"Thì ra các người ở đây à, cô dâu đã vào trong rồi, hoa đồng còn không qua nhanh." Một nhân viên công tác đi tới thúc giục bọn họ.
Khả Khả và Nhạc Nhạc mỗi đứa kéo một bên cánh tay của Lăng Phong Ngãi dắt ra ngoài.
Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt trong như nước, thì thào nói thầm: "Đều tại mẹ của chúng cháu a, mắc cỡ ngại ngùng, nên chậm chạp."
Người nhân viên công tác nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Phong Ngãi thì khiếp sợ hít vào một hơi, lui về phía sau hai bước, hắn ta hít sâu một hơi, "Bộ dáng của mẹ các cháu thật sự rất. . . . . . rất. . . . . ." Thật sự là cô không tìm ra từ gì để miêu tả, nghi ngờ hỏi: "Đây không phải mẹ ruột của các cháu phải không, các cháu đáng yêu như vậy, mà chị ta. . . . . ."
Nhạc Nhạc tiếc thương lắc đầu, "Đương nhiên là mẹ ruột của bọn cháu rồi, chỉ là bị đột biến gen di truyền thôi."
"A...!" Nhân viên công tác còn rất phối hợp gật gật đầu
"Chú, chú hỏi nhiều như vậy, có phải có hứng thú với mẹ của cháu hay không a? Bây giờ mẹ cháu vẫn còn là độc thân a...!" Nhạc Nhạc dùng vẻ mặt hưng phấn mà nhìn hắn ta.
Lăng Phong Ngãi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng bị tiểu ác ma này ép đến điên, hắn ta có phần hiểu được vì sao Nhậm Mục Diệu lại trăm phương nghìn kế đưa vợ ra ngoài hưởng tuần trăng mật rồi. Hắn ta kéo tay Nhạc Nhạc , ý bảo cô bé có thể dừng lại đúng lúc.
Nhạc Nhạc mới không thèm nhìn đến ám hiệu của Lăng Phong Ngãi, tiếp tục cố gắng hết sức kéo dây tơ hồng, "Chú, mẹ cháu rất hiền lành lương thiện, ra được phòng khách vào được phòng bếp. . . . . ." Nhạc Nhạc ba hoa rối loạn khen ngợi Lăng Phong Ngãi một hơi .
Trên mặt người nhân viên công tác kia đầy hắc tuyến, đối với cô bé nhiệt tình làm bà mai nhỏ như vậy, thật sự có chút luống cuống, xấu hổ nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh đi!" Nhanh chóng chuyển đề tài, nếu không, đoán chừng bà mối nhỏ này sẽ kiên quyết nhét bà mẹ có bộ dáng đặc sắc này cho hắn ta.
"A...! Vậy chờ một chút kết thúc hôn lễ chúng ta tiếp tục nói chuyện, khi đó sẽ có nhiều thời gian có thể cùng mẹ cháu bồi dưỡng tình cảm a." Nhạc Nhạc cũng không quản người khác có đồng ý hay không, đã bắt đầu tự tiện quyết định rồi.
*************************
Tại trong phòng nghỉ của nhà thờ, một nhóm người trang điểm vây quanh cô dâu xinh đẹp như tiên nữ.
"Dạ tiểu thư, cô thật sự rất xinh đẹp!"
"Oa. . . . . . Dạ tiểu thư, cô là cô dâu xinh đẹp nhất là tôi từng gặp."
"Đoán chừng một lát chú rễ sẽ nhìn đến trợn tròn mắt."
. . . . . .
Dạ Tường Vi nhìn chính mình trong gương, bộ váy tơ lụa mỏng trắng tuyết mềm mại dán sát trên người, càng lộ ra dáng người lồi lõm , cổ áo thấp ngực, có thể nhìn thấy một chút trắng nõn trước ngực, bả vai thiết kế gọn gàng, cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp không chút tì vết, làn váy thật dài tô vẽ thêm đóa hoa tường vi khéo léo, xinh đẹp sống động, lại không mất vẻ đoan trang chững chạc.
Dưới lông mày cong cong là đôi mắt to tròn, sóng mũi thanh tú ngay thẳng, môi đỏ mọng mềm mại hơi hé mở, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ lại không có một chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm trong veo lại như ao đọng nước, không có một chút gợn sóng.
Cô khác với những cô dâu khác, không kích động, khẩn trương hoặc là hưng phấn. Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như đắm chìm vào trong thế giới của mình, bình tĩnh mà có phần không bình thường.
Đôi mắt thăm thẳm nháy một cái, trên mặt thoáng hiện tươi cười gượng gạo, nhàn nhạt đáp lại nói: "Cám ơn!"
