Dạ Tường Vi ổn định cảm xúc lại một chút, nói: "Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi không thể."
"Em yêu anh ta?" Mắt Ám Dạ Tuyệt tối sầm lại, khó khăn hỏi ra những lời này.
Khóe mắt cô mắt lóe lên, "Ừm. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, "Chúng tôi sẽ hạnh phúc ."
Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trái tim mình như bị vũ khí sắc bén đâm một nhát, máu tươi liền chảy ròng ròng, đau đến toàn thân run lên, ngay cả mỗi một lần hít thở đều đau đớn.
"Dạ tiểu thư, bây giờ đến lượt cô vào rồi." Nhân viên công tác đi đến, bên người là hai hoa đồng. Bé trai xuất sắc mặc bộ âu phục nhỏ, giữa cổ là một cái nơ con bướm màu đỏ. Bé gái mặc váy công chúa nhỏ màu trắng, trên váy là lụa mỏng xếp tầng dày đặc, giống như thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Ám Dạ Tuyệt xoay người, nhìn thấy Khả Khả và Nhạc Nhạc, lông mày cau lại.
Nhạc Nhạc thấy nét mặt phẫn nộ của cha nuôi, rất sợ hắn mở miệng nói chuyện với cô bé và Khả Khả, nếu vậy thì tất cả kế hoạch đều đổ sông đổ biển hết . Nhạc Nhạc tiến lên kéo tay Dạ Tường Vi, "Chị gái xinh đẹp, chú mặt nạ tuấn tú đang đợi chị a...!"
"Ừm!"Dạ Tường Vi hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Nhạc Nhạc, "Em thật đáng yêu a...!"
"Chị gái xinh đẹp, chẳng lẽ em không đẹp trai sao?" Khả Khả giống như đang tranh công, đi đến bên cạnh Dạ Tường Vi i, mặt để sát vào cô.
Nhạc Nhạc đẩy mặt cậu ra, "Tránh ra, có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không!"
Dạ Tường Vi bị này hai cái đứa bé này chọc cười rồi.
Khả Khả và Nhạc Nhạc kéo làn váy thật dài của cô đi ra phòng nghỉ, lúc Dạ Tường Vi đi qua Ám Dạ Tuyệt, dừng bước, "Cám ơn anh đã đến tham gia hôn lễ của tôi, tôi cần lời chúc phúc của anh." Sau đó, không lưu luyến đi qua người hắn.
Nhạc Nhạc đưa làn váy dài cho Khả Khả, chạy ra ngoài, "Cha nuôi, không nên đau lòng a! Con cùng Khả Khả còn có chú dao găm sẽ giúp cha cướp cô dâu trở về." Sau đó làm ra tư thế "OK".
"Chú dao găm? Lăng Phong Ngãi cũng tới?" Ám Dạ Tuyệt có chút kinh ngạc.
Biết ngay ba người chỉ sợ thiên hạ không loạn này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
"Dạ! Nhưng mà chú dao găm rất đào hoa a..., ở đây có một chú đẹp trai nhìn trúng chú ấy a." Nhạc Nhạc không chỉ thích quấy rối chim uyên ương, còn thích tuyên dương trắng trợn, cho dù là chuyện hư ảo cũng có thể vặn vẹo thành sự thật.
"Đẹp trai, chú đẹp trai, nam ?" Ám Dạ Tuyệt khó có thể tin.
"Đúng a...! Thì ra chú dao găm thích nam a." Nhạc Nhạc ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn, cẩn thận nói: "Cha nuôi cũng phải cẩn thận, cha đẹp trai như thế, ngộ nhỡ chú dao găm thích cha. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt cau mày, thở dài mà lắc đầu, bây giờ trong đầu đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì chứ.
"Tóm lại một câu, cha nuôi không nên đối xử tốt với chú dao găm, không được để chú ấy thích cha!" Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay với hắn rồi chạy theo hướng Khả Khả.
*****************************************
Nhà thờ thiêng liêng được ánh mặt trời bao lấy, giống như tự tản ra ánh sáng thiêng liêng thuần khiết.
Bên trong truyền đến khúc nhạc kết hôn nghiêm trang êm ái, nhưng trong lòng Dạ Tường Vi vẫn rối loạn mãi, tiếng nhạc êm ái không lắng đọng lại chút nào trong lòng rối loạn của cô.
