát, sắc trời liền nhanh chóng tối xuống. Lại một lát sau, bốn phía liền đen ngòm một mảnh, ta ngẩng đầu nhìn trời, bóng đen của tán cây dường như muốn áp xuống trên người ta.
Ta có chút sợ, quyết định đốt đuốc, sờ mó khắp người, mới phát hiện quên mang hộp quẹt. Vậy phải làm sao bây giờ? Buổi tối khuya ở trong núi, không có lửa thì đồng nghĩa với người mù, Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ. Trong lòng ta chợt đã có chút hối hận, sớm biết liền nghe lời Kim Nguyên Bảo.
Ta xoay người muốn lộn trở lại theo đường cũ, mới đi không có mấy bước, đột nhiên cảm thấy có chút không quá đúng. Định thần nhìn lại, trong lòng ta hơi hồi hộp một chút. Mẹ ơi! Ở cách ta hai ta ba trượng, ba con sói hoang đứng ra, chặn lại đường đi của ta, sáu con mắt xanh sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.
Trong đầu ta trống rỗng, cũng không biết sợ, đã cảm thấy tay chân cũng không thể động đậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm đàn sói, vì vậy chúng nó cũng nhìn ta chằm chằm. Chúng ta nhìn nhau chòng chọc như vậy một lúc lâu, lúc này trăng sáng chợt ló ra từ đám mây, ánh trăng hắt vào, ta xem rõ bộ dạng ba con sói hoang này, đầu cũng không nhỏ, dài miệng lộ ra hàm răng trắng hếu.
Chúng nhất định cũng thấy rõ ta, trong chốc lát, đôi mắt màu lục ở giữa tiến lên phía trước, sau đó hai đôi mắt bên cạnh cũng nhích lại gần theo.
Ta lui về phía sau hai bước, chuẩn bị căng chân chạy như điên.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một đạo ánh sáng sượt qua, ta còn không có kịp phản ứng, con ở giữa đã bị tiêu diệt. Hai con sói hoang khác phát ra âm thanh ô ô, chạy vào trong rừng đã không thấy tăm hơi.
Dưới ánh trăng, ta thấy được một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, trong tay cậu ta cầm một thanh đao nhuốn máu, ánh trăng chiếu ở trên mặt đao, chiếu lấp lánh hai con Kỳ Lân khắc trên mặt đao.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta xông tới ôm lấy cậu ta, lỗ mũi đau xót, không nhịn được liền rớt nước mắt.
Ta ôm Kim Nguyên Bảo khóc một lát, đột nhiên cảm thấy bộ dáng như vậy thật đúng là không phải mất mặt bình thường, lập tức phản ứng kịp, cầm vạt áo Kim Nguyên Bảo lau nước mắt và nước mũi.
Mẹ ta nói rồi, y phục của cô gái không thể làm dơ.
Chờ ta lau khô mặt sạch sẽ, Kim Nguyên Bảo liền trầm mặt hỏi ta: "Khóc đủ rồi?"
Ta gật đầu một cái, nhỏ giọng trả lời, "Đủ rồi."
"Đủ rồi đi trở về thôi." Cậu ta thu hồi đao, vòng qua thi thể sói hoang trên đất, đi xuống núi. Đi vài bước, cậu ta dừng bước, quay đầu lại, "Ngươi còn đứng ở đó làm gì?"
Ta nhìn cậu ta một chút, lại nhìn trời, sắp giờ hợi rồi, hoa Vi Đà trên núi sắp nở, "Ta muốn đi xem hoa Vi Đà." Ta nói. Cơ hội khó được, vô luận như thế nào ta cũng muốn hái được hoa Vi Đà.
Kim Nguyên Bảo dùng loại phức tạp đó địa mục chỉ nhìn ta, một lát sau, cậu ta chợt đến, "Ngươi nói thực cho ta biết, tại sao muốn đi xem hoa Vi Đà như vậy?"
"Không có gì, chính là muốn đi xem mà thôi." Ta có chút chột dạ.
"Ngươi không nói cho ta biết, ta liền không mang ngươi đi xem."