Đột nhiên, phòng nghỉ yên tĩnh, thợ trang điểm lần lượt đi ra ngoài.
"Làm sao vậy, suy nghĩ cái gì?" Ám Dạ Lệ đột nhiên ôm lấy Dạ Tường Vi từ phía sau, vùi đầu vào giữa cổ cô, hít sâu một hơi, "Hôm nay, thật sự là em rất đẹp!"
Dạ Tường Vi nâng khóe miệng, nở nụ cười giả, "Em rất tốt, chỉ là. . . . . . Có chút khẩn trương."
Toàn thân Ám Dạ Lệ mặc lễ phục màu trắng, cùng với âu phục màu đen thường ngày thì bây giờ hắn lại lộ ra một hơi thở tao nhã như ánh mặt trời, mặt nạ bạc trên mặt tỏa ra cũng không phải ánh sáng lạnh lẽo, mà là ánh sáng rãng rỡ lấp lánh. Giống như, hắn vừa thoát khỏi địa ngục đen tối.
Ám Dạ Lệ cưng chiều nhéo nhéo cái mũi cô một cái, "Dạ Tường Vi không sợ trời không sợ đất, lại sợ cái hôn lễ nho nhỏ này."
"Anh cười nhạo em?" Dạ Tường Vi giả bộ không vui gạt tay hắn ra.
Ám Dạ Lệ buông cô ra, xoay người đi đến trước mặt Dạ Tường Vi, ngồi ở trước bàn trang điểm. Hai tròng mắt hắn tham luyến nhìn cô, khó có thể che dấu kích động trong đáy lòng, "Thật sự khó mà tin được, toàn bộ đều là thật sự, em thật sự sẽ gả cho anh rồi."
Dạ Tường Vi bị hắn nhìn như vậy thì có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng cúi đầu, "Đây là thật sự a!"
"Tường Vi!" Ám Dạ Lệ nâng mặt cô lên,"Tuy chúng ta lập tức sẽ kết hôn, nhưng anh vẫn đang cảm thấy em rất xa rất xa anh, rất xa. . . . . ."
"Em. . . . . ." Dạ Tường Vi có chút chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, rất sợ bị hắn nhìn ra bóng dáng khác trong mắt cô.
Ám Dạ Lệ chậm rãi ôm sát cô, "Mặc kệ em rất xa anh, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, vẫn. . . . . ."
Dạ Tường Vi bỗng nhắm hai mắt lại, thân thể cứng ngắcgiống như gạch, muốn phản kháng, nhưng ép buộc mình kiềm chế.
Hơi thở ấm áp của hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng bỏng, khi môi hắn sắp phủ lên môi cô, ngoài cửa truyền đến giọng nói kịp thời "Lệ! Đã đến giờ rồi. . . . . ."
Hạ Lan Xích nói xong, mới chú ý tới bọn họ đang ở làm gì, "Thực xin lỗi, hình như tôi tới không đúng lúc, các người tiếp tục tiếp tục đi, tôi nói cha sứ chậm lại một chút."
"Không cần." Ám Dạ Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Lan Xích, quay đầu nhìn Dạ Tường Vi ánh mắt liền biến thành dịu dàng, nói: "Anh chờ em." Sau đó đi ra ngoài.
Dạ Tường Vi chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng nhạt.
"Dạ Tường Vi." Giọng nói trầm thấp từ tính như tiếng đàn violon vọng lại.
Cái giọng nói này kích thích tiếng lòng của cô, Dạ Tường Vi thoáng chốc sửng sốt, bỗng dưng xoay người, đôi mắt thăm thẳm sáng lên. Cảm giác phản ứng của mình có phần quá mức, bĩu môi, giống như người xa lạ lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hai tròng mắt của Ám Dạ Tuyệt hiện lên một chút sợ hãi, "Em có thể không gã cho anh ta được không. . . . . ." Qua một lúc lâu sau, thấy Dạ Tường Vi không có chút biểu cảm gì, lại hỏi: "Em có thể không gã cho anh ta được không, có thể vì anh mà không gã cho anh ta được không?"
Coi như là cầu xin, Ám Dạ Tuyệt đã buông bỏ tất cả tự tôn.
Tuyết nhi, Tuyết nhi của hắn ở ngay trước mắt. Không chỉ có buông bỏ tự tôn mà thôi, muốn mạng sống của hắn, hắn cũng sẵn lòng trả giá vì cô.
Dạ Tường Vi vuốt cằm, không dám nhìn hắn nửa, vẻ mặt đó đôi mắt như nước đó, giống như đang từng chút từng chút hút cô vào. Cô khẽ cắn môi, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi!"
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
16 chương
60 chương
10 chương
23 chương