Cửa gỗ màu vàng điêu khác hoa văn khéo léo chậm rãi đẩy ra ——
Ám Dạ Lệ đứng ở nơi làm lễ nhìn cô, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, ngọt ngào, tan vào trong lòng.
Cô thật sự kết hôn, đây là hôn lễ của cô và Ám Dạ Lệ, tất cả những chuyện này cũng không phải đang nằm mơ.
"Dạ tiểu thư, mời cô đi vào." Nhân viên công tác bên cạnh nhắc nhở Dạ Tường Vi đang bay bỗng trên mây.
"A...!" Dạ Tường Vi xoay qua, hít sâu một hơi, kiên định bước ra bước đầu tiên.
Khả Khả và Nhạc Nhạc theo sát ở phía sau, túm lấy hàng loạt cánh hoa hồng đỏ ném lên trên không ——
Lòng của Dạ Tường Vi run rẩy dữ dội làm cho cô cảm thấy mỗi một bước đều giống như đang làm việc nguy hiểm, nhắm mắt theo đuôi, rất cẩn thận, rất sợ không cẩn thận một chút liền rơi xuống vực sâu. . . . . .
Giữa khúc nhạc hôn lễ nghiêm túc êm ái lại truyền đến một tiếng động không hài hòa "Hắt xì, hắt xì. . . . . ."
Những hàng khách quý bịt mũi lại bắt đầu hắt xì. Tiếng hắt xì liên tiếp, mãi không dứt, một tiếng lại tiếp một tiếng.
Khả Khả và Nhạc Nhạc cười trộm không thôi, tiếp tục ra sức ném cánh hoa hồng đỏ tươi lên trên không.
"Nhạc Nhạc, hình như lọ tiêu này có hiệu quả càng tốt hơn rồi."
"Ưm, không! Ngoại trừ bỏ hạt tiêu em còn bỏ thêm bột ớt nửa. Đương nhiên hiệu quả tốt hơn a!" Nhạc Nhạc lấy thêm hoa hồng ném lên trên không, bọn người này liền hắt xì liên tục.
Hai đứa vốn là tới để quấy rối hôn lễ này, hôn lễ càng là không thể tiến hành bình thường thì càng vui vẻ.
Dạ Tường Vi đi tới trước mặt Ám Dạ Lệ .
"Tường Vi, cuối cùng bây giờ em cũng đến bên cạnh anh rồi." Ám Dạ Lệ nắm tay cô, hai người đứng lại đối mặt với cha sứ.
Cha sứ đối với đôi trai tài gái sắc trước mắt trang trọng nói: "Ám Dạ Lệ tiên sinh, anh có đồng ý lấy Dạ Tường Vi tiểu thư làm vợ của anh hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến chết mới có thể tách ra."
"Tôi đồng ý!" Ám Dạ Lệ nhanh chóng nói, nhưng giọng điệu rất thận trọng, giống như cho cô một lời hứa hẹn suốt đời.
"Dạ Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý lấy Ám Dạ Lệ tiên sinh làm chồng của cô hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến chết mới có thể tách ra."
Dạ Tường Vi cảm thấy hô hấp của mình đang bị đè nén, đôi mắt không nhịn được lung lay nhìn xung quanh, nhìn thoáng qua bóng dáng u ám.
Ám Dạ Lệ khẩn trương nhìn cô, nhẹ giọng thúc giục cô, "Dạ Tường Vi, em mau trả lời a? Nói ra suy nghĩ chân thật của em là được."
"Dạ Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý lấy Ám Dạ Lệ tiên sinh làm chồng của cô hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến chết mới có thể tách ra." Cha sứ hỏi lại một lần.
"Tôi, tôi. . . . . ." Dạ Tường Vi ngừng một chút.
Khách mời ở đây đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán sôi nổi, dường như bọn họ cũng vội vàng giống như chú rễ.
"Dạ Tường Vi, em là của anh, không được gã cho anh ta!" Toàn thân Ám Dạ Tuyệt mặc âu phục màu đen, đứng ở cửa vào nhà thờ, ánh mặt trời chiếu rọi trên người hắn, khuất bóng làm cho Dạ Tường Vi nhìn hắn có chút lờ mờ.
"Anh. . . . . ." Dạ Tường Vi cho rằng cô đã nói rất rõ ràng, hắn nên hiểu rõ chứ "Tất cả đều quá muộn rồi."
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
16 chương
60 chương
10 chương
23 chương