Có lúc ta thật sự cảm thấy Kim Nguyên Bảo giống như cha ta vậy, nhìn thấu tâm tư của ta, hơn nữa cậu ta lại còn dám uy hiếp ta, thật là đáng ghét! Chỉ là, vì ở cậu ta đã cứu ta một mạng, ta liền nói cho cậu ta ước định của ta và cha ta.
"Ngươi phải đi đại hội võ lâm?" Kim Nguyên Bảo hỏi ta.
Ta nắm quả đấm một cái, "Nhất định phải đi!"
"Ngươi phải đi làm gì?"
"Tìm Võ Lâm Minh Chủ làm tướng công!"
Ta cho là, Kim Nguyên Bảo lại muốn cùng ta giành, không ngờ cậu ta cúi đầu trầm tư một lát, sau đó chợt xem ta, "Ngươi ở chân núi chờ, ta giúp ngươi đi hái hoa Vi Đà."
Ta liền nói, Kim Nguyên Bảo thật sự là rất kỳ quái. Lần trước ta nói muốn đi tìm Võ Lâm Minh Chủ, cậu ta còn mắng ta ngu ngốc, nhưng hôm nay thế nhưng cậu ta lại chủ động giúp ta đi hái hoa Vi Đà, này thật làm cho ta không hiểu.
Ta vừa nghĩ vừa đợi ước chừng hơn một canh giờ, trên núi mơ hồ truyền đến mấy tiếng sói hoang gào lên, cái này không khỏi lại khiến cho ta nhớ đến một màn mới vừa rồi ba con sói vây quanh ta kia, ta bỗng nhiên có chút bận tâm tới Kim Nguyên Bảo.
Mặc dù trên tay cậu ta có đao, lại biết công phu, nhưng trời tối đường hiểm, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì. . . . . .
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, trên đường núi xa xa đi tới một bóng đen, ta liếc mắt một cái liền nhận ra cây đao kia, Kim Nguyên Bảo trở lại.
"Ngươi trở lại rồi!" Ta chạy tới tiếp cậu ta, nhìn đến vết máu do bị bụi gai cào xước trên mặt cậu ta, có chút nhất thời băn khoăn, vội vàng lấy khăn trong ngực, lau mặt cho cậu ta. Mặc dù mẹ ta nói khăn của nữ hài không thể làm dơ, nhưng bây giờ ta thật sự không để ý tới nhiều như vậy.
Nói đi nói lại thì, Kim Nguyên Bảo thật đúng là tảng đá, lúc ta giúp cậu ta lau mặt, cậu ta không nhúc nhích chút nào, con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn ta chằm chằm, thật sự khiến cho ta có chút không tự nhiên.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à!" Ta quay mặt đi, bỗng nhiên lại nhớ tới mục đích hôm nay tới nơi này, vì vậy rất không khách khí đưa tay hỏi cậu ta, "Hoa đâu?"
Chỉ thấy Kim Nguyên Bảo cẩn thận từng li từng tí móc ra một thứ dùng vải bao lấy từ trong lồng ngực, cậu ta vén lớp vải ra, giữa lớp vải rách màu đen là một đóa to như nắm tay, sắc hoa trắng noãn như tuyết, chừng hai ba mươi cánh hoa, tản ra hương thơm nhàn nhạt thản nhiên. Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hoa Vi Đà nở rộ, thì ra là đẹp như thế.
Kim Nguyên Bảo đưa hoa Vi Đà cho ta, đưa tới một nửa, tay chợt dừng lại.
"Thế nào?" Ta hỏi cậu ta, chẳng lẽ cậu ta lại muốn đổi ý hay sao?
"Muốn ta đưa hoa cho ngươi có thể, nhưng là ngươi phải đồng ý với ta một cái điều kiện."
Kim Nguyên Bảo nhất định là chơi cùng ta một thời gian quá dài, đều học nói điều kiện. Ta cảnh giác nhìn cậu ta, "Điều kiện gì?"
"Ta muốn đi đến đại hội võ lâm cùng ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
40 chương
33 chương
8 chương
12 chương
21 chương
52 chương